Chương 12

Cuối tuần này Phong Dao ngủ lại nhà bạn trai. Sau khi Bùi Nam Yên tắm xong thì vẫn còn rất kích động, cậu rất muốn tìm ai đó để chia sẻ niềm vui này, nhưng nếu nghĩ lại thì thấy hẳn là Phong Dao đang vui vui vẻ vẻ với bạn trai, Bùi Nam Yên cũng không thể không biết điều mà làm phiền cậu. Thế rồi, cậu mím môi nằm ngửa trên nệm giường thơm tho mềm mại, có lẽ vì nhiệt độ trong phòng tắm hơi cao nên cậu thấy mặt mình nong nóng, mãi cũng không dịu đi.

Nụ hôn với Tống Miễn cứ hiện lên trong đầu Bùi Nam Yên mãi, vừa ngây thơ vừa lãng mạn đến nỗi làm Bùi Nam Yên muốn hét lên cho thoả lòng. Thế nhưng cậu cố gắng kìm nén, chỉ ngốc nghếch cuốn chăn lăn mấy vòng trên giường, muốn làm dịu đi cảm xúc cuồn cuộn trào dâng trong lòng.

Không phải là mình đã quá chủ động rồi sao? Tống Miễn chỉ nói muốn được hôn chúc ngủ ngon thôi chứ đâu có nói rõ là muốn hôn trán hay hôn má, thế mà tự mình lại đi hôn môi người ta! Như thế thì Tống Miễn sẽ nghĩ mình không thận trọng chút nào!!! Nhưng mà...nhưng mấy chuyện thân mật hơn cũng đã làm với Tống Miễn rồi, chắc là cậu ấy sẽ không nghĩ như vậy về mình đâu ha? Nói đi nói lại thì giờ mình cũng đã lỡ hôn Tống Miễn mất rồi, vậy việc cần làm tiếp theo chẳng phải là nên mau chóng xác định quan hệ với cậu ấy sao? Nếu không thì chắc mình sẽ thành một Omega xấu xa, chỉ biết ngả ngớn không biết chịu trách nhiệm nhỉ?

Càng lúc càng có nhiều vấn đề nảy sinh trong đầu Bùi Nam Yên, quấy nhiễu tinh thần cậu. Bùi Nam Yên lần đầu bị cảm xúc kịch liệt như vậy quấn lấy nên khó mà bình tĩnh, cậu mím môi rồi cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Bùi Đông Dư.

Bùi Đông Dư nhanh chóng nghe máy, nhưng anh còn chưa kịp mở miệng thì đã bị một câu "Anh hai ơi..." ngoan ngoãn vô cùng của Bùi Nam Yên doạ cho suýt mất ngủ đêm nay.

Dù sao thì chỉ khi nào Bùi Nam Yên gây hoạ hoặc có việc gì cần nhờ anh thì mới gọi anh như vậy thôi. Lúc bình thường cậu cũng chỉ gọi là anh, lúc không vui hay thẹn quá hoá giận thì ngay cả tên họ của anh cũng gọi đầy đủ.

"Bảo bối đừng doạ anh sợ nha." Bùi Đông Dư nói, "Em gây hoạ gì rồi?"

"Cút."

Quả nhiên là nghe cái giọng nói lạnh lùng vô tình này thì vẫn thoải mái hơn.

Bùi Đông Dư thật ra cũng không muốn chọc giận em trai bảo bối, chỉ là muốn ghẹo cậu một chút thôi. "Làm sao vậy? Em có gì muốn nói với anh hai?"

"Ừm... Chuyện là vầy..." Hiếm có khi nào mà Bùi Nam Yên ấp úng. "Em hỏi anh này, lúc anh theo đuổi anh Hề Vũ ấy, anh làm cách nào vậy? Ý em là... làm sao để xác định quan hệ đó?"

Bùi Đông Dư nghe vậy thì khựng lại một chút. "Bảo bối ơi em thích ai rồi?"

"... Anh mau trả lời câu hỏi của em đi."

"Em thích ai, anh hai giúp em trói người mang đến liền."

Bùi Nam Yên bị doạ mất hồn: "Bùi Đông Dư, anh là thổ phỉ à?"

Bùi Đông Dư cây ngay không sợ chết đứng: "Không phải. Em trai của anh là một Omega thông minh xinh đẹp, thằng nhãi mắt mù nào mà dám bắt em theo đuổi nó?"

"Bùi Đông Dư, sao anh dám mắng người!" Bùi Nam Yên không ngờ rẳng Bùi Đông Dư đã không cho được lời khuyên nào hữu ích mà còn dùng mấy cụm từ "mắt mù", "thằng nhãi"  để sỉ nhục Tống Miễn, sau khi nổi đoá xong thì cậu hơi chần chừ: "Anh, đừng nói là... hồi xưa lúc anh thích anh Hề Vũ thì liền bắt trói anh ấy rồi mang đi đấy nha?!"

"..." Lúc này Bùi Đông Dư cảm thấy em trai bảo bối của mình sao mà kém thông minh thế, nghĩ vớ vẩn đến nỗi làm hắn bất đắc dĩ nói: "Sao em lại nghĩ về anh hai em như vậy chứ? Hề Vũ với anh là hai bên tình nguyện, ăn bữa cơm nắm bàn tay xem bộ phim, cứ thế mà tự nhiên đến với nhau thôi. Từ lúc anh theo người ta cho đến khi bọn anh ở bên nhau, chẳng phải em cũng biết toàn bộ quá trình đó sao? Đã thế còn suốt ngày nói ghét bỏ chán ghét bọn anh nữa cơ..."

Có lẽ Bùi Nam Yên cũng thấy cậu đã nghĩ xấu cho anh hai mất rồi, nên nhất thời cũng ngại mở miệng. Bùi Đông Dư tận tình khuyên nhủ mà càm ràm vài câu, muốn cậu chăm sóc bản thân thật tốt, dặn cậu khi rảnh rỗi thì nhớ gọi điện cho người cha đang nghỉ phép ở nước ngoài của họ, với cả khi mua thuốc ức chế cho mình thì nhớ nhìn kĩ ngày sản xuất, đừng như lần trước mua nhầm thuốc quá hạn, chất lượng kém.

Chuyện thuốc ức chế thật ra là do Bùi Nam Yên kiếm cớ để qua mặt Bùi Đông Dư lúc kì động dục của cậu đột ngột đến, nhưng nguyên nhân thật sự so với việc uống thuốc quá hạn còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nhưng mà Tống Miễn đã giúp cậu giải quyết xong, Bùi Nam Yên không muốn nhắc đến vì sợ anh hai phải lo nghĩ.

Dù sao thì bây giờ Bùi Đông Dư cũng phải dâng thân mình cho toàn bộ sự nghiệp của nhà họ Bùi, bất cứ lúc nào cũng có thể phải gặp mặt mấy ông lớn hói đầu, bận bịu và vất vả lắm.

Nửa cái lời khuyên hữu ích cũng không có, lại còn phải nghe Bùi Đông Dư lải nhải tận hai mươi phút. Hiếm khi Bùi Nam Yên không thấy khó chịu vì Bùi Đông Dư nhiều lời, cậu ngoan ngoãn lắng nghe rồi sau đó bình tĩnh chúc anh ngủ ngon, cúp điện thoại.

Bùi Nam Yên hơi ngẩn người, cậu tuỳ tiện lướt điện thoại, bỗng nhiên có một thông báo hiện lên trên màn hình.

"Năm 2019 sắp kết thúc rồi! Trong một năm này bạn đã thực hiện được tâm nguyện của mình chưa?"

Bùi Nam Yên sửng sốt nhìn tiêu đề, sau đó liền mở lịch ra xem. Cậu bất ngờ phát hiện thứ ba chính là ngày 31 tháng 12.

Thật là nhanh quá.

Bùi Nam Yên than nhẹ một tiếng. Ánh mắt cậu rơi xuống chiếc cặp màu đen vứt trên ghế sofa, treo trên dây kéo chính là một chú ngựa nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn. Nó gợi cậu nhớ lại Tống Miễn chính là người đã tặng móc khoá nhỏ cho cậu.

Có một chút gì đó loé lên trong đầu, đột nhiên Bùi Nam Yên rất muốn hỏi Tống Miễn liệu rằng hắn có còn nhớ đến trại huấn luyện bắn cung Vân Sơn hay không. Thật ra vào hai năm trước, hai người bọn họ đã từng gặp nhau. Thế nhưng, dù Bùi Nam Yên có muốn biết đáp án đến mức nào thì cuối cùng cậu cũng không dám nói ra.

Từ nhỏ Bùi Nam Yên đã quen kiêu ngạo rồi, thật ra cậu rất sợ phải nghe một câu trả lời khiến mình thất vọng. Cậu vẫn không quên nổi Tống Miễn đã lạnh lùng thế nào khi họ gặp lại nhau, vậy nên đã rất nhiều lần lời nói đến bên môi nhưng vẫn bị cậu nuốt vào.

Cậu không dám tận mặt nghe sự thật rằng hắn "đã quên lần gặp Bùi Nam Yên vào mùa hè lớp 11 ở trại huấn luyện bắn cung Vân Sơn". Nếu chỉ một mình cậu nhớ mãi ký ức này thì cậu sẽ ủ rũ, buồn bã lắm.

Trại Vân Sơn? Bùi Nam Yên bật dậy, không nói không rằng mà xuống giường rồi liền ngồi xổm bên cạnh bàn học, kéo ra một cái hộp giấy chứa đồ linh tinh. Bên trong hộp toàn là đồ chơi hồi nhỏ mà cậu không nỡ vứt đi. Cậu mím môi lục lọi gần mười phút, cuối cùng cũng tìm được thứ cần tìm.

Hồi ấy cậu đến chơi ở trại bắn cung Vân Sơn, chủ trại là một người bạn của Bùi Đông Dư có tặng cậu một cái hộp bút lưu niệm của trại. Bốn mặt hộp bút đều có những cánh cung nhựa nho nhỏ, làm thành một cái hộp bút hình vuông, trên đó còn có bảy chữ "Trại huấn luyện bắn cung Vân Sơn" thếp vàng.

Lúc Bùi Nam Yên học lớp 12 rất thích cái hộp bút này. Cậu thường đặt nó trên bàn sách trong phòng ngủ, có lẽ là để hữu hình hoá ký ức của mình, qua đó mà nhớ mãi khuôn mặt của Tống Miễn. Thế nên cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra Tống Miễn ngay - mà cũng có thể không phải là nhờ nó, vì dù sao thì khuôn mặt của Tống Miễn cũng rất xuất sắc, một khi đã gặp gỡ thì hẳn là có rất ít người quên đi.

Lúc Bùi Nam Yên mới học đại học năm nhất thì vẫn còn dùng hộp bút của trại Vân Sơn. Mãi đến sau này khi biết chuyện Tống Miễn đã có người trong lòng, cậu cảm thấy tình cảm chưa kịp đơm hoa của mình đã bị thực tế bóp chết, vì vậy mà nản lòng rồi ném vật dễ dàng gợi nhớ về Tống Miễn vào hộp luôn.

Cứ nhắm mắt làm ngơ đi. Cậu lừa mình dối người mà nghĩ như vậy đấy.

Chỉ là không nghĩ đến một năm sau, Bùi Nam Yên lại lấy giấy ăn trên bàn rồi lau chùi cái hộp bút vốn còn nguyên vẹn này thật cẩn thận. Cậu thầm nghĩ ngày mai sẽ ra ngoài mua một hộp quà thật đẹp, khi ngành của họ tổ chức hoạt động đón giao thừa, lúc gặp Tống Miễn cậu sẽ tặng cho hắn cái hộp bút này.

Như thế thì cậu có thể nhân cơ hội mà thăm dò Tống Miễn, để xem hắn có còn nhớ gì về trại Vân Sơn không. Nếu như hắn nói nhớ, Bùi Nam Yên sẽ thuận thế hỏi hắn thêm một chút, xem hắn liệu có nhớ rằng mình đã từng dạy bắn cung cho một người bạn cùng tuổi. Cứ như vậy, Bùi Nam Yên có thể tự nhiên dẫn câu chuyện đến lần gặp gỡ đầu tiên.

Nếu như Tống Miễn không nhớ, vậy thì lại...

Vậy lúc đó phải làm sao đây? Bùi Nam Yên nhíu mày suy nghĩ lâu thật lâu, nhưng cũng không nghĩ ra được nếu lỡ như cậu phải đối mặt với tình huống đó thì nên làm gì bây giờ.

Có lẽ lúc ấy cậu sẽ không làm được gì hết, chỉ có thể một mình chìm vào nỗi buồn... Nhưng ít ra vẫn sẽ không giống với chuyện đột nhiên hỏi rồi nhận được một câu trả lời phũ phàng, sau đó lại khổ tâm.

Ai mà biết được chứ.

Bùi Nam Yên chớp đôi mắt hơi mỏi, mỗi lúc một mơ hồ.

---

Lời editor: thế là hé mở ra được một chút về quá khứ. Anh hai của Bùi Nam Yên dễ thương muốn chết luôn (>.<) chắc vì mình chỉ có chị gái nên lúc nào cũng muốn có anh trai =))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip