Chương 15: Trái tim đập mãi tính người

Chương 15: Trái tim đập mãi tính người

Sau khi Khải An rời đi, không khí trong biệt thự bỗng trở nên trầm lặng hơn hẳn.

Một người hầu nữ đã lớn tuổi, cũng là một Omega lâu năm phục vụ trong gia đình phu nhân An Nhiên, đứng gần đó, ánh mắt ẩn chứa sự lo lắng.

Bà không kiềm được nữa, cúi đầu thấp giọng nói:

“Phu nhân, tại sao lại để một người như cậu ta ở trọ?”

An Nhiên phu nhân bình thản nhấp trà, không hề có chút bất ngờ trước lời của người hầu thân tín.

“Người như cậu ta?” Phu nhân chậm rãi hỏi lại, ánh mắt lướt qua nữ hầu một cách đầy ẩn ý.

Người hầu siết nhẹ tay vào tạp dề, giọng nói mang theo chút e dè nhưng vẫn kiên định:

“Phu nhân cũng biết rồi đấy. Cậu ta là Băng Niệm nhị thiếu gia nhà Vũ bá tước.

Mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa phân hóa. Không phải Alpha, cũng chẳng phải Omega. Một Beta sống trong gia tộc toàn Alpha, lại không hề có khí chất mạnh mẽ.

Hơn nữa, cậu ta còn nổi tiếng là kẻ kiêu căng, ngạo mạn, xem thường quý tộc cấp thấp.”

Nữ hầu lặng một chút, rồi hạ giọng hơn, đầy dè chừng.

“Cậu ta còn hay dùng sắc đẹp để mê hoặc những Alpha ngu ngốc.”

Câu nói cuối cùng vừa dứt, căn phòng bỗng rơi vào tĩnh lặng.

An Nhiên phu nhân không phản ứng ngay, mà chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt vẫn điềm nhiên.

Bà khẽ mỉm cười, giọng nói dịu dàng nhưng mang theo một sự chắc chắn tuyệt đối:

“Ngươi có biết một con người thực sự như thế nào không?”

Người hầu nữ khẽ khựng lại trước câu hỏi bất ngờ.

“Để biết một ai đó là người như thế nào, không thể chỉ nghe từ miệng người khác. Phải tự mình tiếp xúc với họ.”

Nữ hầu có chút bối rối, nhưng vẫn không kìm được mà nói thêm:

“Nhưng những lời đồn ấy… không phải vô cớ mà có, thưa phu nhân.”

An Nhiên phu nhân bật cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía khung cửa sổ, nơi ánh trăng đang chiếu rọi lên khu vườn tĩnh mịch.

“Ta đã từng thấy cậu ấy trong vũ hội hoàng gia.

Lúc đó, cậu ấy thực sự rất khác.

Kiêu căng. Cao ngạo. Lạnh lùng.

Một thiếu gia thích thể hiện bản thân, luôn tỏa ra cảm giác coi thường những kẻ thấp kém hơn mình.

Nhưng người mà ta nói chuyện hôm nay… hoàn toàn khác xa một trời một vực.”

Phu nhân nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt mang theo chút suy tư.

“Ta nghĩ rằng, ở thủ đô, cậu ấy bị bó buộc bởi điều gì đó, nên mới cư xử như vậy.

Nhưng tại Đông Lư, nơi không ai biết cậu ấy là ai, cậu ấy lại tỏ ra rất hòa nhã, không phân biệt giai cấp, rất có học thức, và không hề có vẻ gì là một kẻ lẳng lơ như lời đồn đại.”

Phu nhân đặt chén trà xuống bàn, nhìn thẳng vào nữ hầu, ánh mắt sắc bén hơn một chút.

“Ngươi nói cậu ấy hay dùng sắc đẹp để quyến rũ Alpha? Vậy ngươi nghĩ gì về những hiệp sĩ đi cùng cậu ấy?”

Người hầu khẽ sững lại, đôi mắt dao động.

Hiệp sĩ của cậu ta.

Họ không phải kiểu người bị sắc đẹp làm mờ mắt.

Nhưng họ lại trung thành với cậu ta một cách kỳ lạ.

Trong khi đó, lời đồn đại ở Luân Thành nói rằng không ai trong phủ Vũ bá tước thích Băng Niệm, trừ những Alpha háo sắc.

Sự mâu thuẫn này… rốt cuộc là sao?

Người hầu nữ không thể trả lời ngay.

An Nhiên phu nhân chỉ mỉm cười đầy ẩn ý, rồi chậm rãi nói:

“Ta tin rằng, có những điều mà chúng ta chưa biết rõ về cậu ấy.”

Nói rồi, bà bình thản đứng dậy, để lại một nữ hầu vẫn còn bối rối đứng giữa căn phòng.

Trong khi đó, Khải An đang thả mình vào bầu không khí nhộn nhịp của chợ đêm Đông Lư.

Những ánh đèn lồng lung linh phản chiếu xuống mặt đường lát đá, hương thơm của thức ăn nướng hòa quyện với mùi ngọt của bánh kẹo, tạo nên một khung cảnh sống động mà cậu chưa từng có cơ hội tận hưởng từ khi xuyên vào thế giới này.

Tựa như một phần ký ức cũ từ Sài Gòn ùa về. Khải An thoáng chút nhớ nhung về gia đình và cả người bạn Thiên Vũ ấy.

Một đêm rực rỡ ánh đèn.

Một con phố đầy ắp người.

Một nơi mà cậu có thể tạm thời quên đi thân phận của mình, và chỉ đơn giản là một con người đang tận hưởng cuộc sống.

Khải An mua vài xiên thịt nướng, mùi thơm nức mũi khiến cậu không kiềm được mà cắn một miếng, cảm nhận vị ngọt của thịt hòa cùng mùi khói nướng.

Cậu lại ghé thêm vài gian hàng nhỏ, chọn mua những món đồ trang trí đẹp mắt.

Những thứ này không có giá trị gì trong thế giới quý tộc, nhưng cậu vẫn thích chúng vì đơn giản chúng mang đến cảm giác gần gũi với một cuộc sống mà cậu từng có.

Khải An không đi một mình.

Hầu gái Nhã Lan không đi theo cậu, nhưng có hai hiệp sĩ hộ tống phía sau.

Họ không can thiệp vào sở thích của cậu, nhưng không thể giấu được sự ngạc nhiên khi thấy cậu vui vẻ như vậy.

Một trong hai hiệp sĩ khẽ hạ giọng nói với người bên cạnh:

“Cậu ấy lúc nào cũng kiêu căng xa cách, nhưng hôm nay lại…”

Người còn lại gật gù, ánh mắt dõi theo Khải An đang mỉm cười khi nhận lấy một chiếc lồng đèn nhỏ từ một tiểu thương.

Ánh sáng vàng rực của đèn lồng chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật mái tóc bạch kim ngả vàng nhạt mềm mại, đôi mắt lam sâu thẳm như đại dương.

Đẹp đến mức khiến người ta phải sững lại.

Người hiệp sĩ đầu tiên khẽ thì thầm:

“Nếu cậu ấy đã phân hóa, tôi nghĩ cậu ấy phải là Omega.”

"Trời đất ơi, Công Chính. Muốn chết à? Bá tước mà nghe thấy là cắt lưỡi cậu."

"Chậc, ở đây ai nghe được chứ!"

Bọn họ quay sang nhìn Băng Niệm.

Họ không nói thêm, chỉ im lặng đi theo bảo vệ cậu.

Nhưng trong lòng họ đều không thể phủ nhận một điều rằng người con trai này, dù là Beta hay Omega, đều sở hữu một sức hút kỳ lạ mà họ chưa từng thấy trước đây.

Và có lẽ… Băng Niệm mà họ biết, thực sự chỉ là một thiếu niên đơn thuần và đầy mâu thuẫn ở tuổi mới lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip