i. Gặp lại

Giống như một cách tình cờ, Ashiya nhìn thấy bóng người quen thuộc dưới gốc cây sồi trong chiều gió thu. Chẳng biết là bao nhiêu lâu, màu vàng chói chang vẫn luôn in đậm trong tâm trí cậu. Abeno, Abeno Haruitsuki cái tên dường như chẳng bao giờ phai mờ. Cậu nhấc đôi chân mình lên, nhẹ nhàng đi tới nơi ánh nắng đang chiếu xuống, ánh mắt tựa hồ đang đung đưa theo cơn gió.

_ Lâu rồi không gặp, Abeno.

Thời gian vẫn luôn tàn nhẫn như vậy, đúng không? Ashiya bước đến, vẫn là khuôn mặt đó, chỉ khác rằng khoé mắt ấy nặng trĩu và cả ánh nhìn dường như đã già đi. Nhưng ở đâu đó, con người thường hay càu nhàu khi cậu trễ hẹn hay là khi vô ý bị thương bởi sự ngu ngơ của bản thân, vẫn ở đây, dưới màu của nắng, dưới mùi hương thoang thoảng của bạc hà.

_ Ashiya?

Giọng nói hơi trầm vang lên, mang theo cả dấu hiệu của tháng năm. Họ không còn trẻ nữa, đều sắp thành những lão trung niên ngoài ba mươi hết rồi. Nhưng không hiểu sao Ashiya thấy mình trẻ lại, trở về với thời niên thiếu vẫn còn mông lung về tương lai, về với khi hai người gặp gỡ. Một người mang màu của nắng, còn người kia lại rực rỡ như ánh mặt trời.

_ Quả thật đã lâu lắm rồi nhỉ?

Abeno mỉm cười nhẹ, đáp lại lời chào của cậu. Gã giờ trông hoà nhã hơn một chút, cũng không còn để hai bên mày nhíu lại nữa. Abeno của hiện tại trông thật trưởng thành, bởi có lẽ khi xưa gã cũng vậy. Ashiya nở nụ cười thật tươi, dáng vẻ vui mừng vì lâu ngày không gặp, cũng có cả dáng vẻ luyến tiếc vì sao lại lỡ nhau lâu đến vậy.

Khi bọn họ còn học cao trung, chi ít vẫn còn nhìn thấy mặt nhau. Thế nhưng chẳng gì là mãi mãi, họ tốt nghiệp, tiếp tục bước đi trên con đường của riêng mình. Rốt cuộc thì không phải ai cũng dành cả một đời để nhìn một người, cũng không dành cả thanh xuân để hoài niệm quá khứ. Ashiya đã nghĩ mình sắp quên đi chiếc haori màu hồng nhạt ấy rồi, cũng nghĩ rằng Abeno mà cậu biết sẽ chẳng còn nhớ được người bạn khi đó đâu.

Mừng thay họ vẫn vậy, vẫn chẳng có gì đã phai đi cả. Trong đôi mắt ánh vàng kia vẫn là chàng thiếu niên màu trời ấy, và trong con ngươi màu lam đó vẫn là bông hoa hướng dương chói loá.

_ Dạo này cậu khoẻ không?

Abeno mở lời. Không giống gã lắm. Khuôn mặt điển trai lấp ló dưới ánh hoàng hôn, màu đỏ rực của mặt trời chiếu thẳng xuống nơi cây sồi bơ vơ, chỉ có gã và cậu. Ashiya nghĩ mình đã nhìn rất lâu, lâu tới nỗi người đó phải quay lại mà nhìn cậu. Đôi mắt gã nhìn thẳng vào vẻ thẫn thờ của cậu, hai bên mày chau lại, dáng vẻ cau có khi xưa một lần nữa trở về. Nếu giờ hỏi Ashiya còn nhớ không, câu trả lời sẽ là "có". Nhưng không phải nhớ biểu cảm trước mặt cậu, cũng không phải nhớ những chiều họ từng bên nhau, mà là nhớ khi ánh mắt cậu dõi theo gã, theo tấm lưng lặng lặng giữa dòng người đông đúc, giữa khi hoa anh đào nở rộ, gã và cậu nói lời chia tay.

Ashiya đã từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa.

Nhưng giờ gã ở đây, nhìn vào Ashiya giờ đã gần ba mươi, không còn là con người nhiệt huyết gọi cái tên Abeno liên tục nữa.

_ Tớ khoẻ. Công việc thi thoảng có hơi bận rộn nhưng nhìn chung vẫn ổn. Còn cậu thì sao?

Họ đứng cạnh nhau trong gió thu bay bay, Abeno vẫn nhìn Ashiya, còn Ashiya lại thi thoảng né tránh đi. Cậu đã từng nghĩ khi gặp lại, cậu sẽ luôn miệng, cố gắng giao tiếp với gã nhiều nhất có thể, bù đắp cho từng ấy năm chẳng thấy mặt nhau. Nhưng gặp rồi mới thấy, một chữ cũng không thốt ra được. Ashiya nhát gan, cậu biết, cũng không chối bỏ. Cậu thấy con ngươi màu vàng vẫn nhìn mình chằm chằm, cũng thấy ở đáy mắt là sự mong đợi vào điều gì đó mà cậu biết.

Ừ, Ashiya vẫn chưa thể nhìn thấy yêu quái. Hay là cậu không thể nữa? Cậu đã thử nhiều lần, mong ngóng từng ngày để có thể trở lại Mononokean, trở lại gặp những người bạn đặc biệt của cậu, và cả Abeno. Thời gian trôi, từ từ và chậm rãi nhưng cũng chóng vánh và vô tâm. Ashiya hoàn toàn không thể nhìn được yêu quái nữa. Bông Xù luôn bên cạnh cậu cũng dần dần biến mất, cuối cùng cậu không thể nhìn thấy nó nữa.

Mãi mãi.

Ashiya nghĩ mình đã khóc sau đó.

Cánh cửa cuối cùng bị đóng lại và giờ đây, cậu chỉ là một con người bình thường với cuộc sống không khác biệt với bất cứ ai. Không còn là người làm của Mononokean nữa, cũng không còn là người có thể nhìn thấy yêu quái nữa, chỉ đơn giản là một con người bình thường, không có gì đặc biệt. Và Ashiya lựa chọn từ bỏ.

Cậu biết Abeno đang mong cậu phản ứng gì đó, thế nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, thứ duy nhất trong mắt cậu chỉ là cây cối cùng với Abeno, được nhuộm màu hoàng hôn bởi ánh mặt trời.

_ Tớ đã không thể nhìn được nữa rồi, Abeno.

Cậu cười nhẹ, nụ cười chua chát biết bao nhiêu. Abeno không nói gì, cũng không nhìn nữa, gã quay mặt đi. Có lẽ là thất vọng và cả hụt hẫng nữa, Ashiya không biết, gã quay đi nhanh quá, cậu không kịp nhìn. Cậu vội vã đưa tay ra, nắm lấy bả vai gã, cố gắng níu gã lại. Không phải bây giờ, không phải là khi chỉ vừa mới gặp, không phải là khi ta chỉ mới chào nhau vài câu. Ashiya đã bỏ lỡ Abeno gần một thập kỉ, nếu nói cậu không nhớ thì đó chắc chắn là nói dối.

_ Chờ chút, hiếm lắm mới gặp lại, cậu không muốn trò chuyện chút hả?

Ashiya mong rằng giọng điệu mình không quá lạ, cậu sợ sự run rẩy của mình bị phát hiện, rồi gã sẽ đẩy tay cậu ra và bước đi trên con đường của riêng gã. Vì vậy cậu càng bấu chặt hơn, đủ để gã không bỏ đi nhưng cũng không làm gã đau. Và cậu thấy Abeno quay lại, nhìn cậu lần nữa. Hai đôi mắt gặp nhau, thật lâu. Abeno thở dài, rồi ậm ừ chấp nhận lời đề nghị của cậu.

Họ bước đi khi trời dần chuyển tối. Đèn điện bên đường bắt đầu nhấp nháy, còn ánh trăng thì dần sáng hơn, Ashiya cùng với Abeno bên cạnh.

_ Mọi người có khoẻ không?

_ Đều ổn.

Abeno không nói nhiều, Ashiya cũng không hỏi thêm. Dù cậu có quan tâm họ đến đâu cũng vĩnh viễn không thể gặp họ được nữa. Cậu đã đủ trưởng thành để hiểu, cũng đủ lớn để biết mình không thể quan tâm đến những thứ vô vọng nữa. Ashiya cười nhẹ, khuôn mặt quay đi không dám nhìn gã nữa. Thi thoảng cậu vẫn nói vài câu, đủ để đoạn đường không quá im lặng. Rồi cả hai dừng lại trước một quán ăn bình dân, họ bước vào tìm một phòng riêng để ngồi. Ashiya cầm menu gọi vài món rồi đưa cho Abeno, gã cũng không gọi nhiều, chỉ thêm một cốc trà nóng và một hai món nhẹ. Khi phục vụ quay đi, cả hai bỗng chốc chìm vào im lặng. Cảm giác ngượng ngùng, bối rối mà đã lâu lắm rồi họ không có. Không hiểu sao Ashiya bật ra một tiếng cười, khoé mắt đung đưa như đang vừa nhớ vừa quên.

Cậu thấy Abeno vẫn không nói, chỉ nhìn cậu. Cái nhìn chăm chú khiến cậu cảm thấy thật kì lạ. Từ lúc họ gặp nhau đến bây giờ mới vừa được vài tiếng, ngắn ngủn đến đáng ngạc nhiên. Và trong cái thời gian chẳng là bao đó, Ashiya tự hỏi họ đã nhìn nhau bao nhiêu lần. Đôi mắt đó, đôi con ngươi màu vàng đó, ánh vàng tuyệt đẹp nhất trong đời Ashiya, ở đó, ngay trước mắt cậu. Không di chuyển nhưng lại đang lâng lâng như đang cố khắc ghi từng giây phút hiện giờ, từ từ ghim chúng vào trong não. Đến cuối cùng, Ashiya vẫn không thể nhìn tiếp. Cậu sợ mình càng nhìn thì những ý nghĩ vô nghĩa sẽ tuồn ra mất.

Cả hai nhìn đồ ăn được đưa lên, cũng chỉ đơn giản cảm ơn phục vụ một tiếng, sau đó thì từ từ ăn phần của mình. Thi thoảng họ vẫn hỏi nhau vài câu về công việc, về cuộc sống, về những thứ vụn vặt hay về những quá khứ mà chẳng biết còn nhớ rõ hay không. "Điều này thật tuyệt", Ashiya nghĩ. Cậu không rõ mình có từng tưởng tượng ra cảnh họ gặp lại hay không, cũng không rõ mình đã mong gặp gã nhiều bao nhiêu, chỉ biết rằng ước gì họ vẫn có thể như bây giờ, như thời thanh xuân khi xưa, nói chuyện và cười đùa.

Ashiya thực sự đã nhớ nó biết bao.

_ Thế cậu có thích ai chưa?

Ashiya buộc miệng hỏi, trong cơm mê man không rõ ở đâu. Sau đó bối rối, khuôn miệng đóng rồi lại mở, cứ mấp máy không thôi.

_ Có.

Và chiếc cốc trên tay cậu trượt xuống, cùng với âm thanh "thịch" đập mạnh bên trái. Cậu thấy trái tim mình ngừng đập trong một giây ngắn ngủi, âm thanh cũng ù đi trong chốc lát. Ashiya cố gắng để mình bình tĩnh, ghìm cuống họng đang không ngừng rối tung muôn thoát ra. Cậu thấy cổ mình khô khốc, thấy miệng toàn vì đắng ngắt, thấy cả người trước mặt vẫn nhìn mình. Nó vẫn mê hoặc như vậy, vẫn luôn làm Ashiya muốn soáy sâu vào nó, có phải cậu đã ước nơi đó chỉ có hình bóng của cậu? Rồi như bao lần, cậu tiếp tục cười.

_ Đương nhiên có rồi nhỉ? Dù gì cũng gần 30 tuổi đầu rồi, ai mà chẳng phải có người yêu.

Tiếng cười ngượng ngùng vang lên, Ashiya biết mình đang dần mất tự nhiên, cậu cũng biết mình đang né đi ánh nhìn đăm đăm đó. Nhưng cậu vẫn không thể dừng miệng của mình lại được. Cậu sợ nếu dừng, mình sẽ khóc mất.

Nhưng là vì gì?

_ Ashiya.

Abeno nói. Giọng gã trầm ấm, bình tĩnh và dịu dàng.

_ Gì... Gì đấy.

Giọng cậu lạc đi, cơn xấu hổ ập đến. Cậu thấy mặt mình nóng bừng, thấy đôi mắt mình lưng lưng qua ánh nhìn của người kia. Abeno lại nhìn cậu, cái nhìn cháy bỏng mà bây giờ mới thấy rõ. Gương mặt điển trai đó đang ngay trước mặt cậu, từ từ gần hơn và cả bàn tay vươn đến phía cậu. Không được, nếu như để gã chạm vào, cậu sẽ chết mất.

Ashiya đứng bật dậy, cậu vội vã vơ lấy chiếc cặp của mình, loạng choạng chạy khỏi quán ăn.

Suốt những năm mười tám tuổi, cậu và gã là bạn, là những chàng trai hết mình vì thanh xuân, là hai con người dựa vào nhau. Nhưng có phải vậy không? Ashiya không biết, cậu để gió đêm lành lạnh phả vào mặt, để cơn nóng bừng xuôi theo gió, để cả những cảm xúc kì lạ trộn lẫn vào nhau.

Giữa màn đêm của mùa thu se lạnh, Ashiya lại cảm thấy mùa hè đang cháy rực trong tim.





Huhu mong là tui sẽ hoàn được con fic này 😭😭
Fd giờ chắc đi ngủ đông hết rồi 😞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip