Chương 13
48.
Mẹ Lâm bị tiếng hét đột ngột của hắn doạ cho hết hồn, dè dặt nói: "Vậy, vậy giờ dì lên lầu thăm nó, con có muốn đi cùng không...?"
Long Điềm cúi đầu, miệng méo xệch, "Dạ không, Lâm Phàm nói con không được xuất hiện trước mặt cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ tức giận..." Hắn kéo ống tay áo của mẹ Lâm, ngửa đầu nói: "Dì đi xem Lâm Phàm đi ạ, cả một ngày cậu ấy không xuống lầu rồi, không biết có ăn cơm đàng hoàng không..."
Trong túi xách nhỏ của mẹ Lâm có chìa khoá sơ cua lúc trước anh đưa cho bà. Mẹ Lâm lên lầu một mình, vừa bước ra khỏi thang máy, suýt chút nữa thì bị đôi tình nhân đang ôm hôn nồng nhiệt trong góc tường doạ cho lên cơn đau tim. Thanh niên bây giờ tư tưởng cũng thật cởi mở, nhớ năm xưa bà và ba mấy đứa nhỏ, Alpha và Omega gặp nhau chỉ được phép nói chuyện qua hàng rào thép, chậc chậc văn hóa công cộng ngày càng đi xuống, đã nói với Lâm Phàm bao nhiêu lần rồi, bỏ nhiều tiền tìm tiểu khu nào trị an tốt một chút, vậy mà nó không nghe, thử nhìn xem có ra thể thống gì không cơ chứ...
Mẹ Lâm một bên oán thầm, một bên nhẹ nhàng đẩy cửa nhà Lâm Phàm bước vào. Trong phòng yên tĩnh, cũng không mở đèn. "Tiểu Phàm ơi..." Mẹ Lâm tiện tay đem bình giữ nhiệt đặt trên tủ đựng giày, bật công tắc đèn phòng khách.
Căn phòng yên tĩnh chừng hai giây, mới nghe thấy từ trong phòng ngủ truyền ra giọng nói ỉu xìu của Lâm Phàm: "Mẹ..."
Mẹ Lâm vội vàng đi tới phòng ngủ, Lâm Phàm vẫn còn đang làm ổ trong chăn, "Sao lại ra nông nỗi này?" mẹ Lâm mau chóng lại gần sờ sờ đầu anh, ngồi xuống bên cạnh giường, "Ăn cơm chưa? Hôm nay mẹ nấu canh, trường của em con có hoạt động nên nó nói không về nhà, mẹ đem tới một ít cho con, còn nóng hổi đây này, con muốn ăn một chén không?"
"Không muốn..." Lâm Phàm nói.
"Người kia... Mẹ có gặp ở dưới lầu, đó là ai vậy..." Mẹ Lâm cẩn thận quan sắc sắc mặt Lâm Phàm, nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Lâm Phàm trầm giọng hờn dỗi đáp một tiếng, Long Điềm ở chỗ nào, anh so với mẹ Lâm còn biết rõ hơn, còi báo động pheromone trong đầu anh còn đang giật đùng đùng đây.
"Hai đứa... cãi nhau à?" Mẹ Lâm hỏi.
Lâm Phàm nằm lì ở trên giường, "Con không quen hắn ta."
"Vậy, cậu ấy cưỡng ép con ký hiệu...?"
Lâm Phàm vùi trong chăn một hồi lâu, mới nghẹn ra một cái "Ừm".
"Chẳng trách," mẹ Lâm chống cằm nhìn trần nhà, "Cậu ấy ở dưới lầu liên tục nói xin lỗi mẹ, kể ra thì cậu ấy là Alpha hả? Ôi trời không được, mẹ phải nói với ba con... Chuyện gì vậy chứ..." Bà cúi đầu tìm điện thoại bên trong túi xách, lại bị Lâm Phàm vươn tay giữ lấy.
"Sao vậy? Còn không được để cho ba biết à?" Mẹ Lâm nói.
"Ba mà biết thì lại như thế nào nữa," Lâm Phàm kéo tay mẹ Lâm về vị trí cũ, "Mẹ à, mẹ đừng lo lắng linh tinh."
Mẹ Lâm bị câu nói của anh chặn lại, nhất thời nghẹn lời, "Rồi rồi, không cho mẹ quản này quản nọ, vậy con làm cái gì mà không ăn cơm?" Bà thò tay vào trong chăn túm Lâm Phàm, "Dậy mau, trong bếp còn thứ gì mẹ nấu cho con."
Lâm Phàm uể oải ngồi dậy, bị mẹ Lâm kéo ống tay áo, "Nào, lớn tướng như vậy rồi, có chút chuyện mà cũng uể oải suy sụp?" bà vươn tay vỗ lưng Lâm Phàm, "Ngồi thẳng dậy. Nghe lời mẹ, Beta mấy đứa bị ký hiệu, chừng một tuần sau là hết ngay, cũng không để lại tác dụng phụ, con để ý như vậy làm gì? Mẹ nhớ con từ nhỏ đã không mẫn cảm với pheromone, pheromone Alpha của anh họ mạnh như vậy con cũng không ngửi thấy, ký hiệu đâu có ảnh hưởng gì đến con đúng không?"
Lâm Phàm dừng một chút, nói: "Không ạ."
"Với cả ấy, mẹ nói cái này con đừng bực mình, mẹ thấy cậu Alpha kia, con người rất tốt, con xem tuổi con cũng không nhỏ, nếu cậu ấy thật lòng thích con, có năng lực chăm sóc con tốt, mẹ không phản đối đâu..."
Mẹ Lâm một bên xem xét những thứ có thể nấu được trong tủ lạnh, một bên lẩm bẩm: "Nhớ lại hồi trước em trai con năm cấp hai cũng suýt bị một thằng nhóc lưu manh ở trường cấp ba bên cạnh ký hiệu, đúng là hù chết mẹ với ba con, Alpha bọn họ dễ gây ra sai lầm như vậy đó, con cũng đừng để bụng —— Mà lọ cá mòi trong tủ lạnh của con để từ lúc nào vậy, bao lâu con mới dọn tủ lạnh một lần, này Tiểu Phàm mẹ hỏi con đấy..."
49.
Long Điềm tâm trạng buồn bực ngồi trên bậc thang chờ mẹ Lâm đi xuống, hắn lại không dám đi tìm Lâm Phàm, càng không dám gọi điện, đành thu lu chờ ở dưới lầu, dù sao hiện tại tốt xấu gì cũng có người đi lên xem thử Lâm Phàm ra sao rồi mà phải không?
Một người qua đường tay xách đồ ăn nhận ra hắn, "Ấy, bác sĩ Tiểu Long, đang đứng đây đợi ai sao?"
"Ừm," Long Điềm đứng dậy, "Mua đồ về nấu cơm à?"
Người qua đường cúi xuống chơi với Nana một lúc, nhiệt tình nói: "Không lẽ anh cũng chưa ăn? Muốn lên nhà tôi ngồi một lát không?"
Long Điềm vội xua tay, "Không cần không cần, tôi còn phải đợi người, hôm khác đi."
"Lạc Lạc nhà chúng tôi hình như dạo này có chút chán ăn, làm tôi đau lòng muốn chết, chắc không phải là dạ dày có vấn đề đâu nhỉ?...Anh có muốn lên xem thử không?"
Long Điềm lúng túng cười cười, nói: "Anh bảo tôi xem thì bây giờ tôi cũng chẳng cầm theo đồ nghề gì, bữa sau anh mang nó đến bệnh viện chúng tôi làm kiểm tra, tôi giảm cho anh 50%."
Người qua đường có chút buồn rầu, nói: "Vậy khi nào anh rảnh, tôi mời anh uống cà phê nhé?"
Long Điềm mở miệng đang định từ chối, di động trong túi vang lên ầm ĩ, hắn ngượng ngùng cười với người qua đường, quay đầu trả lời điện thoại: "Giám đốc Lưu, ngài tìm tôi có việc gì không?"
" Cậu Long này, Tiểu Phàm xin nghỉ một tuần, cậu có biết không? Chuyện đó, tôi nghĩ vẫn nên báo cho cậu biết một tiếng..."
Long Điềm nói: "Tôi biết." Nếu không hắn còn phải ngồi xổm dưới lầu chắc?
"Cậu cũng biết gần đây nhân sự của công ty thay đổi, hay là chuyển cậu ấy đến phòng pháp lý giúp đỡ xét duyệt cuối năm?" Giám đốc Lưu thăm dò nói.
"Vậy ngài hỏi cậu ấy đi, hỏi tôi làm gì?" Long Điềm nói.
"Cậu xem đây không phải là... Chúng ta đều hiểu cả mà..." Giám đốc Lưu ám muội dừng vài giây.
Long Điềm lập tức hiểu ý tứ của ông, "Để tôi xem thử ai dám thừa dịp Tiểu Phàm vắng mặt chuyển cậu ấy đi." Hắn sừng sộ, "Đợi Tiểu Phàm quay lại các người tự mình đi thương lượng với cậu ấy, nếu thật sự cần thiết cứ theo quy trình chính thức, chuyển cậu ấy đến chỗ tôi thì mấy người được lợi gì?"
Giám đốc Lưu bối rối, đây là tiết tấu vợ chồng son cãi nhau hả? Hay là Long Điềm tìm người tình khác rồi? "Ai dô chúng tôi thì có thể được lợi gì, thiếu gia Long cậu cứ đùa, đây chẳng phải là đang mong cậu quay lại làm việc sớm vài ngày sao."
Long Điềm vừa nghe vậy liền chột dạ đem điện thoại giơ ra xa, "A lô —— Ngài nói gì cơ —— Tín hiệu chỗ này không tốt lắm —— Không nghe thấy —— Cúp đây ——" Hắn cúp máy, quay đầu cười híp mắt với người qua đường, "Thật ngại quá, dạo này có hơi bận, để hôm khác nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip