Chương 6
Mạnh Quân Bảo thất thần, cả ngày đều ở trong nhã gian của mình phát ngốc, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, không hiểu chuyện gì tạo thành tình trạng như hiện tại.
Thẩm Tiêu Hàn coi thường nhất chính là người tính tình phóng đãng, nếu chính mình cũng phe phẩy mông tiếp cận hắn, hắn có phải sẽ nhíu mày chán ghét rồi đẩy mình ra không?
Nghĩ đến đôi mắt thanh lãnh của Thẩm Tiêu Hàn toát ra sự khinh thường với mình, trái tim Mạnh Quân Bảo liền co rút đau đớn lợi hại, y không dám tiếp tục tưởng tượng nữa.
Thẩm Tiêu Hàn quả nhiên tới đúng giờ như lời hứa buổi sáng, vào nhã gian thì ngay lập tức đem người ôm lên đùi, cọ lỗ tai y làm nũng: "Ngoan bảo, ta tới rồi."
Mạnh Quân Bảo co rúm, khó khăn nói: "Ngươi từ từ... Chúng ta nói chuyện."
Vành tai phiếm hồng bị Alpha ngậm lấy, hàm hồ trả lời: "Nói đi." Đồng thời thả tin tức tố của mình ra.
Mỗi lần đều bị lừa gạt cho qua như vậy, Mạnh Quân Bảo lập tức nóng nảy, dùng sức thoát khỏi kiềm chế của Alpha, tát một cái lên mặt hắn, ảo não gầm nhẹ: "Thẩm Tiêu Hàn!"
Thẩm Tiêu Hàn bị đánh lên mặt, rất nhanh liền hiện ra vết đỏ.
Mạnh Quân Bảo hậu tri hậu giác run rẩy thu tay về, bất an chờ Alpha gây khó dễ.
Ai ngờ Thẩm Tiêu Hàn không giận mà còn cười, nắm tay y đưa tới bên miệng, hôn vào lòng bàn tay: "Ta còn tưởng rằng ngoan bảo không biết giận chứ."
Mạnh Quân Bảo khi còn nhỏ thì ngoan ngoãn nghe lời, sau khi lớn lên lại phong lưu quyến rũ, xác thật chưa từng cùng người khác bày ra sắc mặt gì, tính tình tốt dường như có thể bao dung tất cả.
Mạnh Quân Bảo đỏ mặt, nhỏ giọng xin lỗi: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý."
Thẩm Tiêu Hàn "Ân" một tiếng: "Ngoan bảo phát giận với ta, ta rất thích." Ít nhất chứng minh hắn cùng người khác không giống nhau.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Thẩm Tiêu Hàn mở miệng trước.
"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, chính là chúng ta vẫn là bạn tốt, đánh dấu vĩnh viễn kia là chuyện ngoài ý muốn, chờ đến khi hài tử sinh ra thì hảo tụ hảo tán, vân vân..." Bị chọc trúng tâm tư Mạnh Quân Bảo không dám nhìn hắn, chỉ cười gượng hai tiếng.
"Không có khả năng." Thẩm Tiêu Hàn nhéo ngón tay y trực tiếp từ chối, "Ta sẽ cưới ngươi, kiệu tám người nâng, mười dặm hồng trang, để ngươi vẻ vang gả tiến vào đại môn Thẩm gia ta."
Đây không phải điều y muốn. Mạnh Quân Bảo đồng sắc ảm đạm, tự nhiên nghĩ đến chuyện mình mang thai.
Thẩm Tiêu Hàn dùng tay chọc lên trán y: "Đừng suy nghĩ linh tinh. Ta cưới ngươi, là bởi vì ta thích ngươi." Hắn dừng một chút rồi nói, "Lúc trước là ta không tin ngươi, hiểu lầm ngươi, là tên đầu gỗ, vô duyên vô cớ phí mất thời gian mấy năm, lại không lựa lời mà chỉ dùng từ ngữ khó nghe châm chọc khiến ngươi thương tâm, gần đây ta luôn suy nghĩ, nếu lúc trước có thể cùng ngươi tâm sự, lý giải được điều khó xử của ngươi, sẽ không để ngươi vô duyên bị ủy khuất."
Mạnh Quân Bảo thình lình được tỏ tình thì mê man, đỏ mặt ấp úng.
"Ta ta ta... Ngươi ngươi..."
Thẩm Tiêu Hàn cười nhạt, giữ mặt y hôn lên: "Ta thích ngươi, ngoan bảo, ngươi có bằng lòng gả cho ta hay không?"
Mạnh Quân Bảo xấu hổ nắm chặt quần áo nam nhân trong tay, nhắm mắt cảm thụ hơi thở ôn nhu của nam nhân, y trong lòng vừa vui sướng vừa phức tạp, lo lắng chính mình sẽ mang đến phiền toái.
"Chính là nếu chúng ta thành thân sẽ rước lấy phiền toái." Mạnh Quân Bảo do dự mãi, cuối cùng vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Không cần lo lắng, ta hiểu. Mấy ngày trước ta đã nói ra ý định trong lòng với phụ thân, ngươi cũng biết ông ấy đối với ngươi vẫn luôn rất vừa lòng, không tới mấy ngày sẽ cho người tới cửa cầu hôn, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chờ ta là được."
Đã không phải lo lắng chuyện về sau nữa, Mạnh Quân Bảo rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều, trên mặt rốt cuộc nở nụ cười tươi sáng, gật đầu chủ động duỗi tay ôm lấy Thẩm Tiêu Hàn, hít thở hương vị trên người hắn.
"Nên bổ sung tin tức tố." Alpha nhắc nhở.
Mạnh Quân Bảo cười, ngoan ngoãn cởi quần áo của mình, lộ ra thân hình trắng nõn. Y cũng không phải người hay ngượng ngùng, huống chi hai người đều đã da thịt tương thân, ngày sau số lần làm chuyện đó chắc chắn sẽ càng nhiều.
Y cũng muốn hắn.
Thẩm Tiêu Hàn hôn lên cổ y, nặng nề dùng đầu lưỡi liếm láp qua lại trên tuyến thể, bức ra hương hoa nhài nồng đậm. Xuống chút nữa chính là đầu vú ngượng ngùng còn chôn sâu bên trong quầng vú màu hồng nhạt.
Thẩm Tiêu Hàn trắng trợn ở trên ngực y lưu lại ấn ký, tiếp theo đem toàn bộ quầng vú hút vào trong miệng, dùng cánh môi đè ép liếm mút, đợi khe nhỏ kia hơi hơi mở ra thì lập tức dùng đầu lưỡi cắm vào trong đó, cường ngạnh cạy ra, sau đó dùng hàm răng cắn lấy hạt đậu nhỏ kéo ra bên ngoài.
"Đau... Ân hừ..."
Mạnh Quân Bảo cắn ngón tay, chặn lại rên rỉ chực tràn ra. Đầu vú yếu ớt bị tra tấn đến đau, cố tình lại ẩn chứa một tia vui sướng, cảm giác tê dại truyền đến toàn thân, nhục hành dưới thân cũng thẳng tắp đứng lên.
Thẩm Tiêu Hàn lại dùng cách cũ hút ra một tiểu hồng anh khác, tay miệng cùng nhau ra trận, đem chúng nó đùa bỡn đến trướng lớn gấp đôi, cương cứng giữa một mảnh thịt tuyết trắng, chạm vào một chút liền run rẩy.
Omega không cần khuếch trương, tin tức tố của Alpha chính là loại thuốc kích dục mạnh nhất trên đời, vừa nghe thấy liền mềm nhũn thân mình, vui vẻ đem chính mình hoàn toàn mở ra, chờ mong bị xâm lấn.
Nhục huyệt dâm đãng từng ngụm từng ngụm phun ra chất nhầy, ướt đến rối tinh rối mù, hận không thể bị Alpha lập tức thọc vào hung hăng thao lộng, ngăn chặn cơn ngứa ngáy từ trong xương cốt.
Thẩm Tiêu Hàn xoa xoa huyệt khẩu rồi cắm vào một ngón tay, ấn lên điểm mẫn cảm hung hăng nghiền áp.
"Ân a... Nơi đó... A a quá, quá kỳ quái nha... ưm a..."
Mạnh Quân Bảo khóa ngồi trên hông nam nhân, đỡ đầu vai hắn lẳng lơ kêu lên.
Thẩm Tiêu Hàn không nhẫn nhịn nữa, móc ra côn thịt để ở huyệt khẩu, dụ dỗ: "Ngoan bảo, tự mình ngồi xuống."
Mạnh Quân Bảo đầu óc loạn thành hồ nhão, Thẩm Tiêu Hàn nói gì y liền làm nấy, không chút suy nghĩ lập tức ngồi xuống, trực tiếp đem nguyên cây côn thịt nuốt vào, tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể, ở trên bụng đỉnh ra một cục nhô lên, uyển chuyển rên rỉ đột nhiên cất cao, kêu đến cả người xương cốt đều ngứa ngáy.
Nhục hành bắn ra bạch trọc, vẩy đến trên mặt Thẩm Tiêu Hàn, hắn liếm đi dịch thể trên khóe miệng, dùng tay vuốt ve tiểu nhục côn đã mềm nhũn: "Vật nhỏ bắn thật xa." Ác liệt trong lòng nổi lên, hắn liền xả đai lưng, hai ba vòng đem nhục hành trói chặt.
"Không, không cần... Thật là khó chịu hu hu... Ngươi mau buông ra ân a..." Omega cao trào không phải dựa vào phía trước nhưng cảm giác bị trói buộc thật sự rất không thoải mái.
Mạnh Quân Bảo không thuận theo, hai tay run rẩy muốn cởi ra lại bị Thẩm Tiêu Hàn nửa đường chặn lại, bắt lấy đặt trên vai.
Giây tiếp theo, Thẩm Tiêu Hàn câu lấy hai chân y, ôm y đứng lên. Bởi vì trọng lực, côn thịt lại đâm sâu vào bên trong vài phần, giống như muốn chọc phá bụng mỏng của y, đâm thẳng tới cổ họng. Y không nghi ngờ, nếu có thể, Thẩm Tiêu Hàn thậm chí sẽ đem hai viên thịt cầu dưới háng nhét vào trong cơ thể y.
Giữa hai người chỉ dựa một cây côn thịt chống đỡ, Mạnh Quân Bảo sợ ngã xuống đành phải gắt gao leo lên người Alpha, nhục huyệt cũng theo đó buộc chặt, kẹp đến Thẩm Tiêu Hàn hít sâu một hơi, mang ý trả thù, hắn nâng mông y lên, tiếp theo đột nhiên ép xuống, đồng thời phần eo dùng sức đỉnh lên, phát ra một tiếng 'ba' vang dội.
"Ngươi muốn bấm gãy ta sao?"
Mạnh Quân Bảo sướng đến linh hồn cũng sắp bay đi, hoàn toàn không nghe thấy Thẩm Tiêu Hàn nói gì.
"Nguyên lai không phải ngoan bảo mà là tao bảo bảo." Thẩm Tiêu Hàn cười nhẹ, nện bước qua lại trong phòng.
Biên độ thọc vào rút ra của côn thịt không lớn nhưng luôn đâm đến chỗ sâu nhất, nhiều lần va chạm tới điểm mẫn cảm, gân xanh không ngừng cọ xát nhục bích, ra vào lôi kéo thịt non. Âm mao cứng rắn ở huyệt khẩu thao lộng dù gây ra ngứa ngáy bé nhỏ không đáng kể nhưng lại làm khoái cảm lần thứ hai nổi lên.
Mạnh Quân Bảo ân ân a a gọi lung tung, âm điệu lúc cao lúc thấp, chốc lát kêu chính mình bị thao hỏng rồi, chốc lát lại nói cắm đến bảo bảo, kích thích côn thịt Thẩm Tiêu Hàn càng thêm cứng rắn, căng đầy bên trong nhục huyệt.
Trên mặt đất sớm đã tích đầy vết nước, xem hai người triền miên tình ái.
Mạnh Quân Bảo mất lực, giọng nói cũng khàn, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nức nở, ghé vào trên vai Thẩm Tiêu Hàn run rẩy.
Thẩm Tiêu Hàn đi đến cạnh cửa, đem người để lên, dừng động tác nói: "Ngoan bảo, ngươi nghe đi."
Dưới lầu vang lên các loại thanh âm, có tiếng ân khách trêu đùa, tiếng kỹ tử làm nũng, còn mơ hồ lộ ra tiếng dâm kêu.
Mạnh Quân Bảo ngày thường nghe thì không cảm thấy gì, hiện tại ngược lại đột nhiên thẹn thùng, đấm vai Thẩm Tiêu Hàn giãy giụa: "Ngươi buông ta ra, buông ta ra... Ta không muốn nghe ân a... Ân hừ..."
Thẩm Tiêu Hàn lại bắt đầu thao lộng, giữ lấy người vừa làm vừa nói: "Mạnh lão bản kêu lớn một chút, tốt nhất là để tất cả mọi người biết, ngươi vì ai mà cao trào!"
Ván cửa bị đâm kẽo kẹt rung động, cùng tiếng rên rỉ của Mạnh Quân Bảo dung hợp lẫn nhau, đầy nhịp điệu quanh quẩn trong phòng.
Mạnh Quân Bảo cong eo, mười ngón ở trên lưng Thẩm Tiêu Hàn cào ra vết đỏ, run run bị đưa lên cao trào, tiểu nhục hành bị trói buộc không thể bắn ra, chỉ có thể từ miệng nhỏ không ngừng tràn ra chút thủy dịch, nhuộm ướt dần mảnh vải.
Thẩm Tiêu Hàn tàn nhẫn thao mấy chục cái rồi mới ở chỗ sâu nhất bắn tinh, sợ Mạnh Quân Bảo lại ngất xỉu, hắn liếm răng nhẫn nại, thẳng đến khi bắn xong mới dám ngậm lấy tuyến thể của y, tiêm vào tin tức tố của mình.
Hai loại khoái cảm bất đồng liên tiếp truyền đến, Mạnh Quân Bảo thất thần, bị bắt tiếp nhận hết thảy. Tiểu nhục hành bị trói buộc lâu, trướng đến đỏ bừng, run rẩy đáng thương như chủ nhân, Thẩm Tiêu Hàn dùng ngón cái tinh tế cọ xát lỗ chuông, một lúc lâu sau mới kích thích nó phun ra bạch dịch, không phải tinh dịch cũng không phải nước tiểu.
Thẩm Tiêu Hàn phát ra tiếng cười sung sướng: "Ngoan bảo triều phun."
Chờ dư vị cao trào qua đi, Mạnh Quân Bảo lại khụt khịt, vì bản thân phóng đãng mà cảm thấy thẹn thùng, cũng vì hành vi ác liệt của Thẩm Tiêu Hàn mà cảm thấy ủy khuất.
Thẩm Tiêu Hàn ôn nhu dỗ dành nửa ngày, ngoài miệng bảo đảm nhiều lần sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa nhưng bên trong lại nghĩ phải làm nhiều mới đúng, hắn thích khiến Mạnh Quân Bảo trong mắt trong lòng tất cả đều là hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip