Phần 30. Giữ người lại

Cửa biệt thự của Khương Hành có thể được mở khóa bằng vân tay hoặc mở khóa bằng chìa khóa. Lạc Dương từng đề nghị nhập dấu vân tay của Ngô Đồng vào hệ thống, nhưng Ngô Đồng nói cậu chỉ ở lại một thời gian nên đã từ chối.

Âm thanh của chiếc chìa khóa đào sâu vào lỗ khóa đặc biệt rõ ràng trong sự im lặng đột ngột của phòng khách.

Đệt, ba về rồi!

Hình tượng của nó như nào? Kiểu tóc của nó có rối không? Áo sơ mi và quần nó mặc do Khương Hành đưa cho đều là nếp gấp! (Thực ra nó bị gấp do tư thế ngồi lộn xộn vừa rồi của nó)

No no no phong cách ăn mặc này tuyệt đối không ổn!

Cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên của nó với ba phải đàng hoàng.

Khương Thanh Nguyên đột nhiên đứng lên, Khương Hành lập tức nắm lấy cánh tay nó, lông mày khẽ nhíu lại, thấp giọng hỏi: "Đi đâu đấy?"

"Đi vào vệ sinh xịt một ít keo xịt tóc á." Khương Thanh Nguyên nói như một lẽ đương nhiên: "Con còn phải thay bộ trang phục này ra nữa, gặp ba con cũng phải trịnh trọng một chút. Thời trang cao cấp của cha ở phòng thay đồ trên lầu hai đúng không?"

Ngô Đồng đã bắt đầu vặn chìa khóa rồi, Khương Hành không đoán được mạch não của Khương Thanh Nguyên, hắn chỉ cảm thấy không thể tin được, gấp gáp nói: "Trước đừng tạo hình họa dáng, mau lên biến thành Bì Đản đi."

"Hả?" Khương Thanh Nguyên buồn bực: "Tại sao? Con muốn gặp ba!"

"Bây giờ vẫn chưa phải là lúc!"

Cửa biệt thự đã được mở khóa, Ngô Đồng chuẩn bị bắt đầu xoay tay nắm cửa, Khương Hành nói ngắn gọn: "Ba con về mà không thấy Bì Đản đâu sẽ lo lắng."

Khương Thanh Nguyên sững sờ, cảm thấy Khương Hành có chút có lý.

Nhưng: "Con không biết làm thế nào để thay đổi trở lại..."

Một tiếng lách cách, tay nắm cửa xoay xuống, Khương Hành nhét Khương Thanh Nguyên vào sau ghế sofa rộng.

"Ở đây một mình và tìm cách biến đổi đi, ta sẽ chuyển hướng sự chú ý của ba con."

Giây tiếp theo, Ngô Đồng mở cửa và gặp Khương Hành đang đứng trong phòng khách.

Ngô Đồng dừng lại khi bước vào nhà, ngạc nhiên nói: " Thầy Khương?"

Trong chớp mắt, sắc mặt Khương Hành đã trở lại sự dịu dàng và điềm tĩnh trước đây, hắn thản nhiên nói: "Tiểu Đồng, cậu không phiền nếu tôi gọi cậu như vậy đi?"

"Anh thấy cái nào tiện thì gọi cũng được." Ngô Đồng gật đầu, nhưng lại nghi ngờ hỏi: "Thầy Khương, sao anh... lại ở đây?"

Cậu dừng một chút, rất nhanh liền nhận ra lời nói của mình rất có vấn đề, đây là nhà của Khương Hành, tại sao hắn không thể xuất hiện trong nhà mình?

Ngô Đồng ngượng ngùng nói: "Ý tôi là, anh đã bận xong việc và về nhà ở rồi sao?"

"Không, cuối năm có rất nhiều việc phải làm, tôi phải bận thêm một thời gian nữa." Khương Hành khẽ nói: "Lần này tôi trở về là lấy đồ."

Hệ thống sưởi sàn nhà được bật lên trong biệt thự, Ngô Đồng cảm thấy hơi nóng sau khi vào cửa, đồng thời gật đầu hiểu ý, đồng thời hạ mắt xuống cởi găng tay và khăn quàng cổ.

Khương Hành nhân cơ hội liếc nhìn Khương Thanh Nguyên đang trốn sau ghế sofa nghiến răng nhìn chằm chằm vào hắn một cách thù hận. Đồng thời cho nó một cái nhìn, ra hiệu cho nó nhanh tìm cách biến trở lại thành Bì Đản.

Khi Ngô Đồng nhìn hắn, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra nụ cười dễ gần.

Ngô Đồng đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi thầy Khương, chuyện của tôi cơ bản đã được giải quyết xong, tôi có thể chuyển về nhà riêng được rồi, tôi thật sự cảm ơn anh đã cho tôi mượn nhà để ở trong khoảng thời gian này."

"Anh tính tiền thuê căn nhà này đi, tôi sẽ trả cho anh." Khi những lời này được nói ra, trái tim Ngô Đồng đang nhỏ máu.

Trước đây, khi cậu đang quay phim trong một bộ phim truyền hình hiện đại, cậu tình cờ nghe thấy bộ phận tài vụ nói qua biệt thự họ thuê để quay phim vào thời điểm đó có giá thuê lên tới năm con số một ngày.

Mà biệt thự của Khương Hành ở Hạc Tê Loan là một trong những biệt thự hàng đầu ở thành phố An Hải... Giá thuê cho một ngày sẽ chỉ cao chứ không thấp.

Nhưng tính cách của cậu là sòng phẳng không muốn nợ người khác, bất kể thế nào, cậu đều cắn răng giải quyết vấn đề tài chính.

Nhưng Khương Hành từ chối: "Cậu không phải trả tiền thuê nhà đâu."

Ngô Đồng: "Nhưng..."

Khương Hành ngắt lời: "Trong khoảng thời gian này, căn nhà này đang được cải tạo, người lạ ra vào nhà, dù sao cũng không yên tâm, cậu và chó mèo giúp tôi trông nhà, để không gặp phải phiền toái không cần thiết, tôi đặc biệt cảm kích, nào dám lấy tiền thuê nhà của cậu?"

Khương Hành nói: "Trang trí ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu, cậu không tìm tôi đòi phí tinh thần đã là may mắn lắm rồi, nếu phải tính như vậy, tôi còn phải trả tiền cho cậu vì cậu đã giúp tôi trông nhà."

Ngô Đồng sững sờ trước những gì hắn nói, cậu cảm thấy hắn nói cũng có lý, lờ mờ cảm thấy mình dường như bị dụ, nhưng cũng không nói được chỗ nào không đúng.

Giọng Khương Hành thay đổi: "Cậu nói đã xử lý xong chuyện của mình rồi và muốn chuyển đi?"

Ngô Đồng gật đầu.

"Tôi có một yêu cầu bất đắc dĩ."

Ngô Đồng vội vàng nói: "Anh nói đi, nếu có thể giúp được tôi sẽ không từ chối!"

Khương Hành khó hiểu: "Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu có thể sống trong căn nhà này thêm một thời gian nữa không?"

Ngô Đồng không phản ứng: "Hả?"

"Như cậu thấy thấy, vẫn còn những căn phòng trong nhà tôi đang được cải tạo." Khương Hành nói một cách hợp lý: "Có người lạ ra vào nhà, tôi lại không thường xuyên về nhà, nên tôi vẫn hơi lo một chút, nếu có người sống trong nhà tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều khi ở bên ngoài, nhưng tôi không biết cậu có đồng ý không?"

Ngô Đồng sững sờ vì lời nói vô tư của hắn.

Khương Hành nói cũng có lý, mà cậu chỉ cần sống trong biệt thự này một thời gian là được.

Hơn nữa, ở trong một ngôi nhà lớn như vậy, cho dù kiếp này không thể có nó, cậu có thể tận hưởng nó trong một thời gian ngắn và không hối tiếc trong cuộc sống này rồi. Ngô Đồng không thể tìm ra lý do để từ chối.

Khương Hành thấy cậu do dự, cũng không trả lời: "Có phải hơi đột ngột không? Tôi trả tiền cho cậu giúp tôi coi nhà, như vậy có được không?"

"?" Sống trong biệt thự đã rất ngại rồi, cậu làm sao có thể xấu hổ mà lấy tiền chứ? Ngô Đồng vội vàng từ chối: "Không không không, tôi có thể giúp anh coi nhà, anh không cần trả tiền đâu."

Khương Hành vẻ mặt thất vọng.

Omega quá gầy, hắn lại mất thêm một cơ hội để nhét tiền tiêu vặt cho cậu.

Hắn ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt lấp ló ra từ phía sau chiếc ghế dài.

Nhìn biểu cảm của Khương Thanh Nguyên, dường như sắp nuốt sống hắn.

Khương Hành cau mày, vì sao Khương Thanh Nguyên vẫn chưa biến thành husky?

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trên ghế sô pha vang lên tiếng loạt xoạt, Ngô Đồng vô thức quay đầu lại. Khương Thanh Nguyên đang nghiến răng nhìn chằm chằm Khương Hành sau ghế sofa, lập tức co rụt người lại.

Tuyết Đoàn vừa tỉnh lại, đang liếm lông ngái ngủ.

Khương Hành hỏi: "Mỗi ngày Tuyết Đoàn đều ngủ như thế này sao?" Mỗi lần hắn nhập vào Tuyết Đoàn nó đều ngủ và ngủ.

"Ừm" Ngô Đồng gật đầu: "Thường thì có thể ngủ cả ngày, nhưng hình như mấy ngày nay nó tỉnh táo hơn một chút, thỉnh thoảng ban ngày nó sẽ thức dậy ngồi ngoài sân cùng tôi phơi nắng một lúc, nhưng nhìn chung nó vẫn rất thích ngủ."

Khương Hành cười nhẹ: "Là như vậy sao?" Hắn không dám nói cho Ngô Đồng biết, thật ra chính mình mới là người nằm trong sân cùng cậu phơi nắng ban ngày.

Tuyết Đoàn thản nhiên liếm lông trên lưng, sau đó nhảy khỏi ghế sofa, lắc lắc người, nhìn chủ nhân đi vào phòng bếp rót một ly nước bưởi mật ong cho Khương Hành.

Tuyết Đoàn cảm thấy hơi đói, đi đến góc bếp nơi chủ nhân đặt thức ăn cho mèo, ăn vài miếng rồi thản nhiên xử lý, chờ chủ nhân mở hộp hạt cho mình.

Sau đó, nó bắt đầu thường xuyên tuần tra lãnh thổ của mình.

Từ khi đến nơi này, Tuyết Đoàn phát hiện khối lượng công việc của mình đã nặng nề hơn rất nhiều, bây giờ phải mất nửa giờ bốn mươi phút mới có thể hoàn thành việc tuần tra lãnh thổ mà trước kia làm trong vòng năm phút.

Điều này trở thành gánh nặng ngọt ngào cho mèo con.

Việc mở rộng lãnh thổ là một trong những dấu hiệu cho thấy khả năng của mèo, nhưng việc tuần tra lãnh thổ và cung cấp một môi trường an toàn cho các đối tượng được nó che chở đã trở nên mệt mỏi hơn trước.

Mèo không sợ, chúng có bao nhiêu sức mạnh, chúng phải trả bấy nhiêu.

Tuyết Đoàn đi vào bếp và bắt đầu vòng từ nhà bếp như thường lệ.

An ninh nhà bếp, tiếp theo dừng ở phòng khách.

Bàn cà phê, két sắt.

Ly nước, an toàn.

Vỏ cam... Mèo con không thích mùi này nên nó đẩy xuống đất.

Từ bàn trà nơi Tuyết Đoàn nhảy xuống nó bắt đầu kiểm tra ghế sofa.

Nơi nó vừa nằm, an toàn.

Ghế sofa đơn cũng an toàn.

Chiếc ghế dài phía sau... Ma ya, thứ này làm mèo con sợ ch.ết khiếp rồi!!

Tuyết Đoàn: ...

"Méow!!!!!!"

Sợ Ngô Đồng phát hiện ra phía sau ghế sô pha có người khác, Khương Thanh Nguyên bĩu môi, co rúm lại sau ghế sofa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Nhân tiện vắt óc để tìm cách, sử dụng tất cả những gì học được trong nhân sinh của mình để biến trở lại thành Bì Đản.

Nhưng những gì nó học được cả đời giờ muốn áp dụng lại không chỗ dùng.

Đừng nói nó vốn là một đứa học kém, trong bụng cũng không có nhiều mực, chủ yếu là vì... Trường học chính quy nào sẽ dạy cách thay đổi từ người sang chó cơ chứ!

Khương Thanh Nguyên gấp muốn ch.ết!

Lúc này, một cái bóng màu trắng xuất hiện trong dư quang, khi nó quay đầu lại nó liền nhìn thấy Tuyết Đoàn.

Khương Thanh Nguyên: "..."

"Xùy xùy!" Tổ tông, sao mi lại ở đây!

"Xùy xùy!" Đừng làm phiền ta, mỗi ngày ta sẽ mua cho mi ăn thực phẩm đông khô và đồ đóng hộp mà!

"Xùy xùy!" Đừng kêu nữa, còn kêu nữa là ba sẽ qua đó TvT.

"Tuyết Đoàn?"

Là giọng nói của Ngô Đồng.

Sắc mặt Khương Thanh Nguyên đột nhiên tái nhợt.

Nếu ngay từ đầu nó từ bỏ việc biến thành Bì Đản rồi xuất hiện trước mặt Ngô Đồng thì nó chắc chắn sẽ không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Nếu Ngô Đồng đi tới, phát hiện có một người đang trốn sau ghế sofa... Ngay cả Khương Hành cũng không cứu được nó rồi.

Khương Thanh Nguyên khóc không ra nước mắt.

Ngô Đồng nghi ngờ tiến lại gần Tuyết Đoàn, mỗi bước đi dường như đều giẫm lên chóp trái tim Khương Thanh Nguyên, khiến nó dần nghẹt thở.

Xong rồi, xong rồi, phải làm sao bây giờ?

"Tuyết Đoàn, mi bị làm sao vậy?"

Nhìn thấy bóng dáng của Ngô Đồng dần dần đến gần, Khương Thanh Nguyên cảm thấy chạy thì tốt hơn.

Nó cứ đi vòng quanh trốn vào cột với ba nó có lẽ nó có thể né tránh được kiếp nạn.

Cứ làm vậy đi!

Khương Thanh Nguyên quay đầu nhìn xem Ngô Đồng đã đi đến đâu, một chân bước ra ngoài.

Tiếp theo...

Với một động tác kèm theo tiếng kêu *Rầm* cực lớn, Khương Thanh Nguyên ngã mạnh xuống đất.

Nó không những không chạy thoát, mà còn bị ngã sấp mặt???

Khương Hành sững sờ nhìn về hướng phía sau ghế sofa nơi có động tĩnh, trái tim dường như đột nhiên bị một bàn tay nắm chặt.

"Phía sau ghế sô pha có gì vậy?" Bước chân của Ngô Đồng dừng lại, đôi lông mày đẹp cau chặt rồi bước nhanh về phía sau ghế sofa.

Trái tim Khương Hành và Khương Thanh Nguyên lúc đó gần như vọt lên đến cổ họng.

Tuy nhiên, Khương Thanh Nguyên sau khi ngã đụng trúng đầu, đôi mắt đầy sao, nó không thể động đậy được chút nào chứ đừng nói đến việc trốn thoát khỏi hiện trường vụ án trước khi Ngô Đồng đến.

Cuối cùng cũng không có lối thoát, Ngô Đồng đã đứng ở phía sau nó.

Khương Hành đã gõ xong bản thảo trong đầu, nếu Ngô Đồng hỏi người này là ai, hắn sẽ nói luôn có lẽ đó là một tên trộm đã phá cửa lẻn vào.

Cho nên cậu thấy đấy, khi không có ai ở nhà trộm rất dễ mò vào, vì vậy tôi chân thành muốn cậu ở lại một thời gian và giúp tôi coi nhà.

Sau đó, sau khi Ngô Đồng trình báo cảnh sát xong, hắn sẽ đến đồn cảnh sát để chuộc thằng nhãi nhà mình về sau rồi xin lỗi cảnh sát vậy, nói rằng đây là một sự hiểu lầm và khiến họ nhọc công rồi, thật ngại quá...

Khương Hành cũng đã chuẩn bị tâm lý để xem tin tức "Khương Hành báo cảnh sát giả" trên hot search vào ngày mai rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng phía sau ghế sofa, Ngô Đồng không khỏi sững sờ: "Bì Đản! Mi ở đây làm cái gì vậy?"

Khương Hành: "Cái gì?"

Khương Thanh Nguyên: "Huh?"

Khương Thanh Nguyên đang nằm trên mặt đất, nghe thấy âm thanh, run rẩy đứng lên, suýt chút nữa vấp phải thứ gì đó quấn quanh chân mình, khi cúi đầu xuống, phát hiện tầm nhìn của mình ngắn hơn rất nhiều.

"Hả?!" Nó đã đổi lại rồi á?

"Cái này... Mi lấy đâu ra nhiều quần áo như vậy?" Ngô Đồng ngơ ngác nhìn chiếc áo sơ mi và quần tây trên người Bì Đản, Ngô Đồng đi tới bên cạnh nó, cậu nhận ra những bộ quần áo này có lẽ là của Khương Hành, cậu liên tục nói câu xin lỗi.

"Xin lỗi thầy Khương, chó của tôi có thể đã vô tình mở phòng thay đồ vào chơi rồi lấy vài bộ quần áo của anh, tôi sẽ giặt quần áo rồi gấp lại để vào đúng vị trí!"

"Không sao đâu." Khương Hành thở phào nhẹ nhõm trước đôi mắt xanh biếc sáng ngời của con hus ngáo, một cảm giác nghẹt thở ập đến, hắn nhận ra mình lo lắng đến mức vừa rồi quên cả thở.

Ngô Đồng nghiêng người lấy quần áo trên người Bì Đản ra, một túi nilon màu trắng sữa từ dưới ghế sofa ló ra.

"Đây là cái gì?"

Khương Thanh Nguyên ngẩng đầu nhìn lên.

Hóa ra vừa rồi nó giẫm lên thứ này vấp té trượt ngã.

Ngô Đồng vô thức rút túi nilon từ dưới ghế sofa ra và phát hiện rằng chiếc túi chứa đầy đồ ăn vặt sấy khô.

Cậu đoán: "Bì Đản, đây có phải là đồ mà người ta đã tặng mi khi mi hát trên đường phố không?"

Khương Thanh Nguyên: "Gâu!" (Con dùng tiền con mua đó!)

Không thể hiểu được lời nói của husky, Ngô Đồng cho rằng suy đoán của mình là chính xác, cất túi thức ăn cho thú cưng do Bì Đản giấu vào tủ.

Khương Hành liếc mắt nhìn thời gian: "Cũng đã quấy rầy cậu lâu rồi, tôi sẽ lên lầu lấy chút đồ rồi đi luôn."

"Đây là nhà thầy Khương, sao anh có thể nói làm phiền tôi được cơ chứ." Ngô Đồng đưa hắn lên lầu.

Khương Hành đi thẳng đến phòng ngủ chính trên lầu hai.

Ngay khi hắn đẩy cửa ra, mùi hương cam quýt tươi mát và ấm áp ùa vào mặt hắn, quấn chặt hắn trong đó, Khương Hành dừng lại.

Hắn nhờ Lạc Dương giúp hắn mua một ít sáp thơm vị cam quýt rồi để ở nhà, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp đặt cả trong phòng ngủ.

Nhưng tại sao nó không được đặt ở nơi khác trong nhà?

Khương Hành lẩm bẩm trong lòng, đi đến bên kệ sách, lấy ra một quyển kịch bản trên kệ sách xuống.

Khi xuống lầu, Ngô Đồng đang lấy đồ ăn cho mèo và chó, Khương Hành không khỏi liếc nhìn con husky đang vùi cả mặt vào bát hạt chó như thể đang ăn một bữa tiệc ngon, con husky tình cờ ngước mắt lên khi nghe thấy âm thanh và nhìn hắn.

Khương Hành: "..." Ngon như vậy sao?

Khương Thanh Nguyên: "..." Nhìn cái gì mà nhìn, ra ngoài!

Ngô Đồng: "Bì Đản, sao mi không ăn?"

Ngô Đồng quay đầu nhìn Khương Hành: "Thầy Khương, bây giờ anh phải đi rồi sao?"

Khương Hành cúi đầu: "Ừm, còn một chút chuyện cần giải quyết, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp đi."

Khương Thanh Nguyên: "Gâu gâu gâu!" (Lần sau ai muốn cùng ông nói chuyện cơ chứ, cút, xui xẻo!)

Ngô Đồng theo thói quen tát vào đầu nó: "Bì Đản không được phép sủa vào người khác!"

Khương Thanh Nguyên: "Oẳng... " Đau...

Thấy cảnh thằng con trai đến mình cũng không nỡ lòng nào đánh mà bị chính ba nó tát cho một cái, mặt Khương Hành hơi giật một chút: "..."

Ngô Đồng ngước mắt lên nhìn hắn: "Thầy Khương, có chuyện gì sao?"

Khương Hành: "Không có gì." Khương Thanh Nguyên da dày thịt béo, em đánh nó không bị đau tay là được.

Trong gara dưới lòng đất, đèn thang máy giống như những gợn nước, từ từ mở ra gợn sóng rồi trở lại bóng tối khi cửa thang máy đóng lại.

Tiếng *Bíp* vang lên, đèn pha của chiếc Maybach trong góc sáng lên, Khương Hành kéo cửa xe vào ngồi.

Nghĩ lại những gì đã xảy ra trong biệt thự vừa rồi, cảm giác như một giấc mơ.

Hắn có thể cảm nhận được Bì Đản trước mặt hẳn là khác với Bì Đản ở kiếp trước, hắn cũng nghĩ đến rất nhiều khả năng, chẳng hạn như sự trùng sinh của hắn gây ra hiệu ứng cánh bướm, vô tình ảnh hưởng đến Bì Đản khiến nó không ăn thức ăn đóng hộp pha trộn với chất độc khi ở trong bệnh viện thú cưng.

Nhưng hắn không bao giờ nghĩ đến chuyện này... Hóa ra Khương Thanh Nguyên đã trùng sinh vào thân thể của Bì Đản, người kén ăn như Khương Thanh Nguyên đã tránh được tai họa này.

Đội Gâu Gâu chiến đấu thành công, mà đội trưởng lại là thằng con hắn.

Khương Hành tiêu hóa sự thật này trong xe một lúc, điện thoại từ trong túi reo lên, hắn lấy ra nhìn rồi nghe.

"Hành ca." Là Lạc Dương.

Khương Hành đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Sao rồi?"

Lạc Dương nói: "Vương Lị đã được triệu gọi."

"Ngoài việc đầu độc và sử dụng trái phép thiết bị theo dõi chuyên nghiệp để chuộc lợi." Ánh mắt Khương Hành hơi ảm đạm, nói: "Còn những chứng cứ phạm tội khác tôi nhờ cậu nộp, cũng như chứng cứ phạm tội của Trương Khải và Trương Yến Thu, tin tức sao rồi?"

"Đã thừa nhận hết rồi." Lạc Dương nói: "Bọn họ vẫn còn dính líu đến mấy vụ đen tối khác. Như này cũng đủ để họ ăn cơm tù cho đến hết đời."

Khương Hành nhìn chằm chằm ánh sáng trắng lạnh lẽo của gara dưới lòng đất, mím chặt đôi môi mỏng.

Kiếp trước, Ngô Đồng ch.ết vì Trương Khải.

Vương Lị rất ghét Trương Khải và Trương Yến Thu, nhưng những năm đầu, cô ta cùng thuyền với bọn họ, tay chân cũng ô uế, lúc đầu Trương Khải và Trương Yến Thu chỉ bị giam giữ vì tội giam người trái pháp luật.

Sau khi ra tù, Trương Yến Thu phải gánh một khoản nợ khổng lồ, không có khả năng trả nợ liền tự sát.

Mà Trương Khải cũng không biết Ngô Đồng chỉ là lá chắn của Vương Lị, hắn tin chắc chắn Ngô Đồng âm mưu với Vương Lị từ đầu đến cuối, đưa hắn và em gái hắn vào tù dẫn đến cái chết của em gái.

Sau khi Trương Khải ra tù, hắn ta hỏi thăm tung tích của Ngô Đồng, phát hiện ra Ngô Đồng đang quay một bộ phim truyền hình trên núi vào thời điểm đó, hắn đã mua chuộc nhân viên của đội đạo cụ và giở trò trên cáp treo của Ngô Đồng.

Ngày đó là một cảnh chiến đấu trên sân thượng.

Tuy nhiên, đạo diễn đã tạm thời thay đổi góc diễn và đổi nó thành một tình huống nhảy vách đá ở sườn núi.

Thi thể của Ngô Đồng cũng biến mất.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Khương Hành đột nhiên nóng lên, hắn hít sâu một hơi để đè nén sự tức giận và tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.

Không sao rồi.

Lần này, hắn sẽ không bao giờ để hắn ta ra ngoài tạo nghiệp.

Ngô Đồng sẽ được an toàn.

Đèn pha của Maybach chiếu sáng mọi ngóc ngách trong suốt, Khương Hành nằm trên vô lăng một lúc lâu mới chậm rãi ra lệnh trên điện thoại.

"Chuẩn bị tài liệu ký hợp đồng với nghệ sĩ mới."

Lạc Dương sững sờ: "Sếp, anh muốn đích thân ký hợp đồng với người nào sao?"

"Ừ" Đôi tay khớp xương rõ rệt đặt trên vô lăng, Maybach nhẹ nhàng trượt ra khỏi chỗ đậu xe rồi phóng ra ngoài.

"Phí ký hợp đồng là bao nhiêu?" Lạc Dương hỏi.

"Ký hợp đồng với tuyến một là bao nhiêu liền ký cái này bấy nhiêu." Khương Hành nói.

Lạc Dương ngây ngốc: "Sếp, anh định ký hợp đồng với ai vậy?"

Khương Hành nói ngắn gọn: " Ngô Đồng"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #abo#stv