004. một người bước tiếp, một người quẩn quanh
"cắt!"
park chaeyoung hít sâu, nhẹ nhàng rời khỏi vòng ôm của bae suzy. đôi mắt em sáng lấp lánh, rồi lại ủ rũ cụp xuống khi đạo diễn cau mày phất tay, ý nói không đạt. mười một rưỡi đêm, bọn họ đã quay đến lần thứ mấy mươi chẳng buồn đếm nữa, nhưng vẫn chưa thể hoàn thành một trong những phân đoạn cao trào của bộ phim. nhìn quanh phim trường với đâu đâu cũng là những gương mặt bệ rạc thiếu sức sống, chaeyoung càng không giấu nổi sự thất vọng lẫn tức giận đang dâng trào. là bản thân em kém cỏi, khiến tiến độ của cả đoàn bị ảnh hưởng. chaeyoung mím môi, hốc mắt cay rát.
"bạn nhỏ bình tĩnh nào," bae suzy miết nhẹ trên cổ tay em. chaeyoung lén quan sát gương mặt điềm nhiên chẳng chút dao động của chị, âm thầm cảm thán sức bền của người yêu cũ đúng là quá khủng khiếp. tim em hẫng xuống, à không, chị vốn đã quen với lịch trình cường độ cao từ rất lâu rồi mà. nhưng bởi vì bae suzy sẽ luôn có cách dành ra khoảng thời gian rảnh rỗi ít ỏi cho em, nên park chaeyoung chưa từng thực sự bận tâm đến điều này. để rồi đến tận khi buộc trở thành một nhân vật xa lạ nào đó không còn đáng để chị phải ưu tiên nữa thì mới bàng hoàng nhận ra, hình như chị quá hiểu em.
hình như chị quá hiểu em.
còn em, tự cho mình là đúng, là trưởng thành, là nhìn thấu được nội tâm chị, là biết tất tần tật về chị, lại chỉ giỏi hèn nhát trốn chạy khỏi chị. khờ khạo, ngu ngốc, xốc nổi.
bây giờ nói bản thân bắt đầu hối hận rồi, có phải rất khốn nạn không?
con người đúng là loài sinh vật vừa tham lam vừa khó hiểu. biết không thể cưỡng cầu, nhưng vẫn không nhịn được khát khao. biết không thể vãn hồi, nhưng vẫn không nhịn được nuối tiếc.
•
chaeyoung à,
thời gian không phải bae suzy đâu.
người bước tiếp rồi, sẽ không dừng lại chờ bóng ma quá khứ đeo đuổi nữa đâu.
•
"chuẩn bị... action!"
jung ahrin đau đáu nhìn người phụ nữ từng rất kiêu hãnh kia, giờ đây không màng tất cả mà phủ phục xuống. cô khe khẽ gọi, gần như là khẩn cầu.
"jeongmin à?"
"em không thể đâu, em không thể bỏ rơi chị theo cách như vậy được." giọng han jeongmin khản đặc, tạo ảo giác rằng bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.
"jeongminie," ahrin đưa tay xoa nhẹ đầu jeongmin. tâm can sau khi bị cơn bão tuyệt vọng cùng đau đớn càn quét chỉ còn sự trống rỗng. cô nhè nhẹ xoa đầu chị, cố ngăn dòng nước nóng hổi chực trào khỏi hốc mắt đỏ quạch. "chị phải đi thôi. chị sẽ có một cuộc sống khác, một tương lai khác."
không bao gồm em trong đó. jung ahrin bật cười tự giễu.
"hẳn nó đẹp đẽ hơn thực tại tàn khốc đang giày xéo chúng ta hiện tại nhiều nhỉ? có thể chị sẽ kết hôn với tiến sĩ bệnh viện thủ đô, với kiến trúc sư đắt giá, với giáo sư đại học nổi tiếng hoặc doanh nhân thành đạt nhẵn mặt trên tạp chí kinh tế. chị sẽ có gia đình của riêng mình. em trở về nhà, ngoan ngoãn học sống học chết để trở thành công tố viên theo ý cha mẹ hoặc tiếp tục một mình sống tạm bợ thế này. chúng ta sẽ vĩnh viễn bước khỏi đời nhau, hoặc sẽ gặp lại trong một buổi tiệc nào đó. chị khoác tay chồng, mỉm cười chào em, giới thiệu em là hậu bối, là bạn bè, chị em, người quen hay thậm chí là người yêu cũ. ta sẽ có dáng vẻ gì khi hội ngộ? giả vờ chưa từng quen biết hay khách sáo tay bắt mặt mừng? ở một thời điểm nào đó, chị ghé sang chỗ làm việc của em, về ngôi nhà cả hai từng chung sống, nửa mỉm cười nửa nhăn mày nhắc nhở em sao còn chưa yên bề gia thất đi, và rồi thì chị sẽ bắt gặp hàng chục tấm ảnh chụp chị, chụp em, chụp đôi mình đặt ngay ngắn ở khắp nơi. con chị không thể gọi em là mẹ, em cũng tìm lấy một người để cưới cho mà trọn vẹn. ai cũng tường tận đối phương nghĩ gì, như hai kẻ xa lạ hiểu nhau hơn hết, nhưng vĩnh viễn chẳng thể xóa bỏ giới hạn và định kiến để yêu nhau như những ngày xuân xanh vô tư được nữa."
jung ahrin vừa nói vừa thở. bảy năm yêu nhau an tĩnh tựa nước chảy, cô vạn lần không ngờ tới, lần bản thân nói nhiều nhất, bùng nổ nhất lại là khi dứt khoát chia tay mối tình đầu han jeongmin.
"em đã từng mường tượng ra vô số viễn cảnh tương lai.
không một lần nào, là có chúng ta cả.
nên jeongmin à, dừng tại đây đủ rồi."
han jeongmin đưa ngón tay cái lên môi ahrin, ra hiệu cho cô giữ im lặng. chị dứt khoát ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của ahrin, kéo sát khoảng cách giữa hai môi. một nụ hôn sâu, không hề có dục vọng vui sướng, chỉ nhuốm một màu tuyệt vọng bi phẫn đến tận cùng.
thẳng tới khi nhận ra đã gần nửa phút nhưng người kia vẫn mải mê đắm chìm trong khoái cảm ngọt ngào; còn mình thì đang vô thức đáp lại, park chaeyoung mới bàng hoàng mở to mắt. cái này... không giống kịch bản! em ngọ nguậy, cố đẩy chị ra. người yêu cũ vốn nghe lời như một chú cún lớn lúc này như bị đổi sang nhân cách khác, bớt đứng đắn hơn, hoang dại hơn. chị giữ lấy cổ tay chaeyoung, lực không lớn nhưng thao tác ghìm siết rất có kỹ thuật. má nó chứ, chaeyoung gầm gừ, quên mất chị từng đóng phim hành động, lớp võ thuật sinh tồn gì đó đều học nhẵn mặt cả rồi. so với tấm chiếu mới park chaeyoung thì chính là cá nằm trên thớt còn gì!
tuy nhiên người đời có câu, nếu không thể dùng sức thì hãy dùng mưu. park chaeyoung vâng lời, cắn mạnh lên môi suzy. chị khẽ rít lên, toàn thân run rẩy. chaeyoung loang loáng nếm thấy vị sắt rỉ, dùng hết sức đẩy chị ra. em hổn hển kêu trời, đầu óc trắng xóa, vung mạnh tay.
xui xẻo sao đó, năm ngón xinh xắn đáp ngay ngắn lên gương mặt tiền tỷ của người tình cũ, trong sự chết lặng của toàn thể quý vị khán giả bất đắc dĩ ở trường quay, bao gồm chính đương sự.
"cắt! tuyệt vời!" đạo diễn hứng khởi la lên, đập tay bôm bốp. mọi người ồ à liên tục, thì ra chỉ là diễn thôi. ai nấy nhanh chóng thu dọn đồ chuẩn bị trở về khách sạn, còn hai diễn viên chính nán lại chờ cái vị đang phấn khích nhìn máy quay cảm khái kia.
"là suzy đã đề nghị đấy, nói được tự do phát huy ngoài kịch bản thì hiệu suất sẽ cao hơn." ông mỉm cười hài lòng. "chaeyoung rất có tiềm năng, mắt nhìn người của em vẫn chuẩn phết." lời này dành cho bae suzy. chị khiêm tốn cúi đầu cảm ơn.
vậy ra chị diễn thật à? do em suy nghĩ quá nhiều sao? đáng lẽ phải nhẹ nhõm, nhưng nội tâm park chaeyoung bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng khó hiểu.
thêm khoảng năm phút khen ngợi động viên một tràng dài, đạo diễn mới chính thức ban bố lệnh thả người.
môi suzy khẽ mấp máy, sau đó thong thả quay lưng rời đi.
ba chữ giống như sóng ngầm, ào ạt đánh vào điểm mềm yếu nhất trong tim em.
nghe rất rõ,
làm tốt lắm
bae suzy, luôn dễ dàng khiến park chaeyoung phải động lòng.
•
"chị! khoan!" tim suzy vọt lên cổ họng vào khoảnh khắc bàn tay trắng mềm kia túm lấy mình. cẩn thận điều chỉnh biểu cảm, liếc sang người đang cả gan mím môi chắn đường chị.
"vừa nãy..."
"sao?" kỳ thực đã hoảng loạn lắm rồi, nhưng vẫn duy trì nét mặt ba phần lạnh nhạt bảy phần khó đoán kia, quả không hổ danh nữ minh tinh hàng đầu. "muốn hỏi tôi là diễn hay thật, đúng không?"
"..."
suzy ho khan, cốt để không thất thố mà bật cười, khiến em nhỏ quê quá hóa giận là xác định tới công chuyện. chị nhướn mày, trong ánh mắt nhìn cục bông nhỏ xíu đang đỏ mắt dường như phát ra cả tia lửa điện, nóng rát bỏng tay.
"em nghĩ thế nào?"
"em..."
ấp a ấp úng cả mười mấy giây. suzy không kiên nhẫn nghe em tiếp tục diễn tấu ngôn ngữ ngoài hành tinh nữa, tự mình tiếp tục đoạn đối thoại mang hơi hướm độc thoại này.
"em nghĩ thế nào thì chính là thế ấy đi." dù sao nói dông nói dài em không tin thì cũng vô ích.
hơi trái với dự đoán của bae suzy, bạn nhỏ không hề buông tay, im lặng cúi gằm mặt. chị cười như mếu, này này này, có bị giống mẹ mắng con quá không trời?
"nếu muốn nghe câu trả lời, chi bằng," chị nghiêng người, môi như có như không lướt trên vành tai đỏ thấu của chaeyoung. "về chỗ chị đi?"
lời này nửa là trêu chọc em theo thói quen, nửa là muốn em đừng bám riết nữa. xương cốt toàn thân suzy đều rã rời cả, thêm đôi môi trầy xước rướm máu và một bên má bắt đầu sưng đỏ lên, phải nói là thảm hết cỡ. chị không muốn chaeyoung nhìn thấy đống thương thế này để rồi nghĩ ngợi lung tung, thêm nữa tình trạng suzy đã báo động đỏ lắm rồi, rất cần nghỉ ngơi nếu ngày mai còn muốn tỉnh táo.
nào ai ngờ, quý cô park chaeyoung, rất tỉnh và đẹp gái, hoàn toàn đánh bay mọi cảm giác đau đớn lẫn cơn buồn ngủ của nàng tình đầu quốc dân chỉ bằng ba chữ.
em ta nói:
"về thì về."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip