18.

*Phiên ngoại 3:

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, mẹ Mã dẫn Lâm Thừa đến nhà họ Tống, giới thiệu cháu trai của bà với người chị em tốt của mình là Tống phu nhân.
Từ khi nhà họ Tống có cháu trai, mẹ Mã hâm mộ không thôi, suốt ngày nhìn cháu trai nhà người khác đến đỏ mắt.

Bây giờ bà cũng có cháu ruột của mình, đương nhiên phải khoe cho đã.
Tống phu nhân nhìn cháu trai của chị em tốt là mẹ Mã mà trong lòng cảm thấy mừng cho bà.

Bà cũng nhìn thằng bé nhà họ Mã lớn lên, giờ đã thành gia thất, chị em vui, bà cũng vui.
Tình cờ là hôm nay Tống Trí cũng đưa con đến thăm bà nội, hai đứa trẻ vừa gặp đã bắt đầu chơi với nhau.
"Chao ôi, đúng rồi, mẹ của đứa bé này con của nhà kia hả?" Tống phu nhân hỏi.
Mẹ Mã nghe vậy, nụ cười trên mặt cũng khựng lại.
Tống Trí ngồi một bên nhìn hai đứa nhỏ, nghe mẹ hỏi vậy liền nhìn sắc mặt của mẹ Tiết.

Anh vội nói: "Mẹ, chờ cả nhà họ tới là biết ngay ấy mà, giờ mẹ đừng hỏi nhiều như vậy."
Mẹ Mã nhấp một ngụm trà, thở dài nói với Tống phu nhân: "Tôi với bà làm chị em nhiều năm như vậy, tôi cũng không giấu gì bà.

Mẹ của A Thừa là Beta.

Nghe lão Mã nói hoàn cảnh không được tốt lắm, nhưng phẩm hạnh người này rất tốt, có cùng sở thích với A Diệu.

Tôi...!Tôi...!Ôi chao!"
Tống phu nhân vừa nghe âm điệu này liền hiểu, nghiêm mặt nói với chị em của mình: "Gia đình là thứ yếu, con trai mình thích gì mới là quan trọng nhất.

Hai người không thích nhau ở chung với nhau, thì đương nhiên là làm khổ con trai mình, cũng làm khổ con người ta nữa."
Bà vừa nói vừa nghiêng người về phía mẹ Tiết, thì thầm: "Nhà mẹ tôi bên kia có một đứa cháu trai bị ép cưới Omega mà mình không thích, tuy rằng độ xứng đôi cao đấy, nhưng cháu trai kia của tôi tâm cao khí ngạo lắm, không muốn thỏa hiệp.

Mấy ngày trước vào kỳ động dục, nghe nói là kiềm chế dục vọng muốn ký hiệu mà kiên quyết cắt bỏ tuyến của mình.

Em gái tôi hối hận lắm, may mà không xảy ra chuyện chết người, em gái kia của tôi cũng là người trọng sĩ diện, bằng không đồn ra ngoài cũng không hay!"
Mẹ Mã kinh hãi hỏi: "Vậy...!Cuối cùng thì thế nào?"
"Còn sao nữa, chỉ có thể ly hôn thôi.

Hầy, rõ là hại đến Omega kia, lại vừa hại cháu trai của tôi."
"Chuyện này..."
"Cho nên tôi mới nói, hai bên đều tình nguyện mới là điều quan trọng nhất.

Vợ của Tống Trí cũng là do nó tự tìm.


Tôi và cha nó cũng chẳng quan tâm."
Sắc mặt mẹ Mã dịu đi một chút, nói: "Chuyện này...!Tôi còn phải gặp người ta mới có thể đánh giá được."
Tống phu nhân nghe xong liền nhẹ giọng nói: "Gặp rồi cũng không nên làm khó cậu ấy quá, hai người đều đã có con...!À đúng rồi, đã biết giới tính thứ hai của đứa bé chưa?"
Mẹ Mã sững sờ, hình như bà chưa hỏi.
Tống Trí ở một bên tiếp lời: "Là Alpha.

Lúc còn chưa chào đời, con còn muốn đính ước từ bé cho nhóc với Tống Nguyên Dục nhà bọn con ấy chứ."
Tống Nguyên Dục ở bên cạnh hỏi: "Đính ước từ bé là gì ạ?"
Tống phu nhân sờ đầu cháu trai, hiền hoà nói: "Là khi cháu và A Thừa còn nhỏ thì sẽ quyết định việc hôn nhân cho các cháu đó! Đợi đến lúc hai đứa lớn thì sẽ kết hôn và sống cùng nhau."
Tống Nguyên Dục nghe vậy thì suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Lâm Thừa nói: "Vậy cũng được ạ, con thích chơi cùng Lâm Thừa lắm."
Mẹ Mã cười nói: "Hôn nhân không phải chuyện đùa!"
Tống Nguyên Dục nhìn mẹ Tiết, lại nhìn Lâm Thừa, vẻ mặt trầm tư.
Tống phu nhân nhìn chị em tốt của mình, nói tiếp: "Giờ có đứa bé rồi, lại là Alpha nữa, có gì không thoả mãn đây!"
Mẹ Mã gật đầu nói: "Nguyên tắc là nguyên tắc, vậy đến lúc gặp mặt tôi sẽ không làm khó dễ cho người ta là được chứ gì."
Tống phu nhân cười nói: "Phải vậy chứ!"
Hai người bắt đầu nói mấy chuyện linh tinh khác.
Mấy ngày sau, mỗi lần mẹ Mã đi tụ tập với các phu nhân, bà đều dẫn Lâm Thừa đi, giới thiệu cháu trai với người khác.

Họ đã nghe nói chuyện con trai bà thích Beta, biết trong lòng bà có thể không cảm thấy hài lòng nên cũng thức thời không đề cập đến.
Ngày thứ sáu sau khi Lâm Thừa về tinh cầu thủ đô, hai ba của nhóc cũng về đến tinh cầu thủ đô.

Bọn họ đến tinh cầu thủ đô đã là ban đêm.
Mã Quần Diệu trước tiên đưa Lâm Y Khải đến một trong những căn hộ của hắn, sau đó mới đến biệt thự của nhà mình.
Ngay khi Lâm Thừa nhìn thấy hắn, nhóc lập tức chạy như bay vào trong ngực hắn, bám dính lên người hắn.

Mẹ Mã rất vui khi thấy con trai mình về, nhưng khi thấy phía sau không có ai, sắc mặt bà lập tức trầm xuống, cau mày nói: "Người đâu, còn muốn mẹ đi mời người ta nữa à?"
Mã Quần Diệu ôm con trai, bất đắc dĩ mỉm cười: "Em ấy vừa trải qua kỳ mẫn cảm cùng với con trai mẹ, lại ngồi máy bay lâu như vậy nữa, em ấy rất mệt, sắc mặt không được tốt lắm.

Con chỉ muốn em ấy về nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ đến gặp ngài, cũng muốn để cho ngài một ấn tượng tốt."
Mẹ Mã nghe xong, nét mặt hơi bớt giận.

Con trai mình mình biết, Alpha cao cấp nhất, bà biết kỳ mẫn cảm của hắn mãnh liệt như thế nào, huống chi bạn đời là Beta, Beta kia chắc là cũng không chịu nổi.
Mẹ Mã nhìn hắn đang ôm đứa bé, hỏi hắn: "Muốn đưa bé con về luôn à?"
Mã Quần Diệu gật đầu nói: "Mấy ngày Lâm Y Khải không được gặp con rồi, chắc chắn là nhớ nhóc con này lắm.

Nhóc con cũng nhớ ba, có phải không Lâm Thừa?"
Lâm Thừa nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi.
Mẹ Mã nhìn Lâm Thừa cười, giả bộ giận dỗi nói: "Vậy A Thừa không nhớ bà nội sao?"

Lâm Thừa nhìn bà nội nói: "Ngày mai A Thừa sẽ cùng ba nhỏ đến gặp bà nội."
Mẹ Mã sờ đầu nhóc con, hiền hoà nói: "Được rồi, ngày mai bà nội sẽ chuẩn bị món ngon cho mọi người."
"Vậy con về trước đây mẹ." Mã Quần Diệu bế Lâm Thừa ra cửa.
Mẹ Mã gọi với sau lưng hắn: "Không đợi cha con về sao?"
Mã Quần Diệu xua tay nói: "Con không quấy rầy thế giới của hai người."
Mẹ Mã mỉm cười, bất đắc dĩ nói: "Nhóc con này..."
Lúc Mã Quần Diệu bế Lâm Thừa trở lại căn hộ, Lâm Y Khải đang dọn dẹp phòng bếp.

Hắn để nhóc con xuống, nhìn con chạy vào bếp gặp ba.
Lâm Y Khải xoa khuôn mặt con, lại hôn lên trán nó, nói với Mã Quần Diệu: "Anh đi mua ít thức ăn rồi chúng ta sẽ nấu bữa tối."
Mã Quần Diệu đi tới gần cậu, hôn lên trán Lâm Y Khải, nói: "Được."
Lâm Thừa kéo vạt áo của ba, ngẩng đầu nhắm mắt lại, ý tứ rất rõ ràng.
Mã Quần Diệu bất đắc dĩ hôn lên trán nhóc một cái rồi đi ra ngoài mua thức ăn.
Buổi tối, một nhà ba người ăn cơm xong thì đi ngủ, Lâm Y Khải thật sự rất mệt.
Ngày hôm sau Lâm Y Khải thức dậy thật sớm.

Cậu nhìn vào gương trong phòng ngủ, thay đổi mấy bộ quần áo.
Lúc Mã Quần Diệu tỉnh dậy, cậu đang mặc trên người mình một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, trên người vẫn còn dấu tích do Mã Quần Diệu để lại.

Đôi mắt Mã Quần Diệu tối sầm lại, hắn xuống giường, đi tới nắm lấy bàn tay đang cài cúc áo sơ mi của cậu, thêm mấy dấu hôn mới lên.

Hắn còn muốn tiếp tục thì bị Lâm Y Khải đẩy vào phòng tắm.
Lâm Y Khải cài chặt cúc áo sơ mi đến cúc trên cùng, miễn cưỡng che được dấu hickey.

Cậu nhìn quần áo, lại rơi vào trầm tư.
Mã Quần Diệu tắm rửa sạch sẽ thì đi ra, nhìn vẻ mặt rối rắm của cậu, từ trong đống quần lấy ra một chiếc quần jean màu xanh nhạt, đưa cho cậu.
Lâm Y Khải nhìn cái quần, hỏi: "Có trẻ quá không?"
Mã Quần Diệu đẩy cậu lên giường, lột cái quần cậu đang mặc ra, lại sờ soạng chân cậu một hồi mới chịu mặc quần jean vào, nói với cậu: "Không đâu, mẹ thích người trẻ trung, có sức sống."
Lâm Y Khải ngập ngừng nhìn hắn, hỏi: "Thật hả?"
Mã Quần Diệu kéo cậu lên, đẩy cậu đến trước gương, ôm cậu từ phía sau, nói: "Tất nhiên, tin anh."
Thanh niên trong gương mặc áo sơ mi và quần jean, giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú, càng giống một sinh viên đại học lạnh lùng.
Sự thật chứng minh Mã Quần Diệu vẫn rất hiểu mẹ của mình.
Lúc bà nhìn thấy dáng vẻ như một sinh viên đại học thuần khiết của Lâm Y Khải, mắt bà sáng lên.

Người trước mặt ăn mặc nhẹ nhàng mang đến cảm giác rất tươm tất, không giống với Beta mà bà từng thấy.

Khi cậu ấy và con trai của mình đứng cạnh nhau, ở giữa còn có Lâm Thừa, trông xứng đôi vô cùng.

Lần đầu gặp mặt, Lâm Y Khải coi như là đã để lại ấn tượng tốt cho mẹ chồng.
Mẹ Mã kéo Lâm Y Khải ra phòng khách trò chuyện.

Lúc nói đến cha mẹ, sắc mặt Lâm Y Khải ngưng trọng, sau đó nói tiếp: "Con...!ba con đã qua đời."
Mẹ Mã tỏ vẻ áy náy, lại an ủi: "Không sao đâu, từ nay về sau đây sẽ là nhà của con." Sau đó bà nói với Mã Quần Diệu: "Con tạm gác công việc mấy ngày, cùng Lâm Y Khải đi gặp ba, dâng nén hương cho thông gia.

Nhân tiện, con cũng nên nghỉ ngơi một chút, không phải lúc nào cũng đặt công việc lên hàng đầu được."
Mã Quần Diệu ngồi bên cạnh Lâm Y Khải gật đầu nói: "Ngài không nói thì con cũng sẽ làm."
Lâm Y Khải nhìn mẹ Mã đầy cảm động, nói: "Cám ơn bác...!Mẹ."
Mẹ Mã vỗ tay cậu một cái: "Bé ngoan."
Sau khi hai bên gặp mặt, ngày hôm sau Mã Quần Diệu chào hỏi Tổng thống, giải thích lý do, từ chức trước.

Đợi sau khi đi Đế quốc về sẽ trở lại tinh cầu thủ đô nhậm chức.
Khương Minh không có gì không đồng ý.
Hôm sau, hai người đưa Lâm Thừa đi Đế quốc.
Lâm Y Khải không có gì đặc biệt lưu luyến ở Đế quốc, nơi ở cùng với ba mình đã bị phá huỷ.

Lâm Y Khải chỉ đơn giản đưa bọn họ đến nghĩa trang của ba, ngày đó tình cờ cũng là ngày giỗ của ba cậu.
Lúc ba người đi tới đó, thì nhìn thấy một người đứng ở lối vào của nghĩa trang.

Người nọ nhìn bọn họ, đi tới, nhìn Lâm Y Khải nói: "Anh là Lâm Y Khải đúng không?"
Lâm Y Khải nhìn thanh niên trước mặt, không nhớ rõ mình quen biết một người như vậy ở Đế quốc, cậu im lặng gật đầu.
Người nọ cũng không quan tâm đến sự lạnh nhạt của cậu, cậu ta vẫn cười nói rất ôn hoà: "Tôi tên là Mạnh Sĩ Hân, là Beta, là bạn đời của Nghiêm Canh."
Lâm Y Khải nghe thấy cái tên Nghiêm Canh thì sững sờ, cậu hỏi: "Nghiêm Canh? Bây giờ cậu ấy thế nào rồi?"
"Tôi rất tốt." Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau Mạnh Sĩ Hân.

Người nọ bước đến bên cạnh Mạnh Sĩ Hân rồi đứng yên tại chỗ, hiển nhiên đó chính là Nghiêm Canh mà hai người vừa nhắc tới.
Lâm Y Khải nhìn Nghiêm Canh đi ra, ngây người một chút.

Hơn ba năm trôi qua, Nghiêm Canh đã thay đổi, từ một cậu nhóc cao to trong ấn tượng trở thành một Nghiêm Canh thành thục.
Nghiêm Canh nhìn Alpha phía sau và đứa bé bên cạnh cậu giống hệt hắn.

Cậu ta hỏi: "Tôi không ngờ...!Anh thậm chí còn có con rồi..."
Lâm Y Khải nhìn cậu ta nói: "Cậu cũng kết hôn rồi."
Nghiêm Canh cười nhạt, nắm tay Mạnh Sĩ Hân nói: "Đúng vậy, tôi cũng đã kết hôn rồi." Cậu ta thở dài rồi nói tiếp: "Tôi cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ trở lại nữa, cho nên tôi đã nhờ người đi tìm nghĩa trang của ba anh, lúc rảnh rỗi sẽ đến đây tảo mộ cho ông ấy."
Lâm Y Khải: "Cậu không cần phải..."
"Anh đã nhiều lần cứu tôi trên chiến trường, từ lâu tôi đã coi anh như anh em, thăm hỏi bác trai cũng là điều tôi nên làm mà."
Lâm Y Khải gật đầu nói: "Vậy thì...!Cảm ơn cậu."
"Cũng muộn rồi, chúng ta vào đi.

A Thừa cũng nóng lòng muốn gặp ông ngoại rồi." Mã Quần Diệu cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Lâm Thừa nghi ngờ nhìn ba lớn nhà mình, thầm nghĩ "con không nóng lòng nha", nhưng khi bắt gặp ánh mắt của ba lớn, cậu nhóc lại gật đầu nói: "Con thật là nhớ ông ngoại quá đi."
Nghiêm Canh đi tới, ôm Lâm Thừa một cái, nói: "Mọi người vào đi, chúng tôi cũng phải về rồi." Sau đó, cậu ta lại nhìn Lâm Y Khải, nói: "...Lần sau gặp lại."
Lâm Y Khải vỗ vỗ bờ vai của cậu ta nói: "Lần sau gặp lại."
Sau đó hai người họ chia tay nhau.
Sau khi cúng tế xong, bọn họ không ở lại mà trở về tinh cầu thủ đô luôn.


Dù sao thì thân phận của Mã Quần Diệu cũng không thích hợp ở lâu trong Đế quốc.
Đến đây thì chuyện đã xong xuôi, Mã Quần Diệu trở về tinh cầu thủ đô tiếp tục giữ chức Tổng tư lệnh trong quân đội.

Lâm Y Khải cũng tìm được một trường công lập ở tinh cầu thủ đô để tiếp tục dạy học.
Sau khi nhà trẻ bắt đầu khai giảng vào tháng 9, Lâm Thừa và Tống Nguyên Dục cũng được gửi đến nhà trẻ.
Tống Nguyên Dục rất hiếu động, ngày nào cũng thích quậy phá với những đứa trẻ khác ở nhà trẻ, Lâm Thừa thỉnh thoảng cũng cùng làm loạn với cậu, nhưng phần lớn thời gian cậu nhóc thích tự mình nghiên cứu những điều mới lạ sau một ngày học.

Tống Nguyên Dục cũng không biết ngượng là gì, cho dù có ngốc đến mấy thì cũng dành nhiều thời gian cùng Lâm Thừa học tập.
Cả hai đứa đều là những đứa trẻ rất thông minh, thỉnh thoảng trong lúc nghiên cứu cũng sẽ cãi nhau, mấy ngày không thèm nhìn đối phương.

Cuối cùng, sau khi giáo viên giải thích vấn đề thì mới nhận ra cả hai đều có chỗ chưa đúng, rồi lại cự nự làm lành với nhau.
Buổi tối Lâm Y Khải tan làm về nhà, nhìn thấy hai đứa nhỏ hòa thuận như cũ, trong lòng cười bất lực.

Suy nghĩ của trẻ con rất thuần khiết, giận cũng nhanh mà quên cũng nhanh.
Mẹ của Tống Nguyên Dục, Bạch Thư Xu đang trong kỳ động dục, mấy ngày nay Tống Nguyên Dục đều ở nhà của Lâm Thừa.
Cậu thay quần áo rồi vào bếp nấu cơm, đợi Mã Quần Diệu trở về cùng nhau ăn tối.

Sau đó, Mã Quần Diệu dỗ hai người bạn nhỏ đi ngủ, giải đáp một số vấn đề của bọn nhóc, đọc cho chúng nghe một quyển truyện.

Sau đó bọn nhóc không muốn nghe truyện nữa, thì lại hỏi những vấn đề oái ăm nhức đầu.

Bọn nhóc bảo mình đều là Alpha, không cần một cuốn truyện để dỗ hai người bạn nhỏ đi ngủ đâu.
Mã Quần Diệu bơ phờ trở về phòng ngủ, ôm vợ thơm tho lên giường nói: "Khi nào kỳ mẫn cảm của anh mới đến đây.

Anh thật sự nên để Tống Trí trải qua cảm giác bị hai nhóc quỷ nhỏ quấn lấy rồi hỏi một đống vấn đề oái ăm."
Lâm Y Khải vỗ vai của hắn nói: "Vậy chắc đợi đến năm sau."
"Sang năm bọn nhóc sẽ lớn thêm một tuổi, cũng thông minh hơn, có lẽ chúng sẽ không hỏi những vấn đề kỳ cục nữa."
"Ừm, thời gian trôi qua nhanh quá." Lâm Y Khải thở dài.
Mã Quần Diệu xoa cậu nói: "Lâm Y Khải, cảm ơn em đã cho anh một gia đình."
Lâm Y Khải áp lưng vào ngực hắn nói: "Em mới phải cảm ơn anh đã cho em một mái ấm."
Hai người vô tình gặp nhau rồi hiểu nhau, thỏa mãn sự mong đợi của đối phương.

Khi cả hai cùng ghi tên mình vào cùng một chỗ, cùng chung trách nhiệm xây dựng gia đình, họ sẽ đùm bọc, yêu thương và tôn trọng nhau đến hết cuộc đời.
Dành cho nhau tình yêu trọn đời không dứt.
- ----------------------
HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip