Chương 55 : Những bước chân quay về
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua những ô cửa sổ cổ kính của Hogwarts, rọi xuống sảnh lớn nơi cả nhóm tụ họp lần cuối trước khi chia tay mái trường cũ. Cô McGonagall đứng đó, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt vẫn rực sáng niềm tự hào.
— "Hãy nhớ rằng dù đi đâu, Hogwarts luôn là nhà của các em," bà nói, giọng trầm ấm nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Ginny nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt có phần tiếc nuối:
— "Tớ phải về nhà trước để lo công việc rồi. Nhưng sẽ nhớ mọi người rất nhiều."
Cả nhóm tạm biệt Ginny với những cái ôm ấm áp, rồi cô bước đi nhẹ nhàng ra cổng, để lại tám người còn lại.
Bốn cặp đôi – Harry và Draco, Hermione và Pansy, Blaise và Ron, Neville và Luna – bước ra khỏi cổng trường, hòa mình vào không khí mát lành của một buổi sáng đầy hứa hẹn. Họ cùng nhau đi tới một hiệu sách cũ nằm trong ngôi làng gần đó, nơi chứa đựng biết bao kỷ niệm tuổi thơ và những khoảnh khắc yên bình bên nhau.
Hiệu sách không lớn, nhưng đầy ắp những cuốn sách bìa cũ, mùi giấy mực và hương thơm ngai ngái của gỗ cũ khiến bất kỳ ai bước vào cũng cảm thấy như được trở về với một thế giới khác – một thế giới chỉ có tri thức và ký ức.
Hermione kéo nhẹ tay Pansy, mắt lấp lánh:
— "Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta cùng nhau khám phá cửa hiệu này không? Tớ đã kéo cậu vào đây vì mấy cuốn sách phép thuật cũ."
Pansy mỉm cười, nghiêng đầu nhìn quanh:
— "Ừ, tớ thì chỉ nhớ mỗi việc bị cậu ép phải đọc một quyển về thảo dược. Lúc đó tớ nghĩ mình không bao giờ chịu nổi."
Blaise đứng bên cạnh Ron, đưa cho cậu một quyển sách dày cộp:
— "Những thứ này vẫn còn nguyên vẹn như ngày xưa. Có lẽ chúng cũng chờ đợi để được mở ra lần nữa."
Ron cười, đón lấy quyển sách:
— "Chúng ta cũng vậy thôi, Blaise. Những câu chuyện, những ký ức... vẫn ở đây, chỉ cần chúng ta muốn nhớ."
Harry và Draco đi sát bên nhau, cùng nhìn qua những kệ sách cao chót vót. Draco gật đầu về một cuốn sách bìa da sờn:
— "Cuốn này từng thuộc về cha tớ. Có thể tìm lại được nhiều điều hơn là chỉ những lời chú."
Harry nhìn vào mắt Draco, thấy một phần nào đó của ngày xưa vẫn còn đó, nhưng giờ đã có thêm sự tha thứ và thấu hiểu.
Ở góc cửa hiệu, Neville và Luna chăm chú với một cuốn sách về các loài thực vật quý hiếm. Neville lật từng trang, giọng trầm lắng:
— "Chúng ta vẫn còn nhiều điều để học, dù đã qua bao nhiêu năm."
Luna mỉm cười dịu dàng:
— "Và những phép màu nhỏ bé ấy luôn ở quanh ta, nếu ta biết nhìn và lắng nghe."
Cả tám người, trong bốn cặp đôi, không chỉ tìm lại những cuốn sách cũ mà còn tìm thấy nhau – những người bạn, những người đồng hành trong cuộc sống mới, cùng chia sẻ những điều tưởng chừng như đã lùi xa.
Hiệu sách cũ hôm nay không chỉ là nơi lưu giữ kiến thức, mà còn là nơi hàn gắn những mảnh ký ức, khơi dậy những niềm tin và hy vọng cho tương lai phía trước.
Khi ánh nắng ban mai ngả màu vàng nhẹ, bốn cặp đôi rời khỏi hiệu sách với những cuốn sách trong tay, và trong tim là một sự yên bình – một cảm giác mà chỉ những người đã từng đi qua giông bão mới có thể hiểu. Hogwarts vẫn luôn là nơi bắt đầu, và giờ đây, họ đang cùng nhau bước tiếp – không chỉ là bạn bè, mà còn là một gia đình.
Sau khi rời khỏi hiệu sách cũ, bốn cặp đôi cùng nhau bước chậm rãi qua những con đường lát đá của ngôi làng nhỏ, ánh nắng ban chiều nhẹ nhàng phủ lên từng mái ngói cổ kính. Không khí trong lành, xen lẫn mùi hương hoa dại thoang thoảng khiến mọi người đều cảm thấy dễ chịu và nhẹ nhõm.
Hermione nắm tay Pansy, ánh mắt ấm áp nhìn quanh:
— "Đã lâu rồi tớ không có dịp như thế này, chỉ đơn giản là đi dạo và trò chuyện."
Pansy cười đáp lại:
— "Ừ, tớ cũng thế. Cảm giác như ta đang được làm lại từ đầu, nhưng không vội vàng."
Blaise và Ron đi bên cạnh, Blaise rút trong túi ra vài viên kẹo, trao cho Ron như thói quen cũ:
— "Những thói quen nhỏ này vẫn giúp tôi cảm thấy bình yên."
Ron nhận kẹo rồi nheo mắt cười:
— "Tôi nghĩ chúng ta nên giữ lấy thói quen đó mãi."
Harry và Draco bước sát cạnh nhau, ánh mắt đôi khi chạm nhau đầy trìu mến. Harry phá lên cười nhẹ:
— "Ai mà nghĩ được chúng ta sẽ đi dạo cùng nhau như thế này, nhỉ?"
Draco gật đầu, giọng trầm:
— "Thế giới thay đổi, con người cũng vậy. Nhưng đôi khi, những điều giản đơn lại ý nghĩa nhất."
Cuối cùng, cả nhóm cùng đến một quán ăn nhỏ nằm khuất trong một con ngõ yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng từ cửa sổ tạo nên không gian thân mật và dễ chịu. Họ chọn một chiếc bàn lớn ở góc phòng, vừa đủ để tám người có thể ngồi quây quần bên nhau.
Đồ ăn được mang ra – những món ăn đơn giản nhưng đượm tình cảm, mùi thơm của bánh mì mới nướng và nước súp nóng hổi khiến cả nhóm cảm thấy thêm ấm lòng.
Ngồi bên nhau, họ bắt đầu những câu chuyện nhẹ nhàng, từ những kỷ niệm vui cũ đến những dự định tương lai chưa được nói thành lời. Hermione kể về những dự án mới tại Bộ Pháp Thuật, còn Pansy chia sẻ về cuộc sống sau những ngày tháng hỗn loạn. Blaise và Ron tranh luận vui vẻ về trận đấu Quidditch gần đây trong Hogwarts của lứa học sinh mới, trong khi Neville và Luna bàn luận về những loại cây mới trồng trong vườn thảo dược.
Harry và Draco thì ít nói hơn, nhưng ánh mắt họ trao nhau đầy thông cảm và hiểu biết, như thể chỉ cần có nhau là đủ.
Trong quán ăn nhỏ, dưới ánh đèn ấm áp và tiếng cười vui vẻ, bốn cặp đôi cảm nhận rõ ràng rằng, dù cuộc sống có đổi thay thế nào, thì tình bạn, tình yêu và sự gắn kết vẫn luôn là điểm tựa vững chắc nhất.
Một buổi chiều bình dị, nhưng lại là khởi đầu cho một hành trình mới – hành trình của những trái tim từng đi qua giông bão, giờ đây cùng nhau đi về phía trước.
Buổi tối buông xuống nhẹ nhàng, những ánh đèn vàng ấm áp soi rọi từng góc phố, từng con đường nhỏ dẫn về nhà. Hermione bước chân vào căn nhà của cô, nơi đã chờ đợi một khoảng yên bình sau những ngày bận rộn và căng thẳng. Căn phòng tràn ngập ánh nến và những cuốn sách được xếp ngay ngắn — một không gian thân thuộc, nơi cô có thể thả lỏng tâm hồn.
Cùng lúc đó, Blaise và Pansy trở về biệt phủ Zabini và Parkinson, nơi họ cảm nhận được sự ấm áp và sang trọng pha lẫn một chút hoài niệm về những ngày tháng đã qua. Mỗi người đều có một khoảng trời riêng, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy niềm vui vì đã được cùng bạn bè chia sẻ những kỷ niệm đẹp.
Ron quay về nhà Hang Sóc, nơi tiếng cười và mùi thơm của món ăn quen thuộc chờ đón anh sau một chuyến đi dài. Căn nhà giản dị nhưng đầy ắp tình cảm gia đình khiến Ron cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn.
Neville và Luna cũng trở về ngôi nhà của họ, nơi có khu vườn thảo dược xanh mướt và những chiếc đèn lồng lung linh dưới tán cây. Ở đó, họ lại có thể chìm vào thế giới của riêng mình, giữa thiên nhiên và những bí mật nhỏ bé mà chỉ họ hiểu.
Harry đứng bên ngoài, chuẩn bị tạm biệt Draco. Đang định rút tay ra, Harry ngỡ ngàng khi Draco nhẹ nhàng nắm lấy tay mình và đưa cho cậu một hộp quà nhỏ, được bọc cẩn thận bằng giấy lụa xanh thẫm.
— "Đây là quà đáp lễ cho món quà mà cậu đã gửi ở cây anh đào," Draco nói, ánh mắt sâu lắng nhưng đầy ấm áp.
Harry trầm tư, đôi mắt ánh lên vẻ biết ơn và chút bất ngờ. Cậu nhận lấy hộp quà trong tay, cảm nhận sự quan trọng của món quà ấy không chỉ là vật chất, mà còn là sợi dây vô hình gắn kết hai con người từng trải qua bao nhiêu chuyện.
Không nói thêm lời nào, Harry vung đũa, sử dụng phép dịch chuyển mà cậu từng học tại Hogwarts. Trong chớp mắt, cậu biến mất, để lại Draco đứng lặng nhìn bầu trời đêm trong vắt với những vì sao lấp lánh.
Draco đứng đó một lúc lâu, lòng dậy lên những suy nghĩ khó tả. Rồi cậu quay bước, trở về biệt phủ Malfoy với những cảm xúc pha trộn giữa hoài niệm và hy vọng.
Ngay khi bước chân vào biệt phủ, giọng của bà Narcissa vang lên từ phòng khách, tràn đầy sự tò mò và quan tâm:
— "Draco, con đi đâu suốt hai ngày qua vậy? Công việc của con có vẻ đã hoàn thành nên mới rảnh rỗi đúng chứ?"
Draco chỉ gật đầu nhẹ nhàng, đáp lại với giọng trầm tĩnh:
— "Vâng, công việc của con xong hết rồi. Hai ngày qua con... đi tìm Harry... và giải thích cho cậu ấy."
Bà Narcissa hơi ngạc nhiên, đôi mắt ánh lên sự bất ngờ khi nghe tin Harry đã trở về từ thế giới Muggle. Bà mỉm cười và bảo:
— "Tốt lắm. Khi nào tiện, con nhớ gọi Harry về chơi nhé. Dù gì lâu rồi mẹ cũng chưa gặp lại cậu ấy."
Draco gật đầu, cảm nhận được sự ấm áp của gia đình sau những biến cố và chuyến hành trình cảm xúc vừa qua. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây có thêm những kết nối mới, những niềm tin được hàn gắn – và một tương lai có thể đầy hy vọng hơn bao giờ hết.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip