Thịt thịt thịt
109.
" Long Điềm... Long Điềm... Chờ đã" Lâm Phàm bị hắn ôm chặt, đầu gối va vào bàn trà đau âm ỉ, "Chúng ta vào phòng, vào phòng có được không?"
Giây tiếp theo, đầu óc anh quay cuồng rồi ngã xuống đệm. Alpha bùng nổ thật đáng sợ, cũng may lúc trước anh trấn áp Long Điềm đang nổi điên, đối phương không ra tay đánh trả, nếu không không biết anh có đánh lại nổi không.
Hai tay Long Điềm ôm mặt anh, "Tiểu Phàm..." Mặt hắn đỏ bừng, tiếng thở hổn hển đầy nóng bỏng dường như ở ngay bên tai.
Lâm Phàm rướn người đáp trả nụ hôn của hắn, môi họ dán chặt vào nhau, hơi thở hoà quyện, "... Kí hiệu em đi."
Đôi mắt của Long Điềm lập tức đỏ ửng, bản năng vốn có của Alpha chính là chinh phục, họ luôn muốn đánh dấu lên đồ vật của mình, không cho phép người ngoài xâm nhập vào lãnh thổ. Thế nhưng Long Điềm vẫn khăng khăng giữ đúng lời hứa với anh.
Lâm Phàm cởi áo len ra, trong phòng anh không có điều hoà, khí lạnh ngày đông xua tan đi hơi nóng khiến Lâm Phàm nổi da gà, chợt anh rơi vào một vòng tay ấm áp.
" Tiểu Phàm..." Hai người mặt đối mặt, Long Điềm im lặng ôm chặt anh, không hề có hành động tiếp theo.
" Đừng lảm nhảm nữa, tới đi." Một tay Lâm Phàm vươn đến cổ áo tự cởi hàng nút trước ngực, cầm tay Long Điềm vuốt ve ngực mình, lại lần mò đến vùng da nóng bỏng sau bả vai.
Rõ ràng Long Điềm chẳng làm gì, nhưng anh lại cảm giác nơi chí mạng nhất của mình như bị thứ gì đó ngậm lấy, cả người run rẩy.
Tay của Long Điềm rất ấm, ấn vào bả vai của anh xoa nhẹ. Hắn biết đối với Omega, tuyến sinh dục là nơi nguy hiểm chí mạng nhất, cũng là nơi phiền toái nhất, một Omega bị khống chế tuyến sinh dục tương đương với việc tước đoạt toàn bộ năng lực phản kháng của cậu ta. Song hắn lại không biết rằng Beta cũng có thể như vậy.
Long Điềm ôm anh lên, đặt anh ngồi lên đùi mình, cắn vào cổ anh.
Hơi thở nóng ẩm phả vào cổ anh, Lâm Phàm cảm thấy bản thân cũng bắt đầu động tình. Anh thở hổn hển, nói: " Nhanh lên..."
Long Điềm nói: "Anh không nỡ..." Hắn vươn tay đến nơi giữa hai chân Lâm Phàm, cách một lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn. Bắp đùi Lâm Phàm căng cứng, theo bản năng muốn kẹp chặt lại. "Ngoan, thả lỏng, dạng chân ra..." Long Điềm trêu đùa dương vật của anh một lúc, rồi thò tay vào trong quần anh.
Lâm Phàm giãy giụa một chút, anh cảm thấy bản thân đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng, nhưng lúc này một nỗi sợ hãi vô hình đang bao trùm lấy anh.
Long Điềm tựa cằm lên vai anh, " Tiểu Phàm, em thơm quá..."
Lâm Phàm bật cười, "Em đâu có pheromone..."
Long Điềm đê mê nói: "Không phải mùi pheromone, là mùi hương của em..."
" À, hôm nay em với đồng nghiệp uống chút rượu," Anh nhấc tay áo lên ngửi, "Không hôi chứ?"
Long Điềm không trả lời, cúi xuống trao cho anh một nụ hôn.
Lâm Phàm đón nhận nụ hôn của hắn, cảm giác được ngón tay của Long Điềm đang thò vào từ mép quần lót, Long Điềm bởi vì công việc nên móng tay hắn được cắt rất gọn gàng, tỉ mỉ xoa nắn theo từng đường nét dương vật của anh, chăm sóc từng tấc da thịt, nhẹ nhàng chơi đùa quanh phần đầu khấc, khiến nó ướt rỉ một mảng.
Thật khó chịu, Lâm Phàm cảm giác hai má mình đỏ bừng, mạch máu nhảy thình thịch. Anh xoa xoa ngón tay của Long Điềm đang khuấy đảo bên trong mình , "Được rồi, anh vào đi."
Long Điềm thuận thế đặt anh nằm xuống giường, khẽ nuốt nước miếng, " Sẽ đau đấy?"
Lâm Phàm nằm sấp lên gối đầu, nghiến răng nói: "Đừng dài dòng nữa."
"Anh không có bao!" Long Điềm lục lọi toàn thân từ trên xuống dưới, buồn bực nói.
Lâm Phàm ngẩn người, anh chưa từng có bạn tình, trong nhà đương nhiên sẽ không có sẵn mấy thứ như vậy. "Thôi, không sao." Anh dừng một chút, nói: " Cho vào luôn đi."
110.
Lúc Long Điềm tiến vào bên trong, Lâm Phàm suýt chút nữa ói ra một búng máu. Đau quá, má nó đúng là đau éo chịu nổi, bắp đùi anh run rẩy, đáng lẽ phải lên mạng tra cứu hướng dẫn và những điều cần lưu ý trước khi làm mới đúng. Long Điềm bị anh siết chặt không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi thở dốc, " Tiểu Phàm, thả lỏng nào..." Ngón tay hắn vuốt ve một đường từ sau gáy vuốt xuống phía dưới, lòng bàn tay ấm nóng áp vào lưng anh, giống như an ủi một con vật đang nổi hung, " Hít thở sâu..."
Lâm Phàm cảm thấy bên trong âm ỉ nhói đau, đôi mắt anh đỏ bừng, anh theo bản năng muốn tránh đi, lại bị Long Điềm dễ dàng kéo về. "Tiểu Phàm..." Long Điềm hôn lên má, lên cổ, lên bờ vai anh.
Lâm Phàm thở dốc hồi lâu mới cảm thấy tâm trí của mình đã tỉnh táo lại một chút. Anh nói: "Em không sao..."
" Hay là thôi..." Long Điềm đau lòng cầm tay anh hôn hôn.
" Không," Lâm Phàm lắc đầu, "Anh tiếp tục đi..." Anh khẽ thở ra một hơi, đong đưa eo.
Long Điềm rút ra một chút rồi lại chậm rãi cắm vào, dịu dàng đặt từng nụ hôn nhỏ lên môi anh.
Có lẽ pheromone của Long Điềm cuối cùng cũng phát huy tác dụng, cơn say của tình dục khiến Lâm Phàm nhanh chóng quên đi cơn đau như xé rách thân dưới. Long Điềm dần dần tăng tốc, phía dưới phát ra tiếng nước lép nhép khiến người nghe phải xấu hổ.
" Tiểu Phàm, Tiểu Phàm..." Long Điềm nâng Lâm Phàm lên, liếm bả vai của anh, Lâm Phàm run rẩy kịch liệt.
Khoảnh khắc Long Điềm cắn xuống, trước mắt anh như có một ánh sáng trắng loé lên, nổ tung cả vũ trụ. Lâm Phàm không cảm thấy đau đớn mà chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi trước đó đã biến mất, cảm giác an tâm bao quanh anh giống như dòng nước ấm. Anh cảm thấy pheromone của Long Điềm dường như đang tan chảy hoà vào làm một bên trong cơ thể mình.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên anh bị kí hiệu, nhưng cảm giác lại không hề giống với lần trước. Anh không sợ hãi, nhưng đột nhiên lại nảy sinh cảm giác có chút xấu hổ.
" Tiểu Phàm, Tiểu Phàm em sao vậy?" Long Điềm nghi hoặc áp lên lưng anh, vuốt ve khuôn mặt của anh, nhưng cả bàn tay lại toàn nước.
Lâm Phàm quay lưng về phía hắn, làn da đỏ ửng vẫn chưa dịu bớt, anh nói: "Được rồi, Long Điềm, chúng ta chia tay đi."
111.
" Em, em nói cái gì?" Long Điềm cảm giác như bản thân đang nằm mơ, không biết là việc hắn đã kí hiệu Lâm Phàm, hay việc Lâm Phàm đề nghị chia tay giống như một giấc mơ hơn.
Lâm Phàm chầm chậm chống người ngồi dậy, kéo chăn qua quấn chặt, " Em nói, chúng ta chia tay đi."
Long Điềm sững sờ, " Tại sao, tại sao em lại muốn chia tay? Anh không hiểu." Hắn đưa tay muốn kéo Lâm Phàm, lại bị Lâm Phàm vung tay hất ra.
" Nói thật, từ trước đến giờ em chưa từng muốn hẹn hò với Alpha, bỏ đi." Giọng nói của Lâm Phàm giống như đã kiệt sức sau khi đi một quãng đường dài mệt mỏi.
Vành mắt Long Điềm đỏ ửng, " Vậy tại sao em lại bảo anh kí hiệu?"
Lâm Phàm quay đầu nhìn hắn, cười nhạt, "Ngốc à, kí hiệu Beta thì có tác dụng gì?"
Cho dù có kí hiệu như thế nào, cho dù dấu ấn có khắc sâu tình nồng ý đậm đến đâu, không phải qua một tuần cũng sẽ chẳng sót lại chút gì sao?
Nếu Long Điềm vẫn chưa hết hứng thú, vậy anh nên có trách nhiệm nhắc nhở Long Điềm rằng trò chơi đã kết thúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip