Chương 46

Đêm nay Thẩm Triều ngủ đặc biệt thoải mái và yên tĩnh, bên tai rốt cuộc không còn tiếng khóc oa oa của cái tiểu súc sinh kia. Hắn ngủ một giấc ngon lành, buổi sáng thức dậy tâm trạng cũng tốt, vừa hát líu lo vừa rời giường rửa mặt.

Bảo mẫu như thường lệ đi ôm Nhạc Nhạc dậy cho bú, hai người đi đến bên nôi Nhạc Nhạc thì bất ngờ phát hiện đứa bé vẫn còn ngủ. Ngày thường giờ này Nhạc Nhạc đã tỉnh, khóc đòi bú sữa mới đúng.

Bảo mẫu đang nghi ngờ, trùng hợp Thẩm Triều vừa ăn sáng xong đi tới, hắn ta sắc mặt như thường nói: "Đứa bé còn ngủ thì cứ để đó đừng cho bú vội, chờ nó tỉnh lại rồi cho bú."

"Vâng ạ." Bảo mẫu đáp.

Bảo mẫu đi rồi, Thẩm Triều đến gần nhìn đứa bé Nhạc Nhạc đang ngủ say, lẩm bẩm: "Xem ra biện pháp này thật sự rất hữu dụng, ban ngày cũng không khóc."

Dứt lời hắn ta cười cười, rời khỏi nôi Nhạc Nhạc.

Thẩm Úc đã tự nhốt mình vài ngày, bệnh cuối cùng cũng khỏi gần hết. Vừa khỏi, cậu liền nóng lòng đi về phía phòng trẻ sơ sinh của Nhạc Nhạc, muốn nhìn con.

Cậu đã rất nhiều ngày không nhìn thấy bảo bảo của mình, không biết bảo bảo có ngoan ngoãn uống sữa không, hai dì có chăm sóc con tốt không.

Phòng trẻ sơ sinh của Nhạc Nhạc trống rỗng, đứa bé không có ở đó.

Nhìn căn phòng trống không, Thẩm Úc ngây người vài giây.

Nhạc Nhạc đâu rồi?

Giây tiếp theo, cậu hoảng sợ như điên cuồng tìm con khắp biệt thự, từng căn phòng đều mở cửa, nhưng đều không tìm thấy.

Nhìn thấy bảo mẫu chăm sóc Nhạc Nhạc, Thẩm Úc vẻ mặt nóng lòng chạy tới nắm lấy tay cô hỏi: "Dì ơi, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc đâu rồi?"

Bảo mẫu: "Đứa bé đang được Thẩm tiên sinh chăm sóc ở đó."

Vừa nghe đứa bé ở chỗ anh trai, Thẩm Úc càng khẩn trương, cuống quýt chạy đến phòng ngủ của Thẩm Triều, thậm chí còn chưa gõ cửa đã trực tiếp đẩy cửa xông vào.

Trong phòng, Nhạc Nhạc đang được Thẩm Triều ôm trong lòng. Thẩm Triều nhìn thấy cậu, mỉm cười nói: "Tiểu Úc, bệnh của em khỏi chưa?"

Thẩm Úc không trả lời, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy đứa bé là sốt ruột tiến lên muốn bế Nhạc Nhạc từ trong lòng Thẩm Triều về. Thẩm Triều né tránh, không cho cậu ôm con.

Khóe miệng Thẩm Triều rõ ràng đang cười, nhưng ngữ khí lại đầy âm dương quái khí: "Tiểu Úc, bệnh của em còn chưa khỏi hẳn đâu, tránh xa anh và đứa bé một chút. Nếu em lây bệnh cho Nhạc Nhạc, Anh Nghệ sẽ trách em đấy."

"Bảo bảo của em, anh trai, trả lại cho em." Thẩm Úc đưa tay ra, sắc mặt vội vàng.

Mặc kệ Thẩm Úc cầu xin hắn ta trả lại đứa bé như thế nào, Thẩm Triều đều không để ý. Hắn ta ra vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Tiểu Úc không hiểu lời anh nói sao? Bệnh của em còn chưa khỏi hẳn, không thể ôm Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc có anh đích thân giúp em chăm sóc, Tiểu Úc còn không yên tâm sao?"

Thẩm Úc gấp đến độ sắp khóc, nước mắt đọng trong hốc mắt đỏ hoe, nhưng cậu lại không biết cách biểu đạt, chỉ cố chấp lặp lại: "Em khỏi rồi, có thể ôm, có thể ôm. Anh trai, trả lại cho em."

"Các cậu đang cãi nhau gì vậy?"

Cố Anh Nghệ xuất hiện cắt ngang hai người trong phòng. Anh tạm thời trở về lấy tài liệu cho cuộc họp, vừa về đến nhà đã nghe thấy Thẩm Triều và Thẩm Úc không ngừng cãi vã ầm ĩ.

Thẩm Úc như nhìn thấy cứu tinh, vội chạy đến bên cạnh Cố Anh Nghệ, nắm lấy tay anh, khó khăn sắp xếp ngôn ngữ, ý đồ biểu đạt rằng bệnh của mình đã khỏi, có thể ôm con, cậu không muốn để anh trai chăm sóc Nhạc Nhạc, chính cậu có thể.

"Không cần anh trai chăm sóc. Bảo anh trai, đứa bé, trả lại cho em." Thẩm Úc ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ khẩn cầu nhìn Cố Anh Nghệ.

Cố Anh Nghệ nhìn chằm chằm ánh lệ trong mắt Thẩm Úc, chần chừ một lát.

Thẩm Triều ôm đứa bé đi đến bên cạnh Cố Anh Nghệ, nói có sách mách có chứng với Cố Anh Nghệ: "Thể chất của đứa bé vốn dĩ đã yếu, em sợ Tiểu Úc chưa khỏi hẳn sẽ lây bệnh cho Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc sắp phải phẫu thuật rồi, nếu lúc này mà bị bệnh, chậm trễ thời gian phẫu thuật tốt nhất thì sao? Nguy hiểm này quá lớn, Anh Nghệ, vì Nhạc Nhạc mà suy nghĩ, vẫn nên để Tiểu Úc tĩnh dưỡng thêm mấy ngày đi. Có em chăm sóc đứa bé anh còn không yên tâm sao?"

Hắn ta nói có bằng có chứng, Cố Anh Nghệ suy nghĩ một chút quả thực là như vậy. Vạn nhất đứa bé bị lây bệnh, chậm trễ phẫu thuật thì nguy hiểm không ai có thể gánh vác. Huống hồ Thẩm Úc trông vẫn một bộ thần sắc ốm yếu, tiếp tục để Thẩm Triều chăm sóc đứa bé mấy ngày nữa cũng không sao. Thẩm Triều mấy ngày nay chăm sóc Nhạc Nhạc cũng khá tốt, số lần khóc quấy giảm bớt rất nhiều, có thể thấy Thẩm Triều đã phí tâm tư chăm sóc đứa bé.

Anh nói với Thẩm Úc: "Cậu cứ nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đi, chờ khỏi hẳn rồi tôi sẽ trả đứa bé cho cậu, con của cậu sẽ được anh trai cậu chăm sóc."

Lời của Cố Anh Nghệ không cho phép từ chối, anh trực tiếp ra lệnh Thẩm Úc về phòng tiếp tục dưỡng bệnh, và tiếp tục để Thẩm Triều chăm sóc Nhạc Nhạc.

Hai người bọn họ nói ra những lời có vẻ hợp lý, Thẩm Úc sau khi rối rắm đành bất đắc dĩ thỏa hiệp. Cậu đứng ở góc độ của đứa bé mà suy xét, quả thực sợ hãi rằng nếu mình thật sự chưa khỏi hẳn, sẽ làm Nhạc Nhạc bị bệnh mà chậm trễ phẫu thuật.

Cậu lưu luyến không muốn rời đi, nhìn đứa bé Nhạc Nhạc đang ngủ trong lòng Thẩm Triều, rồi lưu luyến từng bước trở về phòng.

Nhìn Thẩm Úc đóng cửa lại, khóe miệng Thẩm Triều hơi nhếch lên đầy đắc ý. Chỉ cần đứa bé ở chỗ hắn ta, Cố Anh Nghệ mỗi ngày tan sở đều sẽ tới, nào còn lo lắng gì đến Thẩm Úc nữa.

Hắn ta mới không muốn dễ dàng trả đứa bé cho Thẩm Úc như vậy.

Ban đầu hắn ta cảm thấy phiền phức, sau này hắn ta nghĩ đến việc cho Nhạc Nhạc uống chút thuốc ngủ thì sẽ ngủ yên ổn. Thế là mỗi đêm hắn ta đều nghiền nát một chút thuốc ngủ bỏ vào bình sữa của Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc uống xong thì cả đêm sẽ không khóc quấy một lần nào nữa.

Đứa bé không làm phiền được hắn ta, Cố Anh Nghệ lại mỗi ngày đều đến chỗ hắn ta, hắn ta đương nhiên vui vẻ chăm sóc đứa bé.

Nhạc Nhạc liên tiếp mấy tối đều không quấy đêm, một giấc ngủ đến hừng đông không cần người dỗ.

Hai bảo mẫu chăm sóc Nhạc Nhạc cuối cùng cũng phát hiện ra điều bất thường, nhưng đứa bé ngoài việc ngủ nhiều hơn một chút ra thì nhìn không có dấu hiệu bệnh tật gì. Nhất thời cũng không xác định được nguyên nhân, hai người nghi hoặc thảo luận: "Này cô nói xem, Nhạc Nhạc gần đây sao thế nhỉ, buổi tối một lần cũng không khóc, ngủ thì say lắm, trước kia tiểu tiên sinh phải dỗ cả đêm mới dỗ được."

Một bảo mẫu khác cũng phụ họa nói: "Tôi cũng thấy kỳ lạ, hay là, chúng ta nói cho tiên sinh, bảo người đưa đứa bé đi kiểm tra một chút đi? Dù sao đứa bé còn nhỏ như vậy, vạn nhất có chuyện gì, cô và tôi không gánh nổi đâu."

Bảo mẫu trước đó sắc mặt thay đổi, vội gật đầu nói: "Cô nói đúng lắm, chờ tiên sinh về chúng ta sẽ đi nói với tiên sinh."

"Không cần các cô nói, tôi cũng cảm thấy Nhạc Nhạc gần đây có chút ham ngủ, tôi sẽ nói với tiên sinh, các cô đi làm việc đi."

Thẩm Triều đột nhiên xuất hiện, cắt ngang cuộc đối thoại của hai bảo mẫu. Hai bảo mẫu đối với vị phu nhân mới này bản năng có chút kiêng dè, đáp lời rồi vội vàng đi ra ngoài.

Nhìn bảo mẫu đi rồi, Thẩm Triều nhẹ nhàng thở ra. Hắn ta vỗ vỗ ngực, tiến đến trước nôi của Nhạc Nhạc vẫn đang ngủ mà nhìn.

Hắn ta gần đây chỉ muốn đứa bé buổi tối đừng khóc quấy làm phiền hắn ta, lại quên rằng đứa bé nhỏ như vậy không thể uống thuốc đó trong thời gian dài. Suýt nữa thì bị phát hiện, may mà hắn ta vừa đi ngang qua nghe được cuộc đối thoại của bảo mẫu.

Xem ra mấy ngày nay phải tạm thời ngừng thuốc.

Hắn ta cho rằng ngừng thuốc là có thể khiến Nhạc Nhạc trở lại bình thường, không ngờ sau khi ngừng thuốc Nhạc Nhạc vẫn không có biến chuyển gì, vẫn ngủ yên cả đêm, ban ngày cũng chỉ tỉnh một lát, khi tỉnh thì khóc quấy hơn hẳn mọi khi, dỗ thế nào cũng không nín được. Sữa cũng không uống, khóc ban ngày rồi lại ngủ say.

Sự bất thường của Nhạc Nhạc cuối cùng cũng bị Cố Anh Nghệ chú ý tới. Anh phát hiện không biết từ khi nào, mỗi lần trở về Nhạc Nhạc đều đang ngủ. Đứa bé nhỏ ngủ nhiều là bình thường, nhưng tỉnh dậy thì khóc quấy, cũng không chịu bú sữa, cho dù có bú cũng không bao lâu thì nôn ra, nôn xong lại tiếp tục ngủ.

Thường xuyên như vậy, nói vậy đứa bé khẳng định có chỗ nào đó không thoải mái. Anh nhìn đứa bé vừa ngủ lại, nghi hoặc hỏi Thẩm Triều một câu: "Nhạc Nhạc gần đây có chỗ nào không thoải mái sao? Giống như so trước kia ham ngủ hơn, sữa cũng uống ít đi."

Thẩm Triều lòng như trống đánh, chột dạ vô cùng, sợ bị Cố Anh Nghệ nhìn ra manh mối. Hắn ta nói dối: "Gần đây thời tiết quá nóng bức khô hanh, đứa bé còn nhỏ, giao mùa sẽ có chút khó chịu, ăn uống cũng kém đi. Em ngày mai khiến cho người cấp trong phòng thêm cái máy tạo độ ẩm, sau đó lại mang Nhạc Nhạc đi bệnh viện kiểm tra một chút."

Cố Anh Nghệ về phương diện này cũng không có kinh nghiệm gì, Thẩm Triều nói anh cũng liền tin, gật đầu: "Ừ, Nhạc Nhạc em thao rất nhiều tâm, vất vả."

Thẩm Triều cười cười lắc đầu: "Đều là điều nên làm thôi ạ."

Công ty còn rất nhiều việc, anh không thể phân thân, tùy tiện dặn dò một câu: "Tôi đi công ty đây, có chuyện gì gọi điện cho tôi nhé."

"Vâng ạ."

Cố Anh Nghệ đi rồi, Thẩm Triều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy Cố Anh Nghệ hỏi hắn ta, hắn ta suýt nữa đã sợ chết.

Hắn ta không nghĩ tới loại thuốc này lại có tác dụng phụ lớn như vậy đối với đứa bé. Vạn nhất Cố Anh Nghệ ngày nào đó thật sự muốn đưa Nhạc Nhạc đi bệnh viện kiểm tra, thì hắn ta không phải sẽ bị bại lộ sao.

Không được, tuyệt đối không được, nhất định không thể làm Cố Anh Nghệ phát hiện.

Sau đó hắn ta không dám cho Nhạc Nhạc uống thêm chút thuốc nào nữa. Sau khi không uống thuốc, Nhạc Nhạc buổi tối không còn ngủ say cả đêm, nhưng lại khóc quấy dữ dội, còn thường xuyên run rẩy hai cái.

Thẩm Triều không dám để người khác chăm sóc, sợ bị người khác nhìn ra Nhạc Nhạc không bình thường. Hắn ta giả vờ lấy lý do tự mình chăm sóc đứa bé mà mấy ngày nay không cho bảo mẫu trông nom, đối với Nhạc Nhạc tự tay làm lấy. Mỗi khi bị Nhạc Nhạc khóc quấy hành hạ đến mức muốn ngã gục, hắn ta đều không thể không cố gắng chịu đựng.

Dỗ đứa bé suốt một buổi tối, Thẩm Triều cuối cùng cũng chịu không nổi, gọi bảo mẫu đến, ném đứa bé cho họ rồi tự mình trở về phòng ngủ.

Tinh thần và cơ thể của hắn ta đều sắp sụp đổ vì bị Nhạc Nhạc hành hạ, nếu dỗ nữa thì e rằng cũng sẽ phát điên.

Hai bảo mẫu nhận lấy đứa bé tiếp tục dỗ, hai người nhìn Thẩm Triều chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhỏ giọng bàn tán: "Cô có thấy không, Thẩm tiên sinh gần đây có chút kỳ lạ, còn không ngại cực khổ tự mình chăm sóc đứa bé."

Một bảo mẫu khác nói: "Tôi xem a, là muốn mượn đứa bé, để tiên sinh mỗi đêm đều đi hắn chỗ đó."

Hai người bảo mẫu vừa dỗ được đứa bé ngủ, vừa đặt con vào nôi và ngồi xuống ghế định thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng nghe thấy tiếng giống như trẻ con bị sặc chất lỏng. Cả hai hoảng loạn kiểm tra Nhạc Nhạc, ai ngờ nhìn thấy đứa bé liền sợ đến hồn bay phách lạc.

"Đứa bé, đứa bé..." Một bảo mẫu run rẩy chỉ vào Nhạc Nhạc, người đang sùi bọt mép, sắc mặt cô ta chợt trắng bệch, sững sờ tại chỗ kinh hãi che miệng không biết làm gì.

Bảo mẫu còn lại thì cuống quýt chạy đi thông báo cho mọi người.

Biệt thự loạn thành một nồi cháo, tiếng ồn ào đánh thức Thẩm Úc đang trong cơn ác mộng. Cậu sợ hãi mở to mắt ngồi dậy, mồ hôi đầm đìa, há miệng thở hổn hển.

Giấc mơ thật đáng sợ, cậu mơ thấy Nhạc Nhạc bị một con quỷ đặc biệt đáng sợ ôm đi. Cậu ở phía sau liều mạng đuổi theo, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.

Cậu từ cơn ác mộng trở về hiện thực, ngực đột nhiên đau nhói. Ngoài cửa vẫn còn tiếng la hét ầm ĩ, trong lòng cậu đột nhiên đau quá, đau quá.

Nhạc Nhạc...

Một bản năng mạnh mẽ thúc giục cậu nhanh chóng đến bên cạnh đứa bé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip