Phần 60. Mẹ Khương

Dừng xe trước tòa nhà phòng khám quen thuộc và đăng ký tại quầy lễ tân, Ngô Đồng đi đến phòng tư vấn nơi có bác sĩ mà cậu gặp lần trước.

Nghe thấy tiếng mở cửa, bác sĩ ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhận ra người bước vào cửa là ai, thân mật chào hỏi: "Đến sớm như vậy sao?"

Ngô Đồng nói "Vâng", bác sĩ nhanh chóng duyệt xong trường hợp của cậu rồi đứng dậy: "Tiểu Đồng, đi với tôi."

Phòng khám được chia thành hai khu vực, một bên là trị liệu tâm lý, thiên về bệnh tâm thần, một bên là tư vấn tâm lý và giải tỏa tâm lý, so sánh ra thì tấp nập hơn nhiều.

Bác sĩ đưa cậu lên tầng bốn bằng thang máy, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, ánh sáng chói lòa trên đầu khiến Ngô Đồng gần như không thể mở mắt ra trong giây lát, như thể cậu đã đến phòng phẫu thuật trắng xóa lạnh lẽo, cậu chính là một bệnh nhân nguy kịch được một ngọn đèn chiếu sáng trong bóng đêm đang chờ được mổ xẻ.

Đi qua một hành lang dài, bác sĩ lấy chìa khóa ra mở cửa. Ngô Đồng bước vào, một cánh cửa khác lập tức xuất hiện trước mặt hắn, bên cạnh cửa là một cửa sổ kính khổng lồ, hiện ra cảnh tượng bên cửa trong của cánh cửa này.

Thật ra rất đơn giản, ngoại trừ một bộ bàn ghế nhựa màu trắng, trên bàn còn có hai nút, một màu đỏ và một màu xanh lá cây.

Ngược lại, ngoài cửa có rất nhiều dụng cụ và thiết bị, căn phòng nhỏ ở cửa chỉ chiếm một góc của căn phòng lớn này, có nhiều không gian hơn được sử dụng để đặt kệ.

Các kệ có những lọ thủy tinh trong suốt trông giống nhau đặt lên, mỗi lọ chứa một nửa chất lỏng trong suốt. Ngô Đồng không thể hiểu được thuật ngữ tiếng Anh trên nhãn ghi trên đó, nhưng những con số ghi chú trên đó dường như đang dần tăng lên.

Trong góc, có một tủ khử trùng với nhiều loại đồ thủy tinh, hoạt động 24h/ ngày.

Ngoài ra còn có một bộ bàn ghế bên ngoài cửa sổ kính của căn phòng nhỏ, được trang bị máy tính và một bộ thiết bị mà Ngô Đồng không thể hiểu được nhìn như micro.

Bác sĩ mở cửa bên trong, khi Ngô Đồng bước vào, cậu nhìn lên thì thấy có một chiếc loa lõm, một ống thông gió và một hình vuông nhỏ màu đen trên tường ở bên cạnh đầu.

Bác sĩ giải thích quá trình điều trị: "Những kệ đó là pheromone của Omega và Alpha cô đặc, lớp ngoài cùng có nồng độ thấp nhất, càng lùi xa thì nồng độ càng lớn. Tuy nhiên, nồng độ pheromone giữa hai kệ liền kề sẽ không khác nhau nhiều, và đối với một số A hoặc O bình thường, họ có thể không nhận thấy sự khác biệt giữa hai loại. Hôm nay, chúng ta sẽ sử dụng pheromone Alpha trên năm hàng kệ đầu tiên trước.”

"Cậu sẽ cảm nhận pheromone Alpha ở căn phòng nhỏ này, nếu cậu có thể xử lý nó, sau năm phút một hãy nhấn nút màu xanh lá cây. Thiết bị hẹn giờ sẽ đổ chuông năm phút báo một lần.”

Sau khi bác sĩ nói xong, hộp vuông nhỏ màu đen mà Ngô Đồng vừa nhìn thấy sáng lên, hiển thị đếm ngược thời gian năm phút, nhưng đồng hồ bấm giờ vẫn chưa bắt đầu.

"Tôi cần tiếp xúc với nồng độ trong bao lâu?" Ngô Đồng hỏi.

"Hai mươi phút. Sau khi cậu nhấn nút màu xanh lá cây bốn lần, tôi sẽ tăng nồng độ pheromone cho đến khi cậu vượt qua thành công năm cấp độ pheromone."

"Tôi có thể bắt đầu tập luyện với nồng độ pheromone tương đối cao, hoặc nhảy hai hoặc ba nồng độ cùng một lúc không?" Ngô Đồng hỏi: "Có rất nhiều kệ, mỗi lần tập trung đều được thử một lần, thời gian điều trị kéo dài quá lâu."

Bác sĩ kiên quyết từ chối: "Không được, không phải là không có bác sĩ nào khác đồng ý với yêu cầu này trước đây, nhưng cuối cùng, nỗi sợ hãi của bệnh nhân về pheromone của người khác giới không những không được cải thiện, mà còn trở nên tồi tệ hơn trước khi điều trị."

Nhìn thái độ kiên quyết của bác sĩ, Ngô Đồng không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.

Bác sĩ bảo Ngô Đồng ngồi lên ghế, trước khi rời khỏi phòng, cô nhấn mạnh lần cuối cùng với cậu:

"Theo tình hình của cậu, việc dễ bị buồn nôn và nôn nhẹ trong quá trình điều trị là trạng huống bình thường, nhưng nếu có sự khó chịu nghiêm trọng hơn về thể chất, cậu phải nhấn nút màu đỏ, ngay lập tức tôi sẽ giải phóng pheromone ra khỏi phòng cách ly và vào kiểm tra tình trạng của cậu.”

"Và..." Nữ bác sĩ dịu dàng nói: "Bây giờ nếu cậu hối hận thì đã quá muộn để chọn một phương pháp điều trị nhẹ hơn rồi.”

Ngô Đồng đặt tay trên bàn: "Cảm ơn lòng tốt của chị, nhưng tôi cảm thấy thời gian quý giá hơn."

Bác sĩ mỉm cười bất lực, đẩy cánh cửa sắt nặng nề cách ly căn phòng rồi bước ra ngoài.

Ngô Đồng nhìn cô lấy ra năm mẫu pheromone Alpha nồng độ thấp và pha loãng từ năm hàng kệ cùng một lúc, sau đó lấy bình Erlenmeyer, ống cao su và ống nhỏ từ tủ khử trùng rồi trở lại bàn bắt đầu phẫu thuật.

Đổ chất cô đặc và pha loãng vào bình Erlenmeyer theo tỷ lệ, sau đó khởi động dụng cụ và kết nối bình Erlenmeyer với dụng cụ bằng ống cao su.

Ngô Đồng chỉ nghe thấy âm thanh *Đinh* trong loa, sau đó bác sĩ đến gần micro và nói: "Lần tiếp xúc pheromone Alpha đầu tiên, nồng độ 0,35%, trong phạm vi chấp nhận, cách năm phải một, vui lòng nhấn nút màu xanh lá cây. Nếu không chịu được hãy nhấn nút màu đỏ tạm dừng ngay lập tức.”

"Bây giờ nhấn nút màu xanh lá cây và thiết bị đếm thời gian sẽ bắt đầu khởi động."

Nghe vậy, Ngô Đồng ấn nút màu xanh, quả nhiên, hộp đen hình vuông nhỏ trên đầu bắt đầu nhảy số trở thành 04:59

Ống thông gió hoạt động, một làn gió mát mang theo pheromone mờ nhạt truyền đến, bụi mịn trong phòng cách ly khuấy động theo gió, nhảy nhẹ trong ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Ngô Đồng ngồi yên lặng, cảm nhận hơi thở của thuốc thử pheromone Alpha giả tràn ngập phòng cách ly.

Nồng độ pheromone 0,35% là nhẹ, nhưng nó có thể là một chất độc vô hình đối với cậu khi cậu chưa trải qua bất kỳ điều trị nào khi còn bé, nhưng đây chỉ là pheromone Alpha theo kiểu cảm nhận được khi giao tiếp xã hội thông thường giữa người với người mà thôi.

Sau này, sau khi đối phó với đủ loại Alpha nhiều năm như vậy, Ngô Đồng tạm thời chấp nhận tốt, sắc mặt cũng không thay đổi.

Trong năm phút mười phút, cậu nhấn nút màu xanh lá cây một lần.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói: "Phản ứng của cậu tốt hơn nhiều so với những gì tôi mong đợi đấy."

Sau mười phút nữa, thứ tự pheromone đầu tiên đã được thích nghi, bác sĩ lấy chất cô đặc thứ hai và đưa nó vào buồng cách ly như hiện tại.

"Lần thứ hai, nồng độ pheromone Alpha là 0,44%"

Lông mi Ngô Đồng khẽ run lên, dưới ánh đèn trên cao chiếu rọi, lông mi mảnh khảnh như cánh bướm tung bay trên làn da trắng dưới mắt.

Cậu nhanh chóng cảm nhận được những thay đổi tinh tế trong pheromone giống như Alpha bao quanh mình.

Như thể có một Alpha đang nước ấm nấu ếch, tiếp cận cậu một cách chậm rãi, kiên nhẫn, nhưng vẫn chưa biết phải làm gì, cậu ngay lập tức rơi vào trạng thái tỉnh táo.

Trong nháy mắt, cậu nhớ lại mình thật sự đang ở trong phòng cách ly kín, tầm nhìn thoáng đãng, ngoài cửa chỉ có một nữ bác sĩ có ánh mắt hiền lành, cậu cảm thấy an toàn, sau đó cơ vai, cổ, cánh tay cứng đờ lại thả lỏng.

Trong vòng hai mươi phút, cậu nhấn nút màu xanh lá cây thêm bốn lần nữa.

Giọng nói nhẹ nhàng của bác sĩ vang lên: "Lần thứ ba, nồng độ pheromone Alpha 0,61%"

Giữa thở ra và hít vào, không khí trộn lẫn với pheromone Alpha trượt vào khí quản, đốt cháy đến tận phổi.

Đột nhiên, Ngô Đồng cảm thấy như thể mình đã trở lại căn nhà ống trong mùa hè chật hẹp và oi bức đó.

Cửa gỗ mục nát và ổ khóa cũ thường không ngăn được kẻ trộm, nhưng không có kẻ trộm nào vào được, họ không chỉ không đủ kiên nhẫn để đối phó với đồ đạc tồi tàn trong nhà, mà một số người còn mềm lòng sẽ để lại số tiền họ đã chăm chỉ ăn cắp được. Mặc dù số tiền ít ỏi nhưng họ hy vọng sẽ giúp đỡ chủ nhân của ngôi nhà nhiều nhất có thể.

Cánh cửa vỡ đó không thể ngăn cản tên câu gà trộm chó, đương nhiên cũng không thể ngăn cản được một Alpha mạnh mẽ.

Mỗi khi gần trưa hoặc tối đến, khe hở giữa cửa đã bị hư hỏng dần mở rộng, sẽ luôn có mùi thức ăn thơm từ những nhà hàng xóm thổi qua trong tòa nhà.

Đó là khoảnh khắc mà Tiểu Đồng mong chờ nhất mỗi ngày, mặc dù không ăn được vẫn bị đói, không biết khi nào cậu mới có cơm ăn, nhưng ngửi thấy nó cũng thấy no.

Nhưng hôm nay, từ kẽ hở đó có mùi pheromone Alpha hôi, bẩn, mạnh, đục.

Từ nhỏ đến lớn, Ngô Đồng quen thuộc nhất với pheromone Alpha.

Chúng tỏa ra từ người Alpha mà mẹ cậu mang về nhà, nó lưu lại từ phòng ngủ của mẹ cậu, ngưng tụ trong mọi kẽ hở của ngôi nhà, thậm chí trên bụi bẩn trên mặt đất cũng bị lưu lại một thời gian dài.

Nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Đồng sợ hãi như vậy.

Pheromone đang rình mò trong bóng tối.

Ngoài cửa, Alpha có ý xấu kiên nhẫn dỗ dành.

Hắn không biết mệt mỏi mà gõ cửa rầm rầm...

"Tiểu Đồng, cậu không sao chứ?"

Không khó có thể để nghe thấy một sự lo lắng yếu ớt trong giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên, suy nghĩ của Ngô Đồng đột nhiên bị kéo lại.

Lúc này cậu mới nhận ra mình đang đổ mồ hôi lạnh, tiếng khò khè dữ dội khiến một lượng lớn pheromone Alpha giả xâm nhập vào phổi, tác động đến dây thần kinh sọ não và khiến thái dương cậu hơi đau.

Cậu cầm lấy nước mà bác sĩ đã rót cho mình trước khi điều trị, làm ẩm cổ họng khô khốc, sau đó nói với giọng trầm: "Không sao, tiếp tục đi.”

Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thêm một lần nữa vào làn da dần tái nhợt của cậu do dự ấn nút.

"Lần kiểm tra thứ năm, nông rộ pheromone Alpha 1,01%"

____

Khi ra khỏi phòng cách ly, Ngô Đồng tham lam hít một hơi thật lớn không khí trong lành bên ngoài, nhưng may mắn thay, nó sạch sẽ và không có pheromone Alpha.

Bác sĩ nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Tập nín thở trong đó không phải là một điều thông minh có lợi cho việc điều trị đâu."

"Không, tôi không nín thở trong đó, lúc nào tôi cũng thở bình thường." Ngô Đồng bất đắc dĩ mỉm cười.

"Vậy là tốt rồi." Biểu cảm của bác sĩ dịu đi rất nhiều.

"Từ lần tập trung thứ ba và thứ tư, sự chấp nhận của cậu tương đối miễn cưỡng, nhưng nhìn chung cậu vẫn nghiến răng kiên trì chịu được." Bác sĩ nhận xét: "Vạn sự khởi đầu nan, dựa theo kinh nghiệm trước đây của tôi, một số bệnh nhân đã được thuyết phục chuyển sang các phương pháp điều trị nhẹ nhàng hơn, một số trong đó được chữa khỏi thành công và một số trong đó chỉ được cải thiện."

"Nhìn chung, tôi cảm thấy cậu sẽ có thể vượt qua nỗi sợ pheromone Alpha của mình." Bác sĩ nói.

Ngô Đồng hài lòng với đánh giá của bác sĩ.

Bác sĩ cuối cùng nói thêm: "Nhưng một lần nữa nhắc lại, nếu cậu thấy phương pháp điều trị này vượt quá khả năng của mình, cậu phải kịp thời nói với tôi, tôi sẽ điều chỉnh lại lộ trình điều trị hợp lý hơn cho cậu theo tình huống của cậu."

Ngô Đồng lơ đãng gật đầu.

Khi cậu ra khỏi phòng khám, bên ngoài là cảnh mặt trời lặn sau dãy núi phía Tây.

Khi Ngô Đồng trở về nhà, cậu bất ngờ ngửi thấy mùi thức ăn bay ra. Từ xa có thể nhìn thấy con husky trong bếp đang hào hứng quay cuồng, khi Ngô Đồng đi tới, dì Lý đang rửa một quả dâu tây lớn rồi đưa đến miệng con husky.

Ngô Đồng mỉm cười nói: "Dì, cháu luôn thắc mắc tại sao mấy ngày nay Bì Đản lại tăng cân nhiều như vậy, hóa ra là dì đang vỗ béo nó."

Dì Lý bỏ lá dâu tây như cho trẻ con ăn, con husky vừa cắn một miếng thịt dâu tây rồi ăn nó.

Bà xoa xoa đầu con husky, ném lá vào thùng rác, khi thấy Ngô Đồng đến, bà vội vàng vẫy tay gọi cậu tới ăn nồi thịt bọc vừa mới làm xong.

"Dì rất thích Bì Đản, nhạy bén, thông minh và nhiệt tình, nó quấn quanh dì khi nhìn thấy dì." Dì Lý cười dịu dàng: "Nó giống hệt như cháu trai tương lai mà dì hằng mơ ước vậy. Dì không thể nhịn được, luôn muốn mang đến cho nó thứ ngon gì đó.”

"Nhạy bén, thông minh?" Ngô Đồng nhíu mày nhìn con husky với đôi mắt xanh khôn ngoan dưới chân đang cố gắng bán manh đi xin một quả dâu tây khác.

Dì Lý đổ gục ngay tại chỗ, lấy một quả khác từ trong đĩa trái cây: "Đúng vậy, nó có thể hiểu được những gì dì nói, dì chưa bao giờ thấy con chó nào thông minh hơn Bì Đản đâu, bà nói có đúng không Bì Đản?"

Khương Thanh Nguyên vui vẻ: "Gâu!” (Đương nhiên rồi, bà là bà của con mà, trong nhà bà là người yêu quý con nhất)

Khi còn nhỏ, lúc nó cào nát chiếc siêu xe giới hạn của Khương Hành, suýt chút nữa bị Khương Hành đánh cho nhừ tử, rút thắt lưng Hermes ra không chớp mắt, nhưng bà nội tình cờ đến thăm cháu trai nên đã cứu nó.

Bà nội thấy cháu trai duy nhất suýt chút nữa bị cha ruột đánh cho nhừ đòn, bà hướng tới Khương Hành đang nghiêm khắc đếm ngược. Còn giúp nó lấy một số tiền lớn từ Khương Hành để mua kẹo và đồ ăn vặt cho nó.

Ngô Đồng nhìn nó một lúc lâu, cậu không thấy một dấu hiệu nhỏ nhất từ vẻ ngoài ngu ngốc của con husky rằng nó có thể "nhạy bén", "thông minh" và "có thể hiểu tiếng người", vì vậy cậu đành từ bỏ.

Lúc này, dì Lý vẫn chưa nấu xong bữa cơm, trong nồi đang hầm một con gà, gà hầm còn cần được cho vào túi nguyên liệu đóng gói siêu ngon vừa mới mua từ siêu thị.

Ngô Đồng lấy kéo xé gói rồi đổ vào chậu nước để rửa rau.

"Đúng rồi, dì Lý." Ngô Đồng nói: "Từ ngày mai trở đi, cháu sẽ về nhà ăn tết, dì có thể ở nhà nghỉ ngơi dành thời gian cho gia đình được rồi."

Dì Lý nghe vậy thì động tác xào đột nhiên dừng lại: "Cháu muốn về nhà? Cháu không đón năm mới ở đây sao?”

"Vâng" Ngô Đồng vặt lá rau: "Cháu là bạn của thầy Khương, chỉ là đang tạm ở trong nhà thầy Khương thôi, sắp đến tết rồi, đến lúc đó cháu sẽ đi thăm người thân, bạn bè.”

Dì Lý đột nhiên im lặng: "..."

Khương Hành đang làm cái gì vậy?

Dù Lý cho rằng đây là con dâu xinh đẹp, hiền lành lễ phép và tốt bụng của mình. Sau vài ngày hòa thuận chung sống, bà đối với cậu thập phần hài lòng.

Lâu như vậy hóa ra thằng con mình vẫn chưa rước được người về?

Haiz, đúng là vô dụng.

Dì Lý không trả lời, không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Ngô Đồng nghi ngờ quay đầu lại, dì Lý phản ứng lại, vội vàng lật đậu hũ trong nồi để không bị cháy.

"Là vậy sao..." Dì Lý ngừng nói.

"Suýt chút nữa cháu quên mất..." Ngô Đồng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lau tay, lấy điện thoại từ trong túi ra.

Vài giây sau, điện thoại của dì Lý đổ chuông, bà lấy điện thoại ra nhìn, Ngô Đồng chuyển 8888 cho bà.

"Đây là cái gì?" Dì Lý ngạc nhiên.

"Lì xì Tết đó dì." Ngô Đồng mỉm cười: "Chúc dì đón năm mới vui vẻ trước."

Thịt trong nồi vẫn cháy, Lý Duyệt Ninh tiến thoái lưỡng nan một hồi, số tiền này không thu được, cũng không thể trả về được.

Bà đang chiến đấu với hai giọng nói của mình trong lòng nên không nhận ra có một bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa phòng bếp.

"Khụ khụ... Mẹ, con biết ngay là mẹ mà.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #abo#stv