Chương 10: Cấu Kết Làm Việc Xấu


Bọn họ nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, nửa ngày không kịp phản ứng.

Thẳng đến khi hai người đã đi xa, mọi người lúc này mới hoàn hồn, sau đó nghị luận, không bao lâu sau, tin tức đoàn trưởng Tư và cậu vợ nhỏ của anh tay trong tay đi ra ngoài đã nhanh chóng truyền khắp khu tập thể.

Lý Xuân Mai nghe được tin tức này, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Phi Phi.

Bạch Phi Phi nghe xong thì tức điên, suýt nữa đập điện thoại trên tay, miệng không ngừng mắng, "Tiện nhân, tiện nhân!”

Cũng may trong văn phòng chỉ có cô ta, nếu không hình tượng dịu dàng khéo léo của cô ta sẽ bị hủy sạch.

Cúp điện thoại của Lý Xuân Mai, Bạch Phi Phi cũng không ngồi yên được nữa, cô ta phải nghĩ cách tách hai người Tư Chiến Bắc và Thịnh Phong Hoa ra, nếu không cứ tiếp tục như vậy, bao giờ cô ta mới có thể thành công?

Chỉ có điều, cô ta nhất thời lại không nghĩ ra cách gì tốt, nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Phi Phi quyết định đi tìm Lý Xuân Mai hỗ trợ, dù sao hôm nay Thịnh Phong Hoa đã khiến Lý Xuân Mai ăn thiệt, cô ta nhất định đang hận chết Thịnh Phong Hoa.

Có câu này nói rất hay, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, hơn nữa quan hệ của cô ta và Lý Xuân Mai vốn đã không tệ, bình thường đều là người thích giả vờ.

Vậy là Bạch Phi Phi đi tìm đồng nghiệp, dặn dò một tiếng, nói mình có việc phải đi ra ngoài một chút, sau đó lập tức rời khỏi phòng y tế.

Rất nhanh, cô ta đã tới nhà Lý Xuân Mai, sau đó hỏi, "Chị dâu Xuân Mai, chị nói là thật sao?”

Lý Xuân Mai rót cho Bạch Phi Phi một chén nước, ngồi xuống đối diện cô ta, "Bác sĩ Bạch, chị còn có thể lừa em sao? Em đi hỏi thăm một chút, toàn bộ người trong khu tập thể này đều biết."

"Chết tiệt, sao lại như vậy?" Bạch Phi Phi nghe xong lại nổi giận, rõ ràng mấy hôm trước Tư Chiến Bắc và Thịnh Phong Hoa vẫn là dáng vẻ hai người xa lạ, đừng nói là nắm tay, đến đi cùng cũng không.

Nhưng lúc này mới qua mấy ngày, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?

"Chị cũng muốn biết vì sao?" Lý Xuân Mai cũng vô cùng buồn bực, trước kia Thịnh Phong Hoa bị cô ta bắt chẹt, nhưng hôm nay cô ta lại chịu thiệt lớn trước mặt Thịnh Phong Hoa.

Nói đến việc này, cô ta lập tức cảm thấy vô cùng tức giận, Thịnh Phong Hoa này thật sự là quá ghê tởm, cú ngã ngày đó sao không ngã chết luôn đi chứ?

"Chị dâu, chị nói Thịnh Phong Hoa trước kia có phải giả vờ hay không?" Bạch Phi Phi nghĩ đến sự thay đổi của Thịnh Phong Hoa trong bệnh viện, không khỏi suy đoán.

"Giả vờ? Không thể nào?" Xuân Mai giật mình, giọng nói cũng lớn hơn vài phần, nếu trước kia Thịnh Phong Hoa giả vờ, vậy nguyên nhân là gì? Tại sao cậu lại giả vờ? Như vậy cũng không có lợi gì cho cậu mà?

"Nhưng nếu như không phải giả vờ, sao cậu ta đột nhiên lại thay đổi nhiều như vậy? Không chỉ biết nói chuyện, lá gan lớn, ngay cả Tư Chiến Bắc cũng bị cậu ta câu được rồi.”

"Chuyện này chị cũng không biết, hay bởi vì bị ngã nên đầu óc cậu ta trở nên thông suốt hơn rồi?" Lý Xuân Mai cũng nhịn không được tự mình suy đoán lung tung.

Trước khi ngã xuống cầu thang, Thịnh Phong Hoa không phải như bây giờ.

"Có thể." Bạch Phi Phi nghĩ đến thời gian Thịnh Phong Hoa thay đổi, có chút tán đồng với suy đoán của Lý Xuân Mai.

"Vậy làm sao bây giờ? Hôm nay cậu ta khiến chị ăn thiệt lớn, chị nuốt không trôi cục tức này." Lý Xuân Mai oán hận nói, nhớ tới chuyện Thịnh Phong Hoa ép cô ta trả tiền thuốc men hôm nay, cô ta hận đến mức không nhịn được.

"Chị dâu, nếu Thịnh Phong Hoa không cho chúng ta sống tốt, vậy chúng ta cũng không cho cậu ta sống tốt." Bạch Phi Phi âm trầm nói, trong con ngươi hiện lên vẻ âm u.

Đoạt Alpha mà Bạch Phi Phi cô ta coi trọng không nói, còn dám ở trước mặt mọi người show ân ái, cô ta không làm chút gì đó khiến Thịnh Phong Hoa ngột ngạt, cô ta không phải là Bạch Phi Phi.

"Em có cách gì không?" Lý Xuân Mai nghe thấy lời Bạch Phi Phi vừa nói, hai mắt lập tức sáng ngời, có chút kích động nhìn cô ta.

Từ sau khi Thịnh Phong Hoa ép hỏi cô ta cần tiền thuốc men, cô ta vẫn luôn nghĩ làm sao để khiến Thịnh Phong Hoa sống không tốt, nhưng đã hơn nửa ngày trôi qua, cô ta cũng không nghĩ ra cách gì hay.

Hiện tại, Bạch Phi Phi đã có cách, cô ta đương nhiên vui vẻ.

"Không phải cậu ta đòi chị tiền thuốc men sao?”

"Đúng vậy, làm sao vậy?”

"Vậy chị cảm thấy, với thương thế của cậu ta, có thể khỏi nhanh như vậy sao?" Bạch Phi Phi là bác sĩ, ngày đó cô ta tận mắt nhìn thấy thương thế trên người Thịnh Phong Hoa, quả thật rất nghiêm trọng, nhưng điều khiến cô ta không hiểu là, với vết thương đó thì sao có thể nhanh như vậy đã xuất viện.

Có thể xuất viện nhanh như vậy, chỉ có một khả năng, đó chính là thương thế của Thịnh Phong Hoa cũng không nghiêm trọng như bọn họ nhìn thấy ngày đó.

Nếu quả thật là như vậy, Thịnh Phong Hoa sẽ mang tiếng hiềm nghi lừa gạt mọi người.

Chỉ cần bọn họ thả tin tức này ra, thanh danh của Thịnh Phong Hoa bị hủy không nói, mọi người cũng sẽ cô lập cậu một lần nữa, để cậu không thể sống yên ổn ở trong khu tập thể.

Tới lúc đó Tư Chiến Bắc chắc chắn sẽ không giúp Thịnh Phong Hoa, nếu như hai người lại sinh ra mâu thuẫn, cơ hội của cô ta sẽ tới.

"Thương thế?" Lý Xuân Mai được Bạch Phi Phi nhắc nhở như vậy, rất nhanh đã nghĩ đến dáng vẻ ngày đó Thịnh Phong Hoa ngã xuống cầu thang, khi đó cô ta rất sợ hãi, bởi vì Thịnh Phong Hoa ngã cũng không nhẹ, ngoại trừ khuôn mặt, khắp nơi trên người đều là vết thương, cánh tay và đùi còn chảy máu.

Theo lý thuyết, cậu đã ngã thành như vậy, không tốn bốn năm ngày, thậm chí một tuần lễ là không ra khỏi viện được, nhưng mới chỉ hai ngày cậu đã xuất viện, hơn nữa thoạt nhìn vẫn nhảy nhót tưng bừng, không có việc gì.

Nói như vậy, thương thế của cậu rất có thể là giả?

Nghĩ đến khả năng này, mắt Lý Xuân Mai sáng lên, nhìn Bạch Phi Phi nói, "Ý của em là, Thịnh Phong Hoa lừa mọi người, thương thế trên người cậu ta là giả?”

"Không sai." Bạch Phi Phi dùng vẻ mặt tán dương nhìn Lý Xuân Mai, nói tiếp, "Chị dâu nghĩ đi, nếu như cậu ta thật sự bị thương nặng như vậy, hôm nay sao có thể xuất viện?”

"Đúng vậy, sao chị không nghĩ tới việc này cơ chứ?" Lý Xuân Mai vỗ bàn một cái, trong lòng đã biết phải làm như thế nào.

Vậy là, cô ta ngẩng đầu nhìn Bạch Phi Phi, khen ngợi, "Bác sĩ Bạch, em không chỉ xinh đẹp mà đầu óc cũng thông minh, ai cưới được em thật sự là tích phúc tám đời.”

"Chị dâu đừng nói nữa, mau làm việc đi." Bạch Phi Phi bị thổi phồng đến mức có chút xấu hổ, đỏ mặt.

"Được, được, chị dâu đi làm ngay, em yên tâm, không cần một giờ, tất cả mọi người trong đại viện đều sẽ biết Thịnh Phong Hoa là hạng người gì.”

Lý Xuân Mai đắc ý nói, nhân duyên của cô ta ở khu tập thể là tốt nhất, rải vài câu đồn đại mà thôi, không phải chuyện gì lớn.

"Chị dâu làm việc thì em đương nhiên yên tâm, được rồi, bên kia em còn có việc, em đi trước." Bạch Phi Phi đứng dậy, nói tạm biệt với Lý Xuân Mai rồi quay về phòng y tế.

Khác với lúc đến, khi đến vẻ mặt của cô ta rất âm trầm, lúc trở về lại ngâm nga vài câu hát, cô ta đã có thể tưởng tượng ra cảnh Thịnh Phong Hoa bị mọi người chỉ trỏ, sau đó xấu hổ đến không dám ra cửa như thế nào.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, trong lòng Bạch Phi Phi đã đắc ý không thôi, dám tranh Alpha với cô ta, cũng phải xem Thịnh Phong Hoa có bản lĩnh kia hay không.

Đợi đến khi Bạch Phi Phi đi khỏi, Lý Xuân Mai lập tức đi đến nhà mấy chị em tốt trong khu tập thể chơi.

Đi một vòng, lúc về đến nhà, chuyện Thịnh Phong Hoa nói vết thương nhẹ thành trọng thương, lừa tiền thuốc men của Lý Xuân Mai đã truyền ra khắp khu tập thể.

**

Bên này, Tư Chiến Bắc dẫn theo Thịnh Phong Hoa đi tới Đoàn bộ, trực tiếp gõ cửa văn phòng chính ủy.

"Vào đi!" Chính ủy Dương Kiến Cương vừa nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức buông bút trong tay xuống.

Nghe vậy, Tư Chiến Bắc quay đầu nói với Thịnh Phong Hoa, "Em ở bên ngoài chờ anh một chút, anh đi xin nghỉ với chính ủy, rất nhanh sẽ ra.”

"Được, anh đi đi, em không có việc gì đâu." Thịnh Phong Hoa cười cong mặt mày với Tư Chiến Bắc, sau đó ngoan ngoãn ở ngoài hành lang chờ.

"Chờ anh." Tư Chiến Bắc lại dặn dò một câu, lúc này mới đẩy cửa đi vào.

"Chiến Bắc, cháu đến rồi, mau ngồi đi." Nhìn thấy Tư Chiến Bắc, chính ủy Dương rất vui vẻ, ông rất quý mến vị thiếu tá đầy bản lĩnh và năng lực trong tay mình này, chỉ có điều, anh chàng này bình thường quá nghiêm túc, khiến cho cấp dưới đều sợ anh, điều này làm cho chính ủy Dương có chút đau đầu.

"Chính ủy, cháu muốn xin ngày mai nghỉ phép tiếp." Tư Chiến Bắc ngồi xuống đối diện chính ủy Dương, trực tiếp mở miệng nói.

"Nghỉ phép?" Nghe xong lời này, chính ủy Dương có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên Tư Chiến Bắc yêu cầu nghỉ phép, phải biết bình thường anh trực tiếp coi doanh trại là nhà, có phép không nghỉ, hôm nay còn là vì ông nghe nói vợ Tư Chiến Bắc bị thương, nên bắt Tư Chiến Bắc nghỉ phép.

Nhưng ngày hôm nay còn chưa hết mà anh lại chủ động tới yêu cầu nghỉ thêm một ngày, điều này khiến ông ấy cảm thấy kỳ quái, vì vậy hỏi, "Nguyên nhân?”

"Ngày mai cháu phải cùng vợ đi vào thành phố mua thêm vài thứ." Tư Chiến Bắc nhìn chính ủy Dương, có chút ngượng ngùng nói.

Lại nói, đây là lần đầu tiên anh vì việc tư mà xin nghỉ phép, nhưng nếu để cậu vợ nhỏ một mình đi vào trong thành phố, anh lại không yên lòng.

Chính ủy Dương sửng sốt, sau đó cười ha hả, "Thằng nhóc này cuối cùng cũng thông suốt rồi, thật sự là khó có được."

Nhìn chính ủy Dương cười mình, Tư Chiến Bắc ngày càng ngượng ngùng, gọi một tiếng, "Chính ủy.”

Nhìn thấy mặt Tư Chiến Bắc đỏ lên, chính ủy Dương lúc này mới ngừng cười,  "Chiến Bắc à, nói tới việc này, cháu kết hôn cũng đã gần hai tháng, chú còn chưa gặp vợ của cháu đâu, hay là như vậy, hôm nào rảnh, cháu đưa vợ cháu tới nhà, để cậu ấy và vợ chú gặp mặt.”

Nghe xong lời này, Tư Chiến Bắc do dự một chút, rồi nói, "Chuyện đó, em ấy ở bên ngoài.”

"Gì cơ? Thằng nhóc này mang vợ tới đây sao? Sao không nói sớm, còn không mau để cậu ấy vào.”

Chính ủy Dương trừng lớn hai mắt, chuyện này so với việc Tư Chiến Bắc yêu cầu nghỉ phép còn khiến người ta ngạc nhiên hơn, Tư Chiến Bắc lại mang bạn lữ tới nơi này?

Sao ông lại cảm thấy có chút không tin nổi?

"Được, để cháu gọi em ấy vào." Tư Chiến Bắc đứng dậy, đi gọi Thịnh Phong Hoa.

Chính ủy Dương nhìn bộ dáng vui vẻ của Tư Chiến Bắc, cũng nở nụ cười, tuy rằng ông chưa từng gặp bạn lữ của Tư Chiến Bắc, nhưng chuyện linh tinh về Omega đó cũng nghe được không ít, cái gì mà kẻ nhà quê nhát gan như chuột, từ nông thôn tới, nhân duyên không tốt, bị mọi người xa lánh gì đó.

Thậm chí, ông còn nghe được lời đồn là quan hệ giữa Tư Chiến Bắc cùng bạn lữ mới cưới của anh không tốt.

Ông còn đang muốn tìm thời gian nói chuyện với Tư Chiến Bắc, nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ của Tư Chiến Bắc, thoạt nhìn quan hệ của hai người không hề giống như lời đồn.

Chính ủy Dương còn đang nghĩ ngợi, đã thấy Tư Chiến Bắc dẫn theo một Omega nhỏ đi vào.

"Chính ủy, đây là vợ tôi, Thịnh Phong Hoa.”

"Phong Hoa, đây là chính ủy Dương." Tư Chiến Bắc dẫn Thịnh Phong Hoa đến trước mặt chính ủy Dương, giới thiệu cho hai người.

"Chào chính ủy Dương ạ!" Thịnh Phong Hoa cười tủm tỉm chào hỏi chính ủy Dương.

Dáng vẻ tự nhiên hào phóng, không kiêu ngạo không siểm nịnh này không hề giống một nông dân chưa thấy qua việc đời.

Nhất là nụ cười rạng rỡ trên mặt Omega nhỏ, nhìn thấy sẽ khiến người ta vui mừng.

Lần đầu tiên gặp, chính ủy Dương đã thấy thích Omega nhỏ Thịnh Phong Hoa này, ông thầm nghĩ trong lòng: lời đồn quả nhiên là không thể tin!

"Được, Phong Hoa đúng không, ngồi đi." Chính ủy Dương cũng nở nụ cười, để Thịnh Phong Hoa ngồi xuống nói chuyện.

"Cảm ơn chính ủy Dương." Thịnh Phong Hoa nói cảm ơn, lúc này mới cùng Tư Chiến Bắc ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, tuy nói, kiếp trước đã trải qua nhiều trường hợp trọng đại hơn, nhưng bây giờ đối mặt với lãnh đạo Tư Chiến Bắc, Thịnh Phong Hoa vẫn có chút khẩn trương.

Tư Chiến Bắc nhìn ra cậu vợ nhỏ đang khẩn trương, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, thấp giọng nói bên tai cậu, "Không có việc gì, em không cần căng thẳng.”

Chính ủy Dương thấy vậy, ý cười trên mặt càng trở nên nồng đậm, còn thầm nghĩ: không tồi, tên nhóc Tư Chiến Bắc này cuối cùng có chút giống người, biết quan tâm người ta rồi!

Nếu là trước kia, Tư Chiến Bắc sao có thể quan tâm người khác, nhìn ra được, anh quả thật rất thích cậu vợ nhỏ này của mình.

Sau đó chính ủy Dương cũng ngồi xuống, ông nhìn Tư Chiến Bắc một cái, ném cho anh một ánh mắt trêu chọc rồi bắt đầu nói chuyện với Thịnh Phong Hoa.

Cũng may vấn đề mà chính ủy Dương hỏi cũng đơn giản, đơn giản là nhà ở nơi nào, có người nào, làm cái gì, còn có tới nơi này đã quen chưa, cuối cùng còn mời Thịnh Phong Hoa đến nhà mình chơi.

Thịnh Phong Hoa thành thật trả lời từng vấn đề của chính ủy Dương, dần dần cũng không còn khẩn trương nữa, cuối cùng, cậu lại còn trò chuyện không tệ với chính ủy Dương.

Mà Tư Chiến Bắc bị hai người xem nhẹ ngồi một bên không nói gì cũng không để ý, nhìn cậu vợ nhỏ và lãnh đạo của mình có thể ở chung hòa hợp, anh cũng rất vui vẻ.

Nói chưa được bao lâu, điện thoại trong văn phòng đã vang lên, Tư Chiến Bắc Thích vừa vặn nói lời tạm biệt, trước khi bọn họ rời đi, chính ủy Dương còn cố ý dặn dò hai người, phải nhớ đến nhà ông chơi.

Hai người đồng ý, lúc này mới ra khỏi văn phòng, rời khỏi tòa nhà Quân bộ.

"Vợ à, biểu hiện không tệ!" Ra khỏi Quân bộ, Tư Chiến Bắc cười nhìn Thịnh Phong Hoa, khen ngợi một câu, anh cũng không ngờ cậu vợ nhỏ của mình lại biểu hiện tốt như vậy, còn lọt vào mắt chính ủy Dương, thật sự khiến anh nở mày nở mặt.

"Dạ?" Thịnh Phong Hoa sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tư Chiến Bắc.

Bộ dạng ngây ngốc của cậu rơi vào trong mắt Tư Chiến Bắc là cực kỳ đáng yêu, khiến anh có một cỗ xúc động muốn hôn cậu, nhưng mà cân nhắc đến đây là ở bên ngoài, chỉ đành nhịn xúc động này xuống, sau đó đưa tay vuốt vuốt tóc cậu, "Chính ủy Dương rất thích em.”

Nghe anh nói vậy, Thịnh Phong Hoa mới biết câu "biểu hiện không tệ" của Tư Chiến Bắc là có ý gì, vậy là cậu cười tít mắt nói, "Không làm anh mất mặt là tốt rồi.”

"Sao có thể, còn phải xem là vợ ai, sao lại có thể mất mặt chứ?" Trong lòng Tư Chiến Bắc vui vẻ không thôi, anh không ngờ Thịnh Phong Hoa sẽ biểu hiện tốt như vậy, lại có thể làm cho chính ủy Dương thích.

Nói thật, đừng nhìn chính ủy Dương ôn hòa nhã nhặn, người có thể lọt vào mắt ông ấy cũng không nhiều.

Hiện tại, cậu vợ nhỏ lại dễ dàng lọt vào mắt của chính ủy Dương, sao anh có thể không vui? Anh đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt, tùy tiện chọn một người đã chọn trúng Thịnh Phong Hoa.

Càng nghĩ, Tư Chiến Bắc lại càng vui vẻ, anh chủ động dắt tay Thịnh Phong Hoa, hỏi cậu, "Muốn đi dạo một vòng nơi khác không?”

"Đương nhiên ạ!" Thịnh Phong Hoa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đáp, cậu đi theo Tư Chiến Bắc ra ngoài chính là để làm quen hoàn cảnh.

"Đi, dẫn em đi xem binh lính của anh." Tư Chiến Bắc vui vẻ nói, anh có chút không chờ được mà muốn giới thiệu Thịnh Phong Hoa cho đám nhóc kia làm quen.

Thịnh Phong Hoa cười với Tư Chiến Bắc, để mặc anh nắm tay mình, đi về phía sân huấn luyện.

Trên sân huấn luyện, các chiến sĩ đang tập luyện mồ hôi như mưa, từ xa nhìn thấy Tư Chiến Bắc đi tới, còn nắm tay một Omega rất nhỏ, người nào người nấy đều quên động tác, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.

Mặt trời hôm nay mọc từ đằng tay đúng không, tiểu đoàn trưởng của họ nắm tay một Omega, không phải là ảo giác chứ.

“Trời ạ, đó có phải là tiểu đoàn trưởng của chúng ta không? Tôi không nhìn nhầm chứ?” Có người không nhịn được bắt đầu lẩm bẩm, hai mắt mở to.

“Ôi trời, mẹ ơi, đúng là tiểu đoàn trưởng mặt lạnh của chúng ta! Anh ấy, anh ấy lại đi cùng Omega, mắt của tôi không có vấn đề gì chứ.”

“Trời ạ, đúng là thật.”

“Vãi chưởng, thế giới này ảo ảnh rồi đúng không, Diêm Vương mặt lạnh cũng biết nắm tay Omega?”

“Không đúng, đó chắc chắn không phải là tiểu đoàn trưởng của chúng ta, tiểu đội trưởng của chúng ta chắc chắn sẽ không nắm tay Omega.”

“Chết tiệt, nói nhảm cái gì vậy, đó chính là tiểu đoàn trưởng.”

Khi một đám binh đang hận không thể rửa mắt thêm mấy lần mới có thể nhìn rõ hơn, Tư Chiến Bắc và Thịnh Phong Hoa đã đi đến trước mặt họ.

Đúng lúc này, cộng sự của Tư Chiến Bắc, chỉ huy của tiểu đoàn số 1 Tần Phong thì ném cho đám binh sĩ một ánh mắt cảnh cáo, bản thân anh ta thì đi đến trước mặt Tư Chiến Bắc, sau khi quan sát anh và Thịnh Phong Hoa một lượt từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi, “Đây là chị dâu đúng không?”

Tư Chiến Bắc gật đầu, sau đó giới thiệu hai người với nhau.

“Vợ tôi, Thịnh Phong Hoa.”

“Anh em của anh Tần Phong, cũng là chỉ huy của tiểu đoàn bọn anh.”

“Chào chị dâu.”

“Chào anh.”

Thịnh Phong Hoa vừa chào hỏi Tần Phong, các chiến sĩ lập tức vây lại, vây quanh mấy người ở giữa, sau đó nhìn Thịnh Phong Hoa, hỏi dồn dập, “Tiểu đoàn trưởng, Omega nhỏ này là ai vậy?”

Tần Phong vừa nghe các chiến sĩ gọi Thịnh Phong Hoa là Omega nhỏ, không khỏi sa sầm mặt nói, “Không có quy củ, đây là chị dâu, vợ của tiểu đoàn trưởng của các cậu.”

Nghe thấy lời này, các chiến sĩ sững sờ, sau đó đỏ mặt, đồng thanh gọi, “Chào chị dâu!”

Thịnh Phong Hoa cũng cười đáp, “Chào mọi người!”

Các chiến sĩ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Thịnh Phong Hoa, lập tức bị kinh ngạc, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, ngay cả tay chân cũng không biết phải để đâu.

Tư Chiến Bắc nhìn các cấp dưới của mình ai nấy đều nhìn chằm chằm vợ mình, sắc mặt không khỏi tối sầm, lạnh giọng, “Còn không quay lại tập luyện?”

Lời vừa nói ra, lại nhìn sắc mặt tối sầm của Tư Chiến Bắc, các chiến sĩ hoảng sợ chen chúc chạy về tập luyện.

Nực cười, bọn họ sợ nhất chính là tiểu đoàn trưởng của mình, danh hiệu Diêm Vương mặt lạnh không phải được đặt một cách tùy tiện, nếu ai dám chống lại mệnh lệnh của anh thì đợi bị huấn luyện đến chết đi.

Vì vậy, cho dù bọn họ rất muốn nhìn Thịnh Phong Hoa nhiều hơn hai cái, thậm chí muốn nói chuyện với cậu, nhưng cũng chỉ có suy nghĩ này, mà không có gan.

Sau khi các chiến sĩ đều đi tập luyện, sắc mặt Tư Chiến Bắc mới dịu lại, nói với Thịnh Phong Hoa, “Bọn họ vốn là như vậy, em đừng để ý.”

Thịnh Phong Hoa nghe vậy, nhướng mày, sau đó nói, “Không sao, bọn họ rất dễ thương.”

Tư Chiến Bắc liếc nhìn Thịnh Phong Hoa thật sâu, thấy cậu không hề không vui, lúc này mới yên tâm, vừa rồi anh thực sự sợ đám tiểu tử kia dọa Thịnh Phong Hoa sợ.

May mà cậu không bị dọa sợ, hơn nữa trông có vẻ còn khá thích đám tiểu tử đó.

Vậy anh yên tâm rồi.

Tần Phong đứng ở một bên, không nói gì, nhưng lại quan sát biểu hiện của Thịnh Phong Hoa, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng cho người anh em của mình.

Mặc dù gia thế của Thịnh Phong Hoa không xứng với Tư Chiến Bắc, nhưng nhìn bộ dạng tự nhiên hào phóng của cậu, không giống một Omega bình thường, cũng không tệ như những người đó nói, hơn nữa cũng không ghét bọn họ, điều này rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #abo