Chương 8 :

Mấy ngày nay bộn bề với công việc, Jungkook không cách nào rảnh rỗi để đến thăm bảo bối. Chậc, nỗi nhớ đã sớm như muốn ăn mòn anh đến tận xương cốt rồi. Anh trong lòng hiểu rõ, bản thân rất nhớ em ấy, rất nhớ, rất nhớ....

Cho nên tối thứ tư, bỏ mặc hết công việc chất như núi, Jungkook đến quán bar Omelas từ sớm, như thường lệ ngồi ở vị trí cũ chờ Namjoon xuất hiện.

Đợi từ sáu giờ đến tám giờ, vẫn không thấy cậu đâu. Jungkook tìm đến Seokjin hỏi ra mới biết, Namjoon sắp phải thi cuối kỳ, nên lịch biểu diễn một tuần hai buổi rút bớt lại chỉ còn một buổi. Trong khoảng thời gian này, Namjoon đều ngoan ngoãn ở nhà ôn tập.

Anh nghe xong, yên lặng gật gù, trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh bảo bối nhỏ chuyên tâm đọc sách, khóe miệng bỗng chốc cong lên.

Không gặp được cậu, nhưng lại tình cờ chạm mặt đám bạn rảnh rỗi.

Trong lúc cả bọn gọi nhau tập trung thành một đám ngồi uống rượu, có người đột nhiên nhớ đến vụ cá cược trước đây, liền tới hỏi Jungkook.

Này, Jeon đại thiếu gia, vụ cá cược kia có tiến triển gì không? Có thể thuần phục được không?"

Jungkook thản nhiên uống cocktail, làm ra vẻ thâm sâu nói "Namjoon thứ sáu sẽ đến, lúc đó các cậu sẽ biết thôi."

Cùng bạn bè uống vài cốc rượu, anh trong lòng không thoải mái, cảm thấy  buồn chán vô vị, liền đứng dậy rời khỏi.

Đám bạn chết tiệt liền lên tiếng cười nhạo "Ôi ôi, vẫn còn sớm mà, hoàn lương rồi sao?"

Jungkook cúi đầu cười thầm, cũng không buồn phản bác lại.

Seokjin tiễn anh ra về. Đi đến cửa quán bar, cậu nở nụ cười đến cực kỳ xấu xa, nhìn anh, nói: "Jeon Jungkook, cậu không cần quá nghiêm túc, đừng nói với tôi là cậu đã lún sâu vào rồi nha?"

Bước chân của Jungkook khựng lại một chút, ngầng đầu nhìn vào mắt Seokjin, bình tĩnh nói "Tôi cho tới bây giờ vẫn luôn nghiêm túc. Ngay từ đầu đã như vậy."

Buổi tối thứ tư, Namjoon hăng hái chiến đấu cùng bài vở ôn tập cuối kì, ôm bộ sách chuyên ngành hai tiếng liền, cậu dừng lại một chút vươn vai, lưng đã mỏi nhừ, đột nhiên tâm trí lại không tự chủ mà phác họa ra trong đầu cậu một gương mặt tuấn tú.

Jeon Jungkook.

Namjoon nhẹ nhàng gọi cái tên này.

Sau đó, đầu óc cậu liền bị hình ảnh gắn với cái tên đó làm cho xoay mòng mòng. Dứt khoát đặt sách sang một bên, cậu ra ban công thu quần áo.

Thu hết quần áo, Namjoon lại nhìn thấy áo sơ mi của Jungkook thiếu đi một cái nút mà ngây người.

Với một người không rành thế sự như Namjoon mà nói, chuyện đêm đó phát sinh chẳng khác gì chấn động cấp 7 trên đại dương. Ngoài mặt làm bộ như không có việc gì, thế mà đã qua vài ngày vẫn không cách nào bĩnh tĩnh lại được.

Hôm đó, cậu đã lục tung cả phòng ngủ, tìm hết nửa ngày vẫn thấy thiếu mất một nút. Hết cách, Namjoon đành đơm bốn cái nút tìm được lên áo Jungkook trước, sau đó lẳng lặng ngồi bên bàn học, nhìn áo anh trên tay mà ngây ngốc hé môi cười, đồng tiền cũng không tự chủ mà tỏa ra chút nắng.

Có một số người ta gặp trong đời, đã biết rõ không được phép yêu, nhưng từ tận đáy lòng ái tình vẫn cứ như dây leo bướng bỉnh lớn lên, không sao ngăn được.

Jungkook cảm thấy bản thân chắc chắn là có bệnh.

Sáng thứ năm, anh do dự đứng trước cửa phòng Namjoon.

Anh không muốn quấy rầy em ấy ôn tập, nhưng lại rất muốn nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ kia.

Anh tuyệt đối không muốn để lộ ra bộ dáng si tình như vậy, chỉ là Jungkook hiểu rõ, anh đã là vì em ấy mà hồn siêu phách lạc mất rồi, ngay cả công ty cũng không muốn đến.

Trong lúc anh còn đang lưỡng lự thì cửa đột nhiên mở ra, còn có giọng nói vui mừng của cậu: "Jungkook?"

Ngẩng đầu trông thấy ánh mắt màu trà an ổn trong veo cùng khóe miệng thấp thoáng hai đồng tiền xinh xinh,
Jungkook cũng thoải mái nở nụ cười.

Hãy thừa nhận đi, thừa nhận bản thân rơi vào tay giặc rồi, thừa nhận bản thân đã yêu em ấy đến không thể kiềm chế được nữa. Chỉ cần thấy em ấy cư nhiên mỉm cười, mọi điều khó khăn trên thế gian này sẽ chẳng còn quan trọng nữa phải không?

Jungkook theo cậu vào phòng khách, cậu rót cho anh một cốc nước, hỏi "Hôm nay không cần tới công ty?"

Jungkook cúi đầu nhợt nhạt cười, sau đó gật gật đầu "Ừ ừ........Gần đây công ty không có chuyện gì........."

"A..." cậu thở dài một hơi, chỉ vào cái túi lớn Jungkook đem đến "Là gì vậy?"

Anh nhìn cái túi mua hàng trong tay, thất thần một chút, sau đó đổ những thứ trong đó ra bàn.

Sandwich, bánh bao hấp, bánh rán.......

Namjoon gãi gãi đầu "Jeon Jungkook, anh mua bữa sáng đủ cho 8 miệng ăn luôn sao?"

Anh ngượng ngùng nói "Không phải a.....Những thứ này đều là mua cho em.......Cũng không biết là em thích ăn cái gì........Cho nên mỗi thứ đều lấy một ít......"

Namjoon nhận ra Jungkook rõ ràng đang xấu hổ, đột nhiên cảm thấy Alpha này thật đáng yêu. Trước kia tại sao lại không nhìn ra nhỉ.

Ăn xong bữa sáng, Namjoon lại ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn vào bàn học, anh giống như mọi khi, ngồi một bên xem xét văn kiện.

Xem xong tài liệu, một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn Namjoon, phát hiện cục cưng liên tục chớp mắt, nhìn kỹ, tóc mái có chút dài, có vài cọng tóc đâm vào trong mắt vô cùng khó chịu nên cậu cứ liên tục dụi dụi.

Jungkook đi qua nắm tay Namjoon lại, nói "Đừng dụi, sẽ nhiễm trùng đó."

Namjoon "A" một tiếng, ngoan ngoãn buông tay, nhưng mà mắt lại theo phản xạ có điều kiện chớp chớp liên tục.

Jungkook nghĩ thầm, cứ như vậy cũng không phải biện pháp.

Nghĩ một lát, anh mỉm cười "Em đợi anh chút......Anh đi xuống một lúc sẽ quay lại."

Namjoon định hỏi anh đi xuống làm gì thì Jungkook đã chạy tóe khói xuống quầy bán quà vặt dưới lầu, sau đó rất nhanh chóng đã trở về.

Jungkook đưa tay ra, trên đó là hai sợi dây chun màu đen.

"Anh định làm gì?" Namjoon bày ra vẻ mặt cự tuyệt với thứ đồ dành cho con gái.

anh vươn tay kéo cậu ngồi xuống trước mặt, ôn nhu đưa tay áp sát tóc mái trước trán của cậu, buộc thành cây dừa nhỏ, nhìn từ xa, khuôn mặt tròn tròn của Namjoon cùng hai chỏm tóc dựng ngược, thật giống một quả táo nhỏ dễ thương.

Jungkook cười đến vô cùng xán lạn "Bộ dáng trẻ con của em thật đáng yêu."

Namjoon đưa tay sờ sờ bím tóc trên đầu,  bĩu môi giả vờ hờn giận: "Hừ........Em không thể bị dìm hàng một mình. Anh lại đây cho em."

Jungkook sắc mặt trầm xuống. Bản thân dù sao cũng là tổng giám đốc của tập đoàn T. Cột tóc cây dừa thì còn ra cái thể thống gì?

5 phút sau......

Hai "trái táo nhỏ" đùa nghịch nhau cười ngã lăn ra giường.

Namjoon thấy Jungkook vì chiều mình mà 'anh dũng hy sinh hình tượng' buộc tóc hai chỏm, không kiềm được vui cười, sau đó đột nhiên đặt lên môi anh một nụ hôn.

Karry sửng sốt một phen, bản thân Namjoon cũng ngây ngẩn cả người.

Dường như đó là hành động theo bản năng, trông vào đôi mắt mang theo ý cười rực rỡ như ánh mặt trời kia, cậu có chút không thể tự chủ.

Hành vi của mấy ngày trước còn có thể dùng 'phát tình' để che đậy, nhưng lần này thì sao, chỉ sợ cái gì cũng không giấu được rồi.

anh nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng vì bối rối của bảo bối, anh cái gì cũng không nói, trực tiếp vòng tay ôm lấy thân ảnh nhỏ.

Gió rất nhẹ, mây rất nhạt.

Anh yêu em, em cũng yêu anh.

Đêm đó, Jungkook vẫn ngủ trên sofa trong phòng khách, Namjoon ở trong phòng ngủ. Nửa đêm, cậu đi toilet, bỗng dưng nhớ đến anh đang ngủ ở phòng khách, liền đi qua, ngồi xuống ngắm nhìn anh đã ngủ say.

Ánh trăng chiếu vào phòng khách, rọi lên người Jungkook. Đôi mắt đào hoa hẹp dài, lông mi còn dày, cong hơn con gái. Cái mũi tinh tế, đôi môi bướng bỉnh khêu gợi. Hai chân thon dài ở trên sofa nhỏ cuộn lại. Tư thế như vậy, ngủ chắc chắn không thoải mái, vậy mà anh ấy lại chưa từng phàn nàn, cũng không lấy điều đó làm cớ đòi cậu cho ngủ trên giường.

Không hiểu trời xui thế nào mà gặp được anh. Không hiểu đất khiến thế nào lại yêu anh.

Nếu như yêu thương của anh là một cái bẫy, thì em bây giờ, chính là tự mình rơi vào đó mất rồi.

Namjoon vươn tay, nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt tuấn tú của Jungkook, đôi mắt màu trà nhàn nhạt mờ một lớp sương.

"Jeon Jungkook, chúng ta bỏ trốn đi."

Mà Jungkook đang bình thản ngủ say, chắc chắn sẽ không biết được, vào một buổi tối nào đấy, Namjoon đã nói với anh một câu này. Nếu anh nghe được, hẳn sẽ không chút do dự nắm chặt tay Namjoon, đưa em ấy chạy trốn tới nơi nào đó không có hỗn loạn chuyện cuộc đời.

Đáng tiếc, anh cuối cùng cũng là không thể nghe được.

Câu nói này, ngoại trừ bản thân cậu, hoàn toàn không có ai nghe thấy, giống như một giọt nước mưa rơi cô độc rơi vào biển lớn, chỉ trong giây lát liền biến mất, tựa như chưa bao giờ tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip