9

Có lẽ thời gian đã trôi qua rất lâu, đám ma vật đã dần tản ra để làm việc riêng của chúng, chỉ còn lại cậu nhóc tóc vàng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế để lật qua lật lại một chồng giấy cao ngất ngưởng.
Xiao len lén nhìn Aether, cảm giác ấm áp quen thuộc bao trùm lấy tâm trí, nhưng anh không nhớ nỗi người nọ là ai.

Nếu anh đang ở đây, vậy Liyue sẽ thế nào? Xiao biết ngài nên lo lắng cho Nham thần, cho những người dân đất cảng mà ngài hằng bảo vệ, dĩ nhiên, ngài lại một lần nữa cảm thấy yên tâm.

Trước khi ngài hoá ma, điều gì đã xảy ra? Hẳn là ngài rất thân thuộc ở nơi này, vì bây giờ Xiao đang đi theo thói quen, bước đến căn phòng kho cũ kỹ với một chiếc cửa sổ mở toang để nhoài người nhìn ra đó.

Hầu hết các loại hoa đều phát quang, hệt như ở Vực đá sâu, thậm chí còn có những cái nụ trắng be bé, xinh xắn nhưng rất lạnh, tất nhiên chúng không phải là Nụ băng hoa mà ngài thường thấy cạnh Cô Vân Các.
Đám cây liễu rũ lá xuống, đom đóm, hoặc những cánh hoa sáng rực, bay quanh thân cây.
Một khung cảnh xinh đẹp, tới nỗi Xiao không muốn rời khỏi đây.

Tệ thật. Như bị thôi miên vậy.

Xiao đóng cửa sổ, rồi ngài lại lần mò theo lối cũ để trở về phòng.

Hành lang lập loè đốm lửa, chúng phát ra tiếng lách tách êm tai, hệt như khi ngài lần đầu đặt chân đến đây, nhưng bây giờ là tư thái thả lỏng và tràn ngập sự yên tâm, khác xa với mong muốn trốn thoát khỏi đây như trước.

"Như trước"? Tiên nhân dừng lại, những ngón tay thon dài vân vê trên bức tường được chạm khắc tỉ mỉ về hành trình của Khaeria'h.
Khi trước, có lẽ là khi ngài vẫn còn rất thích đậu hũ hạnh nhân, mọi hôm đều sẽ có một chàng trai tóc vàng đưa món ngọt ấy đến cho Xiao.
Khi trước, có lẽ là khi nghiệp chướng bắt đầu xuất hiện và bên tai ngài sẽ luôn văng vẳng tiếng sáo lá cây, êm đềm và du dương như một bản tình ca dang dở.

– Xiao, ngài chưa về phòng sao?

Giọng nói mỗi lúc một gần, Tiên nhân tưởng chừng người đó sẽ ôm lấy ngài, sẽ dụi đầu vào hõm cổ ngài tựa một chú cún con, và từng lời của người ấy là những viên kẹo mạch nha ngọt lịm chầm chậm tan trên đầu lưỡi.

– Đừng nhìn mấy bức điêu khắc này.

Hôm nay Điện hạ không mang găng tay, hoặc vì xử lý văn kiện rất phiền phức nếu đeo chúng, hoặc cậu ta không muốn những cái chạm cao quý của mình với Tiên nhân bị ngăn cách bởi mấy tấm vải vớ vẩn.

Con người ta gần nhau nhất khi nào?

Khi họ hoà quyện vào nhau, và trái tim lại là một động cơ vĩnh cửu vồ vã tìm lấy nửa kia, để rồi khung sườn kiên cố và lớp da cháy bỏng bởi những cái ôm đã trở thành vách ngăn độc nhất của tình yêu.

Người ta nhớ nhung cái khoảnh khắc họ mê man trong cánh đồng lộng gió xuân, từng đợt hiu hiu thổi, và cũng từng đợt gió ấy mơn trớn làn da, khiến con người ta rộn rã tựa như ngàn đoá hoa mềm mại, thơm ngát đua nhau nở rộ, chèn vào cơn đê mê của cả hai, trở thành dung môi cho thứ tình dược vừa là trái cấm, vừa là chất dẫn dụ ngọt ngào mê luyến.

Hoặc người ta hoài niệm những khi đắm chìm trong một thứ nhớp nháp tệ hại mà chẳng thể thoát ra, để sau đó ngoi ngóp tại nơi biển tình ồ ạt, mà ở đây, từng cơn sóng vỗ rì rầm lại mặc cho cảm xúc phiêu bạt theo chính sự nguyên thủy của nó, đẩy tâm trí ta va vào những thú vui hoang dại với người ta thương.

Aether đã nghĩ, có thể Xiao nhớ, không muốn nhớ hoặc không nhớ, nhưng làm sao chối bỏ được cái nắm tay ướt át mà ngài đã đan vào tay Aether khi đầu óc mụ mị, làm sao chối bỏ được những tiếng nói nỉ non của Tiên nhân lại vô tình trở thành bài thánh ca của hồi ức vĩnh cửu với Aether, làm sao chối bỏ được xúc cảm lạ lẫm đã đâm chồi trong tâm trí, cũng không thể chối bỏ được trái tim của Xiao đã gần với Aether đến mức nào.

Nhưng Xiao lại không nhớ gì cả, và Aether lại không muốn ngài phải nhớ.

Điện hạ đâu dám mạo hiểm đánh cược tâm tư của mình vào ván bài định chắc phần thua với Xiao.
Ồ, cậu ta chẳng dám đâu, không bao giờ.
Xiao làm sao mà chấp nhận được điều này cơ chứ?
Aether còn chẳng dám tin cơ mà.

Bàn tay Xiao vẫn còn đặt trên bức tường đầy những vết khắc, đôi môi ngài mím chặt, như thể sẽ có một đôi môi khác nhẹ nhàng hôn lấy gáy cổ đỏ ửng, mút mát những dấu ấn đặc biệt của riêng Điện hạ.

– Vì sao? Vì sao ta không được nhìn?

– Bí mật là một chiếc hộp Pandora.

Xiao sững lại.

– Sự tò mò là điều cấm kỵ nhất khi đối mặt với bí mật, thưa Tiên nhân.

Aether lần tay xuống đôi gò má ửng đỏ của đối phương, kéo ngài quay sang nhìn thẳng vào mắt cậu.
Có lẽ ngài mang một quá khứ khó chấp nhận hơn ngài nghĩ.

Mặc kệ cái hôn ở chóp mũi mà Điện hạ vừa trao cho mình, Xiao thôi chạm vào bức tường, ngài níu lấy vạt áo của chính ngài, tránh mặt sang một bên.

"Ta muốn về phòng."

Aether buông tay, cậu ta hôn lần nữa lên nốt chu sa màu tử đằng của Xiao rồi rời đi.
Có thể với Điện hạ, phút giây mà Tiên nhân cư xử đằm thắm như thế này sẽ chỉ còn được tính bằng giờ, vì mùi hương Vực Sâu trên người ngài ấy đang dần tan biến vào hư không.

Sau một giấc ngủ, có thể là ngủ, hoặc không, nhưng Xiao đã chợp mắt một khoảng đủ lâu để ngài "tỉnh" lại.
Ngài đã đến cổng dẫn về Teyvat, sau đó nhiều thứ diễn ra trước mắt ngài, mấy cảnh tượng sâu sắc cũ kỹ khó quên, rồi ngài chẳng nhớ gì nữa.

Một khúc dài vắng lặng.

Hôm nay Vực Sâu không có tiếng động.

Xiao lại tiếp tục bước đi trên dãy hành lang mờ mịt, dường như ngài đã nhớ ra mọi thứ ở Teyvat, trừ quá khứ của chính Tiên nhân trước khi ngài hoá ma.

Chà, Xiao thấy một Aether đang đứng ở khu phòng kho, với một "Xiao" khác.
Cả hai không cử động, cứ tĩnh lặng như thể hai pho tượng tinh xảo được tỉ mỉ tạo thành.
"Aether" ôm lấy eo "Xiao", tựa cằm vào hõm cổ ngài ấy, và "Xiao" đó là người có ánh nhìn si tình nhất mà Tiên nhân từng thấy, tựa vào khung cửa sổ, nhìn ra hàng liễu dài rũ rượi ngoài kia.

Thật ra Tiên nhân vừa đánh một vòng khắp lâu đài.
Tất nhiên, chẳng có ma vật nào ở đây cả, duy chỉ có những "khoảnh khắc" của "Xiao" và "Aether" mà thôi. Hai người họ luôn ở cạnh nhau, không một khắc nào lìa xa, như thể việc hoá ma chỉ là trò con nít.

Xiao không biết nữa, ngài cảm thấy hơi mệt.
Khi ngài quay về phòng, đã có một cậu nhóc tóc vàng chờ sẵn ở đấy, một sinh vật sống khác ngoài Xiao đang tồn tại ở đây.
Người này nhìn giống hệt Aether, hoặc cậu ta chính là Aether.

"Là ngài đúng không, Xiao?"

Người đó càng lúc càng tiến gần hơn về phía Tiên nhân.

"Em đã tìm ngài, rất lâu rồi..."

Môi chạm môi.

Một cái hôn chuồn chuồn lướt. Không quá đậm sâu hay mãnh liệt như một nụ hôn Pháp, chỉ là điều ấy đủ để làm râm ran trái tim của vị Tiên nhân, khiến ngài cảm thấy ngứa ngáy.

Xiao mở mắt lần nữa sau khi nhắm chúng lại chỉ để đón một cái hôn nhanh chóng, nhưng lần này, trước mặt ngài, cũng là một thiếu niên tóc vàng, đang nhìn ngắm Xiao ở một cự li vô cùng ngắn.

– Điện hạ chỉ cần hôn một cái là Kim bằng Dạ xoa đại nhân đã tỉnh rồi...!

– Giống y chang như mấy câu chuyện cổ tích!!

Những tiếng vọng ồn ào quen thuộc kèm theo tiếng nạt "Im đi" của Aether khiến khung cảnh trở nên thật náo nhiệt.

Xiao từ từ ngồi dậy.

"Aether?"

Aether quay đầu lại, trìu mến nhìn Xiao.

"Vâng?"

"Chúng ta...từng 'yêu' nhau, đúng không?"

---

Có thể chương này hơi ngắn vì tui đang burnout (1 cách mạnh mẽ luôn) và tui chưa bao giờ nghĩ cuộc đời sẽ bào mòn tui như thế này—😭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip