Chap 07
Cuối cùng thì cũng chịu thổ lộ một cách thẳng thắn rồi à? Diệp Anh cậu ấy nói yêu tôi kìa, nghe được lời đó tâm trí bỗng dưng cảm thấy lâng lâng một cách lạ kỳ, hoá ra người tôi phải lòng bao lâu nay cũng có tình cảm với tôi này.
Người ở trên hạ thấp đầu xuống đặt lên giữa trán tôi một cái thơm sâu, di chuyển xuống đầu mũi, và nơi hạ cánh cuối cùng chính là đôi môi này. Từ nhẹ nhàng dần chuyển sang gấp gáp rồi dẫn đến mạnh bạo, chiếc răng nhỏ của Diệp Anh cắn nhẹ lên cánh môi dưới khiến hàng chân mày của tôi khẽ nhíu vào với nhau, nhưng tuyệt nhiên lại không có lấy một tiếng than thở nào.
Vẫn chỉ có tiếng môi cùng lưỡi giao thoa nhảy múa, ướt át quyến rũ hệt như một bản nhạc Jazz cổ điển, bản nhạc ấy bao trùm lên cả căn phòng rồi.
Hà Nội vào thu nhưng dường như thân nhiệt trong cơ thể của hai đứa chúng tôi lại đang dừng ở giữa trưa hè, đều nóng đến không thể kiểm soát, mùi đàn hương trầm ấm mạnh mẽ lại xông ra mà tấn công khứu giác nhỏ bé này không biết là lần thứ bao nhiêu, chỉ biết rằng mỗi khi hít phải liền cảm thấy hai mắt lẫn đại não đều bị một tầng sương mờ phủ kín mất.
Beta vốn dĩ chẳng có tuyến mùi, cũng không thể bị dẫn dụ bởi cả hai giới alpha lẫn omega, thế nhưng khi đứng trước alpha là Diệp Anh tôi mới phát hiện ra bản thân mình yếu đuối tới nhường nào, ngay từ lần tiếp xúc đầu tiên với tin tức tố của đối phương, lập tức đã có chút bứt rứt ở trong lòng, tiếp xúc với muôn kiểu alpha ở ngoài kia, nhưng chẳng có ai khiến thần hồn tôi chao đảo như cậu ấy cả.
Có hay không, phải chăng tôi đã nghiện và yêu lấy hương thơm từ cơ thể cậu ấy rồi?
Không biết nữa, liệu tôi có yêu cái mùi gỗ đàn hương kia không, không quan trọng. Chuyện quan trọng đáng nói ở đây chính là, tôi cũng đã yêu Diệp Anh, nó là yêu, không đơn thuần chỉ là cảm nắng hay đem lòng thích thầm như trong mấy bộ phim thần tượng tình cảm học đường.
Tôi yêu cậu ấy, muốn bản thân chỉ thuộc về duy nhất một mình cậu ấy, và ngược lại như thế, muốn Diệp Anh cũng là alpha của một mình tôi mà thôi.
"Diệp Anh..."
Từ tận sâu thẳm nơi cổ họng phát ra thanh âm nhỏ gọi tên người trước mặt, đúng lúc ấy cả hai vừa dứt khỏi cái hôn dài, Diệp Anh nhìn tôi, một tay khẽ đưa lên đỉnh đầu đan cả năm đầu ngón tay vào từng sợi tóc ở trên đó rồi vuốt lấy thật nhẹ nhàng, tay bên kia cũng không có sự rảnh rang, tìm đến bàn tay tôi rồi lại nắm chặt. Bàn tay trắng hồng nhỏ xinh của tôi nằm gọn ở trong lòng bàn tay to lớn của Diệp Anh, giây phút này tôi mới chợt nhớ ra, rõ ràng so với đối phương tôi lớn hơn tận bảy tháng nhưng lúc nào cũng đều có cảm giác như mình là người nhỏ tuổi hơn, bất công thật, ngọc hoàng trên cao ban cho Diệp Anh một chiều cao lý tưởng nhưng cũng ưu ái tặng cho cậu ấy một sức khoẻ vượt trội nữa.
"Ơi? Diệp Anh nghe" - Cậu ấy đáp lại tôi bằng cái giọng trầm khàn chết người kia, không ổn rồi, ngay cả giọng nói của cậu ấy cũng làm tôi si mê một cách cuồng nhiệt, có phải tôi đang dần đi quá giới hạn rồi hay không?
"Đánh dấu Trang đi".
Nghe giống như một lời đề nghị mà cũng giống như một lời cầu xin, ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết mình nói câu đấy ra mang ý nghĩa là gì nữa, nhưng chung quy lại là tôi đã sẵn sàng rồi, sẵn sàng cho việc cả đời này sẽ chỉ ở bên cạnh Diệp Anh và là của cậu ấy.
Nói một cách thô thiển và thực tế ra thì kia chính là một lời mời mọc gạ tình. Trong tâm trí của bản thân chưa một lúc nào tôi có suy nghĩ sẽ đi nói những lời này với một ai đó, đặc biệt là alpha, vì vốn dĩ ngay từ nhỏ tôi đã định hình rằng khi lớn lên người mà mình kết hôn và sống chung sẽ là một beta, nhưng rồi sao? Cuộc gặp gỡ giữa hai chúng tôi đã tháo gỡ tất cả, mọi nguyên tắc được dựng lên cũng hoàn toàn bị Diệp Anh phá vỡ.
"Chắc chắn không?" - Cậu ấy hỏi tôi như để xác minh lại, và tôi đã gật đầu thay cho câu trả lời của mình.
"Nếu không muốn thì cứ nói, Diệp Anh sẽ dừng lại"
Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu bé nhỏ ạ, Thuỳ Trang này rất có trách nhiệm với lời nói của mình, đã phi lao rồi là sẽ chạy theo lao tới cuối cùng.
Khi mà cả hai đã chắc chắn hết rồi, đều đang ở trạng thái tỉnh táo nhất thì cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến thôi.
Trùng hợp sao trời cũng bất chợt đổ mưa tầm tã, tiếng sấm chớp và tiếng mưa ào ào đập vào nhau lấn át đi cả tiếng động ám muội nhuốm màu hồng xuân ở trong căn phòng nhỏ chật hẹp.
Tiếng thở gấp hay những tiếng nỉ non đều không lại được với tiếng của thiên vương trên cao kia. Từng có một lần tìm hiểu thì tôi biết chuyện đánh dấu này chẳng nhẹ nhàng gì cho cam, nhưng đến mức điếng người thế này thì không tưởng tượng nổi.
Tôi có thể tự mình cảm nhận đối phương đang ở sâu bên trong cơ thể mình rất rõ, dù đã cố chậm rãi cố nhẹ nhàng đến đâu cũng không thể tránh khỏi sự đau đớn đến thấu cùng tâm can thế này, như một tờ giấy sắp bị xé nát.
Nơi bụng dưới và vòng quanh thắt lưng cảm tưởng như chuẩn bị nổ tung đến nơi, mỗi một lần chạm sâu là tôi là muốn gào lên thật to, nhưng may quá! Nguyễn Thuỳ Trang cái gì cũng giỏi và giỏi nhất là chịu đựng.
Đến phút cuối cùng cả tôi lẫn Diệp Anh đều không hẹn mà cùng nhau trút ra tiếng thở dài, nhưng không phải tiếng thở của sự chán chường hay mệt nhọc, mà nó là tiếng của sự thoả mãn.
Giây phút tôi sắp như một toà tháp chuẩn bị sụp đổ, Diệp Anh bỗng nắm lấy hai bên hông và lật tôi nằm úp trở lại, mọi diễn biến sau đấy đều không thể tận mắt nhìn thấy được nữa, nhưng với một beta nhạy cảm như tôi thì có thể cảm thấy rõ hơi thở ấm áp của người kia đang thổi lên vùng da sau gáy mình.
Đến rồi. Chuyện tôi mong chờ cuối cùng cũng sắp xảy ra, hai tay vô thức tóm chặt lấy ga giường màu xám tro, đầu móng tay thi nhau ghim chặt vào nó khiến chiếc ga mỏng dính gần như bị rách ra, môi của Diệp Anh đã bắt đầu có những tiếp xúc đầu tiên, cọ cọ qua lại như để tìm lấy vị trí thích hợp, sau khi tìm được, chiếc lưỡi hồng hào tinh quái cũng vươn ra lướt nhẹ trên khoảng da thịt nóng bỏng khô khốc đó. Theo phản xạ hai tay tôi run nhẹ và cổ thì liên tiếp rụt lại né tránh sự tiếp xúc kia, nhưng có cố cũng không sao rụt sâu vào nổi vì cổ của tôi đã được Diệp Anh giữ chặt lấy từ lúc nào.
Khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng đã đến, chiếc răng nanh của đối phương ghim vào phần da thịt phía sau gáy của tôi, tôi đã chuẩn bị cho việc sẽ nhắm mắt cắn chặt khớp hàm để không phải kêu lên đau đớn sau cú đánh dấu ấy, nhưng rồi ngược lại với những gì mà tôi đã dày công chuẩn bị.
Vết cắn ấy không hề sâu.
Diệp Anh rời ra, lật tôi nằm lại với tư thế ban đầu, theo đúng như quán tính, tôi luồn tay ra sau gáy sờ lên chỗ bị cắn khi nãy, đúng là đã có vết rồi đây này nhưng không quá sâu, tôi đem toàn bộ sự thắc mắc trong lòng mình hỏi thẳng người kia.
"Sao lại thế? Diệp Anh chưa đánh dấu à?"
"Rồi, đã đánh dấu rồi, nhưng chỉ là dấu vết tạm thời thôi, còn đang đi học nên mình chưa muốn đánh dấu em sâu như thế. Yên tâm đi mặc dù là dấu tạm thời, nhưng em cũng là của Diệp Anh rồi"
Chẳng hiểu gì sất, giờ còn có cả đánh dấu demo luôn à? Nhưng thôi kệ, cậu ấy nói cũng phải, đánh dấu rõ quá để người khác thấy cũng không hay, tạm thời thế này là cũng được rồi.
Sau đó hai chúng tôi cùng nhau ăn tối và cùng nhau làm bài tập tiếng Anh theo đúng như kế hoạch ban đầu, chỉ khác là...tự nhiên có sự việc hi hữu kia xen ngang nên làm giảm mất thời gian làm bài.
Tối đó sau khi học xong tôi đã ngủ lại nhà của Diệp Anh, ở trên phòng và trên giường của cậu ấy, không có chuyện gì cả, chỉ ôm nhau và ngủ thật ngon.
Thật ra sau khi kết thúc xong chuyện kia, vốn dĩ cơ thể tôi không phản ứng quá nhiều, nhưng đến sáng khi tỉnh dậy thì mới chính là cực hình. Phần eo và thắt lưng co thắt lại đau đến không còn một mỹ từ gì miêu tả nổi, ước gì lúc này tôi còn sức để xé xác Diệp Anh ra.
Suy nghĩ ấy lập tức bị tôi vứt bỏ ngay khi được người kia bế từ trong nhà vệ sinh trở lại giường nằm ngay ngắn và bắt đầu công cuộc dùng dầu xoa bóp.
"Đỡ chưa?" - Cậu ấy vừa xoa xoa thắt lưng tôi vừa nhẹ giọng hỏi han, ừ thì cũng có đỡ đỡ đi mấy phần, tạm bỏ qua cho cậu vụ này.
Vì sáng nay phải đi học sớm nên tôi tranh thủ cùng Diệp Anh ăn sáng sau đó chạy về nhà thay nhanh bộ quần áo khác rồi mới khoá cửa rời đi.
Đương nhiên là lại được ai kia chở đến trường rồi, không để cậu ấy phải ngóng chờ, lần này tôi chủ động vòng tay qua ôm rất chặt, và có vẻ như con cún kia cũng thích lắm, híp mắt lại để cười mãi thôi.
Dọc đường đi Diệp Anh cứ chốc chốc lại luồn tay xuống nắm lấy tay tôi đang ôm cậu ấy, ngón tay cái lại còn miết nhẹ trên mu bàn tay tôi mấy cái nữa, cảm giác chẳng khác nào một đôi hẹn hò.
Lúc đến trường Diệp Anh cũng chủ động vừa đi vừa ôm eo tôi, hội trong trường cứ nhìn theo không ngớt làm tôi ngại đến không dám ngẩng mặt lên nhìn, đến khi bước vào lớp rồi tôi mới gỡ tay đẩy Diệp Anh sang bên cạnh, không phải vì không thích mà là vì trong cái lớp này toàn fan nữ của cậu ấy, với lại cô bạn của tôi Quỳnh Nga cũng rất thích Diệp Anh, nếu để họ thấy được thì hơi mệt.
"Ô hô đi về cùng nhau, giờ đi học cũng cùng nhau luôn, như đôi chim cu sắp làm chung một tổ"
Lại là Lan Ngọc với những câu bông đùa vô thưởng vô phạt của nó, bình thường là tôi sẽ phản ứng ngay nhưng do đang hơi mệt nên chỉ cười cho qua chuyện, Diệp Anh thấy thế vội đi tới khoác vai Lan Ngọc rồi ghì con bé xuống để xoa đầu, trông y như hai thằng con trai đang trêu chọc nhau.
Hôm nay Quỳnh Nga im ắng lạ thường, cô ấy chỉ chống cằm ngồi một chỗ suy suy tư tư cái gì đấy, tôi chạy qua ngồi cạnh đẩy vai mấy cái mới chịu thu hồn về.
"Làm sao mà sáng ra trông như bị trộm mất sổ gạo thế kia?"
Quỳnh Nga chẳng nói gì, nhìn tôi rồi lại thở dài thườn thượt, vì hành động đấy càng làm tôi thêm phần thắc mắc hơn. Ngày hôm nay không cạy được miệng cậu ra nói thì Thuỳ Trang này không phải họ Nguyễn nữa.
"Lan Ngọc lại chọc điên gì à?"
"Ây thôi đừng nhắc tới cái tên ấy nữa được không?" - Tự nhiên cô ấy giãy nảy lên.
"Thế có chuyện gì?"
Tôi vẫn tiếp tục gặng hỏi và cuối cùng thì con thỏ trắng đó cũng chịu mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip