Chương 315: Chúng Tôi Đang Yêu Nhau


Bên này Châu Hải Nguyên và Kinh Hàn Xuyên, một người nhàn nhã đọc kinh Phật, người còn lại thì thực sự nghiêm túc dỗ trẻ con.

Kinh Hàn Xuyên bình thường thích nhất là câu cá, tính tình rất kiên nhẫn, Tiểu Nghiêm tiên sinh lại rất ngoan, nằm trong lòng anh ta, hầu như không nhúc nhích.

Châu Hải Nguyên thi thoảng ngẩng đầu quan sát hai người, "Hàn Xuyên, cậu rất thích hợp để chăm sóc trẻ con, vì vậy nên cân nhắc chuyện yêu đương, kết hôn sinh con rồi."

Người kia nghe vậy nhưng không lên tiếng.

Châu Hải Nguyên lại giơ tay khép kinh Phật, Kinh Hàn Xuyên lúc này mới chú ý, cậu ta vậy mà lại đang xem cái gì mà [Chú vãng sinh] thế?

Đây là đang siêu độ cho ai vậy?

Hay là để tiêu trừ tội lỗi mà mình đã gây ra?

"Tôi nói nghiêm túc với cậu đấy, gặp được người thích hợp thì ra tay sớm đi, đừng chờ." Châu Hải Nguyên tốt bụng nhắc nhở, "Chuyện tình cảm này không thể chần chờ được, Omega dễ suy nghĩ lung tung, thời gian dài rồi, cậu ta có thể cho rằng cậu chỉ đùa giỡn với mình, không nghiêm túc."

"Phải không?"

Kinh Hàn Xuyên trả lời hời hợt nhưng trong lòng lại đang nghiêm túc suy nghĩ về lời khuyên hợp lý của Châu Hải Nguyên.

**

Còn bên kia, Tập đoàn Vạn thị.

Tất cả mọi người đều không ngờ, Đinh Tinh Di đột nhiên bắt đầu nổi điên, ném đồ về phía bục.

Chiếc micro này tuy không nặng bằng những đồ vật khác nhưng cũng không nhẹ, đột nhiên đập vào, cũng có thể khiến người ta hít một hơi thật mạnh, âm thanh điện rít chói tai, xuyên vào màng nhĩ của mọi người.

Mọi người đều cho rằng Lý Thừa Húc có thể né tránh, không ngờ lại có người che chở anh ta, còn chiếc micro kia thì rơi vào xương bả vai của người đó, còn phát ra một tiếng động lớn.

Mà sự tương tác của hai người này, mới thực sự khiến mọi người phải kinh ngạc.

Hai Alpha?

Lại ôm ấp, lại xoa đầu.

Đây thực sự là hành động bình thường sao?

Bình thường giả vờ giả vịt, có thể bạn không nhìn ra điều gì nhưng lúc này đây, mới thực sự là tình cảm chân thật.

Chỉ cần không mù thì có thể nhìn ra, giữa hai người này tuyệt đối có gian tình.

Châu Mẫn Nghi chớp chớp mắt, chỉ vào hai người trên bục, lại nghiêng đầu nhìn Lý Chỉ Yên một cách nghi ngờ.

Bảo bối nhà cô chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, bắt đầu giả chết.

"Dahnay Li, đừng nói với mẹ là, hai người họ..."

Vì mối quan hệ giữa hai nhà, nên Châu Mẫn Nghi cũng được xem như nhìn Lý Thừa Húc lớn lên, cũng biết rõ châm ngôn sống của anh ta —— Kiếm nhiều tiền, làm một con sói cô độc phóng túng!

Nếu đây là sự thật vậy thì cũng đủ phóng túng rồi.

"Họ định tối nay sẽ thú nhận với mọi người, Húc Lãng là anh trai con, con cũng không thể đâm sau lưng anh ấy được." Lý Chỉ Yên nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Hai người này..." Châu Mẫn Nghi nghiêm túc nói, "Cũng không biết chú Kiều kia của con đến chưa?"

Cho dù người của Lý gia ngồi không thì nhà họ Kiều chưa chắc, vị đó nổi tiếng là "Kiều điên", biết con trai trưởng của mình qua lại với một Alpha?

Châu Mẫn Nghi vô thức rùng mình.

"Ngài, ngài Kiều chưa đến, nhưng có lẽ ông chủ lớn sắp tới rồi, đang ở tầng bốn." Trợ lý nhỏ của Lý Thừa Húc nói nhỏ, anh ta hiển nhiên đã biết mối quan hệ của hai người này, rất sợ bị giận chó đánh mèo.

Châu Mẫn Nghi nói không nên lời, "Tính tình của anh Lý cũng gần giống Thừa Húc."

Lý Chỉ Yên đưa tay kéo áo Nghiêm Bác Văn, "Ba ba, ngài đi chặn cha của chị dâu đi, với cái tính nóng nảy của chú ấy, không chừng xông lên sân khấu, lôi anh trai xuống luôn ấy."

"Có chuyện gì thì về nhà nói đúng không, trước mặt nhiều người như vậy, sẽ làm giảm giá cổ phiếu của con mất."

Nghiêm Bác Văn: "........"

Con trai lớn của ông ta đúng là không chỉ ăn cây táo rào cây sung, mà còn tham tiền hệt như cha con nhà họ Kiều kia?

Nghiêm Bác Văn hết cách, liếc nhìn trợ lý, "Nên đi lối nào?"

"Đi xuống từ trên lầu, chắc chắn phải đi lối này, tôi dẫn ngài qua." Trợ lý nhỏ chạy trước dẫn đường.

Lý Chỉ Yên thở phào nhẹ nhõm, may mà ba ba ở đây, nhà họ Lý ở thủ đô, đến rất nhanh, hơn nữa còn không báo trước một tiếng, nếu một mình cậu, e là không chặn được vị đó.

Lúc này, các phóng viên bên dưới đã nhận ra một số manh mối.

Trước giờ Lý Thừa Húc có rất nhiều tin đồn phong lưu trên mạng, chỉ cần nữ Alpha hay Omega nào đi lại gần hoặc nói vài câu với anh ta, đều bị gán cho danh hiệu, gần đây mọi người lại chỉ tập trung vào việc anh ta dây dưa không rõ với Thang Cảnh Từ, đương nhiên sẽ cố tình bỏ qua một Alpha như Kiều Tây Diên, mặc cho tần suất họ xuất hiện bên nhau ngày càng dày ở thủ đô.

Mọi người đương nhiên cho rằng, trước đây hai người họ căn bản không quen biết, càng không thể phát sinh bất cứ chuyện gì.

Mà nếu có chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác làm ăn, trước đó không phải Lý thị đang hợp tác với Châu thị và Vạn thị đó sao?

"Hai người họ là một đôi sao? Các bạn nói cho tôi biết đi, không phải chỉ mình tôi bị mù đâu."

"Không phải chỉ mình bạn, chúng tôi đều nhìn ra rồi, chắc chắn có gian tình, cậu ấm nhà họ Kiều từ bao giờ lại dịu dàng chu đáo như vậy, lúc ống kính bắt được, đều là vẻ mặt không nói cười."

"Ha ha, tôi thấy hôm nay đến đây thật đáng giá, có nhiều tin tức giật gân quá."

"Chẳng lẽ chính cung của Lý công tử xuất hiện rồi sao?"

"Tôi nhớ không nhầm thì hai người họ hình như không quen biết mà nhỉ?"

"Mẹ kiếp, chắc chắn là quen biết, có lẽ còn đã ở bên nhau từ lâu rồi, trước đây Kiều tổng xuất hiện ở thủ đô, hầu như đều là Châu Hải Nguyên đi cùng, thi thoảng có thấy Lý công tử xuất hiện, chỉ là quan hệ của hai người có vẻ không thân thiết lắm."

"..."

Cũng chẳng trách các phóng viên không nghi ngờ hai người họ.

Trước đây, hai người ngoài việc gặp nhau vào buổi tối hoặc cùng nhau ăn cơm, đều hành động riêng, có cặp đôi nào như vậy không, ai cũng thấy hai người này giao tiếp quá cứng nhắc, dường như chỉ là quan hệ bạn nhậu, một khi dính đến tin đồn, đương nhiên, thà lôi Châu Hải Nguyên vào thì cũng loại trừ Kiều Tây Diên.

Ma mới biết, đây mới là chính cung của Lý Thừa Húc.

Lúc này Đinh Tinh Di đột nhiên hét lên một tiếng.

"Ha ha —— Thiếu gia của tập đoàn Vạn thị, chỉ cần nữ Alpha hay Omega nào tìm đến, Lý Thừa Húc cũng không bỏ qua bất kỳ ai, các người tự xem đi, ngay cả một Alpha mà cũng qua lại, còn biết xấu hổ không?"

"Khẩu vị lớn đến như vậy à?"

"Anh còn mặt mũi nào đối mặt với hàng vạn fan hâm mộ của mình và hơn trăm ngàn nhân viên dưới trướng công ty gia đình mình không!"

Lý Thừa Húc nghiến răng, sao con điên này còn ồn ào thế, trước đó anh ta bàn bạc với Kiều Tây Diên, cố tình về sớm, thậm chí còn hy sinh thời gian ngủ, chính là muốn đến để tát vào mặt một số người, lấy lại chút thể diện cho mình.

Giờ mà không xé xác con điên này ra thì không phải anh ta sẽ thấy có lỗi với mình lắm sao?

Lý Thừa Húc vừa định đẩy Kiều Tây Diên đang chắn trước người ra, lý luận với cô ta một phen thì có người trực tiếp đưa tay ấn lên vai anh ta, từ phía sau, một tay ôm lấy...

Siết chặt người vào lòng, "Em xông lên làm gì?"

"Em..." Lý Thừa Húc nghĩ đến rất nhiều phóng viên bên dưới, hai người còn giữ tư thế thân mật như vậy, ngược lại cảm thấy hơi ngượng ngùng vành tai hơi nóng lên.

Kiều Tây Diên buông tay đang giữ chặt vai anh ta, ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống, ngón tay móc lấy...

Một ngón tay, hai ngón tay, nhẹ nhàng móc lấy, siết chặt.

Cho đến khi trước mặt mọi người, mười ngón tay đan chặt vào nhau một cách quang minh chính đại.

"Khẩu vị lớn không phải em ấy, mà là tôi."

"Trên mạng đều là lời đồn vô căn cứ, em ấy chưa bao giờ có bất cứ đối tượng là Omega hay nam nữ Beta nào, nếu nói có..."

"Thì chỉ có tôi."

"Tôi và em ấy..."

"Đang yêu nhau."

Kiều Tây Diên thừa nhận bản thân là chính cung một cách thoải mái, trong đám đông, ngay lập tức dấy lên một làn sóng ngạc nhiên, nói thật, có khá nhiều người để mắt đến Kiều Tây Diên.

Không chỉ vì hiện tại anh là người đại diện của tập đoàn Lý thị, mà vốn rất có thân phận, nhà họ Kiều ở Ngô Tô gia thế rất lớn, vị Kiều đại thiếu này vẫn luôn là đối tượng tranh giành của nhiều người, bây giờ thì tốt rồi, định liên hôn với một trong số những gia tộc lớn khác ở thủ đô, đây là muốn làm gì?

"Chúng tôi đã yêu nhau một thời gian, ban đầu dự định công khai chuyện này với hai gia đình tại triển lãm thiết kế, chỉ là tình huống vừa rồi, nếu tôi không đứng ra, thật sự không yên tâm."

"Nhưng phóng viên Đinh, trước là chĩa mũi nhọn về phía bạn lữ của tôi, sau lại vu khống cựu chủ tịch của Lý thị tôi, cô định làm mất lòng cả nhà chúng tôi mới chịu buông tha sao?"

Một nhà?

Lý Thừa Húc cảm thấy lòng bàn tay mình ấm áp, khóe miệng hơi cong lên.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ hung hăng mắng người vừa rồi, bây giờ thoạt nhìn anh ta đã thu hết gai nhọn trên người, toàn thân giống như đang đắm chìm trong tình yêu.

"Chỉ sợ lần này phóng viên Đinh, thực sự sẽ bị tiếng xấu muôn đời."

"Tôi vốn định bàn bạc với Thừa Húc, định làm một buổi phát sóng trực tiếp, cũng để mọi người cả nước xem bộ mặt khó coi của cô."

"Nhưng dù sao chúng tôi cũng còn lương tâm, còn muốn để lại đường sống cho cô, dù sao thì một số video nếu phát tán ra ngoài, đó sẽ là vết nhơ cả đời, chỉ là một số người đã thối nát đến tận xương tủy, không cứu được nữa rồi!"

Kiều Tây Diên không chỉ đánh vào mặt Đinh Tinh Di, mà còn ngầm nâng cao giá trị của người Lý gia và nhà họ Kiều.

Một hạ hai ba nâng.

"Hai người đang yêu nhau sao?" Đinh Tinh Di rõ ràng không tin.

Cô ta theo dõi Lý Thừa Húc từ sau vụ ở đài truyền hình đó, rất lâu rồi, khoảng thời gian này thi thoảng thấy hai người này ra ngoài cùng nhau, nhưng trông không giống người yêu chút nào.

"Alpha vs Alpha thì đã sao? Dù gì thì tôi mới là chính cung trong hậu viện những người hâm mộ Thừa Húc, trước đây tên của tôi là Húc Lãng, Lãng trong Lãng Lãng."

"Câu trả lời này, cô có hài lòng không?"

Lúc này, Đinh Tinh Di đã ngây người.

Thực sự cô ta đã cùng đường.

Hai người trên sân khấu thản nhiên nắm tay nhau, Thang Cảnh Từ xoa xoa mũi.

Tình hình có vẻ không ổn lắm.

Đây không phải là sân khấu chính của mình sao?

Nhưng bây giờ đi hay ở lại cũng đều khó xử.

**

Nhưng tình hình bên này, không được vui vẻ như bên kia.

Nghiêm Bác Văn phụ trách đi ngăn cản cha Lý, hai người đều đi cầu thang, gặp nhau ở tầng ba.

"Ngài Aslan, ông đến đúng lúc, tên nhóc Tây Diên này..." Cha Lý hiển nhiên thân quen với vị con rể nhà họ Châu này, trước đó còn cùng nhau uống rượu đàm đạo ở nhà họ Châu vài lần, chỉ là lúc này ông run rẩy ngón tay, đột nhiên không biết nên miêu tả Kiều Tây Diên như thế nào.

"Tôi biết nó không phải là thứ tốt lành gì."

"Đúng vậy, không phải là thứ tốt lành gì?" Cha Lý hừ lạnh.

Bà Lâm ở nhà, còn ông ta đang ở công ty nhìn thấy màn comback hoành tráng của con trai, không kịp nghĩ ngợi nhiều, chạy thẳng đến đây.

Ông ta đi một đường, vẫn luôn suy nghĩ, hai người này cuối cùng là tình huống gì mà lại ở bên nhau, sau đó nhớ lại, mấy tháng trước, Kiều Tây Diên không hiểu sao lại xuất hiện trước cửa nhà mình, sau đó con trai mình thay quần áo rồi chạy ra ngoài, đêm đó không về.

Công ty nhà họ miễn cưỡng xem như có chút quen biết với nhà họ Kiều, tất cả chuỗi trung tâm thương mại Vạn Hối đều có cửa tiệm vàng bạc đá quý của nhà họ, nhưng đôi bên chỉ đơn giản là hợp tác, bình thường không giao du nhiều, hơn nữa, vợ mình ở nhà vẫn cứ khen ngợi anh ta nên càng không thích giao lưu.

Sau mấy lần con mình được Kiều Tây Diên đưa đi khám mắt, cùng với việc hai tập đoàn Lý thị và Vạn thị hợp tác dự án khu đô thị mới, Kiều Tây Diên đột nhiên xuất hiện ở nhà mình tần xuất nhiều hơn, ông ta cũng chẳng có gì kinh ngạc.

Chỉ là lúc đó không nghĩ nhiều.

Lúc này nghĩ đến, ông ta vừa hối hận vừa lo lắng, tức giận đến mức dậm chân.

Bản thân không chỉ dẫn sói vào nhà, còn đưa con trai mình đến tận miệng sói, ông ta sao có thể không phiền não.

"Ngài Aslan, thật ra thì, thằng nhóc Tây Diên này cũng không tệ, điểm này tôi phải công nhận, làm người phải khách quan, nhưng lén lút trộm con trai tôi ngay dưới địa bàn của tôi thì không phải là quân tử rồi, ông nói có đúng không."

"Đúng."

"Tôi chỉ có một thằng con trai, tôi thực sự rất thương nó, không có một chút điềm báo nào, đột nhiên nói với tôi, yêu đương rồi, đối tượng lại còn là Alpha?"

"Thật khó chấp nhận."

"Hơn nữa, nhìn tình hình đó, chắc chắn là đã ở bên nhau một thời gian rồi."

"..."

Nghiêm Bác Văn vẫn luôn ít nói, đều là cha Lý lải nhải nói, "Ngài Aslan, ông nói một câu đi!"

"May mà Kiều Tây Diên không phải là Omega, nếu không giờ này con trai ông hẳn là vẫn chưa có đối tượng."

Một nhát dao, đâm thẳng vào ngực ông ta, lúc này cha Lý mới hiểu, thế nào là đau đớn thấu tim.

"Ông vẫn nên im miệng đi!"

Cha Lý đi theo Nghiêm Bác Văn, đi một hồi lâu, mới cảm thấy không ổn lắm, rõ ràng là đã xuống tầng hai rồi, sao đi mãi mà vẫn chưa đến nơi.

"Này, ông chắc chắn là đi theo hướng này chứ?"

Nghiêm Bác Văn nhìn xung quanh, "Tôi đến đây lần đầu, không chắc lắm."

Mặc dù là tài sản dưới tên tập đoàn nhà mình nhưng Cha Lý cũng là lần đầu đến tòa nhà vùng ngoại ô này, lúc này nghe thấy vậy thì ngơ ngác.

Lúc này, vị thư ký của Vạn thị vẫn luôn đi theo cha Lý cúi đầu, thực ra từ lúc xuống tầng hai, Nghiêm Bác Văn đã dẫn ông ta đi sai hướng rồi, trong lòng anh ta hiểu rõ, Nghiêm Bác Văn cố ý làm vậy, sợ ông chủ lớn đến hội trường gây chuyện, mới cố tình kéo ông ta đi, mà anh ở bên cạnh cũng không dám nhắc nhở.

"Này Nghiêm Bác Văn, ông là đồ ngốc, ông dẫn đường cái gì chứ? Ông không biết tôi đang rất vội sao?"

Nghiêm Bác Văn sắc mặt như thường, "Ông là chủ nhà lại còn hỏi tôi? Hơn nữa tôi có nói với ông là tôi sẽ dẫn đường sao?"

"...... " Cha Lý ngây người.

Chúng ta không phải là quan hệ rất tốt sao?

Lần trước ở lễ mừng thọ cha vợ ông, chúng ta còn chén chú chén anh kia mà?

"Sao ông cứ đi theo tôi mãi thế?"

Cha Lý coi như đã hiểu thấu, "Uổng công tôi coi ông là anh em bạn nhậu, suýt quên mất, thằng nhóc kia là người bên cạnh con trai ông, có lẽ còn gọi ông một tiếng cha nuôi ấy chớ."

Ông ta quay đầu đi về hướng mà mình cho là đúng.

Thư ký giật giật tóc, thực ra chỗ đó cũng không đúng.

Khu nhà này của tập đoàn Lý thị có thể chứa đến vạn người, cứ đi vòng vo như vậy, đến được hội trường, e là buổi họp báo cũng sắp kết thúc rồi.

Rất nhanh, điện thoại của Lý Chỉ Yên đã nhận được tin nhắn.

Từ ba ba nhà tui gửi đến.

[Chuyện đã xong.]

Lý Chỉ Yên đã có thể dự đoán được, lát nữa cha mẹ Lý Thừa Húc sẽ nổi trận lôi đình như thế nào.

Anh trai à, em cũng chỉ có thể giúp anh đến đây thôi.

***

Bên này, Đinh Tinh Di thấy không thể công kích Lý Thừa Húc hay Thang Cảnh Từ, lại bắt đầu lớn tiếng la hét, "Phu nhân Vu Yến Viên chính là làm vợ lẽ cho người ta, gia tộc Lý thị các người, tại sao lại không dám thừa nhận!"

Châu Mẫn Nghi còn đang bận rộn chia sẻ tin tức với nhà cũ, vừa nghe người này lại bắt đầu bôi nhọ bà ngoại của con trai lớn nhà mình, định ra tay, không ngờ, Lý Chỉ Yên bên cạnh lại hành động nhanh hơn...

"Bảo bối à ——"

Thang Cảnh Từ vừa quyết định xuống khỏi sân khấu, lập tức thấy sư đệ của mình tức giận xông ra ngoài.

Ôi trời ơi, chuyện này vẫn chưa kết thúc sao!

Đinh Tinh Di dường như khẳng định gia tộc Lý thị chắc chắn có chuyện mờ ám, hơn nữa còn rất kiêng kỵ chuyện này, cô ta càng thêm lớn tiếng.

"Nếu không phải chột dạ, tại sao các người không giải thích rõ ràng, vì muốn nịnh bợ lấy lòng nhà họ Kinh, cũng thật là nịnh nọt quá mức."

"Không dám đắc tội, còn cố gắng nịnh nọt, phu nhân Vu Yến Viên cũng chỉ là hư danh mà thôi."

"Chỉ công kích tôi, tại sao không giải thích rõ ràng chuyện này!"

"..."

Cô ta đang la hét, ánh mắt liếc thấy có người đi tới, khi quay người lại, Lý Chỉ Yên đã đến trước mặt cô ta.

"Cậu..."

Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt phượng kia dưới ánh đèn, đuôi mắt hơi nhếch lên, vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, đuôi mắt hơi cong, còn có chút lạnh lùng, "Cậu muốn làm gì?"

"Tôi muốn hỏi cô, thế nào mới được coi là giải thích rõ ràng?"

Lý Chỉ Yên nghiêm túc nhìn cô ta, đôi mắt tím xinh đẹp, ánh lên vẻ lạnh lẽo.

"Cô cũng thật buồn cười, kéo theo mấy người đã qua đời, bịa đặt vu khống, cô chắc chắn rằng chuyện năm đó không ai biết sao? Không làm gì được cô sao?"

"Bài viết của cô, tôi đã đọc rất kỹ, thậm chí còn nói mẹ tôi không phải là con ruột của ông ngoại?"

"Cô muốn tôi và người nhà họ Kinh thử máu, hay làm xét nghiệm DNA, cô nói cho tôi biết, làm sao để giải thích rõ ràng?"

"Vu khống chỉ cần một cái miệng, tôi còn phải vì mấy lời đùa cợt của cô mà đi dọn dẹp hậu quả, cô là cái thá gì!"

Dưới khán đài có người bật cười.

Lý Chỉ Yên nói không sai, chính cô ta bịa đặt lung tung, suy đoán lung tung, tại sao lại bắt người khác phải chứng minh giải thích cho cô ta.

Nếu gia tộc Lý thị thực sự làm như vậy, e rằng lại bị người ta chỉ trích.

"Vu khống bôi nhọ với sư tỷ của tôi, phá hoại kinh tế của Lý công tử và Vạn thị không thành, giờ lại bám lấy ông bà ngoại tôi không buông, vu oan giá họa cho một người đã khuất như vậy, cô còn có lương tâm không?"

"Tôi không biết cô lấy tin tức này từ đâu nhưng có một điều tôi phải nói cho cô biết!"

Lý Chỉ Yên đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy tóc trên đầu cô ta, ngón tay duỗi ra, co chặt lại, siết lấy, ép cô ta ngẩng đầu lên nhìn mình.

"Á —— cậu định làm gì?" Đinh Tinh Di cố gắng giãy giụa, lại không thể thoát ra được dù chỉ một chút.

Lý Chỉ Yên cụp mắt nhìn chằm chằm cô ta, ngón tay siết chặt, giữ lấy tóc của cô ta, làm da đầu cô ta đau điếng, cậu gằn từng chữ rõ ràng, "Đừng luôn thử thách giới hạn của người khác, một khi đã vượt qua giới hạn, người phải chịu tội chính là cô."

Lời nói của Lý Chỉ Yên không phải chỉ để dọa cô ta.

"Lý thị tôi chưa bao giờ bắt nạt những thành phần yếu thế hơn mình, nhưng không có nghĩa là chúng tôi không thể làm ra điều gì đó!"

"Chẳng lẽ những gì tôi nói đều là giả, cậu không biết, chẳng lẽ Kiều Tây Diên ở bên cố tỷ phú bao năm cũng không biết sao?" Đinh Tinh Di nhìn về phía Kiều Tây Diên không xa.

Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa phía sau hội trường đã bị người ta mở ra...

Hội trường vẫn luôn có người ra vào, vốn dĩ sẽ không gây chú ý, bởi vì những người xông vào trước tiên là một nhóm đàn ông mặc đồ đen, rất nhanh đã chiếm trọn một lối đi.

Vẻ mặt nghiêm trang, khiến bầu không khí tại hiện trường đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Trật tự chỉnh tề, ngay cả tiếng bước chân cũng đồng đều, tạo nên cảm giác mây đen kéo đến, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt không rõ nguyên do.

Cũng chính lúc này, một nữ Omega trung niên mặc sườn xám màu hồng nhạt bước vào, trên vai khoác một chiếc khăn choàng màu trắng, tóc hơi xoăn, được tạo kiểu, mềm mại ôm sát khuôn mặt, bên thái dương có một chiếc trâm cài bằng san hô được cắm chéo, cả người toát lên vẻ đoan trang.

Cử chỉ nói năng, thản nhiên tao nhã.

"Đây là bà chủ Thịnh."

"Hả?"

Những người không hoạt động trong giới kinh kịch, tất nhiên sẽ xa lạ với cách gọi này.

"Chính là Kinh phu nhân." Người đó hạ giọng nói.

Bây giờ không có nhiều người trẻ thích nghe hát, mặc dù Thịnh Ái Di thường đến Lê Viên nhưng rất ít khi lên sân khấu, không ít người không biết nhưng lại có rất nhiều lời đồn đại về bà.

Đều nói rằng ông lớn nhà họ Kinh bị ma ám, đối với bà yêu đến chết đi sống lại, đến mức cưng vợ diệt con, trăm điều nghe theo, thậm chí còn dùng vũ lực bắt về làm vợ, tóm lại là có rất nhiều lời đồn đại.

"Dì, sao dì lại đến đây?" Lý Thừa Húc lập tức cười kéo Kiều Tây Diên đi tới, "Dì nói sớm, cháu ra cổng đón dì."

"Dì cũng không biết cháu về thủ đô mà." Thịnh Ái Di bảo dưỡng rất tốt, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, khi đưa ra, lại giống như một cô gái đôi mươi, mềm mại.

"Cháu còn mua quà cho dì và chú nữa, định lúc về sẽ đến thăm dì." Lý Thừa Húc dẫn bà ta đi về phía trước.

Nhưng Thịnh Ái Di lại dừng lại bên cạnh Lý Chỉ Yên, nói chính xác hơn là dừng lại trước mặt Đinh Tinh Di.

Cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người vừa sang trọng vừa xinh đẹp như vậy.

Thực ra Châu Mẫn Nghi bảo dưỡng cũng đủ tốt rồi, cũng đẹp nhưng Thịnh Ái Di này từ nhỏ đã học kinh kịch, thân hình khí chất vẫn khác, chỉ riêng đôi mắt kia thôi cũng đã khiến người ta không thể rời mắt.

Trên người bà ta còn thoang thoảng mùi hương, hơi say.

Ăn mặc thanh nhã, nếu trang điểm đậm, hồi trẻ cũng là mỹ nhân mê hoặc.

Chẳng trách có thể khiến ông lớn nhà họ Kinh mười mấy năm như một ngày sủng ái như vậy.

"Dì." Lý Chỉ Yên mím môi, thấy bà đi đến chỉ có thể buông tay.

Thịnh Ái Di cười với cậu, rồi đưa tay kéo cậu lại, "Lúc nãy ở cửa, tôi nghe cô nói, để gia tộc Lý thị cho cô một câu trả lời, chuyện này không chỉ liên quan đến Lý thị, còn liên quan đến ba chồng tôi, sao cô không đến nhà tôi đòi một câu trả lời?"

"Theo lời cô nói thì ba chồng tôi đã cưỡng chiếm vợ của cố tỷ phú, ông ấy mới là tội đồ, là người đáng bị lên án."

"Gia tộc Lý thị đã chịu oan ức như vậy, sao các người còn bám riết không tha?"

"Muốn đào bới chuyện riêng tư của người khác đến vậy sao? Ham muốn tò mò mạnh mẽ đến vậy sao?"

Thịnh Ái Di nói chuyện còn mang theo giọng điệu của hí kịch, từng chữ từng câu rõ ràng, mềm mại du dương nhưng lại khiến Đinh Tinh Di hoảng sợ.

Ai mà không biết, theo như bài viết thì nhà họ Kinh mới là tội đồ, chỉ là không dám gây chuyện.

"Sao không nói nữa rồi? Lúc nãy không phải kêu gào rất dữ sao?" Thịnh Ái Di cười nhạt, tao nhã lại đàng hoàng.

"Không dám đến nhà chúng tôi thì cứ tìm đến Lý thị."

"Sao lại chỉ dám nói bóng nói gió bên ngoài? Sợ à?"

"Với tính cách như cô, mà cũng dám chất vấn Dahnay? Hôm nay tôi cũng được mở rộng tầm mắt, thế nào là vô lại thực sự."

Đinh Tinh Di đối mặt với Thịnh Ái Di, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Cô không phải cần làm rõ sao, hôm nay tôi cho cô một cơ hội, cô hỏi tôi trả lời."

Các phóng viên bên dưới nhìn nhau.

Ai dám hỏi bà ta chứ.

Đinh Tinh Di cũng chỉ dám lẩm bẩm, không dám lên tiếng.

"Nếu như không có ai mở miệng, vậy thì tôi sẽ nói rõ mọi chuyện."

Thịnh Ái Di hôm nay đến đây, rõ ràng là để bênh vực Dahnay Li và Lý thị.

Cố ý đến đây để làm rõ chuyện này.

Thực ra chuyện này, người trong cuộc đều đã qua đời, không thể truy cứu, Lý Chỉ Yên cũng không thể giải thích, cho nên Châu Hải Nguyên mới nghĩ đến cách hủy hoại Đinh Tinh Di trước, để lời đồn tự sụp đổ.

Chỉ cần nhà họ Kinh ra mặt, chỉ cần họ lên tiếng.

E rằng sẽ không còn ai dám bàn tán nữa.

"Thực ra cố tỷ phú và cha tôi có giao tình, cha tôi từng cứu mạng phu nhân Vu Yến Viên, từng ở chung một phủ đệ nhưng đều đối xử với nhau theo lễ nghĩa, chưa từng vượt quá giới hạn."

"Nói cố tỷ phú nhờ người khác tìm quan hệ, cứu mạng phu nhân Vu Yến Viên, càng là chuyện vô căn cứ, năm đó ông ấy thậm chí còn vì tình cảm sâu đậm với cha tôi, mà ở lại nhà họ Kinh nửa tháng."

"Lúc ông ấy và phu nhân Vu Yến Viên rời đi, chiến tranh loạn lạc, đến Hương Cảng tránh chiến loạn, là cha tôi phái người hộ tống rời đi, trong đó gian nan, e rằng người bây giờ khó mà hiểu được."

"Chiến tranh loạn lạc, cũng từng mấy lần thoát chết."

"Thời bình đến, cố tỷ phú biết ơn, mấy lần muốn đến thăm, đều bị cha tôi từ chối, chỉ vì cảm thấy không môn đăng hộ đối, sợ làm bẩn thanh danh của Lý thị và phu nhân Vu Yến Viên."

Thịnh Ái Di hít sâu một hơi, "Lúc đó, trong lòng mọi người đều nên hiểu rõ."

"Hai lão nhân gia vẫn luôn thư từ qua lại, tuy cha tôi tuy đã mất nhưng quan hệ đôi bên vẫn luôn được duy trì, còn hai người họ là quân tử chi giao, phu nhân Vu Yến Viên cảm kích, mới đặt tên cho các tác phẩm quốc phong của mình có chữ đồng âm hoặc đồng nghĩa với chữ Kinh của nhà họ Kinh."

"Tôi thực sự không hiểu, chuyện như vậy, sao lại bị người ta bịa đặt thành chuyện dơ bẩn như vậy."

"Chẳng lẽ nói, một A một O ở bên nhau, chắc chắn phải xảy ra chuyện gì đó? Như vậy mới có thể thỏa mãn tâm lý tò mò của một số người? Cha tôi cả đời chỉ cưới một người vợ, không có mười tám bà vợ lẽ, nếu không thì bây giờ nhà họ Kinh không phải là con cháu đông đúc, sao lại ít người như vậy!"

Tin đồn về nhà họ Kinh quá nhiều, mọi người không rõ ràng, lại càng tò mò, cuối cùng bịa đặt ra không ít chuyện lộn xộn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #abo