Chương 3: Cốt truyện!
Ý thức dần dần phục hồi, Mạnh Quân Bảo thân thể không thoải mái liền rên rỉ vài câu, cảm nhận được có người ôn nhu vỗ nhẹ y liền cảm thấy an tâm, nhưng tiếp theo lại cảm thấy mờ mịt, sao lại có người ngủ bên cạnh y, cuối cùng nhớ tới sự tình hương diễm kia thì sợ tới mức "ầm" một cái mở trừng mắt.
Thẩm Tiêu Hàn nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay đem người ôm trong ngực, hai mắt doanh doanh nhìn y, thấy y khôi phục thanh tỉnh, không nói hai lời liền trực tiếp hôn lên, ngăn chặn một bụng nghi vấn của y, nụ hôn này quá mức ôn nhu, làm đầu óc Mạnh Quân Bảo còn chưa đủ thanh tỉnh lại biến thành hồ nhão, tuỳ ý nam nhân ở trong miệng y càn quấy.
Nụ hôn kết thúc, Mạnh Quân Bảo cả người nhũn ra, trong mắt thủy sắc nhộn nhạo, nửa híp mắt nhìn Thẩm Tiêu Hàn. Thẩm Tiêu Hàn không cho y cơ hội nói chuyện, đã giành trước nói: "Còn muốn ngủ nữa không? Ta cho người chuẩn bị thức ăn ngươi thích."
Mạnh Quân Bảo ngơ ngác lắc đầu.
Thẩm Tiêu Hàn thưởng thức đuôi tóc y trong tay, ở giữa trán y lưu lại một nụ hôn, sau đó tự mình đem người từ trong chăn đào ra, cầm lấy quần áo bên cạnh tự mình động thủ thay cho y.
"Ta, ta tự làm!" Mạnh Quân Bảo hoàn hồn, vội vàng nắm chặt vạt áo, lắp bắp cự tuyệt, "Ngươi trước đi ra ngoài..."
Thẩm Tiêu Hàn thần sắc thản nhiên, cũng không cưỡng cầu: "Ta ở ngoài cửa chờ, xong thì gọi ta."
Thân thể lần đầu thừa hoan vẫn còn chút bủn rủn nhưng Mạnh Quân Bảo không để ý, y chịu đựng cảm giác không khoẻ đem quần áo mặc vào, thấy bên ngoài không có động tĩnh, nhanh chóng quyết định nhảy ra ngoài cửa sổ, thoát khỏi cái nơi "Thị phi" này.
Thẩm Tiêu Hàn cười nhẹ, đem động tĩnh trong phòng nghe rõ ràng: "Quả nhiên là thế."
Nếu bảo bối của hắn muốn chơi trò "đuổi bắt", hắn sẽ vui vẻ phụng bồi, chờ bắt được rồi thao một trận là sẽ biết ngoan.
Mạnh Quân Bảo ở bên trong phủ trốn ba bốn ngày, sợ Thẩm Tiêu Hàn không nói hai lời tới cửa bắt y đi, nhưng ngoài cửa vẫn luôn gió êm sóng lặng, điềm tĩnh khiến y nhịn không được sinh ra ảo giác.
Ngày đó y xác thật cùng Thẩm Tiêu Hàn một đêm phong lưu? Thẩm Tiêu Hàn có phải đã đánh dấu y vĩnh viễn không?
Nghĩ đến chuyện này, nội tâm Mạnh Quân Bảo lại có chút phức tạp.
Kỳ thật mấy ngày qua y cũng không tốt, Omega mới vừa bị đánh dấu rất cần tin tức tố của Alpha trấn an, khi một mình khó tránh khỏi suy nghĩ miên man, tâm tình suy sụp, y thật sự chịu không nổi, lặng lẽ từ dưới giường lôi ra quần áo của Thẩm Tiêu Hàn y trộm cất giấu, ở trên giường xếp thành một ngọn núi nhỏ, đem cả người mình chôn vào.
Lúc trước hai người quan hệ tốt, cùng ăn cùng ngủ, đến trong phủ đối phương ở lại là chuyện rất bình thường, chỉ là sau khi Thẩm Tiêu Hàn phân hoá thành Alpha, quan hệ của bọn họ liền thay đổi.
Thẩm gia là thế gia võ tướng được Hoàng thượng coi trọng, Thẩm Đại tướng quân hàng năm đóng giữ biên cương, chiến công hiển hách, mà Thẩm Tiêu Hàn làm trưởng tử, tương lai kế thừa tước vị là tất nhiên, hơn nữa sau khi phân hoá tin tức tố cấp bậc cực cao, nhất cử nhất động của hắn đều được thế gian chú ý.
Mạnh Quân Bảo thì lại không giống.
Nhà bọn họ là thế gia đại tộc, tuy rằng địa vị không thấp nhưng cùng thế gia võ tướng vẫn có chênh lệch nhất định, mà y vừa không phải trưởng tử, cũng không phải hài tử được sủng ái nhất trong nhà, có thể nói là một người rất không có cảm giác tồn tại. Y cùng Thẩm Tiêu Hàn sao lại thành bằng hữu y không hiểu, hiện tại cẩn thận suy nghĩ, cũng không nhớ được rốt cuộc là như thế nào mà quen biết.
Mạnh Quân Bảo sau khi phân hoá, hương vị tin tức tố trên người cực kỳ nhạt nên vẫn nghĩ mình là Beta, thẳng đến lần đầu tiên kỳ động dục đến, y mới hiểu được nguyên lai mình là Omega. Chuyện này chỉ có người cha Omega của y cùng mấy tâm phúc biết, bất quá cũng có thể hiểu là do không ai để ý đến.
Y quý trọng mối quan hệ với Thẩm Tiêu Hàn, cũng rõ ràng một khi người cha Alpha của y phát hiện giới tính của mình, tất nhiên sẽ tìm mọi cách cùng Thẩm gia móc nối quan hệ.
Quan trường nước sâu, không lưu ý một chút liền sẽ rơi vào kết cục chết không toàn thây, Hoàng Thượng tất nhiên cũng không thích nhìn thấy phát sinh tình huống hai nhà liên hôn. Khi quân cờ không chịu khống chế của chủ nhân thì tai hoạ sẽ lặng lẽ buông xuống.
Mạnh Quân Bảo hiểu biết không nhiều lắm nhưng cũng không ngốc, lúc này mới che giấu giới tính của mình, định kỳ dùng dược vật ngăn chặn tin tức tố phát tán, giả làm một Beta bình thường. Về phương diện khác, y lựa chọn mở một thanh lâu, vì kiếm tiền dễ, cũng mượn cơ hội này cùng Thẩm Tiêu Hàn phân rõ giới hạn.
Thẩm Tiêu Hàn làm người chính trực, đối với loại hành vi bán mông này phi thường chướng mắt, bởi vậy không thể nào tiếp thu lựa chọn của Mạnh Quân Bảo, đó cũng là mồi lửa khiến mâu thuẫn mấy năm qua giữa hai người ngày càng trở nên gay gắt.
Mạnh Quân Bảo trong lòng khổ sở nhưng vẫn nở nụ cười, mang mặt nạ du tẩu giữa bụi hoa, cũng dần dần học được cách dùng tư thái vũ mị phong tao ứng đối với các loại tình huống. Y không cần bạn đời, vốn định đời này chỉ dựa vào dược vật để vượt qua kỳ động dục kỳ, lại không ngờ trời xui đất khiến bị Thẩm Tiêu Hàn phát hiện.
Mạnh Quân Bảo ngửi hương vị đã sắp tiêu tán trên quần áo, ủy khuất rớt nước mắt, trong lòng thầm mắng Thẩm Tiêu Hàn.
Có được y xong liền buông tay mặc kệ, cũng không tới xem y, hiện tại ngay cả chút tin tức tố cũng không cho giữ lại! Nam nhân hư hỏng! Kẻ lừa đảo!
Hoàn toàn quên mất lúc trước là tự mình chạy trốn.
Kỳ động dục hữu kinh vô hiểm cuối cùng cũng qua, Mạnh Quân Bảo khôi phục bộ dáng bình thường, ăn mặc chỉnh tề đến thanh lâu.
Mấy ngày không tới, thanh lâu cũng không xảy ra chuyện gì, Mạnh Quân Bảo tuần tra một phen, vừa lòng trở lại nhã gian của mình nghỉ ngơi.
"Chưởng quầy, đêm nay Tề thiếu gia đặt phòng, chỉ định muốn ngài có mặt." Gã sai vặt mang ly trà tới, cung kính đứng một bên báo cáo.
Mạnh Quân Bảo cau mày, trầm ngâm một lát nói: "Đã biết."
Gã sai vặt lui đi ra ngoài, để lại Mạnh Quân Bảo một mình phát ngốc. Y nghĩ, y hiện tại xác thật cũng coi như là đã "Bán mông" rồi, không biết Thẩm Tiêu Hàn sau khi biết sẽ nhìn y như thế nào. Nghĩ vậy, y không khỏi cười khổ.
Màn đêm buông xuống, bên đường sáng lên ngọn đèn ôn nhuận, bắt đầu một số bí mật không thể nhìn thấy vào ban ngày.
"Tề thiếu gia, thật đúng là đã lâu không gặp ~ hôm nay như thế nào lại rảnh đến hàn xá này của ta?"
Mạnh Quân Bảo giơ cây quạt, phong tình vạn chủng dán lên trước ngực Tề thiếu gia, cố ý vô tình dùng ngón tay ở bên hông hắn ta vuốt ve vài cái.
Tề thiếu gia dục hoả công tâm, duỗi tay bóp mông Mạnh Quân Bảo trêu đùa: "Tự nhiên là Mạnh lão bản mị lực vô hạn, khiến Tề mỗ vẫn luôn tưởng niệm." Khi nói chuyện liền thò đầu tới muốn hôn Mạnh Quân Bảo một cái.
Mạnh Quân Bảo nghiêng người tránh ra, dùng cây quạt ngăn lại động tác của hắn ta: "Tề thiếu gia thật đúng là nóng vội... Nhã gian đã chuẩn bị tốt, mời các vị lên lầu, đêm nay 'biểu diễn' đảm bảo khiến các ngài vừa lòng ~"
Tề thiếu gia bị từ chối cũng không tức giận, tà tà cười bắt lấy tay Mạnh Quân Bảo, mang một đám hồ bằng cẩu hữu cùng lên lầu. Hắn ta hôm nay đã có chuẩn bị, nhất định phải đem được người lên giường.
Rượu quá ba tuần, các Alpha có chút men say bắt đầu tản ra tin tức tố, câu dẫn các Omega tiến vào kỳ động dục giả, có người đã không kịp chờ trở về phòng, trực tiếp xé mở quần áo các kỹ nữ, đè trên mặt đất thô bạo cắm vào, trong phòng nháy mắt vang lên các loại thanh âm dâm mĩ, ân ân a a không gián đoạn.
Mạnh Quân Bảo bị rót có chút nhiều, cảm giác không khoẻ mấy ngày trước đây tựa hồ lại xuất hiện, tin tức tố dày đặc áp bách khiến y run nhè nhẹ, may mắn là y đã uống thuốc, bằng không lấy thân phận của Omega, sợ là cũng giống như kỹ tử ở trước mặt mọi người thất thố. Móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay, Mạnh Quân Bảo cắn chặt răng, liều mạng che giấu dị thường của mình.
Tề thiếu gia lại ép tới, giơ một chén rượu đưa tới bên môi y: "Mạnh đương gia, một ly cuối cùng, tới tới, mau uống."
Mạnh Quân Bảo dâng lên một cỗ buồn nôn, quay đầu muốn né tránh: "Không thể uống nữa Tề thiếu gia, ngài tha ta, tha ta đi ~" nào biết lần này Tề thiếu gia không thuận theo, cường ngạnh bắt lấy mặt y muốn rót rượu vào: "Không được! Phải uống!"
Tề thiếu gia thân phận không nhỏ, Mạnh Quân Bảo không dám đắc tội, chỉ có thể căng da đầu uống vào. Rượu mạnh ở yết hầu khó có thể nuốt xuống, cảm giác muốn nôn mửa càng thêm mãnh liệt, Mạnh Quân Bảo nhẫn không được, một phen đem người đẩy ra, chạy ra khỏi phòng.
Nam nhân vốn đã uống say bây giờ lại thần sắc thanh minh, bày ra một nụ cười không có hảo ý. Rượu kia đã bị hắn ta hạ dược, có thể làm Beta giống như Omega tiến vào kỳ động dục, trong vòng nửa nén hương nhất định sẽ khiến Mạnh Quân Bảo trở thành kỹ nữ chỉ nhận dương vật. Tề thiếu gia định liệu trước, thảnh thơi đứng lên, chỉnh sửa xiêm y, muốn đi theo Mạnh Quân Bảo đem người nhặt về.
Đáng tiếc mới vừa bước ra khỏi phòng liền bị người tàn nhẫn đánh vào đầu, bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.
Bên kia Mạnh Quân Bảo đã trở lại gian phòng của mình, ôm ống nhổ phun đến trời đất tối sầm, chờ đến lúc trong bụng cơ hồ không còn gì mới ngừng lại, y ngồi liệt dưới đất, đầu óc trống rỗng.
Một ly nước ấm được đưa tới miệng, Mạnh Quân Bảo theo bản năng há miệng uống xuống mới xoa dịu một chút thực quản bỏng cháy.
Thanh âm đầy từ tính từ sau lưng vang lên.
"Nguyên lai là do ta không đút no bảo bối cho nên mới ngươi mới ở đây ăn vụng." Ngón tay mang chút lạnh lẽo lau đi nước bọt ở khóe miệng y, "Tiểu hài tử không nghe lời là phải bị trừng phạt."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip