3.

Fred và George là cặp sinh đôi tinh nghịch. Cả hai làm gì cũng có nhau, Fred sẽ dẫn đường kế bên luôn là George đọc bản đồ.
Mẹ từng kể, ngày còn nhỏ, khi Ron vừa chào đời được vài tháng, cặp sinh đôi vì thấy má em nhìn như táo mà đã cắn cắn khiến Ron khóc muốn khàn họng.
Vì Ron lớn lên khi anh cả và anh hai đều đã học nội trú ở Hogwart nên với cậu thân thiết nhất là hai anh sinh đôi, tiếp theo là em gái đáng yêu. Hai ông anh cả tựa như huyền thoại mà mẹ sẽ kể mỗi khi nghe được họ lại gặt hái được điều gì.
Khi đó Ron đã nghĩ, nếu anh trai nào của mình cũng như vậy, hẳn cậu cũng có thể.
Vì vậy khi cùng hai ông anh trai đi học tiểu học, cậu rất hăng hái cùng họ tham gia đủ trò chơi.
Nhưng kì lạ thay dù cậu luôn chạy bộ mỗi sáng cũng chỉ đứng hạng ba.
Môn cờ vua mà cậu rất tự tin lại chưa bao giờ thắng được một Alpha cùng lớp.
Học tập ban đầu vẫn ổn cho tới khi làm bài kiểm tra năng lẹc tổng thể, Ron nhận ra những chỉ số của mình thực khác với hai anh trai sinh đôi.
Cậu từng thử cầm đi hỏi Percy.
"Chỉ số của em bình thường mà, Beta nào cũng vậy á! Của anh nhỉnh hơn tý nhưng cũng không hơn nhiêu." Percy lấy ra bảng đo lường của anh.
Quả thật... Trí tuệ, thể lực, óc phán đoán, khả năng quan sát, đến tiềm năng ma lực... hạng mục cả hai không khác nhau lắm.
"Cứ làm điều em muốn đi, nghe anh, đừng ganh đua với Alpha hay Omega, họ không giống chúng ta." Percy vỗ vỗ vai Ron rồi tiếp tục đọc sách của mình.
Ron ngày đó vẫn không tin vào chênh lệch năng lực.
Cậu từng nghĩ, chỉ cần chăm chỉ thì nỗ lực sẽ được đền đáp.
—————
"Anh Fred, anh George cho em theo với!" Ron đu lấy chân anh trai nài nỉ họ mang theo.
"Nếu hai anh không dẫn em theo, em sẽ méc mẹ hai anh lén ra ngoài chơi!" Ron nghe lén họ rủ nhau đi câu cá, cậu cũng muốn thử.
Nhưng kết quả cậu trượt chân té xuống sông rồi bị dòng nước cuốn, khi đó cậu đã cố thử đạp nước nhưng vô dụng.
Khi tỉnh lại lần nữa, cậu nghe mọi người ồn ào huyên náo.
"May mắn, hai anh trai đứa trẻ là Alpha mới đủ sức kéo đứa nhỏ này lên bờ." Một người y tá cảm thán.
Vậy nếu anh trai cậu là Beta thì sao? Nếu người rớt xuống nước là anh trai, cậu có năng lực cứu họ không?
"Hai đứa là anh trai! Sao lại dắt em tới nơi nguy hiểm như vậy?" Tiếng mẹ mắng.
"Mẹ ơi...là con xin anh dẫn đi." Ron khi vừa tỉnh lại, câu đầu tiên cậu nói với mọi người, rằng mọi chuyện là lỗi cậu.
—————
Sau đó Fred và George vẫn dắt cậu đi chơi cùng, nhưng Ron luôn đứng ở nơi an toàn. Đây là bài học của cậu. Tốt nhất không làm phiền tới ai, cậu không muốn mọi người trách bọn họ lỡ dại hay nghe ai đó lấy giới tính ra làm câu cảm thán.
——————
Percy và Ron, thậm chí là cha của họ, có lẽ vì họ là beta nên nhiều khi họ không hiểu nỗi khổ của Alpha hay Omega thậm chí là mẹ và em gái họ đều rất nhạy cảm và tinh tế.
Lúc anh em bọn họ được ra ngoài và tắm mưa, nghịch bùn đất, Ginny sẽ bị người xung quanh nắm tay lại, nói cô bé không nên như này như kia.
Khi ấy Ron cùng Fred và George đã cùng nhau cột bong bóng nước, chọi tất cả những người lớn đáng ghét kia. Trong đôi mắt của lũ trẻ bọn họ, không một ai bị bỏ lại. Ginny cũng vui vẻ cầm bóng nước cùng họ chọi bóng khiến cả lũ vừa ướt nhẹp vừa dính sìn lầy.
Sau đó cả bốn anh em đều bị mẹ tét đít.
"Mẹ cứ đánh hai đứa con đi, chứ đừng đánh Ron với Ginny." Fred kêu oang oang.
"Đúng rồi đó, hai đứa yếu nhớt à! Yếu như sên luôn nên mẹ đừng đánh." George phụ hoạ.
Cuối cùng Ginny và Ron phải lén giúp hai anh xoa thuốc, Percy thì mang thức ăn vào lúc khuya cho họ.
Bà Molly khi ấy tuy mặt thì nhăn nhó nhưng ngày hôm sau đã tự hào khoe với mấy thằng con trai cả trời giáng là mấy đứa em nó ở nhà yêu thương nhau cỡ nào.

Ron thấy may mắn vì cậu được sinh ra trong gia đình như thế.
Những anh trai phía trước có Alpha có beta để có thể che chở và nói với cậu rằng bình thường, trung bình không phải tính từ xấu.
Việc cậu không có gì nổi trội cũng không phải điều nên lo lắng mà thậm chí Fred còn bảo.
"Việc em tự ti vì không thông minh còn không đáng sợ hơn việc em dùng trí thông minh để làm nhà vệ sinh nổ tung."
"Anh đang nói anh đấy, Fred!" George vội dùng tay bịt mồm anh trai mình lại. Ron và Ginny thì bị câu chuyện cái bồn rửa tay bay cao làm phân tâm.
Cha mẹ là điển hình của phá vỡ định kiến để bên nhau giúp cậu có niềm tin và dũng cảm để yêu một người.
Hermione...
Ban đầu cậu không thích những người kênh kiệu lắm. Cậu chịu đủ thái độ từ mấy người nhà ngoại rồi.
Nhưng sau đó cậu nhận ra, cô nàng không như cậu nghĩ.
Cô có lẽ tự tin vào kiến thức mà bản thân đã học nhưng cô nàng sẵn lòng chỉ dẫn cho bất kỳ ai không hiểu. Cô nàng không chê cười vì việc cạu làm sai, với cô nàng, sửa lại cho đúng quan trọng hơn.
Cô nàng nhiệt thành và quan tâm mọi người.
Ngay từ đầu, việc cô vào Gryffindor là chứng minh vững chắc nhất việc cô nàng tuyệt vời hơn những gì cậu đã nhìn nhận ngay lúc đầu.
Sau đó cậu học được từ Hermione, nhẫn nại tìm ra vẻ đẹp đằng sau lớp vỏ cứng người khác xây dựng.
Ngày đầu quen nhau cậu đã mất ngủ nguyên đêm và lay Harry dậy để chắc chắn là cậu không mơ. Khi đó Harry đã lắc cậu như điên rồi hỏi cậu tỉnh chưa.
Mọi người ai cũng chúc họ, Fred và George còn nhảy cẩn lên reo hò.
Giờ nghĩ lại mọi thứ như một cuốn băng chạy từ từ trong đầu Ron với vận tốc nhanh gấp bốn bình thường.
Mỗi khi mất ngủ cậu sẽ xem lại mọi thứ lần nữa, cậu muốn tìm xem bản thân đã làm gì ngu ngốc để khiến Hermione chán nản.
Ginny từng bảo "đôi khi dừng lại đúng lúc là điều tuyệt vời, vì họ có thể giữ cho nhau đường lui cuối, tình bạn."
Harry an ủi cậu "Hermione làm luôn có lí do nhưng nguyên nhân chắc chắn không phải từ cậu. "
Chính Mione cũng nói "Không cần là mối quan hệ yêu đường thì Ron vẫn rất quan trọng trong lòng tớ và với tớ, Ron vẫn luôn là Ron tuyệt nhất dù không có tớ ở bên."
Vì sao mọi người luôn bảo cậu lỗi không phải tại cậu nhỉ?
Ron im lặng mở mắt ra. Khoé mắt nóng rát, cảm giác hàm rất đau như nghiếng chặt rất lâu.
Cậu nhìn đồng hồ, chỉ mới năm giờ nhưng cậu nghĩ mình cần hít không khí.
Ron vớ lấy áo khoác rồi ra ngoài.
Hành lang vẫn còn ánh đèn lờ mờ nhưng bình minh bắt đầu lên rồi.
Trường bắt đầu lúc 9h nên hiện tại còn quá sớm đi. Tuy vẫn có vào người qua lại nhưng chủ yếu là nhân viên vận chuyển.
Ron không định làm phiền người khác nên cậu định chạy bộ một chút.
Quả nhiên là vẫn có học sinh dậy tập thể dục buổi sáng.
Harry vẫy tay với Ron.
"Wow, hôm nay cậu dậy sớm thật đấy!" Harry bật cười kéo vai Ron.
"Áaa cậu nặng quá!" Bị kéo đột ngột nghiên ngã, cả hai suýt thì té oạch xuống đất nhưng Ron bị kéo ra, cũng có người đưa tay kéo vội cổ áo của Harry. Hậu quả là, Harry quá nặng, đẻ Draco xuống đất, Ron thì vững vàng bị Blaise ôm luôn.
"Cái..." Ron nhìn hai người "giúp đỡ tốt bụng" này một cái.
Blaise nhanh chóng thả eo cậu ra.
Harry luống cuống đứng dậy rồi đỡ Draco.
"Harry à... cậu tăng cân phải không?" Ron ân cần hỏi bạn mình.
Hồi nãy khi Harry đè lên vai cậu, cậu suýt không đứng vững.
"Phải đấy, cậu nặng lắm đó, Ha...à Pottah." Draco phủi phủi đồ rồi hất mặt sang bên.
Harry gãi gãi đầu, có khi nào vậy không? Dạo này cậu ăn nhiều lắm...
"Cậu ta chỉ đang lớn thôi." Blaise gãi gãi đầu nhắc nhở hai người trước mặt.
"À..." Draco nhớ ra, nhìn tên tóc xoăn đen trước mặt làm cậu nhớ ra, thật ra tên nay là Alpha cấp cao.
Ron thì vẫn chưa hiểu lắm, lớn thì liên qua gì tới tăng cân, cậu còn định vén áo Harry lên xem thử đã bị Blaise ngăn lại.
"Cậu có chút liêm sỉ không vậy, đến áo của Alpha cũng dám vén." Blaise cằn nhằn.
" con trai với nhau cả mà cậu làm quá mới nghe kí ấy." Ron đáp lại nhưng vẫn tha cho mỡ bụng của Harry.
"Mà sao hôm nay mọi người dậy sớm vậy?" Harry cười hì hì muốn khai một chủ để khác.
Chứ quẩn quanh việc cậu tăng cân, dù biết nguyên do không vì mỡ thì cũng khiến cậu hơi ngại.
" Luyện thể hình chuẩn bị cho kì kiểm tra sắp tới." Draco chán nản đáp.
Draco thực ra là một Omega, cậu ta cũng không giấu diếm nếu hỏi vẫn sẽ trả lời nhưng căn bản, mấy người khác đã tự đóng cọc cậu là Alpha.
Thể lực cậu không tệ nhưng là so với mặt bằng chung giữa Omega và Beta, mà kì kiểm tra tới có thể cạo đám Alpha một tầng da. Cậu vẫn nên có chuẩn bị.
"Hả? Kiểm tra gì?" Ron ngây ngô hỏi một câu khiến cả lũ nhìn cậu như nhìn tên ngốc vừa tỉnh ngủ.
"Kiểm tra khả năng sinh tồn, quen thuộc với cậu hơn là kì kiểm tra cuối kì." Blaise cười mỉm thông báo, nhìn mặt ai kia dần trở nên khó tả.
Sao nhỉ? Cảm giác mặt cậu chàng như này " .__."
Blaise bật cười. Tên này lúc ngố tàu cũng đáng yêu đó chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip