HỒI 3: QUAY ĐẦU NHÌN THẤY EM [12/ Anh hãy quay lại nhìn đi]
Người quay đầu nhìn lại vẫn chỉ có mình tôi ở đó, quay đầu nhìn lại thật kỹ liền nhận ra hình ảnh tôi thật rõ ràng. Chỉ là tại sao đến lúc này mới nhận ra, lúc này mới chịu nhìn thấu nỗi lòng của tôi?
Người khóc bởi điều gì?
Đau bởi thấy gì?
Xin lỗi bởi vì sao?
Tôi chẳng mấy cần câu trả lời đâu, chỉ cần người chịu theo tôi, sánh bước cùng tôi đến nơi chỉ có hai ta thôi là được rồi.
.
Điều tồi tệ nhất chính là đối diện với người bản thân cảm thấy nợ họ rất nhiều nhưng họ lại tuyệt nhiên không chút gì là nổi giận. Sanghyeok thật sự cảm thấy ngột ngạt kinh khủng, anh xấu hổ, anh tự trách về tội lỗi mình đã gây ra với Minseok bé nhỏ. Nhưng tại sao em lại không nổi giận, không trách cứ, không rời bỏ anh như đám người ngoài kia? Ryu Minseok càng làm như vậy khiến Sanghyeok lại càng chẳng thể tha thứ cho bản thân mình.
Căn phòng này của anh tuy rộng hơn mấy phòng khác nhưng lúc này lại cảm thấy hai người ở trong thật sự không chứa nổi. Minseok đứng yên một hồi cũng đưa tay bật điện nơi gần bàn máy tính của anh, ánh sáng trắng khiến Sanghyeok hơi nhíu mày khó chịu. Khuôn mặt gầy gầy nhăn nhó vì chưa kịp thích ứng với điều kiện bất ngờ, Minseok để ý thấy cổ tay đã thành sẹo của Sanghyeok đang chắn trước mắt mình. Đầu tiên chính là bất ngờ, sau đó là đau thương rồi chuyển qua giận dữ. Hương quýt chua cứ thế tỏa ra xung quanh lấn át toàn bộ căn phòng, Sanghyeok chun chun cánh mũi vô thức ngửi được anh cũng liền hiểu Minseok đang tức giận thế nào. Chứ bình thường tín hương của Minseok sẽ là mùi quýt ngọt ngào dễ chịu, lần nào đau đầu Sanghyeok cũng muốn ngửi thấy mùi hương ấy.
- Anh nên xin lỗi em đúng không?
- À không, anh phải xin lỗi mới đúng. - Minseok siết chặt nắm tay đứng trước mặt omega gầy yếu kia, chỉ mới một thời gian sức khỏe của Sanghyeok có vẻ không tốt lắm đã gầy như vậy rồi? Em cứ chăm chú vào cổ tay khiến Sanghyeok giật mình mà giấu nó dưới lớp áo khoác của mình, hành động giấu giấu giếm giếm này của Sanghyeok lại càng khiến em phẫn nộ.
- Anh đúng là một tên ngốc, một tên omega không thông minh và quá yếu đuối... - Sanghyeok vẫn triệt để cúi đầu không nói chuyện, anh thấy Minseok nói rất đúng. Vì một tình yêu giả tạo mà hành hạ bản thân mình, vì một ánh mắt mông lung mà lại đi đâm cho đồng đội mình một nhát rõ đau để rồi cuối cùng anh nhận lại được gì? Nhận lại toàn bộ đều là đau đớn, cùng xấu hổ. Tình yêu không có, đứa con cuối cùng cũng không muốn ở cạnh mình, cả thế giới đều đứng lên bỏ đi để lại người có nhân cách rách nát như anh lại hứng chịu hậu quả do mình tạo ra.
- Xin lỗi....anh thật sự xin lỗi Minseok à.
- Tất cả, đều là do anh, tại sao em lại không đánh anh đi, giận dữ mà trút hết mọi uất ức của mình đi? - Đôi mắt tuyệt vọng ầng ậc nước của anh khiến Minseok có chút giật mình lùi lại, khuôn mặt méo mó mếu cười cũng không thể nhận ra được thật sự quá đáng thương rồi. Ryu Minseok thật sự không hận anh, chỉ là em trách anh. Trách anh lúc nào cũng tự ti với chính mình, trách anh mù quáng với thứ tình yêu không đáng, trách anh ngu ngốc không chịu nhận ra người bên cạnh mình tốt đến nhường nào. Còn chuyện tình yêu của em thì chẳng có gì to tát cả, hai người đã và đang yêu nhau đột nhiên lại chia tay vì một vấn đề bất ngờ nào đó suy cho cùng cũng là duyên số. Là vận mệnh không cho chúng ta bên nhau, cũng có thể chính là món quà ông trời ban tặng cho chúng ta ở một giai đoạn nào đó để hai người rời đi, đi đến nơi nào đó và tìm được một người tốt hơn. Và Ryu Minseok đã tin điều đó, em đã tìm được một nửa trái tim còn lại, và sẽ tiếp tục một hành trình mới mặc cho tương lai có sóng gió nào đi chăng nữa. Em lúc nào cũng luôn quý trọng hiện tại, đó cũng là điều mà Sanghyeok vĩnh viễn không có cũng không hiểu được.
- Anh, anh biết vì sao em không đánh anh không? - Sanghyeok vẫn lẳng lặng nhìn nụ cười nhạt của em, anh biết chứ vì em chẳng muốn đụng vào người đê tiện như anh mà.
- Không đâu...là vì em biết ơn, biết ơn vì anh đã giúp em tìm được một người tốt hơn, trân trọng em hơn, yêu em rất nhiều. Cũng là vì em thương anh hơn việc giận dữ mà đánh anh. - Minseok đương nhiên hiểu được anh đang suy nghĩ điều gì, tính cách của anh lúc nào cũng như vậy hết. Dù cho anh được mệnh danh là omega huyền thoại, dù cho anh được tất cả mọi người yêu quý thì cũng không thể thay đổi một Lee Sanghyeok luôn tự ti, và sợ hãi bị bỏ rơi, sợ hãi việc không ai yêu và trân trọng mình thật lòng.
- Minseok à....
- Lee Sanghyeok, anh có rất nhiều người quan tâm, tại sao anh chỉ nhìn thấy những lúc mọi người ở riêng cùng nhau mà không thấy những lúc mọi người bên cạnh anh, tại sao anh chỉ thấy mọi người quan tâm em mà không thấy những lúc họ chạy đôn chạy đáo chì vì họ lo lắng cho anh bị lạnh, lo anh bị ốm, lo anh không thoải mái. Tại sao anh lúc nào cũng đẩy người khác ra xa mình bằng thái độ lạnh nhạt mà không chịu kéo họ lại bên cạnh mình. Anh muốn được yêu thương anh chỉ cần nói ra thôi, muốn được chia sẻ chỉ cần gọi một tiếng thôi, ai cũng sẽ bỏ hết mọi việc đang làm chỉ để bên cạnh lắng nghe anh cơ mà - Sanghyeok ngã quỵ, tầng nước mắt anh cứ nối tiếp, nối tiếp nhau mà rơi xuống. Tất cả chỉ là do anh tư suy diễn và nghĩ ngợi quá nhiều trong khi chẳng ai có suy nghĩ không quan tâm anh cả.
- Yêu thương chính mình mới là thứ đáng để mặc kệ mọi thứ nhất đó anh à. - Minseok cúi người nắm lấy cổ tay đã thành sẹo của Sanghyeok, em thở dài mà vuốt ve nó. Minseok muốn hỏi anh lúc đó có đau lắm không? Lúc đặt lưỡi dao lạnh ngắt đó lên cổ tay gầy này anh đã nghĩ gì? Lúc nhìn máu chảy đỏ rực anh có hối hận không?
- Anh Sanghyeok, em tha thứ cho anh rồi, anh sau này phải sống vì bản thân nhé! Đừng cố làm đau mình cũng đừng cố kết thúc cuộc đời này vì vẫn còn có người cần anh lắm. - Đôi mắt em híp cười, những ngón tay nhỏ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt anh. Em chỉ muốn nói rõ lời tha thứ của mình để giúp anh tương lai không phải dằn vặt vì những lỗi lầm của quá khứ nữa. Và cũng muốn anh nhìn rõ lòng mình, nhìn rõ phía sau lưng của chính bản thân.
- Anh ơi....anh nhìn thấy không? Ngoài kia còn có một Moon Hyeonjoon bằng da bằng thịt, nó sống bằng tình yêu nó dành cho anh, anh...những gì nên buông thì cứ buông đi... - Trước khi rời đi Minseok đã thật sự nắm lấy cả thân thể Sanghyeok mà quay ngược về phía sau, chính em đã mở cánh cửa ấy ra và Sanghyeok liền nhìn thấy bóng lưng của Hyeonjoon hướng về phía anh. Bóng lưng lớn mà dường như anh đã nhắm mắt bỏ qua dù cậu có gọi anh thế nào, anh đã cố bước đuổi theo ánh mắt mờ nhạt mà cố tình lờ đi cái nắm tay vội vàng phía sau.
- Ưh....h-hức.... - Sanghyeok khom lưng ôm chặt ngực trái đau đớn của chính mình, cánh cửa đóng lại căn phòng cũng chỉ còn mỗi mình anh đối diện với cơn tĩnh lặng, đối diện với những lời bóc trần của Minseok càng khiến anh đau đớn hơn rất nhiều. Hình ảnh của Moon Hyeonjoon cứ như vậy theo thời gian mà khắc sâu vào trái tim ấm nóng của Sanghyeok, nhẹ nhàng mà chìm sâu không thể xóa bỏ. Hyeonjoon nắm lấy trái tim của anh từ khi nó rực rỡ, đến lúc nó lạnh lẽo nhạt màu và rồi cuối cùng là một trái tim không toàn vẹn, một trái tim vỡ nát và đầy vết thương đang thối rửa.
Thật sự lần đó Hyeonjoon từ chối anh không phải như anh nghĩ, không phải cậu thấy thất vọng vì anh mà chỉ là vì cậu không muốn bản thân trở thành món ăn lấp đầy cơn đói của anh, không muốn trở thành bức tường giúp anh cố che đi vết nứt của chính mình. Cậu chỉ muốn anh rõ ràng một chuyện, Lee Sanghyeok thật sự cần cậu chỉ đơn giản là vì yêu cậu, chỉ đơn giản là vì trái tim anh, suy nghĩ của anh thuộc về cậu thôi.
Hyeonjoon mắt thấy Minseok đã ra ngoài liền hướng đến em như muốn hỏi, nhưng thằng bạn hỗ trợ của mình lại chỉ ôm lấy alpha của nó mà thôi. Cậu liền lo lắng không chịu nổi mà xông thẳng vào phía trong phòng, tiếng cạch...cánh cửa đóng lại cũng chẳng phá vỡ được không gian yên tĩnh phía trong.
Sanghyeok nức nở ngước mắt lên, tầm nhìn của anh đúng chỉ thấy mỗi đôi mắt lo lắng của Hyeonjoon. Lúc này anh mới chịu quay đầu, lúc này anh mới chịu nhìn thấy Moon Hyeonjoon.
- Moon Hyeonjoon....em h-hức....ưh...tại sao lại yêu anh.... - Hyeonjoon mỉm cười, cậu không biết này rốt cuộc có phải câu hỏi hay không nữa. Omega nhỏ này rốt cuộc giờ mới chịu nhìn cậu à, mà còn là vì người khác nói anh mới chịu nhìn chứ lại chẳng phải vì sự quan tâm của cậu thời gian qua dành cho anh quá rõ ràng.
- Em đã yêu anh từ rất lâu rồi....đợi cũng đã cả thập kỷ rồi mà giờ anh chỉ hỏi em như vậy thôi à? - Hyeonjoon quỳ gối nhẹ nhàng mà chân thành nhất, cậu kéo lấy Sanghyeok để anh gục người vào trái tim của mình, để anh nghe thử xem nó đang đập loạn thế nào vì câu hỏi của anh. Nếu lúc này anh thay cái câu hỏi vốn chẳng cần hỏi thành câu trả lời thì tốt biết bao nhưng không cần, cậu cũng chẳng mong anh trả lời tình cảm của cậu đâu, chỉ cần anh chấp nhận mở lòng mình rộng một chút là được rồi. Chỉ cần trái tim anh đủ chỗ ôm lấy cậu là được rồi, dù nó có tan nát thế nào đi nữa cũng hãy để Hyeonjoon có thể dùng tình yêu của mình tái sinh nó.
- Đi cùng em đi, em đưa anh đi...chúng ta cùng nhau đi thật xa thật xa, đi đến vùng đất chẳng biết chúng ta là ai, đi đến nơi mà nơi đó chào đón và yêu thương chúng ta, được không? - Hyeonjoon vuốt ve tấm lưng gầy của anh, bóng lưng người này cậu đã nhìn đủ rồi, cái quay đầu của anh cũng đã đợi được rồi. Còn điều cuối cùng chính là cái nắm tay của anh nữa thôi, khoảnh khắc này anh hãy nắm lấy tay cậu đi bởi nó cũng đợi lâu lắm rồi, đợi như cách Hyeonjoon đợi một ánh mắt của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip