Chương 32
105.
Bộ phận của Lâm Phàm bù đầu làm việc, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ của năm nay. Cấp trên rất vui mừng, đem toàn bộ tiền quỹ ra đặt một phòng ở khách sạn Victoria để tổ chức tiệc liên hoan. Bộ phận của Lâm Phàm không phải là bộ phận hành chính, tất cả nhân viên đều là Beta, cấp trên cũng rất tâm lý, gọi điện mời các anh em ở phòng ban bên cạnh đến giao lưu nhập tiệc. Tuy chung bộ phận nhưng lại phân thành hai phòng ban bởi vì nội dung công việc không giống nhau, phòng ban bên cạnh có vài Omega độc thân chưa bị kí hiệu, đám Thẩm Mộng Bạch cảm kích muốn bật khóc, liên tục ca ngợi cấp trên anh minh sáng suốt.
Người đã có bạn trai như Lâm Phàm chỉ ngồi ở trong góc cho có mặt chứ không tham gia cuộc vui. Nhìn đám người Beta chén anh chén chú nâng li ăn mừng, trong lòng anh cũng cảm thấy vui lây.
"Anh Phàm..." Anh quay người, thấy Tiểu Trương cầm ly rượu rụt rè bước đến trước mặt anh, "Chuyện lần trước, em vẫn luôn muốn cảm ơn anh."
Lâm Phàm ngẩn người, hồi lâu sau mới hiểu ra chuyện lần trước Tiểu Trương nhắc đến có lẽ là chuyện của bạn cậu ta ở Lan Chi Phường. Anh nói: " Không có gì không có gì, chuyện nhỏ ấy mà, cậu đừng để trong lòng." Anh cụng li với Tiểu Trương rồi uống cạn chút rượu còn lại trong li. Anh cúi xuống hạ giọng nói nhỏ với Tiểu Trương: " Cậu uống ít rượu thôi, lát nữa trời tối nhớ gọi người đến đón về."
" Dạ vâng." Tiểu Trương ra sức gật đầu.
" Ê, hai người kia trốn trong góc làm gì đấy!" Đồng nghiệp bên kia túm tụm uống rượu cười nói vui vẻ, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. " Có chuyện gì mờ ám đúng không?" Mọi người đều cười ầm lên.
" Ôi trời, mấy người đừng có chọc ghẹo người ta nữa," Giám đốc đẩy kính, " Lâm Phàm đã có người yêu rồi."
Một hòn đá làm khuấy động mặt nước, mọi người càng kích động hơn, " Được lắm Lâm Phàm, thân tàng bất lộ nha!"
Lâm Phàm thầm nghĩ, làm việc ở nơi có người quen của ba mẹ thật bất tiện, chuyện lớn nhỏ gì cũng không giấu nổi. Lần trước là ba mẹ, bây giờ thì mọi người xung quanh cmn ai cũng biết cả rồi.
" Chắc là Beta hả? Hay là Omega?" Mọi người rôm rả hóng chuyện.
" Cậu khai thật đi có phải là Omega Tiểu Liễu tầng dưới không, có lần tôi thấy hai người cùng đứng đợi xe bus ở trạm ấy."
" Bậy, mấy người quên Alpha lần trước đến theo đuổi anh Phàm rồi sao?"
" Tiểu Phàm đâu phải là Omega, lấy đâu ra Alpha theo đuổi? Ăn nói xà lơ."
Lâm Phàm đặt ly xuống, mặt không đổi sắc, "Ừm, thực ra chính là Alpha đó đấy."
Một khoảng tĩnh lặng.
Thẩm Mộng Bạch nhảy lên bàn: " Tiểu Phàm, giỏi lắm, quả nhiên tôi không nhìn lầm ông!" Hắn cười lớn vỗ bộp bộp vào vai Lâm Phàm.
Lâm Phàm kéo hắn xuống, "Tiểu Trương, cậu dìu cậu ta qua sofa bên kia ngồi đi, tửu lượng của cậu ta không tốt, không chừng lát nữa lại nhảy thoát y mất."
106.
Mọi người ăn uống trò chuyện náo nhiệt cả buổi, trong nhóm hầu như đều là những nhân viên văn phòng trẻ tuổi, ngoài ra còn có vài thực tập sinh chân ướt chân ráo vừa bước vào công ty nên không chơi bời gì quá đà, cuối cùng cũng không biết là ai đề xuất chơi trò nói thật hay thách thức. Lượt đầu tiên Lâm Phàm bốc trúng, mọi người đều cười lớn, không hổ là cẩu độc thân thoát ế, báo ứng tới nhanh ghê.
Lâm Phàm nghĩ ngợi, nói: "Nói thật..."
Thẩm Mộng Bạch đột nhiên bật dây hét lớn, " Nếu là Beta đích thực thì chọn thách thức đê!" Sau đó bị Lâm Phàm ấn trở về.
Nhưng không kìm được sự phấn khích ồn ào của mọi người, Lâm Phàm cuối cùng buộc phải chọn thách thức.
Thách thức này chắc cũng chẳng có gì, Lâm Phàm nghĩ, cho đến khi anh rút ra lá thăm viết: " Cầu hôn người thứ mười trong danh bạ của bạn."
Tim Lâm Phàm hẫng một nhịp, lấy điện thoại ra nhìn, người thứ mười trong danh bạ là Long Điềm.
" Sao thế anh Phàm, tự dưng ngẩn ra thế?"
Lâm Phàm nói: " À không, không có gì."
" Nhanh nhanh nhanh, mau gọi đi!" Mọi người kích động hô.
Lâm Phàm lại đơ người.
Giám đốc đứng ra giải vây, nói: " Lâm Phàm người ta đã có bạn trai rồi, thôi đổi phiếu khác đi."
" Không sao không sao đâu." Đám thanh niên mồm năm miệng bảy nói, "Mấy cái này vừa nghe là biết chơi nói thật hay thử thách bị thua rồi, bình thường không ai tin đâu!"
" Mau gọi, mau gọi đê."
Lâm Phàm nuốt nước miếng ấn chọn dãy số điện thoại, trong lòng thầm cầu mong Long Điềm không để điện thoại bên cạnh, tốt nhất là khóa máy luôn đi.
Anh ấn nút gọi, điện thoại vừa tút tút ba hồi chuông thì, "Anh nghe, Tiểu Phàm." Long Điềm nhận cuộc gọi, vui vẻ nói: " Anh đã nghĩ rồi, ngày mai tụi mình..."
" Ừ, em muốn nói với anh một chuyện."
" Vậy em nói đi!"
Một đồng nghiệp trong nhóm không nhịn nổi phì cười, thế là tiếng cười âm thầm lan truyền khắp đám đông.
" Anh có đồng ý gả cho em không?" Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, nói.
Lâm Phàm chưa bao giờ cầu mong bộ não người sao hỏa của Long Điềm xuất hiện như lúc này.
Đầu bên kia Long Điềm im lặng vài giây rồi chợt phát ra tiếng rầm rầm cực lớn. Giọng của một cô gái hét lên thảng thốt : " Bác sĩ Tiểu Long!" Một lúc sau, Long Điềm mới thở hồng hộc trả lời lại cô: " Không sao, vừa nãy trượt chân thôi."
Trái tim của Lâm Phàm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, anh nói: "Không có việc gì thì em cúp máy trước đây." Anh nghĩ, đợi lát nữa đến phòng vệ sinh gọi điện giải thích cho Long Điềm vậy.
" Đợi chút Tiểu Phàm, đừng cúp máy." Long Điềm hô to.
" Anh đồng ý."
Lâm Phàm lập tức cúp máy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Càng về sau, anh càng chắc chắn một điều.
Long Điềm ngây thơ tin anh, thậm chí càng yêu anh nhiều hơn trước.
Hắn thật sự một lòng một dạ muốn kết hôn cùng anh.
107.
Thời tiết dạo gần đây giảm liên tục xuống mấy độ, máy sưởi trong căn phòng nhỏ của bệnh viện thú y bị hỏng, không thể ở lại qua đêm. Lúc Lâm Phàm gọi điện thoại đến, Long Điềm đang nhờ trợ lý tìm giúp hắn xem gần đây có khách sạn nào không. Khu nhà nhỏ của Lâm Phàm là khu nhà cũ nên khá khó khăn trong việc tìm khách sạn.
Lâm Phàm hỏi: "Anh đang làm gì vậy." Anh vừa mới quấn kín lại khăn quàng cổ, bước ra khỏi quán bar nơi đồng nghiệp vẫn đang tụ họp náo nhiệt, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, giọng khàn khàn, hơi lạnh tràn xuống cổ họng.
Long Điềm nói: "Máy sưởi ở bệnh viện thú y hỏng rồi, thợ bảo ngày mai mới sửa được nên anh đang thu dọn đồ đạc đến khách sạn."
Lâm Phàm nói: " Anh sang đây đi, chỗ em có dư một cái giường."
Long Điềm lắp bắp, "Không, không ổn lắm đâu."
Lâm Phàm nói: "Nói gì vậy, em ở ngay gần đây mà anh lại phải đến khách sạn. Em không phải bạn trai anh sao?"
108.
Lâm Phàm rót cho Long Điềm một ly nước, phòng khách nhà Lâm Phàm rất nhỏ, chỉ có một cái sofa thấp, Long Điềm ngoan ngoãn ngồi trên sofa, Lâm Phàm bước lên tấm thảm nhung mềm ngồi xuống đối diện hắn.
" Nói, tại sao anh không muốn đến."
Long Điềm đặt tay lên đầu gối bồi chồn không yên, " Giới tính khác nhau, ở chung một phòng không ổn lắm đâu?"
Lâm Phàm nhướn mày.
Long Điềm lập tức ôm mặt, "Anh từng hứa với em rồi mà."
Lâm Phàm mờ mịt: "Hả?"
" Anh không chắc có thể kìm lòng không kí hiệu em được hay không." Long Điềm tư thế ngồi thẳng lưng cứng nhắc, quay đầu đi không dám nhìn Lâm Phàm.
Lâm Phàm đứng dậy chống hai tay lên bàn trà, "Quay đầu qua đây."
Long Điềm một mực lắc đầu.
Lâm Phàm dứt khoát duỗi tay giữ lấy đầu hắn quay qua.
Long Điềm mím môi, hai mắt nhắm chặt.
" Nhìn em." Lâm Phàm nói.
Long Điềm ra sức lắc đầu.
Lâm Phàm rướn người, đặt môi lên môi hắn, " Lời hứa hết hiệu lực rồi."
Mojito: Rùi rùi chương sau có thịt nheee~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip