Chương 40

Nakata chết lặng, bên tai ong ong không thể nghe được điều gì nữa. Đôi chân dần tê rần vì phải đứng trên đôi bốt cao quá lâu, thế vẫn chẳng thể nào bằng cơn buốt giá trong tâm can mình. Hết cuối xuống rồi lại ngẩng lên, Nakata nhìn quanh như thể nơi đây vô cùng xa lạ, cứ hệt đứa trẻ bị bỏ lại ở một chỗ không hề quen biết. 

"Cộc! Cộc!" Anh nghe có tiếng búa gỗ đóng xuống một bề mặt gỗ khác. Và khi hướng mắt đến nơi phát ra tiếng động, thì Nakata nhìn thấy ngay quan tòa. Quý ông đội tóc giả ngồi ở trước tất thảy cao giọng làm yên ắng cả căn phòng, sau khi đặt chiếc búa gỗ sang một bên, ông nói: 

"Tất cả trật tự!" 

"Tiếp theo đây, chúng ta sẽ xét xử những kẻ tội đồ ở đây, đồng thời cũng là các tác nhân gây ảnh hưởng lớn một cách đến công cuộc chiến đấu chống áp bức của chúng ta. Có mặt ở đây là các vị đại biểu, ban cố vấn, và người được ủy quyền bởi các bên liên quan cùng với các đại diện nhân dân." 

Người phát ngôn nói thật to, nhưng tất cả chỉ lọt được vào tai anh có vài chữ. Chẳng khác ngày đầu biết tin dữ khi cuộc phản động được dịu xuống, khuôn mặt anh vẫn mệt mỏi, hốc hác và quầng thâm dưới mắt thì càng ngày càng rõ hơn. Nguyên soái thật sự là một quân nhân có tài quân sự và chỉ đạo vô cùng xuất sắc, ngài đã xác nhận thương vong lẫn thiệt hại mà quả bom đó gây ra cho Đại trụ sở chỉ trong một vài ngày. Hiệu suất làm việc phải làm kinh ngạc biết bao nhiêu người trẻ ngoài kia. 

"Đại úy, ngồi xuống thôi. Đại diện hoàng tộc đã an tọa rồi." 

Đại tá nói với anh, đồng thời cũng kéo nhẹ cổ tay áo anh khi đã ngồi xuống. Nakata vẫn còn đang thả hồn theo mây trở lại thực tại được vài phút, sau khi ngồi xuống ghế gỗ bên trên chỗ dành cho người tham dự phiên tòa. Vì vẫn còn ở cấp bậc Đại úy, hơn hết anh từng là người được ngài Asano trọng dụng nên vị trí ngồi của Nakata cũng rất cao, là vườn treo đối diện đại diện hoàng tộc. Phóng viên chen chúc nhau ngồi đầy hàng ghế dành cho họ ở phía dưới khi anh vô tình đánh mắt xuống, họ lăm lăm cầm trên tay những quyển sổ tay để ghi chép và không hề rời một giây nào khỏi những gì trước mũi. 

Nakata bỗng dưng muốn trốn khỏi đây kinh khủng. Và lấp đầy khoang ngực trống rỗng chết tiệt này bằng thứ gì đó như khói thuốc lá, hay tệ hơn là thuốc phiện. 

"Này Endoh, cậu đã coi cái bản báo cáo mà bộ phận kiểm duyệt đề lên chưa?"

Một câu hỏi bỗng tới, Nakata nhìn sang Đại tá một chút rồi lại nhìn xuống bên dưới. Anh đáp lời, thật lễ phép: 

-"Bản sao lưu sao thì có lẽ là tôi coi rồi, thưa Đại tá." 

Nghe được câu trả lời của cấp dưới, Đại tá lại nhỏ giọng thêm nữa và ghé sát vào Nakata. Ông ta vỗ đùi: 

"Thật kinh khủng mà, tôi không thể nghĩ Nguyên soái Akabane có thể thống kê hết tất cả chúng chỉ trong mấy đêm. Ngài ấy phải năng suất đến mức nào thì mới làm được như vậy chứ." 

-"Chắc là vì ngài ấy muốn cho cục diện sớm ổn thỏa, cũng để yên lòng dân chăng..." 

"Chứ sao nữa! Nếu cứ để thế mà tiếp tục thì cả nửa nước Nhật Bản này lại chả biết chúng ta bất tài, không thể bảo vệ nổi được Đại trụ sở lẫn Đại nguyên soái của mình à?!" 

Nakata nhăn mày, nói lại cấp trên: 

-"Dù thế nào thì ngài cũng đừng nói những chuyện đó, ít nhất là ở đây chứ?" 

"Cậu nói cái gì vậy, Endoh?" 

Vị thế của nhà Endoh đã không còn như trước, gia tộc "gió chiều nào theo chiều ấy" bây giờ đã mất đi một chỗ dựa quan trọng để họ có thể vểnh mặt lên mỗi khi nói chuyện với ai đó có cấp bậc cao hơn. Nakata chẳng thèm quan tâm gia đình mình có tìm được một chỗ dựa mới như ngài Asano lúc trước hay không, nhưng nhắc đến ngài ấy với anh, nhất trong tình cảnh này thì rất giống như muốn kích thích giới hạn của anh đến mức cuối cùng. Nakata ghét nhất là việc người anh quan trọng lấy ra nói này nói nọ. Ngài Asano lại càng ghét. 

Nakata tuy là con nhà có học, nhưng trừ ngài Asano thì anh hầu như không phải giờ gọi "ngài" đối với bất kỳ ai khác. Khi bình thường thì chỉ cùng lắm là gọi cấp bậc, hoặc tệ hơn là chả động đến kính ngữ. Mà vị sếp cũ của Nakata lại là kẻ nóng nảy, cho nên chẳng mấy chốc thì anh ta lại bị mời đến văn phòng ông ta nhận phạt. 

"Choang!" 

Tách trà mới rót bay thẳng vào đầu của anh, Nakata có thể ngửi ra được đây là mùi trà mà ngài Asano không thích nhất: trà đen. 

"Mày và gia đình mày chẳng còn như trước nữa Endoh à! Vẫn cứ đem cái mặt khó ưa đấy đi henh hoanh khắp nơi thì coi chừng có ngày tao bẻ chân mày ra đấy!" 

Nakata không thể nói được gì, một lần nữa như lúc ở trong phiên tòa, đầu anh ong ong và đâu nhức. Từng giọt trà nóng hổi lăng dài từ vầng trán rồi xuống khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhẹ xuống bộ quân phục màu xanh. Vết thương vì một mảnh của tác trà vỡ ra cứa vào chỗ trên trán anh đau rát, thêm vào cái nóng của trà đổ làm chỗ đó càng thêm xót. Nhưng đâu thể nào bằng vết thương trong lòng của Nakata, dù trống rỗng nhưng không hiểu sao vẫn cứ âm ỉ. 

"Một thứ gì đó..."

Một thứ gì đó như thể một cảm xúc, một lời nói, và một ánh nhìn mà Endoh lúc nào cũng muốn giấu nhẹm đi bên trong tâm tư của mình. Anh để nó vào chiếc hộp được khóa thật kĩ, sau đó cất nó vào chiếc tủ quần áo mà Nakata luôn cho là thiên đường mỗi khi áp lực vì học hành đến hành hạ cổ tay anh. Chính vì vậy mà anh luôn những tưởng trong lòng anh trống rỗng, Nakata không muốn cảm nhận thêm bất cứ thứ gì nữa. 

-"Cánh cửa thiên đường đã khép lại đối với tôi, thưa ngài." 

Nakata đặt một đóa hoa chuông xanh xuống bậc cửa sổ trong một căn phòng đã bám bụi, anh tháo nón xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tấm gương vào ban tối phản chiếu lên hình ảnh anh đơn độc với đôi mắt đượm buồn. Nakata vô tình thấy chiếc ghế bành được đặt bên cạnh cái lò sưởi vẫn chưa được đốt lửa, anh quay lưng. 

-"Trông ta chật vật quá." 

-"Vâng?"

-"Ta chỉ nói là, nhìn ta hơi chật vật." 

-"Là sao thưa ngài?" 

-"Anh có để ý không, trông ta như đang vùng vẫy trong chính cuộc sống của mình vậy."

-"Tôi...chưa bao giờ nghĩ đến thứ gì...giống vậy thưa ngài..." 

-"Không vấn đề gì cả. Bởi vì dù cho có vùng vẫy trong cuộc sống của chính ta đi chăng nữa, ta cũng sẽ vùng vẫy cho đến chết." 

Ngài Asano luôn là một người hoàn hảo dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Nakata luôn nhìn cấp trên của mình với ánh nhìn như vậy. Nhưng mà trong lúc đó, anh như thể đã nhìn thấy được một mặt khác nữa của ngài. Đấy là một ngài Asano tuy trải đời và sự già dặn hiện lên bên trong đôi mắt, nhưng mọi thứ ngài ấy toát ra lại như thể một thanh niên trẻ, sục sôi ý chí muốn tự tay cắt đứt xiềng xích ràng buộc chính mình tại nơi nhỏ bé như thế này. 

Nakata lắm lúc không hiểu, cấp trên của anh là Đại nguyên soái, ngài có trong tay mọi thứ vậy nhưng ngài lại như vô cùng tù túng. Có những lúc ngài Asano cứ thơ thẩn ngồi trên chiếc ghế bành của mình, mặc kệ những cuốn sách đắt tiền mà ngài ấy nâng niu ở dưới đất bên cạnh lò sưởi và đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ. Nhìn ngài Asano mỗi khi như vậy, thì Nakata chỉ muốn đập tan thứ rào cản vô hình mà ngài ấy hằng mong muốn vượt qua. Anh sẽ mạo muội nắm lấy đôi tay của ngài, băng qua những cánh đồng xanh mướt rồi dừng lại dưới khoảng trời xanh. 

Nakata Endoh muốn là đôi cánh cho ngài của anh bay đi thật xa, tìm kiếm "bầu trời" mà ngài ấy luôn mong ước. Đó là anh của những ngày còn non trẻ, lần đầu tiên nếm được vị ngọt ngào của tình yêu. 

*****

-"Chắc ngài Endoh đây lầm rồi, một người đã chẳng còn gì ngoài bộ quần áo bị xén một nửa và đống tro tàn thì làm sao có thể lên thuyền đi tìm một cuộc sống mới chứ."

Nakata ngước mắt lên nhìn vào cái tẩu thuốc của Karma đầu tiên, mùi hương vanilla dễ chịu cứ thoang thoảng trong không khí và trên đầu mũi ông. Cậu trai trẻ trước mặt ông ăn nói vô cùng lưu loát, tuy dáng hình có vẻ là xêm xêm lứa của ngài Asano khi đó nhưng khí chất cậu ta toát lên lại trái ngược hoàn toàn. Nakata cười nhẹ, nâng tách lần nữa trước khi trà bị đọng lại dưới đáy. 

"Ra đây là đứa con cưng của Nguyên soái Akabane khi đấy đó sao...?" 

Ngài Nguyên soái ở đây thì có mà phổng mũi tự hào với Nakata vì đích tử của ông ấy, khác hẳn hoàn toàn với thái độ nghiêm khắc mỗi khi chỉ có mình ông dạy dỗ Karma. Và vô cùng nực cười, một kẻ phớt lờ thời gian như ông lại bỗng dưng cảm thán trước tốc độ trôi đi của nó. Nakata đã dần quên mất hình ảnh ngày nào mình còn trẻ, với bộ quân phục và dôi găng tay trắng. Nhưng Nakata lại nhớ như in bóng dáng lẻ loi năm nào trên chiếc ghế bành kế bên lò sưởi, tại căn phòng kia. 

-"Tôi phải làm gì thì cậu mới hoàn thành nguyện vọng của tôi đây, cậu Akabane?" 

-"Giọng điệu ông nói không hề có vẻ gì là đang đến đây và cầu xin sự giúp đỡ của tôi cả. Ông nghĩ vị thế hiện tại của ông đang ở đâu hả ông Endoh?" 

Karma dội ngược Endoh một câu hỏi cùng với nhíu mày khó chịu, chàng trai này hẳn đang rất bất mãn vì điều gì đó. Ông không biết đó là gì, nhưng từ các cử chỉ lẫn thái độ ngay khoảnh khắc thiếu gia nhà Akabane nhìn thấy ông tại đây thì cái khó chịu lẫn bất mãn ấy đã được bộc lộ ra rồi. 

"Đáng lẽ phải không được thế..." 

Karma bây giờ khác xa với những gì ngài ấy luôn làm khi Nakata còn ở quân đội, thay vì cố gắng kiềm chế cơn giận của mình với tất cả thì chàng trai này lại để nó hiện ra. Ngài Asano luôn tuân theo mọi chuẩn mực, còn thiếu gia nhà Akabane lại buông thả rất nhiều thứ. Nakata có nghe loáng thoáng một vài điều về người thủ lĩnh mới của quân đội, và càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của mình về Karma. 

-"Cậu Akabane à, tôi bỗng dưng có một dự cảm, và nó mạnh mẽ đến kỳ lạ. Chắc có lẽ là cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu đâu thưa ngài!" 

Nakata đặt tách trà xuống, nhìn Karma và tỏ ý muốn đi về. Đây là lần thứ hai kể từ khi nghỉ hưu ông đến một nơi nào đó và ở lại lâu đến vậy, Nakata không thể ở đây lâu thêm được nữa. Ông đã dành ra toàn bộ khoảng thời gian quý giá của mình để đi xe đến đây và yêu cầu có một cuộc nói chuyện, vậy nhưng đáp lại ông chỉ là cái thái độ bất mãn cùng dửng dưng của người trước mặt. 

-"Từ từ đã nào, ông Endoh, ngồi xuống đi. Nào, phải thế chứ, trà này vẫn chưa nguội, ông không nên đi đâu sớm như thế. Hãy thử suy nghĩ kĩ lại đi ông Endoh, nếu chúng ta biến đây trở thành cuộc thương lượng thay vì cuộc nói chuyện thì rất nhiều quyền lợi nghiêng về phía ông, vậy nên mong ông đưa ra quyết định lần nữa." 

-"Tôi thật lòng muốn cả hai ta đều sẽ vui vẻ ra về sau cuộc thương lượng này, nhưng nếu ngược lại thì tôi sẽ buồn đấy!" 

Karma nâng tách lên, ngưng lại chỗ cà vạt và mỉm cười lần nữa. Nakata bỗng thấy không khí trong phòng tốt lên hẳn, đã hết thời gian một giờ rồi. 



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip