Thượng
Hôm nay là sinh nhật của Ahn Suho.
Nếu thời gian quay trở lai hai tháng trước, Yeon Sieun thế nào cũng không thể tưởng tượng được, một kẻ đã sớm quen với sự cô độc như mình lại có thể kết giao được bạn bè, lại còn là cái loại bạn trải qua sống chết cùng nhau.
Trước khi gặp Ahn Suho, thế giới của Yeon Sieun chỉ toàn là màu xám không hề thay đổi: học hành đúng giờ quy định, ăn uống đúng giờ quy định và đi ngủ cũng đúng giờ quy định, giống như một NPC vô cảm, sống một cuộc sống đơn điệu và lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Thế nhưng tất cả mọi thứ đã thay đổi vào ngày Yeon Sieun gặp Ahn Suho. Ahn Suho, cái người này lúc nào cũng cứ như từ trên trời đáp xuống để giải cứu cậu vậy. Điều này đã làm cho sâu trong nội tâm không dao động của Yeon Sieun dấy lên một gợn sóng nhỏ, mà gợn sóng này cứ ngày càng một lớn, nối đuôi nhau chậm rãi nhuộm thế giới xám xịt của Yeon Sieun thành một dải màu rực rỡ.
Mà với tư cách là nhân vật chính trong câu chuyện, Ahn Suho lúc này đang đầy mặt hưng phấn kéo Yeon Sieun chơi game với mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ta nhận ra rằng, thì ra Yeon Sieun cũng có điểm yếu. Vậy nên nhân cơ hội này Ahn Suho bắt đầu điên cuồng thể hiện, một lúc sau thực sự không nhìn được nữa, cậu ta liền đoạt lấy bộ điều khiển trò chơi trong tay đối phương.
Có thể là hành động quá vội vàng, hoặc là do ghế sô pha đơn quá nhỏ, lúc Ahn Suho nghiêng người đoạt lấy bộ điều khiển trò chơi, Yeon Sieun phản xạ có điều kiện né tránh, lại bị Ahn Suho ấn xuống ghế sô pha.
Cứ như vậy kéo dài một thời gian, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt ướt sũng của Yeon Sieun, Ahn Suho trong nháy mắt cảm thấy hô hấp khó khăn. Cùng với bóng bay màu hồng trong phòng đang tung bay, không khí bỗng nhuốm màu lãng mạn.
Ahn Suho giờ phút này đột nhiên nhớ tới, ngoại trừ là anh em tốt, Yeon Sieun còn có một thân phận khác - cậu ấy là Omega của mình.
Nhìn Yeon Sieun không chút phòng bị trước mặt, Ahn Suho đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, trong lòng dâng lên dục vọng chiếm hữu một cách điên cuồng, loáng thoáng trong không khí lộ ra một tia hương quýt thơm mát.
Ahn Suho thoáng nhìn đến hai tai đỏ bừng của Yeon Sieun, nhất thời có chút buồn bực, giả vờ như không thèm để ý ngồi dậy, gãi gãi đầu chuyển hướng sự chú ý: "Cơ mà, Young Yi là bò tới cửa hàng tiện lợi sao? Giờ còn chưa về nữa, tôi sắp chết đói rồi đây này."
"Bánh kem thì để muộn xíu cắt cũng được mà..." Thấy Ahn Suho thật sự đói bụng, Yeon Sieun nói: "Nếu không chúng ta ăn trước đi."
"Cậu thật là. . . " Ahn Suho sửng sốt một chút, nhìn thấy Yeon Sieun đang thực sự nghiêm túc, không khỏi tiếp tục nói: "Ý kiến này hay đấy."
"Tốt lắm." Mượn lực đứng dậy, thuận tiện vỗ vỗ chân Yeon Sieun, Ahn Suho bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, cứ như vậy, hai người thuận lợi hóa giải bầu không khí có chút khó xử, đối với hành vi mập mờ vừa rồi cũng ngầm im lặng không nhắc tới nữa.
"Vậy tôi gọi điện cho Young Yi."
"Ừ."
Yeon Sieun lấy điện thoại di động ra gọi cho Young Yi, cậu ngạc nhiên nhận ra điện thoại bên kia đã tắt máy. Yeon Sieun chưa kịp mở miệng đã lại nghe thấy giọng nói phấn khích của Ahn Suho: "Pizza đông lạnh sau khi hâm nóng ăn ngon lắm luôn! Ấy, được rồi nè!"
Yeon Sieun lơ đãng đáp lại, trong lòng vẫn thấy không yên tâm. Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, cậu vô thức liếc nhìn, là tin nhắn đến từ Oh Beomseok - kẻ tự nhận đã "đoạn tuyệt" với hai người bọn họ.
Yeon Sieun quay lại nhìn chủ nhân của chiếc điện thoại, Ahn Suho vẫn đang vui vẻ nhìn chằm chằm lò vi sóng. Suy nghĩ tạm dừng lại vài giây, Yeon Sieun vẫn lựa chọn mở điện thoại của đối phương.
"Số 18-3, Yegang-ro, Gangnam-gu, Seoul, đừng giả chết, mau tới đây."
Oh Beomseok nhắn một chuỗi địa chỉ, lúc sau lại gửi tới một bức ảnh, đồng tử Yeon Sieun lập tức mở to, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh. Đây chẳng phải là Young Yi, người vừa mới bảo đi đến cửa hàng tiện lợi sao!
Ngay lập tức, hàng ngàn suy nghĩ quay cuồng trong đầu Yeon Sieun: đủ loại vướng mắc giữa Ahn Suho và Oh Beomseok, biểu hiện không tự nhiên của Young Yi khi nói phải đi đến cửa hàng tiện lợi.
Cách đó không xa, Ahn Suho còn đang hớn hở giục Yeon Sieun tới ăn pizza, mà điện thoại trong tay cậu vẫn không ngừng rung.
"Ha ha ha, quà sinh nhật tao tặng mày đấy." Yeon Sieun dường như có thể nhìn thấy nụ cười xấu xa của đối phương xuyên qua màn hình, sau khi suy nghĩ một giây, Yeon Sieun hạ quyết định. Cậu quay đầu lại nhìn Ahn Suho đang ăn uống đến là vui vẻ : "Cậu cứ ăn trước đi."
Ahn Suho miệng ngậm đồ ăn còn không quên nghĩ đến gà rán, không ngừng lầm bầm than thở: "Tôi còn muốn ăn gà rán đấy, biết không? Thôi tôi nhịn."
Điện thoại trên tay vẫn đang rung, khung thoại không ngừng truyền đến những lời khiêu khích của Oh Beomseok. Yeon Sieun tranh thủ lúc Ahn Suho đang bận ăn không để ý, trả lời lại: "Đến ngay đây, mày đợi đi." Sau đó nhanh chóng xóa cuộc trò chuyện này. Yeon Sieun block Oh Beomseok, tránh để hắn gọi điện làm phiền, cậu còn nhét điện thoại xuống dưới khe hở của ghế sofa.
Sau khi kết thúc mọi việc một cách bình tĩnh và nhanh chóng, Yeon Sieun nhặt áo khoác của mình lên rồi bước ra ngoài, Ahn Suho vẫn đang chăm chú ăn pizza, không hề biết chuyện gì xảy ra cả. Yeon Sieun thấy thế cuối cùng cũng thả lỏng thân kinh căng chặt, cậu cảm thấy may mắn vì mình là người xem tin nhắn đầu tiên.
"Tôi đi cửa hàng tiện lợi."
Đây thực sự là một cái cớ hữu ích, Yeon Sieun quay người, không dám nhìn thẳng vào mắt Ahn Suho, chẳng ngờ đến khi mở cửa vẫn bị đối phương gọi lại.
"Đột nhiên lại đi thế." Yeon Sieun quay đầu lại, Ahn Suho khóe miệng dính đầy đồ ăn, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa mờ mịt nói: "Tôi có thể đợi cậu nhiều nhất năm phút đồng hồ thôi, thật đấy."
"Tôi sẽ quay lại sớm thôi, cậu cứ ăn trước đi."
Yeon Sieun nhìn thật sâu vào mắt Ahn Suho, buộc bản thân phải bỏ qua sự thất vọng và mong đợi trong mắt đối phương, kiên quyết đóng cửa lại.
Khi Yeon Sieun đến nơi hẹn theo địa chỉ trong tin nhắn, cậu nhận ra vị trí địa lý ở đây rất hẻo lánh, hoàn toàn trái ngược với khu đô thị rực rỡ ánh đèn của Seoul.
Yeon Sieun nắm chặt tay, cẩn thận đánh giá xung quanh, thu thập tất cả "công cụ có thể dùng để đánh nhau" có sẵn, đại não nhanh chóng tính toán con đường trốn thoát hiệu quả nhất.
"Trong trận Thermonylae, để vượt qua sự chênh lệch về số lượng, Sparta đã chọn chiến đấu trong hẻm núi, trong trận chiến một đối nhiều người phải tận dụng tốt lợi thế địa hình."
Đúng vậy, khi Yeon Sieun quyết định đi đến nơi hẹn thay cho Ahn Suho, cậu biết rõ đây là một trận đánh lấy ít địch nhiều rất gian nan, tỷ lệ thắng cũng hết sức mong manh.
Nhưng thế thì sao?
Hôm nay là sinh nhật của Ahn Suho, sao cậu ấy phải trải qua loại chuyện này trong ngày sinh nhật của mình cơ chứ, rõ ràng hôm nay phải là một ngày vui vẻ hạnh phúc, nếu phải chịu đau đớn, vậy thì hãy để bản thân chịu đựng một mình đi, cứ như vậy chấm dứt ân oán giữa Ahn Suho và Oh Beomseok, để mọi chuyện kết thúc tại đây được rồi.
Nhưng Yeon Sieun lại quên mất sự nhẫn tâm của Oh Beomseok , khi Yeon Sieun đi đến trước mặt Oh Beomseok, cậu phát hiện ngoài những người bạn "chơi" với Oh Beomseok ra thì vẫn còn có rất nhiều gương mặt xa lạ.
"Gì đây?"
Trong đám đông không biết ai hô lên.
Oh Beomseok không nhìn thấy bóng dáng trong tưởng tượng thì hơi sững lại, nhưng Jeon Youngbin ở bên cạnh lại cười nói: "Đm, thật sự là đã lâu không gặp nha, Yeon Sieun."
Young Yi thừa dịp mọi người vẫn đang ngạc nhiên, chạy lại chỗ Yeon Sieun nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Suho đâu?"
"Đm vui thật đấy."
Nghe thấy giọng nói khó chịu của Jeon Youngbin, Yeon Sieun tóm lấy Young Yi đang đờ đẫn trước mặt, nhanh chóng xoay người rời đi: "Ra khỏi đây trước đã."
"Gì cơ?"
Young Yi chưa kịp phản ứng lại đã bị Yeon Sieun kéo chạy về phía cầu thang.
Thấy vậy, Jeon Youngbin tức giận hét lên: "Đệt mẹ, ngây người ra đứng nhìn làm đ gì, mang người về lại đây cho tao!"
Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Yeon Sieun.
Cầu thang ở nơi này hẹp, Yeon Sieun lợi dụng vị trí đang chạy ở đầu của mình và địa hình để chặn một bộ phận những người đang đuổi theo, thấy Young Yi vẫn ngây người nhìn mình, Yeon Sieun hét lên: "Đi trước đi!"
Young Yi đang ngơ ngác cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội lấy điện thoại di động ra, vừa chạy vừa gọi điện thoại cho cảnh sát, không biết có phải do nơi này quá hẻo lánh hay không, cô bàng hoàng phát hiện điện thoại không có tín hiệu liên lạc. Young Yi lo lắng nhìn Yeon Sieun ở phía sau, rồi nhìn chiếc điện thoại di động không hề có phản ứng, cuối cùng cô lựa chọn cái sau - nên nhanh chóng tìm một nơi có tín hiệu để gọi cảnh sát, bằng không thì thực sự không biết Sieun có thể kéo dài được bao lâu.
Muốn đánh lạc hướng đám đông để giúp Young Yi trốn thoát, Yeon Sieun chạy đến phần đất trống trên tầng hai, nơi này lớn hơn cậu tưởng tượng, những người phía sau cũng vội vã chạy tới. Yeon Sieun theo quán tính ngã gục xuống sàn, đây là lần đầu tiên cùng nhiều người như vậy đánh nhau, bất luận là thể lực hay là tinh thần, đối với người đã phân hoá thành Omega đều là một thử thách cực lớn.
Jeon Youngbin đuổi tới nơi không thể nhịn được cười khi nhìn thấy Yeon Sieun nằm trên mặt đất, hắn cầm xà beng định đập xuống, nhưng giây tiếp theo liền phải nghiêng đầu tránh chiếc cờ lê trong tay đối phương ném tới.
Yeon Sieun nhanh chóng đứng dậy, nhân cơ hội chạy đến đống đổ nát ở đằng xa. Jeon Youngbin chưa đắc thủ liền tức giận đuổi theo, nhưng lại bị đối thủ ném cát vào mắt.
Sau khi di chuyển thành công, Yeon Sieun nhặt chiếc xà beng do đối phương đánh rơi trên mặt đất lên, từ từ đi về phía Jeon Youngbin đang kinh hoảng. Ngay khi cậu muốn một gậy đánh bất tỉnh đối phương, một thanh âm lạ lùng truyền tới .
"Kích thích đấy!"
Một nam sinh mặc đồ thể thao đi về phía ánh sáng mờ ảo, thậm chí còn vỗ tay thán phục.
Jeon Youngbin nằm trên mặt đất dường như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội chạy đến sau lưng người nọ, vừa chạy còn không quên hét lớn: "Xử lý sạch sẽ thằng này đi."
Nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, Yeon Sieun không nhịn được dò hỏi: "Là bạn của Jeon Youngbin?"
Nam sinh mặc đồ thể thao không trả lời Yeon Sieun mà chỉ nói với vẻ mặt khinh thường: "Bé như này có đánh thắng được tao không?"
Thấy vậy, Yeon Sieun không khách sáo nữa, cầm xà beng vung về phía đối thủ, không ngờ đối phương tránh được từng nhát một, thậm chí ngay cả hai tay vẫn còn đút trong túi quần.
Lúc này Yeon Sieun biết mình căn bản không phải là đối thủ của đối phương, thân thể cũng đã mệt mỏi, cậu chỉ đành dựa vào ý chí của mình để chống đỡ, nhạy bén nắm lấy vị trí sơ hở của đối thủ, Yeon Sieun dốc toàn lực ra, ôm chặt eo người trước mặt.
May mắn là Yeon Sieun thực sự đã bức đối phương phải rút tay từ trong túi ra, nhưng đáng tiếc cậu hoàn toàn không thể di chuyển nổi gã, hơn nữa còn lỡ bại lộ hoàn toàn tuyến thể sau cổ trước mặt kẻ địch.
Nam sinh mặc đồ thể thao tựa hồ phát hiện ra thế giới mới, gã nắm lấy tóc Yeon Sieun, vùi vào cổ cậu hít sâu một hơi, sau đó kích động kêu lên: "Đây vậy mà là một Omega đấy!"
Danh tính Omega của Yeon Sieun cứ như vậy mà gióng trống khua chiêng, bại lộ trước mặt mọi người!
(tbc)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip