Phần 4. Đỉnh lưu Alpha hàng đầu

Ngay khi ngửi thấy mùi pheromone Alpha ở cửa, lông mày đẹp của Ngô Đồng lập tức hơi nhíu lại, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi.

Đã tám chín giờ tối rồi, Omega ở nhà một mình, chó nhà thì đi ra ngoài vứt rác, đôi mắt trong veo của Ngô Đồng hiện lên tia cảnh giác, cậu hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì sao?"

Nhưng Alpha trẻ tuổi ngoài cửa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu qua khe hở cánh cửa, một dấu vết thôi miên lướt qua con mắt duy nhất trên khuôn mặt được che kín, sau đó đôi mắt của người nọ đột nhiên đỏ lên.

"Anh..."

Có lẽ có chuyện gì đó khẩn cấp, Alpha trẻ tuổi bối rối, lúc này hơi thở gấp gáp, lồng ngực phẳng lì phập phồng lên xuống, ngay cả pheromone cũng hội tụ lơ lửng trong không khí.

Mùi của pheromone Alpha không khó chịu, trái lại, nó là một mùi hương rất bình đạm và dễ chịu, không có một chút hung hăng khiến cậu cực kỳ yên tâm.

Nhưng Ngô Đồng ở một mình nên vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Alpha, thấy người kia lúc lâu không trả lời câu hỏi của mình, cậu muốn mở miệng đuổi người ta đi: "Nếu không có việc gì..."

"Có việc." Alpha cắt ngang lời nói của cậu, giọng nói trầm thấp và từ tính, nhưng đối với Ngô Đồng lại quen thuộc một cách khó hiểu, như thể cậu đã nghe thấy ở đâu đó.

Lời vừa nói xuống, cậu thấy Alpha giơ tay tháo chiếc khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt lộ ra một khuôn mặt đẹp trai.

Lông mày dày đôi mắt sâu, con ngươi đen và trong veo dường như đắm chìm trong bầu trời đêm đầy sao, sống mũi thẳng, đôi môi hình chữ M đỏ khiến vô số người hâm mộ muốn hôn trong mơ.

Người này có lẽ đang vội, hắn vội vàng đội mũ lưỡi trai, trên trán có một vài sợi tóc đen ngắn lộn xộn.

Bàn tay nắm lấy khung cửa đột nhiên siết chặt, hai mắt Ngô Đồng mở to hoài nghi, vô cùng nghi ngờ mình đang nằm mơ.

"Khương... Khương Hành?”

Thân là một công dân Trung Quốc, mọi người có thể không biết Ngô Đồng nhưng tuyệt đối không thể không biết Khương Hành.

Hắn sinh ra trong một gia đình tri thức, tốt nghiệp Khoa Tài chính của Đại học Bắc Kinh. Trong thời gian học đại học hắn tham gia câu lạc bộ biểu diễn của trường, đoạn video ghi lại cảnh hắn diễn một cảnh phim kinh điển được nhóm trưởng đăng tải lên Internet và trở nên nổi tiếng.

Video này được người dì của hắn xem đến, bà thân là một đạo diễn nổi tiếng ở Trung Quốc liền mời hắn tới làm diễn viên phụ trong bộ phim hài tài liệu của mình, hắn tham gia vào vai một nhân vật đầu não gốc rễ, cống hiến cho người dân, cuối cùng ch.ết trong lũ lụt vì cứu học sinh rơi xuống nước. Dù là lần đầu tiên diễn xuất nhưng hắn vẫn thể hiện tốt vai diễn, ai cũng vỗ tay tán thưởng hắn là một thiên tài.

Bộ phim nổi tiếng và rất thành công, bộ phim "Bí Thư Làng" của Khương Hành đã giành đủ danh tiếng và lấy đi bao nhiêu nước mắt từ khán giả, đồng thời hắn cũng giành giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất và Diễn viên mới xuất sắc nhất năm 18 tuổi.

Trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, các lịch hẹn đóng phim tiếp tục nối tiếp nhau, Khương Hành đạp bước tiến lên, đạt đến đỉnh cao của làng giải trí chỉ trong ba năm, không ai dám đánh giá thấp Alpha trẻ tuổi chỉ mới đôi mươi này.

Mà Khương Hành hai mươi lăm tuổi đang đứng trước mặt đã làm phai nhạt đi sự trẻ trung trong ấn tượng của Ngô Đồng vừa mới tròn hai mươi tuổi, cho dù lúc này hình tượng của hắn có chút lộn xộn, những vẫn không khó để phát hiện ra khí chất ấm áp và điềm tĩnh của Alpha.

"Là tôi." Khương Hành dường như vừa mới trở về từ trạng thái thôi miên, hậu tri hậu giác gật đầu.

Ánh mắt hắn đang đặt ở trên mặt Ngô Đồng khiến cậu khó chịu liền vô thức co rụt mình lại sau cánh cửa, lúc này hắn mới thu hồi ánh mắt trắng trợn lại, nhưng hắn vẫn không thể không liếc nhìn khuôn mặt của cậu.

Ngô Đồng sững sờ một lúc mới tin Khương Hành quả thật đang đứng ở cửa nhà mình: "Sao anh lại ở đây?"

Khương Hành do dự nửa giây, tựa như đang bịa ra một lý do, nhưng may mắn thay, Ngô Đồng vẫn đang bị người mà mình nhìn thấy làm cho sửng sốt không để ý.

"Tôi đi ra ngoài một mình sau đó bị fan hâm mộ nhìn thấy, bọn họ hiện đang tìm kiếm tôi." Khương Hành lễ phép hỏi: "Tôi có thể vào trốn một lát được không?"

Một Omega đơn độc đưa một Alpha trưởng thành vào cửa, mà người kia lại còn là một diễn viên ảnh đế hàng đầu?

"Cái này..." Ngô Đồng do dự.

Nếu mà bị chụp ảnh thì sao? Cậu thì không quan trọng, nhưng nếu Khương Hành bị đồn là ở cùng Omega vào buổi tối...

Khương Hành nhìn thấy sự do dự của cậu, cười ngượng ngùng nói: "Nếu không tiện thì không cần miễn cưỡng, cậu là Omega, tôi biết yêu cầu của mình đối với một Omega có chút khó khăn, tôi sẽ đến kho rác bên cạnh trốn một lúc, bọn họ cũng không đoán được tôi sẽ trốn ở đó."

Nhà Ngô Đồng sống ở tầng một, kho rác nằm ở phía bên phải cách hành lang đi thẳng vào bên trong 100m. Chung cư không có quỹ riêng hoặc quỹ quản lý nhà đất, do kho rác ở gần ngoài đường phố nên chỉ được làm sạch bởi những người dọn dẹp trên đường phố một cách qua quýt, rất dễ ngửi thấy mùi hôi thối từ khoảng cách ba mét ngay cả trong mùa đông.

Thủ đoạn này rất thành công trong việc lấy lùi làm tiến, kho rác đâu phải là nơi mà người có thể vào được?

Ngô Đồng vội vàng nói: "Tôi không ngại, anh mau vào đi, đừng để fan nhìn thấy. Trong nhà không có dép dự bị, anh cứ đi cả giày vào.”

Nhưng Khương Hành vẫn cởi giày, chân mang tất mỏng dẫm lên sàn nhà, nhưng may là hệ thống sưởi sàn nhà đã được bật, đi chân trần trên sàn không bị đóng băng.

Ghế sofa rách nát không thể ngồi lên được, Ngô Đồng ngượng ngùng kéo khóe môi để Khương Hành ngồi vào bàn ăn.

"Ở nhà có nuôi chó nó vừa phá ghế sofa xong, thầy Khương, anh ngồi đây một lát, tôi đi rót cho anh một ly nước ấm." Vừa nói, cậu vừa kéo mở tủ.

"Cậu còn nuôi chó?" Khương Hành giả vờ ngạc nhiên, nhưng vẫn nói rõ ràng: "Chẳng trách buổi tối cậu dám để một Alpha lạ vào cửa, hóa ra là có bảo đảm an ninh."

"Chó của tôi là một con husky, gen của nó không được định sẵn để đảm bảo an toàn cho tôi đâu, có khi nguy hiểm tới nó còn chạy nhanh hơn tôi nữa ấy." Ngô Đồng nói: "Sở dĩ tôi cho anh vào cửa chỉ là vì anh là Khương Hành.”

Khương Hành sững sờ: "Cậu rất thích tôi sao?"

Mặt Ngô Đồng hơi đỏ: "Tôi đã xem phim của anh và cũng là fan trong bộ phim anh đóng."

"Vậy sao..."

Omega trong phòng bếp bận rộn đưa lưng về phía Khương Hành, dựa vào việc người ta không thể thấy được sau lưng, ánh mắt Khương Hành nhìn Omega cuối cùng cũng không còn phải cố ý đè nén nữa, đôi mắt sâu thẳm tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn và tình yêu khó có thể bỏ qua.

Cảm xúc dâng trào trong lòng gần như khiến pheromone mất kiểm soát, đầu ngón tay Khương Hành véo vào lòng bàn tay, một vết máu đỏ tươi được in ra khiến hắn gần như không thể không tỉnh táo lại.

Một giờ trước, hắn bị tai nạn xe đáng lẽ ra nên phải nằm trong bệnh viện thì lại tỉnh lại ở khách sạn, vừa mở điện thoại lên nhìn thì phát hiện mình đã quay trở lại mười tám năm trước, khi đó hắn đang quay phim ở thành phố An Hải, hắn được đạo diễn cho nghỉ ngơi nửa ngày vì đã quay cả đêm một cảnh dưới nước đến tận buổi sáng.

Sau khi ngồi trên giường một lúc, Khương Hành đã chấp nhận chuyện trùng sinh về lại thời điểm mười tám năm trước, nhớ ra người vợ quá cố của mình là Ngô Đồng vẫn còn và đang sống ở thành phố An Hải, vì vậy hắn lập tức tùy ý mặc quần áo rồi vội vã đến chung cư cũ nơi Ngô Đồng từng sống.

Mặc dù khu phố cổ này đã bị phá hủy hơn mười năm trước trước khi hắn trùng sinh, nhưng Khương Hành vẫn nhớ rõ từng nơi ở của Ngô Đồng.

Khương Hành nhìn sang một bên căn phòng nhỏ nhưng ấm áp và thoải mái này, sau đó nhìn về phía sau Omega cách đó không xa, trái tim trống rỗng suốt mười sáu năm dường như lại tràn đầy hơi nóng trực trào.

Làm lại từ đầu, chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn còn cơ hội cứu vãn nó.

Khương Hành chậm rãi thở ra.

Nhưng hắn có một cảm giác mơ hồ như thể có điều gì đó đã thay đổi.

Hắn quay đầu lại, ánh mắt dò xét rơi vào chiếc ghế dài rách nát.

Nếu nhớ không lầm, lúc này Ngô Đồng vẫn đang ở giữa cơn bão bị bôi đen về việc thực phẩm cho cún bị ngộ độc, con husky của em ấy lúc này đã bị hung thủ gây ra sự cố thức ăn cho chó hạ độc.

Ngày ch.ết của nó là ngày hôm nay.

Khương Hành không thể nhầm được.

Ngô Đồng coi hai mạng sống nhỏ bé của mèo và chó của em ấy quan trọng hơn chính mình.

Sau cái ch.ết của husky, Ngô Đồng chôn xác Bì Đản trong bồn hoa của chung cư, sau đó chung cự bị phá hủy rồi xây dựng lại thành một trung tâm mua sắm lớn.

Sau khi trung tâm thương mại hoàn thành, Ngô Đồng vẫn sẽ mang theo thức ăn cho chó yêu thích và thức ăn đóng hộp cho những chú chó đi lạc trước trung tâm mua sắm kia hàng năm. Cậu nghĩ rằng Bì Đản sẽ trở về với mình, nhưng mỗi lần cậu cho chó hoang ăn, cậu cũng không bận tâm đến việc chú ý đến con nào trông giống Bì Đản.

Sau đó, Ngô Đồng qua đời, thói quen này được Khương Hành giữ lại, hắn sẽ nghỉ việc hàng năm trước ngày ch.ết của Bì Đản đến trung tâm mua sắm để cho những chó mèo đi lạc ăn.

Nhưng bây giờ hắn nhìn vào khuôn mặt của Ngô Đồng... Không có dấu dấu hiệu của nỗi buồn khi cún cưng mất đi, bên ngoài cũng không hiện ra cái gì không đúng, nếu có khác biệt chỉ là sự ngạc nhiên khi có sự xuất hiện của hắn.

Chuyện này là như nào?

Khương Hành nhíu mày, nghĩ nghĩ, hắn chắc chắn 100% không thể không nhớ được ngày ch.ết của Bì Đản, nhưng lại không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nước sôi ở nhà có lẽ đã uống hết, Omega ở trong bếp rót nước vào cốc, không khỏi tò mò, quay đầu nhìn về hướng bàn ăn bên ngoài.

Tuy nhiên, lúc này Khương Hành vẫn đang nhìn bóng lưng của cậu nên đã bị hắn bắt gặp.

Nhìn trộm bị chủ nhân bắt gặp, mặt Ngô Đồng đỏ lên, cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

Tuy nhiên, cậu tự hỏi tại sao Khương Hành cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Không phải Ngô Đồng tự luyến, từ lúc mở cửa đến hiện tại đứng trong bếp, Ngô Đồng luôn cảm thấy có một ánh mắt trắng trợn và nóng bỏng nhìn mình, ánh mắt này chỉ có thể đến từ Khương Hành.

Giọng nói ấm áp của Khương Hành vang lên từ phía sau, giọng nói không lớn, nhưng vừa vặn truyền vào tai Ngô Đồng, khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.

"Tôi nhớ ra rồi, cậu tên là Ngô Đồng?"

Ngô Đồng sững sờ: "Đúng vậy, làm sao anh biết..." Tên tôi...

Mặc dù bây giờ cậu rất nổi tiếng vì bị mắng lên hot search trong ba ngày này, tên của cậu có trong hastag tìm kiếm đầu tiên trong các tìm kiếm nóng. Hầu hết mọi người sẽ biết tình hình chung của vấn đề, nhưng Ngô Đồng không nghĩ rằng một ngôi sao hàng đầu như Khương Hành lại chú ý đến mấy chuyện ở web nhỏ này.

Khương Hành mỉm cười nói: "Tôi đã từng xem video của cậu, khi muốn thư giãn thì thỉnh thoảng xem video về Bì Đản và Tuyết Đoàn của cậu, bất kể là phát sóng trực tiếp hay là video ngắn của cậu tôi đều rất thích."

Tuyết Đoàn là tên con mèo anh lông dài mà Ngô Đồng nuôi.

Trên thực tế, Khương Hành chỉ xem video của Ngô Đồng về Tuyết Đoàn, bởi vì khi Khương Hành bắt đầu xem video của Ngô Đồng thì Bì Đản đã mất từ lâu.

Sau này, sau khi Ngô Đồng qua đời, Khương Hành đã nuôi Tuyết Đoàn gần mười năm. Tuyết Đoàn là một con mèo sống lâu đến tuổi mười tám, ch.ết vì tuổi già, vào ngày Tuyết Đoàn ra đi, Khương Thanh Nguyên gần như đã khóc cạn nước mắt.

Đỉnh lưu hàng đầu không chỉ biết tên của chính mình, mà còn có thể nói ra chính xác tên của hai con thú cưng của mình, Ngô Đồng nói không ngạc nhiên thì là giả.

Thậm chí hạnh phúc hơn là thấy người nọ đứng trước cửa nhà cậu.

"Cảm ơn Khương lão sư đã thích tôi." Ngô Đồng có chút kiềm chế nói.

Cậu mang một cốc sữa nóng từ trong phòng bếp ra, khi bàn tay mảnh khảnh của Khương Hành duỗi ra, chuẩn bị che bàn tay đang cầm cốc của cậu, Ngô Đồng lặng lẽ né tránh rồi đặt cốc lên bàn trước mặt Khương Hành.

Sau đó cậu nói với vẻ mặt bình thường: "Xin lỗi, ở nhà chỉ có sữa Omega chuyên dùng, nếu anh không thích, tôi sẽ ra ngoài mua loại khác ngay bây giờ."

Vừa nói, Ngô Đồng vừa cầm chiếc áo khoác từ lưng ghế lên, đang định đi ra ngoài thì bị Khương Hành ngăn lại.

"Không sao, tôi chỉ uống cái này thôi, uống sữa vào mùa đông để sưởi ấm."

Không ngờ đỉnh lưu lại dễ tiếp cận như vậy. Ngô Đồng nghĩ thầm.

A và O ở trong phòng kín, hương thông và hương cam quýt trong không khí không tránh khỏi đan xen chặt chẽ, như thể chúng không thể tách rời và dung hợp, nhận thức này khiến tim Ngô Đồng đập nhanh hơn.

Nhưng giây tiếp theo, ngực cậu đột nhiên có chút đau nhức, kèm theo cảm giác nghẹt thở khó có thể bỏ qua, dạ dày đột nhiên bắt đầu khuấy động, sắc mặt Ngô Đồng cũng thay đổi.

Alpha đã cố ý kiềm chế pheromone của mình, nhưng mùi hương pheromone nhiễm trên quần áo của hắn bay lượn không kiểm soát được trong không khí, lưu lại bên cạnh Ngô Đồng, cùng với nhận thức trong lòng rằng đối phương là Alpha...

Sắc mặt Ngô Đồng tái nhợt, cậu lại bị phát bệnh rồi.

Cậu muốn mở cửa sổ để hít thở không khí.

Tuy nhiên, điều này có vẻ hơi đường ngột.

Ngay khi cậu đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì có một vật gì đó đột nhiên cạy cửa, như thể có thứ gì đó sắc nhọn đang cào cửa.

Cứu binh của cậu đến rồi!

"Chó của tôi đi vứt rác về rồi."

Ánh mắt Ngô Đồng sáng lên, cậu lập tức đứng dậy chạy ra cửa mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #abo#stv