Chương 48



Đời trước, Sơ Lê ngẫu nhiên có thể nghe tin tức về thời niên thiếu của Trần Dã qua lời Triệu Văn Kiệt và những người khác ,thiếu niên chỉ có hình dáng mơ hồ.
Trần Dã cũng không đề cập đến đoạn thời gian đấy . Một lần nữa, cô tận mắt chứng kiến những thay đổi của anh .
Trần Dã và Triệu Văn Kiệt lúc 16 tuổi kiêu ngạo và lạnh lùng , là thiếu gia không ai bì nổi . Mấy ngày này, Sơ Lê thấy anh dần dần im lặng , gương mặt anh rõ ràng là mệt mỏi , sắc mặt tái nhợt, trong mắt phảng phất che giấu trong một đêm dài và không có bầu trời .
Từ trên người anh , Sơ Lê chỉ nhìn thấy hai chữ —— áp lực.
Vẫn là thiếu niên 17 tuổi ,không nên chịu đựng những điều này. Anh ở trong bóng tối tranh đấu gay gắt, nếu anh không đủ kiên cường hoặc không đủ tàn nhẫn, mọi thứ thuộc về anh sẽ bị người khác lấy đi .
Chiếc xe màu đen đậu ở một vị trí ít người nhìn thấy ở cửa sau của trường. Sau khi lên xe , Trần Dã lại ngồi sau cạnh cô .
Sơ Lê sửng sốt một chút, thiếu chút nữa không phản ứng lại .
Bởi vì rất nhiều lần, Trần Dã ngồi ở ghế trên trong xe khi đi đón cô .

Anh bị đánh thức bởi tiếng động ,từ từ ngước mắt lên, nhìn cô, một tay ôm eo cô , dựa đầu vào vai cô ngữ khí lười biếng, thanh âm khàn khàn :" Rốt cuộc tan học rồi ."
Sơ Lê từ lâu đã quen cùng anh thân mật , ngoan ngoãn bị anh ôm cũng không có một câu oán hận.
Trần Dã mặc một bộ đồ đen bên ngoài, và chiếc áo sơ mi trắng bên trong sạch sẽ và gọn gàng. Anh giơ tay mở nút cổ áo lạnh lùng nói , "Thật khó coi."
Kỳ thật không xấu, anh có vóc dáng đẹp eo hẹp vai rộng chân dài , tây trang mặc ở trên người thêm vài phần cấm dục , sống mũi thẳng ,đôi môi mỏng được ép thành một đường thẳng , đường viền khuôn mặt trở nên sắc bén.
Sơ Lê thành thật nói : "Em cảm thấy không khó coi a."
Trần Dã cũng xụ mặt :" Anh không thích mặc ."
Nhưng anh vẫn phải mặc , rõ ràng anh ấy là một người nóng tính , phải kiềm chế bản thân trong công ty mỗi ngày.
Sơ Lê hỏi, "Tại sao anh không thích ?"
"Không có lý do gì cả.
Trần Dã cũng ngủ nhiều rồi . Trên đường trở về, anh đã nói chuyện với Sơ Lê về các vấn đề của công ty, mắng những đám người kia không phải là con người, và cảm thấy rằng tất cả những trưởng bối kia đều coi anh là phế vật vô dụng .
Anh mới vừa tiến vào công ty không lâu, tuổi còn nhỏ không có bằng cấp và trình độ học vấn , dựa vào bối cảnh mới có thể miễn cưỡng nói chuyện được, nhưng không ai coi trọng lời nói của anh .
Anh đã phải chịu đựng rất nhiều sự nhàm chán , bị lừa hai ba lần.
"Sớm muộn gì có một ngày anh đem bọn họ nhổ tận gốc."
Trần Dã nói một câu như vậy sau khi la mắng.
Sơ Lê gật đầu, "Em tin anh làm được ."
Chẳng qua là vấn đề thời gian, anh còn cần 3-4 năm, liền làm được.
Biệt thự của Trần Dã có một vị khách không mời mà đến .
Sơ Lê không biết người đàn ông đó . Ông ấy trông khoảng 40 tuổi ,gương mặt người đàn ông hiền lành và mỉm cười như Phật Di Lặc, điều này dễ dàng khiến mọi người mất cảnh giác .
Trần Dã thấy người này cười lạnh một tiếng, anh để Sơ Lê vào nhà trước , anh ở ngoài cửa để nói chuyện với người đàn ông.
"Trần thiếu gia ,cậu xem lý do gì lại sa thải tôi ,bảo tôi không cần đến công ty , có phải hay không không tốt cho lắm?"
Nụ cười trên gương mặt của Trần Dã thu lại , nheo nheo mắt :" Tôi không cho ông lý do sao?"
Người đàn ông chửi thầm, hắn không vừa mắt mình ở điểm gì ? Quả thực là nhục nhã khi đã đến đây.
Người đàn ông vứt bỏ mặt mũi của mình để đây cầu xin , ông vẫn luyến tiếc công việc bởi vì tiền lương khá cao .
"Lý do của cậu là một trò đùa, phải không?"
Trần Dã cong khóe miệng nói :" Đúng vậy."
Người đàn ông vui mừng khôn xiết, "Cậu có thể...?"
Trần Dã hiểu ý ông ta , anh thu lại nụ cười , anh vỗ vai người đàn ông tựa hồ rất tiếc nuối nói :" Tôi xin lỗi, Giám đốc Lưu mặc dù tôi đã ký vào thư từ chức của ông , nhưng đó không phải là quyết định của tôi, hội đồng quản trị đã nhất trí chấp thuận ."
" Ông tới tìm tôi , tôi cũng không giúp gì được ."
Người đàn ông vừa nghe thấy lời này , ông ta gần như không thể đứng yên.
Ông ta là tổng giám đốc công ty ,không chỉ có tiền lương cao , mà số tiền ông ta tự kiếm được ở ngoài cũng rất lớn .
Chỉ vì bản thân ông , ông không dám mở thêm tài khoản mới , bao năm qua ông ta nghĩ rằng bản thân mình với những người trong ban hội đồng hợp tác vui vẻ , cùng có lợi cho nhau , ông chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị đuổi ra khỏi công ty bởi chính những người hợp tác cùng .
" Cậu nói thật sao ". Hỏi xong , chính ông phủ nhận :"Không, không, không, tôi không tin điều đó, rõ ràng..."
Nói xong chính ông cũng không ngờ tới .
Rõ ràng ông ta đã làm một số tài khoản giả cho bọn họ, sao họ có thể bỏ rơi ông ta được ?
Trần Dã mỉm cười mỉa mai, "Giám đốc Lưu , kể từ khi tôi vào công ty, tôi đã thấy năng lực và sự đóng góp của ông . Lần này ông từ chức tôi cũng thật đáng tiếc, nhưng ông cũng biết tôi không có nhiều quyền như vậy ,cho nên lúc này tôi cũng không giúp gì được.
Anh đứng lười biếng ở dưới ánh mặt trời ,"Nếu ông không tin lời nói của tôi. có thể trực tiếp đi hỏi bọn họ, xem ban quản trị có bỏ phiếu cho ông không."
"Con người chết vì tiền và chim chết vì thức ăn."

"Haizzz, chuyện của ông tôi chỉ là người đứng xem đã cảm thấy lạnh tâm."
Sau khi nói xong , anh trong tối ngoài sáng châm ngòi .
Trần Dã sớm nhìn ra Giám đốc Lưu không phải người tốt lành gì , Anh đã tốn công rất nhiều , mới khiến những lão cáo già trong hội đồng quản trị nghĩ rằng anh đã mua chuộc riêng giám đốc Lưu , cố tình mời ông ta ăn tối nhiều lần trước khi các lão tin điều đấy , không do dự đá ông ta ra khỏi công ty .
Thật quá khó để đánh con chó bằng tay của chính mình , bạn phải bị cắn một vài lần. Rất thú vị khi xem con chó cắn con chó .
Không cần động thủ là có thể xem kịch vui.
"Giám đốc Lưu ,về nhà và bình tĩnh trước, không sớm nữa vì vậy tôi sẽ không mời ông ăn tối."
"Được rồi... Được rồi... Tôi biết." . Gương mặt của ông ta hoảng hốt , bước chân lảo đảo rời đi.
Trần Dã mỗi ngày đối phó với rất nhiều người , đã sớm mệt mỏi.
Khi về đến nhà , anh không cần phải giả vờ tươi cười, cũng không muốn nói chuyện.
Anh hy vọng Sơ Lê sẽ không nói chuyện , yên tĩnh nằm ở trong lòng ngực anh , để anh ấy ôm cô . Sợ Sơ Lê cảm thấy buồn chán , anh nhẫn nại nói chuyện với cô một lúc.
Sơ Lê muốn anh vui vẻ, vì vậy cô nói với anh về bài đăng trên diễn đàn của trường ."Mọi người đều tưởng anh sẽ ở đươi chân cầu ."
Trần Dã không hiểu lắm," Tại sao anh phải ở dưới chân cầu ?"
Sơ Lê chớp mắt giải thích với anh một cách nghiêm túc, "Bởi vì bây giờ ở trong lòng bọn họ anh chính là người nghèo bị đoạt hết tài sản không có chỗ để đi ."
Không có cha, có mẹ cũng như không có.
Trần Dã bắt chéo chân và muốn hút thuốc, nhưng anh không thể chịu đựng được. Anh châm một điếu thuốc trong miệng và nói,"Cứ để họ nghĩ như vậy đi ."
Sơ Lê ngây thơ hy vọng Trần Dã có thể trở lại trường vào một ngày nào đó để tiếp tục việc học của mình, chớp mắt , hai năm trung học đã trôi qua .
Trần Dã ngày càng ít nói ,ứng phó thoải mái với những lão cáo già trong công ty , lúc trước anh trong trường học hoàng hành ngang ngược ,trưởng thành biến thành người thâm sâu khó thể hiểu được .
Sơ Lê có điểm số ổn định và thành tích xuất sắc trong hai năm qua. Cô không vì yêu đương làm chậm trễ học tập. Ngày thi đại học đang đến gần , Sơ Nguyên , đã lâu không gặp , hiếm khi gọi cho cô và nói nhiều .
Tốt nhất là chia tay , nhanh chóng chia tay
Sơ Nguyên may mắn trúng tuyển vào đại học trường loại 3 , trong hai năm đại học, anh chỉ về nhà vào cuối tuần, lười nói chuyện với Sơ Lê , lâu rồi hai anh em không nói chuyện nhiều như vậy .
Sơ Nguyên nói xong một đoạn dài, Sơ Lê ngơ ngác hỏi: "Anh, anh vừa nói cái gì?"
Sơ Nguyên: "?"
Sơ Nguyên: "Được rồi, ra khỏi đây đi."
"Ra khỏi đây.""
"Lăn đi."
Trước kỳ thi đại học, Sơ Lê từ chỗ cha mẹ biết được Triệu Hợp Thuần trên đường về nhà bị tai nạn ô tô vẫn nằm bất tỉnh trong bệnh viện.
Sơ Lê đã lâu không nghe thấy tin gì về Triệu Hợp Thuần may mắn thay, lần này bố mẹ cô đã không cứu Triệu Hợp Thuần .
Cô nói: "Vậy thì tôi chúc cô nhanh chóng bình phục."
Bố Sơ mang tin tức từ bệnh viện về, thở dài nói: "Sợ con bé tỉnh lại sẽ không thể tiếp nhận được. Chân của nó đã bị cắt cụt rồi."
Sơ Lê sững sờ hồi lâu, trong đầu cô không ngừng lóe lên dòng chữ "thiên đạo luân hồi" , cô biết cảm giác ngồi trên xe lăn và không thể cử động, cuối cùng cũng đến lượt Triệu Hợp Thuần ?
"Ồ , nghe thật đáng thương."
Đó là những gì lúc trước Triệu Hợp Thuần đã nói với cô khi đó, cô ta nhìn cô đầy thông cảm và nói: "Em thật đáng thương."
Hứa Mỹ Lan trợn mắt nhìn chồng, nói: "Sắp đến kỳ thi đại học rồi, anh đừng nói những điều này với con cái, chuyện đó có liên quan gì đến gia đình chúng ta?Hai năm qua chúng ta rất ít khi liên lạc với nhau."
Bố Sơ thấy vợ không vui cũng không nói tiếp nữa.
Hai năm qua , sự thể hiện của Trần Dã ở trong công ty khiến nhiều người kinh ngạc, ban quản lý cấp cao của công ty có sự thay đổi lớn, người mới liên tục được thăng chức, thay vào đó, những người cũ lần lượt bị sa thải.
Ban giám đốc ghét Trần Dã ,hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng họ không thể làm gì chống lại anh ,sau khi Trần Dã trưởng thành, tất cả cổ phiếu và tiền gửi ngân hàng đều đổ vào tài khoản của anh .
Việc không nuốt chửng tài sản của Trần Dã vào năm ngoái trước khi anh trưởng thành là sai lầm lớn nhất mà những lão cáo già này mắc phải.
Họ cũng đã đánh giá thấp tham vọng của Trần Dã, đến khi phản ứng kịp thì đã quá muộn .
Buổi tối sau kỳ thi đại học , Sơ Lê bí mật chạy đến tìm Trần Dã , mới vừa đi lên lầu, một cú đá lớn vào cửa khiến cô giật mình .
Là Trần Dã đá người, hai năm này anh kiềm chế tính tình của mình trước mặt người khác anh tỏ ra ôn nhu , nhưng khi ở riêng tư tính tình anh càng ngày càng tệ, khó kiềm chế chính mình .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip