Phần 37. Gặp gỡ
Những chiếc lá rụng của những cây thường xanh bay qua dưới chân, Điền Điềm đứng trước căn biệt thự theo phong cách hiện đại tráng lệ và sang trọng, tầm tình lộn xộn hòa trong gió.
Cô đã nhìn qua nhìn lại năm lần theo lộ trình mà Ngô Đồng gửi qua trên wechat ngày hôm qua, nhưng lần nào cô cũng đi đến cửa biệt thự này, không có ngoại lệ.
Điền Điềm nghiêm túc suy nghĩ về nhân sinh.
Nhưng bất cứ ai không quá kín tiếng với tin tức đều biết rằng một vài biệt thự đều dành cho hộ gia đình không được bán cho công chúng là ở Hạc Tê Loan, chúng đã được nhà thầu phân cho một vài người thân trước khi chúng được xây dựng, mà sếp lớn của cô là Khương Hành chính là cháu trai của nhà thầu.
Mà căn biệt thự trước mặt cô chính là của Khương Hành!
Điền Điềm ấn vào nhân trung mình, lấy điện thoại ra, tìm tên trợ lý Lạc- người luôn bên cạnh Khương Hoành trong nhóm lớn của công ty, gửi cho hắn một tin nhắn riêng.
[Điền Điềm: Trợ lý Lạc... Bây giờ tôi đang ở trước nhà Ngô Đồng... Xin hỏi, mối quan hệ giữa Ngô Đồng và Khương tổng là như nào vậy...]
Lạc Dương thân là một thanh niên nghiện mạng không bao giờ rời khỏi điện thoại, nhanh chóng trả lời.
[Trợ lý Lạc: Suỵt, câu không nên hỏi thì hỏi ít thôi, chỉ cần rõ trong lòng là được]
Quy tắc vô thanh hữu thanh ở giới này Điền Điềm hiểu.
Cô chỉ muốn cất điện thoại đi, lại thấy Lạc Dương gửi tin nhắn khác.
[Trợ lý Lạc: Cô đã gặp qua trợ lý được giao cho cậu Ngô chưa?]
[Điền Điềm: Chưa... Tôi không thể liên lạc được với cậu ta, sắp đến giờ rồi... Khi nào tôi gặp tôi sẽ chỉ trích lại tác phong sau]
[Trợ lý Lạc: Đừng! Trợ lý này không phải là thứ mà người bình thường có thể gây vào được đâu. Cô cứ để yên đó đi, điều quan trọng nhất là cậu ta vui là được]
Điền Điềm bối rối trả lời "Ừm"
Cô cực kỳ mơ hồ.
Nghệ sĩ mới của cô là người của ông chủ đỉnh lưu của cô.
Trợ lý mới của nghệ sĩ của cô được tiết lộ là một nhân tố bí ẩn.
Trong đội hình này, cô là đặc vụ duy nhất có địa vị thấp nhất.
Sau khi nhắc nhở, cứu vớt một linh hồn vô tội và một cuộc sống mong manh kịp thời, cũng như công việc của người nọ, Lạc Dương cảm thấy rất tốt.
Ngô Đồng và Khương Thanh Nguyên, một người là Omega mà Khương Hành đang theo đuổi, một người là Alpha mà Khương Hành thầm thích, không thể động đến bất kỳ ai trong hai người này được.
Lần đầu tiên biết Khương Hành thật sự đề nghị Khương Thanh Nguyên làm trợ lý của Ngô Đồng, Lạc Dương suýt chút nữa không hiểu loại thao tác này.
Nhưng sau khi xem xét lại, hắn phát hiện thủ đoạn của Khương Hành thật sự quá cao minh.
Để Ngô Đồng và Khương Thanh Nguyên làm quen với nhau và hòa thuận với nhau, nếu sự tình của họ được phơi sáng trong tương lai, nó sẽ tương đối dễ giải quyết hơn.
Loại tình địch này đang dần dần xâm nhập vào cuộc sống của đối phương để tìm thủ đoạn, Lạc Dương lớn như vậy rồi đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này, phải nói Khương Hành có thể nghĩ ra phương pháp này đúng là đỉnh!
Hắn chỉ không biết Khương ca sau này dự định để ai làm lớn đây?
Lạc Dương nghĩ hẳn là Ngô Đồng. Trong thời đại này, mặc dù không thiếu đồng tính luyến ái như tình yêu AA OO, nhưng suy cho cùng, nó chỉ là một nhóm thiểu số, dị tính vẫn là chủ đạo, thân phận của Ngô Đồng làm chính thất sẽ tốt hơn một chút, có điều như vậy thì Khương Thanh Nguyên sẽ chịu ủy khuất rồi, nhưng Hành ca rất tốt với cậu ta, cứ nhìn lần trước Hành ca sủng cậu ta ở văn phòng như nào thì biết...
Lạc Dương nghe thấy Khương Hành gọi mình cách đó không xa, vừa suy nghĩ vừa lắc lắc đầu và áo khoác trong tay rồi chạy tới.
Sau khi biết các nghệ sĩ của mình có mối quan hệ không thể giải thích được với ông chủ của mình, Điền Điềm càng thêm lo lắng, nếu cô không dẫn dắt Ngô Đồn cho tốt làm ông chủ không hài lòng thì sao? Nếu Ngô Đồng bị ông chủ bỏ rơi thì cô và Ngô Đồng sẽ làm gì?
Cô lo lắng bấm chuông cửa biệt thự.
Một lúc sau, cánh cửa trước mặt cô mở ra, khi nhìn thấy người, Omega mặc áo len cổ lọ màu be mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp của cậu sững sờ trong giây lát, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng xinh đẹp.
"Là chị Điền Điềm sao?"
Khi nhìn qua ảnh của Ngô Đồng, Điền Điềm chỉ cảm thấy đây là một Omega trông đẹp hơn người bình thường một chút, không phải tự luyến mà trong làng giải trí còn có nhiều ngôi sao tuyệt vời hơn cậu ta.
Sau khi nhìn thấy Ngô Đồng, Điền Điềm đột nhiên hiểu vì sao sếp lớn của cô lại mạo hiểm việc để lộ scandal và đưa Omega này về nhà sống rồi.
Người này dường như được nhuộm bằng nước sương trong suốt dưới ánh sáng ban mai, để mọi người không thể rời mắt khỏi nó ngay cả khi cậu không thoa bột. Rõ ràng là một vẻ ngoài lộng lẫy có thể dùng để giết người, nhưng khí chất sạch sẽ và rõ ràng, hóa giải sự khoa trương của ngoại hình, không phải là quỷ dị hay quyến rũ, cậu cực kỳ dễ làm cho mọi người cảm thấy thư dãn.
Điền Điềm đột nhiên cảm thấy nếu Khương Hoành bỏ rơi một Omega như vậy, vậy hắn nhất định là bị mù.
Là một người đại diện mà đắm chìm trong làng giải trí với mỹ nhân quá lâu, dẫn đến một thời gian dài không phản ứng, ngay lúc đó, Điền Điềm đột nhiên cảm nhận được nhịp tim mà đã lâu không gặp, chỉ giới hạn ở nhịp tim trên khuôn mặt.
Ánh mắt cô sáng lên nở nụ cười: "Xin chào."
"..." Không biết có phải là ảo giác của Ngô Đồng hay không, cậu luôn cảm thấy Điền Điềm dường như đang nở nụ cười xấu xa, giống như muốn nuốt sống chính mình.
Không đúng, đây rõ ràng là lần đầu tiên họ gặp nhau, họ sẽ phải làm việc cùng nhau trong vài năm tới. Cậu chớp chớp mắt, vứt bỏ cảm giác kỳ lạ ra khỏi đầu, xoay người sang một bên nhường đường để Điền Điềm vào cửa.
"Xin lỗi chị Điền Điềm, em còn có một chút chuyện vặt phải giải quyết, chị có thể chờ em một lát được không?"
"Không sao, là chị đến sớm, cậu cứ tranh thủ thời gian đi." Cô nhất định phải kiên nhẫn với mỹ nhân, Điền Điềm hào phóng nói.
Ngô Đồng đưa cho cô một ly sữa, để cô ngồi trên ghế sofa một lúc, trở lại phòng bếp tiếp tục rửa bát, trong lòng không khỏi tự hỏi tại sao chị ta lại không hỏi cậu tại sao lại sống ở nhà Khương Hành, dù sao Khương Hành sống ở Hạc Tê Loan cũng không phải là bí mật, người có chút thân hơn còn biết hắn sống ở tòa nhà nào nữa kìa.
Nhưng cậu cũng rất vui vì Điền Điềm không hỏi thêm, nếu không vấn đề này giải thích sẽ rất phiền phức, mà Ngô Đồng là một người sợ phiền phức.
Sau khi rửa bát rồi lại bỏ vào tủ khử trùng, nghĩ sau mình sẽ phải ra ngoài, Ngô Đồng đổ thức ăn khô cho chó mèo, mặc áo khoác: "Chị Điền Điềm, chúng ta đi thôi."
Điền Điềm thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm khỏi con husky dưới ánh mặt trời trong sân, gật đầu: "Đi thôi."
Xe bảo mẫu ở cửa biệt thự, tài xế đã đợi bên trong từ lâu, Điền Điềm mở cửa ghế sau, chỉ sau khi Ngô Đồng lên xe, cô mới giơ chân bước lên. Chiếc xe bảo mẫu trầm thấp và sang trọng chậm rãi lái ra khỏi cổng Hạc Tê Loan hòa vào dòng xe cộ.
____
Khương Thanh Nguyên chợp mắt một lát, biệt thự yên tĩnh không có âm thanh, nó rút điện thoại từ dưới bụng ra nhìn, đã qua thời điểm Điền Điềm nói muốn đón Ngô Đồng.
Có vẻ như nó đã ngủ quên.
Khương thiếu gia không vội, lăn lộn trên thảm thần Hermes, sau đó chậm rãi đứng dậy, trở lại biệt thự và đi đến phòng thay đồ trên lầu hai, một lúc sau, một thanh niên cao lớn đầy phong thái ăn mặc gọn gàng bước ra khỏi đó.
Vừa đi, nó vừa gọi điện thoại.
"Là con chứ còn ai nữa?"
"Ba con chiều nay có lịch, con ngủ quên, cho người đến đón con đi, con muốn chiếc McLaren màu đỏ trong gara của cha ấy, mã xe con cũng không rõ nhưng nó là con xe nhìn cool ngầu nhất ấy."
Thông số kỹ thuật đi lại của Khương thiếu gia nó phải cao.
Nghe thấy công cụ lợi dụng mang tên Khương Hành ở đầu bên kia điện thoại, đau đầu, bất lực nói "Được" xong. Mục tiêu đã đạt được, Khương thiếu gia lập tức cúp điện thoại một cách tàn nhẫn.
Khi nó đi xuống cầu thang, nó thấy bát chó của nó chứa đầy thức ăn cho chó khi nó đi ngang qua, vì vậy nó lại quay lại.
Có rất nhiều chó mèo đi lạc ở Hạc Tê Loan, Khương Thanh Nguyên đổ tất cả thức ăn cho chó lên bục đá, khi trở về biệt thự đạt bát hạt, tài xế đã chờ sẵn.
Khương thiếu gia hài lòng ngồi lên chiếc McLaren mà mình mong muốn, lắng nghe âm thanh chói tai của chiếc xe thể thao, nghĩ rằng hôm nay là cuộc gặp gỡ chính thức đầu tiên với ba, nó muốn lấy thứ gì đó làm quà tặng cho lần gặp gỡ này, vì vậy nó đã đặt mua đồ ăn trên điện thoại với tâm trạng hứng khởi, địa chỉ giao tới là trường quay nơi ba nó sẽ quay chụp hôm nay.
____
"Cái gì? Người trước vẫn chưa chụp xong?” Điền Điềm tức giận hỏi trong studio.
"Rất xin lỗi chị Điền Điềm." Các nhân viên trường quay liên tục xin lỗi: "Chúng tôi đã cố gắng tăng tốc hết mức có thể, xin hãy kiên nhẫn đợi một lúc."
Ngô Đồng đứng sau lưng Điền Điềm im lặng, nhìn cô lúc ở trong xe vẫn là một cô gái nhỏ ngọt ngào, ánh mắt sáng ngời hỏi làn da của cậu được bảo quản như thế nào, tại sao lại tinh tế sáng bóng như vậy. Người đại diện vẻ mặt lạnh lùng, hung hăng nói: "Để chúng tôi chờ sao? Nói nghe nhẹ vậy, chiếm thời gian và địa điểm quay chụp, phá vỡ lịch trình vốn đã đặt sẵn của chúng tôi?"
Các nhân viên nói: "Chúng tôi có thể giảm giá cho chi phí của buổi chụp này..."
Điền Điềm gắt gao ngắt lời: "Chúng tôi còn để ý đến số tiền này sao? Thời gian là thứ quý giá nhất! Đã đến thời gian mà chúng tôi thuê studio và nhiếp ảnh gia rồi!”
Lúc này không được mềm lòng, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng mình dễ bắt nạt, nhưng cũng không thể kéo kẻ thù cho Ngô Đồng trong giới giải trí quá sớm, dù sao giới showbiz rộng lớn, mọi người đều nhìn lên cũng không nhìn xuống.
Điền Điềm nhíu mày hỏi: "Ở đây còn có chỗ trống nào khác không? Cậu đi gọi thầy Hoàng ra đi, chúng tôi có thể đến các phòng studio khác chụp.”
Thầy Hoàng là chuyên gia nhiếp ảnh mà họ đã hẹn chụp hôm nay, ông ta rất nổi tiếng trong giới này, ông là người giỏi nhất trong việc ghi lại những khoảnh khắc rực rỡ nhất của người mẫu.
Họ có thể thay đổi địa điểm hoặc một bộ thiết bị chụp ảnh khác, nhưng nhiếp ảnh gia phải là thầy Hoàng.
"Cái này...” nhân viên xấu hổ: "Tôi thực sự xin lỗi, hôm nay đều có người quay chụp ở tất cả các phòng rồi, nơi duy nhất có thể nhường chỗ nhanh nhất cho đến nay là nơi chị đã đặt trước. Còn nữa chị Điền, yêu cầu khi thầy Hoàng đang chụp được một nửa đi ra chụp cho bên chị cũng có chút vô lý đi...”
"Vậy thì để người bên trong ra ngoài, chúng tôi sẽ tiến hành trước."
Vì bên kia là người vi phạm hợp đồng trước nên Điền Điềm không cần phải lịch sự với họ, nhưng trước khi cô nói xong những lời tàn nhẫn của mình, cô đã thấy cánh cửa trước mặt bị đẩy mở từ trong ra, một người phụ nữ giẫm lên chiếc cao gót vừa chạm đến lông mày của Điền Điềm bước ra.
Người phụ nữ nhăn mày, liếc mắt ra ngoài với vẻ mặt không vui, nhưng khi ánh mắt chạm phải Điền Điềm, cô ta đột nhiên kéo khóe môi có chút đen tím vì chưa tô son, lộ ra nụ cười khinh thường.
"Tôi còn tưởng là người không có gia giáo nào cơ, ồn ào ch.ết mất, hóa ra là Điền Điềm à, vậy thì cũng không có gì lạ."
Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ bước ra từ cửa studio, Điền Điềm sững sờ, trong nháy mắt, cô đã chuyển sang vẻ mặt khinh thường, chế nhạo: "Tôi còn tưởng có người ở trong studio của người khác mãi không chịu rời đi khi thời gian đến là ai có, hóa ra là Trần Thiếu Anh, này cũng không có gì lạ cả."
Điền Điềm đã lâu không vừa lòng với Trần Thiếu Oánh, hai người như nước với lửa, hễ gặp nhau là cãi nhau.
Bọn họ là người quen cũ, từ nhỏ Điền Điềm đã là con nhà người ta trong miệng cha mẹ Trần Thiếu Anh.
Sau này cô ta cũng là người đại diện, trước kia Điền Điềm nổi tiếng đứng hàng đầu, nhưng sau đó lui về để lấy chồng sinh con, trình độ của các nghệ sĩ mà Điền Điềm gặp sau này không tốt lắm, cũng không có nhiều thành tựu.
Mà Trần Thiếu Anh, vốn dĩ không giỏi bằng Điền Điềm, nhưng lại tiếp quản một nghệ sĩ ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí tên là Bạch Thanh Phong, người này rất thích cạnh tranh, tài nguyên trong tay càng ngày càng tốt, điều này làm cho sự kiêu ngạo của Trần Thiếu Anh tăng lên, cô ta gần như nhìn người bằng lỗ mũi trước mặt kẻ thù cũ Điền Điềm.
Bị cô ta chế giễu đến mức Trần Thiếu Anh gần như nín thở.
"Cô..." Cảm nhận được có nhiều người như vậy, Trần Thiếu Anh nuốt xuống tinh hoa dâng đến miệng.
Cô liếc nhìn Ngô Đồng đang đứng bên cạnh Điền Điềm, phát hiện đối phương chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, không có tác phẩm gì cả, không thể xếp hạng trong giới này, vì vậy cô ta kiêu ngạo nói: "Cậu muốn sử dụng studio này? Bây giờ chúng tôi đang sử dụng chỗ rồi và sẽ không trả lại cho đến khi quay chụp xong, vì vậy cậu tự xem đi.”
Điền Điềm nghiến răng định phun lửa nhưng lại bị Ngô Đồng ngăn lại, cô tức giận quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Đồng lắc đầu với cô: "Chị Điền Điềm, bỏ đi."
Trần Thiếu Anh muốn nói "Cô còn không biết điều bằng nghệ sĩ của mình đâu."
Nhưng sau đó lại nghe Ngô Đồng nói: "Cùng người không cần mặt mũi nói không nổi đạo lý đâu."
Nhân viên đứng ở bên cạnh phá lên cười.
Điền Điềm sững sờ, nhìn Ngô Đồng với vẻ mặt nghiêm nghị, sâu sắc hiểu rõ: "Cậu nói có lý.”
Nhưng chiều nay dù sao cũng phải chụp xong bằng được.
Cô đang suy nghĩ làm thế nào để thương lượng với bên kia thì đột nhiên có một sự náo động về hướng lối vào của trường quay, vài người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một Alpha trẻ tuổi cao lớn dẫn năm sáu người mặc đồng phục nhà hàng Michelin đi tới.
Alpha cao gầy, cao khoảng 1m85, mặc một chiếc áo khoác len trench coat ngổ ngáo để thay đổi vóc dáng sạch sẽ, bờ vai rộng đôi chân dài hơn bất kỳ người mẫu nào từng quay trong studio, xứng đáng với danh hiệu "Móc treo áo*"
*Đẹp như mấy con ma nơ canh hoặc móc quần áo cao dài để đặt mấy hàng mẫu quần áo
Lúc đầu, khuôn mặt người nọ không rõ ràng dưới ánh sáng nhưng khi đến gần hơn, họ nhận ra rằng người này cực kỳ đẹp trai. Alpha dường như không lớn tuổi lắm, không quá hai mươi tuổi, nhưng các đặc điểm trên khuôn mặt của cậu ta đặc biệt xinh đẹp và rõ nét, khuôn mặt trẻ con của cậu ta đơn giản, nhưng nó toát ra một ý nghĩa mạnh mẽ và tươi sáng.
Bỏ qua một vài nhân viên phục vụ của Michelin đi theo, không quá lời khi nói cậu ta là một người mẫu trên sàn diễn.
Ánh mắt Alpha đảo qua lại vài lần giữa những người này, rơi vào trên người Ngô Đồng đang cùng nhau nhìn hắn.
Liền thấy mắt Alpha sáng lên, nụ cười rạng rỡ nở ra: "Mình tìm lâu như vậy, hóa ra là ở đây à."
Ngô Đồng phát hiện Alpha kỳ lạ này đang nhìn chằm chằm vào mình, nghi ngờ hỏi: "Xin lỗi, cậu là..."
Alpha dừng lại, giơ tay lên gãi đầu gãi cổ ngượng ngùng như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu hổ nói: "Em tên là Khương Thanh Nguyên, là trợ lý của anh trong tương lai, rất vui được gặp anh!”
Lần đầu tiên cha con chính thức gặp nhau ở kiếp trước và kiếp này.
Rất vui khi được gặp ba!
"Xin chào, tôi là Ngô Đồng..."
Lúc này Ngô Đồng mới nhớ ra trong chuyến đi của mình có ít người hơn, trợ lý do công ty sắp xếp cho cậu cũng không xuất hiện.
Nhưng... Đây là trợ lý của cậu sao?!
Ánh mắt kinh ngạc của Ngô Đồng đảo qua đảo lại trên người Khương Thanh Nguyên.
Cậu thấy người này được bao phủ bởi các thương hiệu nổi tiếng, từ bộ quần áo, chiếc khuy cài hay thậm chí là chiếc đồng hồ trên người cậu ta đều không dưới 100.000 nhân dân tệ.
Cùng với vẻ ngoài đáng chú ý và chiếc đồng hồ sang trọng này... Đây rõ ràng là một thiếu gia giàu có.
Ngô Đồng khó có thể không nghi ngờ đây thật sự là trợ lý do công ty sắp xếp cho mình thay vì sắp xếp cho cậu một chủ nhân nhỏ?
Điền Điềm liếc nhìn Khương Thanh Nguyên, trong lòng nói may mà trợ lý Lạc đã nhắc nhở trước, nếu không nếu cô tức giận gọi điện hỏi vì sao tiểu thiếu gia này lại đến muộn, có lẽ ngày mai sẽ bị đuổi khỏi công ty.
Phía sau Khương Thanh Nguyên, một người đàn ông mặc đồng phục nhà hàng Michelin hỏi: "Cậu Khương, xin hỏi nên đặt đồ ở đâu đây?"
"À đúng rồi, mọi người vẫn còn ở đây." Khương Thanh Nguyên dường như nhớ tới chuyện nó đã gọi đồ, nó nhìn xung quanh: "Đúng rồi, sao vẫn còn đứng ngoài cửa vậy? Không phải anh nói hôm nay sẽ quay chụp poster sao? Em sợ mọi người trong lúc chụp sẽ đói nên đã mua một ít đồ ăn nhẹ mời mọi người ăn trong khi chụp này.”
Nói xong, nó làm động tác yêu cầu người giao đồ mang vào trường quay.
Ngô Đồng và Điền Điềm vẻ mặt ngượng ngùng, Trần Thiếu Anh thấy những người này sắp xông vào khi không hiểu gì thì vội vàng dừng lại trước mặt bọn họ: "Bây giờ Tiểu Phong của tôi đang chụp, có biết là chúng tôi đến trước rồi mới đến các người không? Nếu muốn chụp, chỉ có thể vào cửa sau khi Tiểu Phong chụp xong!”
"Tiểu Phong của cô là ai?" Khương Thanh Nguyên ngơ ngác hỏi.
Mặc dù Bạch Thanh Phong không nổi tiếng lắm, nhưng hắn ta sinh ra đã là một ngôi sao nhí, rất nhiều bạn bè cùng trang lứa đều xem phim truyền hình cậu ta quay mà lớn. Nhìn Alpha trẻ tuổi này rõ ràng bằng tuổi Tiểu Phong nhưng lại nói không quen biết, Trần Thiếu Anh đột nhiên có cảm giác tức giận đến nỗi kích động.
"Sao cậu có thể nói chuyện thô lỗ như vậy! Lại còn không biết Tiểu Phong, thôn của cậu còn chưa có mạng à?”
"Nói thật với cô nhé, gia đình tôi còn đang dùng mạng 8G rồi có, nhưng tôi thực sự không biết Tiểu Phong của cô là ai." Khương Thanh Nguyên chân thành nói.
Nhưng sắc mặt nó đột nhiên không đúng, nó quay đầu nhìn Điền Điềm: "Chị Điền Điềm, lịch hẹn của ba em từ hai giờ đến bảy rưỡi tối đúng không?"
Ngô Đồng sững sờ, Điền Điềm khó hiểu hỏi: "Ba cậu?"
Xong rồi, lúc nói chuyện bon mồm quá quên cmn cách xưng hô luôn.
Nhưng Khương Thanh Nguyên nhanh chóng chữa cháy, nó nhìn Ngô Đồng, nói như một lẽ đương nhiên: "Đương nhiên ba em là Ngô Đồng rồi, người cho em tiền không phải là ba em sao?"
Mặc dù Ngô Đồng và Điền Điềm cảm thấy câu nói này hơi lạ, nhưng giữa con trai và con trai cạnh tranh tôn nghiêm nhau luôn mong muốn đối phương gọi mình là ba. Ngô Đồng khá thoải mái khi nghe nó gọi như vậy.
Điền Điềm gật đầu: "Đúng vậy, hai giờ đến bảy rưỡi."
"Vậy tại sao những người này vẫn chiếm lịch của chúng ta?" Khương Thanh Nguyên bất mãn nhìn Trần Thiếu Oánh.
Nó lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Khương Hành.
"Ba đang bị bắt nạt mà ông không quan tâm hả?"
"Chiếm chỗ chụp trong phòng mãi không đi, còn không cho vào chụp ảnh nữa."
"Được rồi, nhanh lên, chân bị đứng cửa lâu nên đau hết rồi đây này."
Trần Thiếu Anh khinh thường nói: "Hôm nay cậu tìm được người giời cũng không được đâu, chúng tôi nhất định sẽ sử dụng cái studio này!"
Khương Thanh Nguyên dựa vào tường, từ trong túi lấy ra một miếng kẹo cao su đưa cho Ngô Đồng, nhưng bị từ chối, vì vậy nó nhét một miếng vào miệng, nhai rồi bình thản nói: "Ờ cứ chờ một lát xem xem các người có thể ở trong đó được bao lâu."
Trần Thiếu Anh sững sờ nhìn Khương Thanh Nguyên phàn nàn với người lạ trong điện thoại mà không nói một lời, chưa đầy nửa phút, trong studio yên tĩnh phía sau cô ta đột nhiên có một sự náo động, sau đó cánh cửa phòng quay chụp đóng sầm lại, nghệ sĩ Bạch Thanh Phong tức giận bước ra.
"Chị Anh, sao đột nhiên họ lại nói không cho chúng ta chụp nữa thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip