Chương 295: Ghê Tởm Cậu Ta Về Mặt Sinh Lý
Thủ đô, nhà họ Tôn.
Châu Hạo Dân ngồi trên ghế sô pha, đầu đau như búa bổ, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.
Lúc này thủ đô ầm ĩ, người trong nhà đều biết hắn làm lớn bụng người ta, mà lại là người mà cả nhà đều không thích, hắn ta hoàn toàn không biết về nhà phải giải thích như thế nào.
"Rốt cuộc mình phải làm sao đây?" Châu Hạo Dân thực sự hoảng sợ, hắn ta chưa từng gặp phải chuyện như thế này.
Đột nhiên có một đứa trẻ xuất hiện, hắn ta hoàn toàn không chuẩn bị.
"Hạo Dân, xin lỗi nhé." Khâu Ngọc Thanh ngồi ở một chiếc ghế sofa đơn khác, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. [Ngủ vs thằng khác chẳng sợ=))]
***
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng và ngượng ngùng, nghe thấy tiếng xe từ bên ngoài truyền đến, người hầu chạy ra, "Đại tiểu thư, tôi đi nói với lão gia một tiếng..."
"Nói gì? Chẳng lẽ ở đây, bây giờ tôi còn không về được sao?"
Người chưa thấy đã nghe tiếng.
Châu Hạo Dân nghe thấy cha mẹ đến, toàn thân run như cầy sấy, run rẩy đứng dậy khỏi ghế sô pha, Khâu Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu, chuyện đến rồi cũng phải đến...
Chỉ mấy giây sau, vợ chồng Châu Trọng Lễ đã vào phòng khách.
Ánh đèn chiếu qua đôi giày cao gót mảnh khảnh của Tôn Lệ, có chút sắc bén.
Lông mày như được vẽ bằng mây, khí chất đoan trang nhưng lại sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt đó, nhìn Khâu Ngọc Thanh, sắc bén sâu sắc, như muốn nhìn thấu cậu ta vậy.
Cậu ta cũng không phải là Khâu Ngọc Thanh trước đây nữa, đối mặt với Tôn Lệ không còn nhút nhát như xưa, ưỡn thẳng lưng, dựa vào việc mình có con át chủ bài, bà ta cũng không dám làm gì mình.
"Ba, mẹ." Giọng Châu Hạo Dân run rẩy.
"Cháu chào chú, chào dì." Khâu Ngọc Thanh đã gặp Tôn Lệ nhưng Châu Trọng Lễ thì đây là lần đầu tiên, trước đây chỉ thấy trên báo chí.
Đeo kính, trông có vẻ điềm đạm nhưng lâu năm lăn lộn quan trường, đôi mắt khó tránh khỏi sắc sảo.
"Có thai rồi à?" Tôn Lệ nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào con trai mình.
"Mẹ, con..." Châu Hạo Dân ấp úng, dường như chứng minh sự việc là thật, "Hôm đó con uống say, làm chuyện hồ đồ."
"Dì, chuyện này không phải lỗi của Hạo Dân, là lỗi của cháu, dì đừng trách anh ấy." Khâu Ngọc Thanh cắn môi, vì dáng người nhỏ nhắn nên luôn mang theo vẻ yếu đuối, khiến người ta không khỏi thương xót.
"Chẳng lẽ không phải lỗi của cậu sao?" Tôn Lệ đột nhiên mạnh mẽ tiến gần, khoảng cách giữa bà ta và Khâu Ngọc Thanh gần trong gang tấc.
Pheromone của bà ta nồng đậm lại lạnh lẽo thấu xương phả thẳng vào mặt cậu ta.
"Hạo Dân nói nó uống say, vậy cậu Khâu cũng uống say sao?"
"Cậu là Omega, bình thường đã không nên ở riêng với một Alpha, đây lại còn say rượu rồi ở cùng phòng, đó không phải là điều tối thiểu sao, cậu thực sự không có ý thức phòng ngừa, hay chủ động dâng hiến?"
Châu Hạo Dân thấy Tôn Lệ nổi giận, muốn mở miệng nhưng bị Châu Trọng Lễ ngăn lại...
"Dì, dì nói vậy là có ý gì?" Khâu Ngọc Thanh cắn môi, không ngờ Tôn Lệ không hỏi đến đứa trẻ, lại trực tiếp dùng dao đâm cậu ta.
"Ý của tôi cậu không hiểu sao? Cho dù đã quan hệ, nếu cậu không muốn mang thai, trên thị trường cũng có đủ loại thuốc tránh thai dành cho Omega, đừng nói là cậu quên, dù sao thì..."
"Loại chuyện leo giường này, cũng không phải là lần đầu tiên cậu Khâu đây làm, chắc là rất thuận tay rồi!"
Khâu Ngọc Thanh sắc mặt bình tĩnh, ưỡn thẳng lưng, vẻ mặt như bị oan ức.
"Tôn Lệ, lời em nói hơi quá đáng rồi, bây giờ những người trẻ tuổi không kiềm chế được mà quan hệ rất nhiều, hiện tại em phải làm là giải quyết vấn đề, chứ không phải ở đây chỉ trích đứa trẻ chứ, huống chi trong bụng cậu ta thực sự mang cốt nhục của nhà họ Châu." Tôn Công Đạt ở bên cạnh lại bắt đầu làm người hòa giải.
Ông ta rất ít khi thấy em gái mình tức giận như vậy, nhớ lại cảnh ông ta đến nhà họ Châu cầu xin Tôn Nhuế, bị từ chối trước cửa...
Trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Tôn Lệ quay đầu nhìn Tôn Công Đạt.
"Anh, chuyện lần này còn phải cảm ơn anh, may mà anh kịp thời cưu mang Hạo Dân, nếu không thì những phóng viên đó không biết sẽ moi ra được tin gì nữa."
"Anh là cậu của nó, đây là điều nên làm." Tôn Công Đạt nói rất thẳng thắn.
"Hừ ——" Tôn Lệ nắm chặt chiếc túi trong tay, thấy ông ta làm như vậy, càng tức giận hơn, "Em không thể chỉ trích đứa trẻ đúng không, vậy thì em sẽ chất vấn anh vậy."
"Chất vấn anh?" Tôn Công Đạt không hiểu.
"Nghe nói trước đây hai người họ từng quan hệ một lần, ngay tại nhà anh, anh hẳn biết em không thích Khâu Ngọc Thanh, anh lại dẫn cậu ta về nhà họ Tôn?"
"Bạn bè gì của Tôn Nhuế? Tôn Nhuế là do em nhìn lớn lên, tính nết nó thế nào em còn hiểu rõ hơn ai hết, hai người họ có thể làm bạn sao?"
"Em thấy chính anh bày trò, dụ dỗ con trai em vào tròng, còn ngay tại nhà họ Tôn, anh cố tình làm em mất mặt phải không!"
Tôn Lệ từ nhà họ Châu đi ra, trong lòng tức tối, nghẹn ở cổ họng, máu huyết trong người sôi trào, thực sự có thể phun ra máu.
Ai mà ngờ được anh trai ruột của mình lại đâm mình một nhát sau lưng?
"Em nói gì vậy, anh không hiểu." Thực ra Tôn Công Đạt đã chuẩn bị sẵn sàng để xé rách mặt với bà ta, chỉ không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
"Vậy mẹ hỏi Châu Hạo Dân, con tự nói đi, chuyện con đi du lịch, con đã nói với ai, có nói với cậu không?" Tôn Lệ nhìn thẳng vào con trai mình.
Châu Hạo Dân thực sự đã nói với Tôn Công Đạt, vì vậy hắn ta im lặng.
"Nếu Khâu Ngọc Thanh không phải do con đưa đến, vậy thì hai người thực sự có duyên, cả nước rộng lớn như vậy, lại có thể gặp nhau ở một nơi khác?"
"Tôn Công Đạt, em coi anh như anh trai ruột, anh lại đối xử với em như vậy, hãm hại chính cháu trai ruột của mình?"
"Anh có phải người không vậy, còn tệ hơn cả cầm thú!"
Tôn Lệ càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp cầm túi xách đánh vào mặt Tôn Công Đạt, ông ta không kịp tránh, bị túi xách đánh trúng, khóa kéo trên túi xách lướt qua khóe mắt ông ta, đau đến mức ông ta phải hít một hơi thật mạnh.
"Tôn Lệ, em điên rồi, anh là anh trai em, em dám đánh anh!" Tôn Công Đạt đưa tay che mặt.
"Tôi thực sự điên rồi, nếu không thì sao lại ngu ngốc mà luôn thiên vị các người, không ngờ lại nuôi ra một lũ sói mắt trắng, Tôn Nhuế như vậy, anh cũng vậy!"
"Anh là anh trai tôi sao? Anh còn mặt mũi nói ra lời này sao? Nếu anh thực sự coi tôi là em gái, anh dám hãm hại cháu trai ruột của mình như vậy sao?"
"Anh không ngốc, hẳn biết chuyện này sẽ gây ra hậu quả gì, tương đương với việc phá hỏng mối quan hệ giữa nhà họ Châu và gia tộc Lý thị, nhà Aslan, nhà họ Kiều, hơn nữa còn đẩy tôi vào chỗ chết."
"Anh khiến tôi sau này còn mặt mũi nào gặp người ở nhà họ Châu?"
Tôn Công Đạt đưa tay lên lau khóe mắt, "Hừ —— Chỉ lo bản thân mình sống thế nào, em có nghĩ đến khoảng thời gian này, nhà chúng ta ở thủ đô bị người ta chỉ trỏ như thế nào không?"
"Bây giờ em chỉ lo bảo vệ nhà họ Châu, hoàn toàn không quan tâm đến gia đình nữa... Hừ!"
"Nhà họ Tôn chúng ta nuôi em vô ích rồi sao? Dù sao nhà có chuyện em cũng không quan tâm, nếu như cuộc sống của anh không tốt, vậy thì thôi, mọi người đều đừng sống nữa!"
Trong lòng Tôn Công Đạt hiểu rõ, Tôn Lệ chắc chắn đã điều tra những chuyện liên quan đến mình, mới dám ngang nhiên như vậy, cũng không giấu giếm.
"Bây giờ mọi chuyện đã như vậy, đứa bé này đã có rồi, không phải em rất mạnh mẽ và có bản lĩnh sao, trực tiếp đưa cậu ta đi phá thai đi, nếu không, em cứ chịu đựng đi!"
"Nhưng hiện giờ em chỉ có thể chịu đựng, giới truyền thông đã đưa tin rồi, nhà họ Châu bắt một Omega yếu đuối đi phá thai, loại chuyện này có thể xử lý ổn thỏa được sao?"
"Dù sao anh cũng không còn gì để trông đợi nữa, vậy thì mọi người đều đừng sống tốt!"
Nếu như đã xé rách mặt nhau, Tôn Công Đạt đương nhiên cũng không quan tâm đến ảnh hưởng gì nữa.
Châu Hạo Dân ở bên cạnh đã ngây người, ngơ ngác nhìn Tôn Công Đạt, lại nhìn Khâu Ngọc Thanh ở một bên, đầu óc rối bời nhưng Tôn Lệ đã tức đến mặt đỏ tía tai.
"Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, anh còn dám ngang nhiên như vậy, anh còn là người sao?" Tôn Lệ đột nhiên nắm chặt tay, cả người tức giận đến run rẩy.
Thật ra khi đến đây, trong lòng bà ta vẫn luôn tồn tại một chút ảo tưởng, hy vọng vẫn có thể cứu vãn mọi chuyện, hoặc là không giống như Châu Hải Nguyên nói nhưng bây giờ xem ra...
Hồi đó bà ta bảo vệ nhà mẹ đẻ, thậm chí còn làm căng với nhà họ Châu, quả thực giống như một kẻ ngốc.
"Có phải anh vẫn luôn oán hận chuyện ở Hương Cảng trước đó không." Tôn Lệ nghiến răng hỏi.
"Hừ ——" Tôn Công Đạt cười khẩy.
"Đồ súc sinh!"
Tôn Lệ tức giận xông tới định đánh ông ta.
Nhưng lần này Tôn Công Đạt không thể đứng yên cho bà ta đánh, trực tiếp đưa tay nắm lấy cánh tay bà ta, sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ Alpha được thể hiện rõ ràng lúc này.
"Đây là nhà họ Tôn, trước đây cô không muốn về, bây giờ đến đây để làm oai làm phách gì?"
"Anh..." Tôn Lệ tức đến người run rẩy, càng không dùng được sức.
Ngay lúc này, một bàn tay khác từ bên cạnh vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay Tôn Công Đạt, cổ tay ông ta đau nhói, ngón tay buông lỏng, Tôn Lệ được giải thoát.
"Trọng Lễ... " Anh trai ruột của mình lại làm ra chuyện như vậy, bà ta không còn mặt mũi nào để gặp ông nữa.
"Châu Trọng Lễ, như anh đã nói trước đó, đây vẫn là nhà họ Tôn, không đến lượt anh chỉ tay năm ngón! Cút đi!"
"Tôn Công Đạt!" Tôn Lệ tức đến nỗi không biết nói gì.
Nhưng Châu Trọng Lễ đã buông tay ông ta ra, Tôn Công Đạt lộ vẻ chế giễu, đưa tay xoa cổ tay.
Mẹ kiếp, chẳng lẽ ở nhà mình, lão ta còn bị người khác bắt nạt sao.
Châu Trọng Lễ đưa tay kéo cà vạt, giơ tay cởi khuy măng sét, ông thoạt nhìn nho nhã, như gió xuân tháng hai khiến người ta dễ chịu nên ngay cả Châu Hạo Dân cũng rất ít khi thấy cha mình nổi giận.
Nhưng lúc này, ông lại trực tiếp giơ nắm đấm, nhắm thẳng vào mặt Tôn Công Đạt, đấm một phát thật mạnh!
Tôn Công Đạt vừa rồi còn thấy ông không dám làm gì mình, hiếm khi được lên mặt với Châu Trọng Lễ một lần, trong lòng hả hê, không ngờ lại bị ăn một cú đấm.
Không kịp trở tay...
Thân thể trực tiếp đập xuống đất, một tiếng động lớn, dọa cho Khâu Ngọc Thanh mặt cắt không còn giọt máu, mấy người hầu xung quanh càng không dám thở mạnh.
Vị gia này vẫn luôn tốt tính, chưa từng đỏ mặt với ai, lại còn động thủ đánh người?
"Tôn Công Đạt, đã hãm hại con trai tôi, giờ lại làm nhục vợ tôi, ông thật sự cho rằng tôi không dám động đến ông sao?" Châu Trọng Lễ đưa tay đẩy mắt kính, động tác nho nhã, như thể người ra tay vừa rồi không phải là ông.
Tôn Công Đạt bị đánh choáng váng, thân thể đập xuống đất, nửa khuôn mặt mất cảm giác, đầu óc ong ong, chỉ thấy toàn thân đau nhức.
"Châu Trọng Lễ!" Ông ta vừa nói, khóe miệng đã rách ra chảy máu.
"Muốn kiện tôi cố ý gây thương tích, hoặc báo cảnh sát bắt tôi, tùy ông."
"Tôn Công Đạt…" Châu Trọng Lễ đưa tay phủi phẳng nếp nhăn trên quần áo, "Mọi người đều lăn lộn đấu đá trong quan trường đã lâu, ai không có chút thủ đoạn."
"Ông chơi bẩn, chẳng lẽ tôi lại không được chơi lại ông sao."
"Ông không biết điều, tôi cũng có cách trị ông."
Giọng nói của Châu Trọng Lễ ôn hòa nhưng lại mang theo một chút sắc bén.
Tôn Công Đạt đưa tay sờ khóe miệng, "Châu Trọng Lễ, vậy thì chúng ta cùng chờ xem."
Dù sao thì Châu Trọng Lễ ở thủ đô cũng nổi tiếng là người tốt tính, có vài chuyện Châu Hải Nguyên làm được, dù sao cũng nổi tiếng là mặt ngoài ôn hòa nhưng lòng dạ độc ác nhưng Châu Trọng Lễ thì không, nên lúc này Tôn Công Đạt thực sự cho rằng Châu Trọng Lễ chỉ là nói cho sướng miệng.
"Chú, dì ơi…" Khâu Ngọc Thanh cắn môi, chưa từng nghĩ tới, sự việc vừa mới bắt đầu, lại kết thúc bằng cảnh tượng như vậy.
Châu Trọng Lễ căn bản không nhìn cậu ta, cùng vợ con mình rời đi.
"Ba, vậy cậu ấy…" Châu Hạo Dân vẫn còn nghĩ đến Khâu Ngọc Thanh.
"Con còn muốn đưa cậu ta về nhà cũ à?" Châu Trọng Lễ nhướng mày, Châu Hạo Dân nghiến răng, không lên tiếng.
Khiến nhà họ Tôn náo loạn rồi bỏ đi như vậy.
Tôn Công Đạt đương nhiên không nuốt trôi cục tức này.
"Chú Tôn, vậy bây giờ cháu phải làm sao?" Khâu Ngọc Thanh không ngờ nhà họ Châu lại cứng rắn như vậy.
"Dù sao thì trong bụng cậu cũng có con rồi, cậu còn sợ nhà họ Châu không chịu trách nhiệm sao?" Tôn Công Đạt cười lạnh, "Nhà họ Châu muốn giữ thể diện, việc đón cậu về chỉ là sớm hay muộn thôi."
Khâu Ngọc Thanh đưa tay sờ bụng, mí mắt giật liên hồi, luôn cảm thấy ông ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.
Câu nói "phụng tử thành hôn" dường như không đúng với nhà họ Châu.
Vậy cuối cùng cậu ta phải làm sao?
***
Lúc này Châu Hải Nguyên đã trở về thủ phủ Minh Châu, sau khi gọi điện cho Châu Mẫn Nghi, anh đang xử lý công việc của công ty.
Thập Phường gõ cửa đi vào, "Tam gia…"
"Lại có chuyện rồi à?"
"Đại gia đã nói ra, trước khi Châu Hạo Dân có khả năng tự nuôi sống bản thân, sẽ không để lại cho anh ta một chút tài sản nào, tức là…" Thập Phường ấp úng.
Châu Hải Nguyên cong môi, "Cậu ta mất quyền thừa kế rồi, anh cả muốn để cậu ta nếm chút bài học."
"Tôi vẫn cảm thấy không giống chuyện Đại gia sẽ làm." Thập Phường mím chặt môi.
Châu Hải Nguyên cúi đầu cười khẽ, "Điều đó chứng tỏ anh không hiểu Đại ca của tôi."
Anh vừa nói chuyện với Thập Phường xong, máy tính để bàn trong văn phòng lập tức bật ra một số trang tin tức, nổi bật nhất chính là, [Đại gia nhà họ Châu hủy bỏ quyền thừa kế của con trai độc nhất, có ý định hiến tặng toàn bộ tài sản cho tổ chức từ thiện.]
Mọi người vốn còn nghi ngờ Khâu Ngọc Thanh có thai hay không, hành động của Châu Trọng Lễ mặc dù gián tiếp chứng thực tin tức nhưng cũng gián tiếp vả vào mặt Khâu Ngọc Thanh.
Người ta ngay cả con trai ruột cũng không quan tâm, cho dù cậu có thể sinh cho ông ta một đứa cháu Alpha thì Đại gia cũng chẳng thèm nhìn đến.
Trước đó trên mạng đều bàn tán rằng phụng tử thành hôn, muốn dựa vào cái bụng để gả vào hào môn, trong nháy mắt đã bị tiếng chế giễu nhấn chìm.
"Đại gia ra tay tàn nhẫn quá rồi, Omega này còn tưởng rằng mang thai là có thể làm phu nhân sao?"
"Thật sự cho rằng có con rồi nhà họ Châu sẽ để cậu ta vào cửa sao? Đại gia quá cứng rắn, ngay cả con trai ruột cũng không cần?"
"Đến lúc thử thách tình yêu đích thực rồi, các bạn đoán xem Oemga này sẽ làm thế nào? Sẽ cùng anh ta chịu khổ sinh con, hay là biết khó mà lui?"
"…"
Khi Khâu Ngọc Thanh nhìn thấy tin tức, tim cậu ta đập thình thịch, cậu ta không thể ngờ rằng Châu Trọng Lễ lại có thể làm tuyệt tình đến vậy, điều này khác gì cắt đứt quan hệ cha con, chỉ vì đứa con trong bụng cậu ta sao?
Tiếp đó, một đoạn ghi âm phỏng vấn được lan truyền rộng rãi trên mạng, có vẻ như một số phương tiện truyền thông đã liên lạc được với Châu Trọng Lễ.
"… Đại gia, lần này ngài hành động như vậy là vì tức giận con trai mình có hành vi làm tổn hại đến danh dự gia tộc nên mới nhất thời làm ra chuyện như vậy sao?" Giọng của phóng viên.
Bên kia im lặng vài giây, "Xã hội bây giờ, AO kết giao là chuyện bình thường, hơn nữa chuyện này tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng, không hề có cái gọi là nhất thời."
"Vậy ý của ông là, ông chấp nhận Omega này sao?" Phóng viên cân nhắc lời nói, tỏ ra rất cẩn thận.
Khâu Ngọc Thanh nghe đến đây, tim như muốn nhảy ra ngoài.
"Tôi có chấp nhận hay không, có quan trọng vậy sao? Cho dù sau này bọn họ kết hôn, cũng không phải sống cùng tôi."
"Nhưng ngài đã hủy bỏ quyền thừa kế của Châu Hạo Dân, anh ta không phải là con trai độc nhất của ngài sao, chẳng lẽ không phải vì chuyện này?"
Châu Trọng Lễ cười nhẹ, "Tài sản là do tôi tự kiếm được, có luật nào quy định, tiền của tôi chắc chắn phải để lại cho con trai? Chẳng lẽ tôi không được tự do quyết định sao? Nuôi nó đến khi tốt nghiệp đại học, chẳng lẽ tôi còn có trách nhiệm nghĩa vụ nuôi nó đến già? Rồi còn phải nuôi con trai cho nó nữa sao?"
"Vậy còn về chuyện Omega kia mang thai, ngài có suy nghĩ thế nào? Thái độ của nhà họ Châu ra sao? Nghe nói Omega đó rất coi trọng quan điểm của các ngài?"
"Cậu ta coi trọng sao? Câu này anh nghe ai nói thế."
"...... " Phóng viên cứng họng.
"Nếu cậu ta coi trọng thì cậu ta nên biết rằng, không có một gia đình bình thường nào, lại mong muốn xảy ra chuyện như thế này, hơn nữa chúng tôi còn bị động biết được chuyện này từ miệng người khác, bây giờ xảy ra chuyện lại nói là coi trọng quan điểm của chúng tôi? Anh không thấy buồn cười sao?" Châu Trọng Lễ dừng lại một chút.
"Con người nên biết tự trọng, nếu không biết tự trọng…"
"Thì đừng mong người khác tôn trọng mình."
Bản ghi âm đến đây là kết thúc.
Châu Trọng Lễ không nói là không nhận đứa trẻ này, vậy tức là, cậu muốn sinh thì cứ sinh, hai người muốn ở bên nhau thì cứ tự sống, không liên quan đến họ.
Lúc này, dư luận trên mạng hầu như đều chỉ trích Khâu Ngọc Thanh, nói cậu ta không biết tự trọng, lợi dụng thủ đoạn để bẫy nhà họ Châu, còn muốn người ta vui vẻ đón cậu ta vào cửa, quả thực là chuyện nực cười nhất trên đời.
Nói cậu ta tự chuốc họa vào thân, bày mưu tính kế, kết quả nhà họ Châu căn bản không thừa nhận.
Mọi người vốn tưởng Châu Trọng Lễ có thể chỉ nói suông, dù sao Châu Hạo Dân cũng là đứa độc nhất của ông, không ngờ tối hôm đó đã có một công ty luật đưa ra tuyên bố, nói rất cảm ơn sự tin tưởng của ngài Châu Trọng Lễ, có thể giúp ngài xử lý các vấn đề pháp lý, hy vọng hợp tác vui vẻ.
Đi theo trình tự pháp lý, rõ ràng là muốn giải quyết triệt để chuyện này.
Còn ngày hôm sau đã có tin đồn Châu Hạo Dân đã chuyển từ nhà đến ký túc xá của công ty, nghi là đã bị đuổi khỏi nhà.
***
Ngay khi mọi chuyện đang ầm ĩ, lại có người phỏng vấn được Châu Hải Nguyên.
Vào ngày thứ ba sau khi xảy ra chuyện, anh đến tập đoàn Vạn thị để họp, phóng viên vốn là phỏng vấn Lý Thừa Húc, vừa khéo gặp Châu Hải Nguyên ở đại sảnh, thực sự không nhịn được, lập tức xông tới.
"...... Tam gia, về chuyện của Châu Hạo Dân, anh nghĩ thế nào? Các anh có tiếp xúc riêng với Omega đó không? Có đạt được thỏa thuận gì không? Châu thủ tướng nghĩ sao về chuyện này?"
Châu Hải Nguyên vốn định không trả lời phóng viên nhưng lần này lại dừng bước, liếc nhìn tấm thẻ đeo trên ngực người đó.
"Tại sao phải tiếp xúc với cậu ta? Cậu ta có tư cách gì khiến cha tôi phải lo lắng?"
Phóng viên đỏ mặt ngượng ngùng, "Cái này… dù sao thì cậu ta cũng đang mang cốt nhục của nhà họ Châu, chẳng lẽ nhà họ Châu không quan tâm sao? Anh không có ý kiến gì về cậu ta sao?"
"Ý kiến về cậu ta?" Châu Hải Nguyên cười khẽ.
Phóng viên nhìn chằm chằm vào Châu Hải Nguyên, hy vọng có thể hỏi được gì đó từ miệng anh.
"Nhưng nghe nói anh và gia tộc Lý thị có quan hệ không tệ, cậu ta còn là con trai riêng của người dượng đã vào tù kia của Dahnay Li, anh cũng sẽ bài xích cậu ta chứ?"
Châu Hải Nguyên chỉ cười, "Xuất thân của một người không thể quyết định được, vì vậy tôi sẽ không vì thế mà khinh thường bài xích cậu ta, chỉ là…"
"Tôi chỉ đơn thuần ghê tởm cậu ta về mặt sinh lý!"
Phóng viên ngơ ngác…
Câu trả lời này quá tàn nhẫn, ghét thì ghét, không thích thì không thích, ghê tởm về mặt sinh lý là sao?
Thật là cay độc!
Châu Hải Nguyên nói rất rõ ràng, không liên quan đến nhà họ Châu, đó là vấn đề cá nhân của anh, lời này truyền lên mạng, lại bị không ít người chế giễu, Khâu Ngọc Thanh tức đến nỗi suýt ngất xỉu.
Sao lại là Châu Hải Nguyên nữa!
Tại sao anh ta luôn nhắm vào mình vậy!
Mượn chuyện mang thai để gả vào hào môn không phải là chuyện hiếm nhưng làm tàn nhẫn như nhà họ Châu thì rất ít, nhà họ không phủ nhận sự tồn tại của đứa trẻ này, muốn sinh thì sinh, họ chỉ không quan tâm mà thôi, cậu muốn làm gì thì làm.
Khâu Ngọc Thanh nằm mơ cũng không ngờ, nhà họ lại dùng chiêu này.
Giống như cậu ta làm tất cả mọi chuyện đều vô ích, giống như một chú hề, chỉ sợ đứa trẻ này có sinh ra thì cậu ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Châu Hạo Dân ở nhà họ Châu còn không có địa vị, huống chi là cậu ta.
Còn khó chịu hơn cả việc bị tát thẳng vào mặt.
Cảm giác đấm vào bông này thật sự rất ức chế.
***
Phong ba mang thai lẽ ra phải bị Châu Trọng Lễ dùng thủ đoạn cường quyền áp chế, sau khi gây sóng gió mấy ngày thì chìm vào quên lãng, người nhà họ Châu vẫn làm việc như thường, dường như không hề bị ảnh hưởng.
Châu Hạo Dân cũng sẽ liên lạc riêng với Khâu Ngọc Thanh, sau khi hắn ta về nhà, không ai trong nhà họ Châu trách móc hắn ta, chỉ nói, "Là Alpha làm việc phải có trách nhiệm."
Lúc này, hắn ta mất quyền thừa kế tài sản, quan hệ với gia đình căng thẳng, khi tiếp xúc với Khâu Ngọc Thanh, tâm trạng hắn ta cũng không tốt, hai người không xảy ra tranh chấp nhưng bầu không khí u ám ngột ngạt đó cũng đủ khiến người ta ngạt thở.
Khâu Ngọc Thanh vốn còn nghĩ, Châu Trọng Lễ có thể chỉ dọa cậu ta, muốn cậu ta biết khó mà lui, dù sao Châu Hạo Dân cũng là con trai một của ông ta nhưng theo thời gian trôi qua, cậu ta phát hiện, Châu Trọng Lễ có vẻ như chơi thật.
Điều này khiến cậu ta có chút hoảng sợ.
Nếu thực sự cứ tiếp tục như vậy, cho dù cậu ta sinh đứa trẻ này ra thì có ích gì.
Cậu ta biết vợ chồng Châu Trọng Lễ sống ở nhà cũ của nhà họ Châu, Châu Hạo Dân đã đưa cậu ta đến đó, vì vậy cậu ta chuẩn bị...
Chủ động tấn công.
Cậu ta cố ý mua những món quà giá trị nhưng ngay cả cổng lớn cũng không vào được, đã bị bảo vệ ở cổng chặn lại, "Xin hỏi cậu muốn đến thăm người nào?"
"Nhà họ Châu." Khâu Ngọc Thanh đã đến một lần, lúc đó đụng phải Châu lão phu nhân, cũng bị mắng cho tơi tả, vì vậy lúc này đứng trước cổng, cậu ta vẫn thở gấp.
"Ai mời cậu đến, cậu bảo người nhà họ Châu gọi điện cho chúng tôi, được cho phép chúng tôi mới cho vào."
Khâu Ngọc Thanh căn bản không được mời, cũng không thể để bất kỳ người nhà họ Châu nào gọi điện, cậu ta cắn môi, "Tôi quen biết người nhà họ Châu, tôi cũng không phải người xấu, không thể thông cảm một lần sao?"
"Ai đến thăm cũng đều nói như vậy." Bảo vệ cũng xem tin tức, một số phương tiện truyền thông đã đăng ảnh của Khâu Ngọc Thanh, họ nhận ra.
"Mấy hôm trước, Đại gia và Tam gia dặn chúng tôi, gần đây sẽ có một số người không rõ lai lịch đến, đây dù sao cũng là nơi ở thuộc chính phủ, không phải nơi mèo mèo chó chó tùy tiện vào được."
"Không phải ai cũng có thể vào được, mong cậu thông cảm."
Mèo mèo chó chó?
Khâu Ngọc Thanh tức nghẹn, lũ ngu xuẩn này chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cậu ta xách đồ ra ven đường đợi một lúc, để cậu ta cứ thế mà đi, thật không cam tâm.
Cậu ta đợi ở cổng hơn một tiếng, xe ra vào rất nhiều nhưng không có chiếc nào thuộc về nhà họ Châu, cho đến khi một chiếc Rollroyce màu đen dừng trước cổng đại viện, nhìn thấy người xuống xe, đồng tử cậu ta co lại...
Lại là Lý Chỉ Yên!
"Andy, bảo người mở cốp xe giúp."
Tối hôm qua Lý Chỉ Yên mới đến thủ đô, hôm nay vẫn chưa khai giảng, cố ý mang một số đặc sản Moscow đến nhà họ Châu để thăm.
Châu Hải Nguyên đã đến khu mới để khảo sát, lúc này không có ở thủ đô, cậu tự mình đến trước, cũng không ngờ sẽ đụng độ Khâu Ngọc Thanh.
Trong tay hai người đều xách những túi quà lớn nhỏ, bốn mắt nhìn nhau, sóng ngầm cuộn trào.
***
Lý Chỉ Yên không ngờ lại gặp Khâu Ngọc Thanh ở đây, ánh mắt lướt qua người cậu ta, tuy kinh ngạc nhưng vẫn cười đâm cậu ta một nhát.
"Nghe nói cậu có thai rồi, chúc mừng."
Khâu Ngọc Thanh nắm chặt túi đựng quà trong tay, lúc này ai mà không biết chuyện cậu ta có thai chỉ là trò cười, Lý Chỉ Yên cố tình chúc mừng cậu ta, không phải là cố ý đâm vào tim cậu ta, khiến cậu ta càng khó coi sao?
Cậu ta nhịn cơn run răng, trước mặt bất kỳ ai cũng có thể mất mặt nhưng trước mặt Lý Chỉ Yên thì không được, cậu ta cố nặn ra một nụ cười, "Cảm ơn."
Cậu ta luôn cố gắng để leo lên, chỉ mong có một ngày, có thể trở thành người trên người, có thể diễu võ giương oai trước mặt cậu chủ tôn quý của Lý thị, không ngờ khi gặp lại, cậu ta vẫn thảm hại như vậy.
Còn cậu...
Vẫn là dáng vẻ của một người ngoài cuộc nhìn xuống, đôi mắt như mặt nước tĩnh lặng, giống như nỗi buồn vui của cậu ta, đối với cậu mà nói, chỉ là một vở kịch.
"Sao không vào?" Lý Chỉ Yên đánh giá cậu ta, "Đến nhà họ Châu?"
"Tôi đang đợi người." Khâu Ngọc Thanh cứng miệng.
"Châu Hạo Dân?" Lý Chỉ Yên đột nhiên bật cười.
Chuyện nhỏ của nhà họ Châu, người ngoài không biết nhưng cậu đã biết không ít từ Châu Mẫn Nghi và Châu Hải Nguyên, cậu ta đã bị nhà họ Châu đưa vào danh sách đen, ngay cả đại viện cũng không vào được, nói gì đến việc vào nhà họ Châu?
Lời này của cậu ta có thể lừa người khác nhưng nói dối trước mặt cậu sao?
Muốn giữ thể diện thì phải chịu khổ.
Cậu ta nếu như muốn đợi, Lý Chỉ Yên đương nhiên lười để ý, vượt qua cậu ta đi về phía cổng lớn.
Tiếng cười của Lý Chỉ Yên giống như lưỡi dao, từng chút cắt vào tim cậu ta.
Khâu Ngọc Thanh nóng nảy, giống như mình bị nhìn thấu, xấu hổ khó coi phẫn nộ... đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng cậu ta.
Cắn chặt hàm răng, cậu ta từ từ mở miệng, "Lý Chỉ Yên! Có bản lĩnh thì cười đến cuối cùng cho tôi xem!"
Lý Chỉ Yên cười khẽ, "Cậu đang khiêu khích tôi sao?"
"Thì sao nào?" Khâu Ngọc Thanh không tin, nhà họ Châu sẽ tuyệt tình như vậy, cả cháu trai ruột và con trai ruột đều không cần!
"Dựa vào đứa con trong bụng cậu?" Lý Chỉ Yên liếc nhìn vùng bụng vẫn phẳng lì của cậu ta.
"Đây là con của nhà họ Châu." Khâu Ngọc Thanh nhấn mạnh.
"Cho dù cậu thật sự dựa vào đứa trẻ này để gả vào nhà họ Châu... " Lý Chỉ Yên cười nhẹ, "Cậu cũng không có tư cách uy hiếp tôi."
"Cậu tự tin như vậy sao?" Khâu Ngọc Thanh lúc này hoàn toàn không biết hàm ý trong lời nói của cậu, cho rằng cậu chỉ nói khoác lác, chỉ cần có nhà họ Châu chống lưng, còn sợ cậu sao?
Lý Chỉ Yên cười nhạt, "Vậy tôi chúc cậu thuận lợi gả vào nhà họ Châu, như ý nguyện, có thể cười đến cuối cùng."
Thực ra cậu đã nhìn thấu rất nhiều chuyện từ lâu, chưa nói đến việc hiện tại nhà họ Châu căn bản không thể chấp nhận cậu ta, cho dù lùi một vạn bước, sau này cậu ta thật sự gả vào nhà họ Châu, chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn gọi cậu một tiếng thím ba sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip