Chương 210: Đóa hoa máu thịt nở rộ trước mắt

Cố Di Nhân vội vàng lên lầu.

Mãi một lúc sau, khi ánh sáng từ kẽ hở cửa cuốn hoàn toàn chìm vào bóng tối, La Bân mới sực tỉnh và lên lầu.

Cậu không khỏi nghĩ, Cố Di Nhân thích cậu ư?

Cậu thích Trương Vận Linh chẳng phải vì trong môi trường này, Trương Vận Linh mang lại cho cậu cảm giác chân thực, sự quan tâm chăm sóc sao?

Cậu hẳn cũng mang lại cảm giác an toàn cho Cố Di Nhân thì phải?

Mặc dù ở giữa có Chương Lập, nhưng Chương Lập và Trần Tiên Tiên...

La Bân lắc đầu, mình lại đang nghĩ gì vậy?

Cố Di Nhân hôm qua cũng muốn gọi cậu lên lầu, cô ấy sợ hãi.

Tối qua, cậu vừa muốn quan sát tà ma, vừa muốn Cố Di Nhân chấp nhận môi trường này, nên mới ở lại trên ghế sofa.

Cố Di Nhân nói cậu có thể ngủ cùng, có lẽ là cũng sợ, hoặc là vì lịch sự chăng?

Làm sao cậu lại có những suy nghĩ vớ vẩn như vậy được?

Hơn nữa, cho dù Chương Lập có vấn đề, chuyện cướp người yêu, cậu tuyệt đối không làm.

Bởi lẽ vì Cố Di Nhân, Chương Lập có thể không cần cả mạng sống.

Nếu thực sự làm vậy, cậu có thể đối diện với Chương Lập không?

Cố Di Nhân nói tin cậu, cậu lại suy nghĩ lung tung, chẳng phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?

Người không ai hoàn hảo, trai đơn gái chiếc ở chung lâu ngày ít nhiều cũng sẽ có vấn đề.

La Bân thầm tự nhủ, nếu là một người quân tử, không thể làm tiểu nhân thừa lúc người khác gặp khó khăn.

Rất nhanh, La Bân đã vào phòng.

Dưới đất đã trải sẵn chăn nệm, Cố Di Nhân cuộn tròn trên giường, quay lưng về phía cậu.

La Bân không khỏi bật cười.

Quả nhiên, cậu đã tưởng tượng quá nhiều.

Cố Di Nhân thực ra chỉ là thuận miệng nói thế thôi.

Cô ấy bình thường và kín đáo.

Không thấy thất vọng, La Bân ngược lại còn thở phào.

Cậu nằm xuống đệm trải sàn, mặc dù mặt đất rất cứng, nhưng có chăn bông, như thế đã tốt rồi.

Cơn buồn ngủ dần ập đến, La Bân chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ màng, cậu nghe thấy tiếng "soạt soạt", là cửa cuốn mở.

Không sao đâu đâu, tà ma ở thị trấn núi Quỹ vốn dĩ biết mở cửa.

Tiếng bước chân có vẻ hơi nhiều, điều này cũng không có gì.

Nửa tỉnh nửa mê thêm một lúc, La Bân lại sắp ngủ say.

Đúng lúc này, có một tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến cậu giật mình tỉnh giấc, mở bừng mắt.

Trong phòng khá tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

Tiếng kêu thảm thiết này rất gần, gần trong gang tấc, hình như ngay bên ngoài cửa phòng.

Không đúng!

Trong nhà không có ai cả!

Không thể là tà ma kêu thảm thiết được!

Cố Di Nhân nằm trên giường như một con mèo con hoảng sợ, lập tức nhảy xuống đất, chui vào chăn của La Bân, nằm trong lòng cậu.

Cơ thể La Bân cứng đờ.

Sắc mặt Cố Di Nhân hoảng loạn.

La Bân khẽ đưa tay lên môi, ra hiệu Cố Di Nhân im lặng, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Cố Di Nhân run rẩy, dựa sát vào La Bân hơn.

Cô không muốn, chuyện này đã vượt quá giới hạn.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết đó thật sự quá gần, gần như thể ở ngay cầu thang.

Cảm giác này vô cùng quen thuộc...

Giống như trở về khi còn ở thôn Quỹ, nghe tiếng kêu thảm thiết giữa đêm khuya.

Người sợ không chỉ có Cố Di Nhân.

Mồ hôi liên tục rịn ra trên trán La Bân

Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, cậu nhanh chóng nhìn khắp phòng, trong phòng không một bóng người.

Tiếng kêu thảm thiết lớn hơn, xé lòng hơn.

Tà ma đang giết người sao?

Giết người trên cầu thang nhà mình!?

Ý nghĩ đột nhiên xuất hiện này khiến đầu La Bân đau nhói.

La Bân không ngừng nuốt nước bọt, cậu ngày càng khao khát, đặc biệt là khi mùi máu tanh xộc vào mũi, đặc biệt là khi tiếng van xin lọt vào tai.

Đúng vậy, có người đang bị giết.

Nội dung van xin là đừng giết hắn, hắn tình nguyện trở thành tà ma, đừng lấy mạng hắn.

Đáp lạ, chỉ có tiếng da thịt bị xé toạc, cắt đứt, và tiếng nhai "rộp rộp".

Âm thanh này quá hấp dẫn...

Nhưng La Bân lại cảm thấy hãi hùng.

Điều này không đúng...

Đúng, cậu có thể không may mắn, trong hai mươi hộ dân có thể gặp tà ma một lần và cậu có thể gặp ba lần liên tiếp.

Nhưng tà ma giết người với xác suất nhỏ, cậu cũng gặp phải sao?

Tà ma còn có thể kéo người vào nhà cậu để giết?

Cách một bức tường, tà ma suýt chút giết người ngay trước mặt cậu!

Kẻ đứng sau núi Quỹ vẫn còn theo dõi cậu?

Muốn ra tay với cậu ư?

Tâm trạng La Bân như bị một tảng đá đè nặng, cậu vô cùng khó thở.

Nếu đã bị theo dõi, vậy cậu còn có thể bắt tà ma, luyện dầu đèn không?

Kẻ đứng sau núi Quỹ có thể coi là có thân phận và địa vị, thế mà lại áp bức cậu như vậy, không thấy mất mặt à?ấy

Thế sao không trực tiếp giết cậu luôn đi!

La Bân cố nén cảm giác buồn nôn, mò lấy gói dầu đèn, nuốt xuống.

Một gói không đủ, mùi máu tanh quá nồng.

La Bân lại dùng đến gói thứ hai, thứ ba.

Cổ họng cậu giờ toàn là dầu đèn, miệng cũng toàn mùi tanh.

La Bân liếc xuống sàn, thấy có rất nhiều máu đặc sệt chảy vào, gần như đã chạm đến chỗ trải nệm rồi.

Sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng hơn xảy ra.

Bốn năm con tà ma đứng chen chúc ngay cửa, toàn thân đầy máu tươi, nhất là khóe miệng dính máu, trên mặt nở nụ cười nhạt, giống như tà ma của thôn Quỹ đã đến đây!

La Bân không dám nhìn thẳng.

Đúng, cậu đã nghĩ vậy.

Nhưng người đó rốt cuộc vẫn không trực tiếp giết cậu.

Người đó muốn giữ lại chút thể diện sao?

Chẳng qua thủ đoạn sử dụng lại tàn nhẫn hơn, gần như đã đến mức trắng trợn?

Mấy con tà ma đó đứng rất lâu, cười rất lâu, cuối cùng chúng từ từ rời đi.

La Bân cảm thấy vạt áo mình ẩm ướt, lưng ướt đẫm mồ hôi, ngực bị Cố Di Nhân làm ướt.

Đêm đó, cậu không ngủ, Cố Di Nhân cũng không ngủ.

Mặc dù Cố Di Nhân không có động tĩnh gì, nhưng cô ấy sợ đến mức cứ khóc mãi.

Tiếng bước chân đã biến mất hoàn toàn.

La Bân mò đồng hồ quả quýt ra, đã hơn năm giờ rồi.

"Không sao rồi." Cậu khàn giọng nói.

Cố Di Nhân vẫn ôm chặt eo cậu, không chịu buông ra.

Cho đến khi La Bân muốn đứng dậy, Cố Di Nhân mới run rẩy buông tay.

Hai người đến trước cửa phòng.

Ở đó có một cái xác, đầu đặt giữa bụng, tứ chi vẫn còn, chỉ là đã bị ăn mất phần lớn, nội tạng lộn xộn, máu me, mỡ thừa vương vãi trên hành lang, giống như một đóa hoa bằng máu thịt.

Mắt La Bân đỏ ngầu, càng lúc càng đỏ hơn.

Ban đêm, máu thịt khiến cậu khao khát, ban ngày, chỉ khiến cậu buồn nôn.

Nỗi sợ hãi bắt đầu xâm chiếm và lan tỏa.

Và còn một cảm giác áp lực khó tả khiến cậu khó thở.

Nếu kẻ đứng sau núi Quỹ chỉ ném cậu ở đây, định dùng sự kinh hoàng của thị trấn Núi Quỹ để đồng hóa cậu, cậu có thể âm thầm chuẩn bị, gây bất ngờ cho đối phương, khiến đối phương phải giật mình.

Nhưng nếu người đó cứ nhắm vào cậu, nhất định phải hành hạ, nghiền nát cậu trong lòng bàn tay, cậu sẽ không có cách nào cả.

Đây không phải chênh lệch về thực lực, mà là khác biệt giữa gã khổng lồ và lũ kiến mối.

Đám tà ma đó đứng ở cửa cười suốt đêm chính là đang chế giễu sự tự phụ của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip