Chương 18. Engima thịnh nộ


§

Tham quan xong ở viện bảo tàng trong khoảng một tiếng, trời đã bớt nắng và chuyển mát hơn. Kim Taehyung lái xe đưa Jeon Jungkook đến khu vui chơi giải trí. Ban đầu cậu cứ nghĩ là một khu vui chơi bình thường, đến nơi cậu mới nhận thức được cái gì là phi thực tế.

Jeon Jungkook dường như quên mất việc bản thân xuyên không đến năm nghìn năm sau, mọi thứ thật quá sức tưởng tượng với cậu.

"Hay... Hay là chúng ta đừng đi nữa?" cậu nắm lấy cánh tay của hắn.

Kim Taehyung vừa mở cửa xe cho cậu, nhóc nhỏ lại không chịu đi ra mà đòi về.

"Tân tiến quá. Em..."

"Được, vậy chúng ta đi chụp hình photobooth nhé?" Kim Taehyung như một cỗ máy quản lý rủi ro chạy bằng pheromone của Jeon Jungkook. Chỉ cần cậu không thích, hắn đều có phương án mới làm cậu vui vẻ.

Chỉ nghe có thế, rãnh cười của cậu lại xuất hiện ngay: "Dạ."

Gần khu vui chơi giải trí có hàng loạt máy chụp photobooth, hắn dẫn cậu đi lại một cái máy từ trên xuống dưới toàn là màu hồng. Kim Taehyung nhìn xung quanh rồi vội bao biện.

"Ở đây máy nào cũng màu hồng cả nhé."

"Em có nói gì đâu ạ." Jeon Jungkook che miệng cười.

Hai người đi vào trong, ngồi xuống chiếc ghế có sẵn. Kim Taehyung lấy thẻ của mình ra đặt lên tấm kính cảm ứng rồi nói.

"Three shots."

Hệ thống điện tử hiển thị hình ảnh Enigma và Alpha của ngài ấy lên trên màn hình.

"Get ready."

Sau đó, nhiều tiếng tách tách tách vang lên. Jeon Jungkook không ngờ trong tương lai, photobooth sẽ sử dụng như thế này. Nhưng dù sao cậu cũng đã có những tấm hình xinh đẹp cùng với ngài.

Sau khi chụp xong rất nhiều ảnh, Jungkook và ngài nắm tay nhau đi dọc bờ sông để ngắm cảnh. Trời về chiều dần tối, không khí trong lành, gió mát rười rượi thổi làm cho những tán lá cứ nghiêng nghiêng. Một không gian lý tưởng cho việc hẹn hò.

Thiếu niên Alpha hít một ngụm khí trời thật sâu vào buồng phổi, đây là thứ cảm giác mà đời trước cậu chưa từng thể nghiệm qua. Kim Taehyung hai tay đút vào túi quần, chầm chậm đi phía sau lưng quan sát cậu, kĩ lưỡng khắc ghi bóng hình trước mặt vào trong tâm khảm.

Gió nhẹ nhàng bay đến trêu đùa mái tóc em, làm rối tung những sợi mai mềm mỏng, làn da trắng bóc do thường xuyên ở nhà của em như một đám mây lượn lờ trên nền trời xanh thẳm, chiếc áo măng tô em đang mặc là của hắn, tà áo dài đến gần bắp chân em, to lớn và bao trọn em trong hơi ấm dịu dàng, âm thầm mang đến em một cảm giác an toàn quá đỗi.

Jeon Jungkook chao lượn một hồi mới nhớ đến người đàn ông của em, cậu quay lại nhìn hắn, đúng lúc chiếc máy ảnh hắn mang theo tự lúc nào nháy lên một điểm sáng. Kim Taehyung ngước mặt nhìn em, đôi môi hắn kéo nhẹ.

"Đi tiếp đi, phía sau có tôi rồi."

Jeon Jungkook lùi về sau sóng vai với hắn, cầm lấy tay hắn vòng ra sau eo mình.

"Đi cùng em đi, người yêu. Hai chúng ta phải luôn ở cạnh bên nhau nhé?"

Vòng tay Kim Taehyung siết chặt, dù không ở phía sau em, hắn vẫn có thể chống đỡ cho em mọi thứ. Jeon Jungkook cướp đi máy ảnh từ trong tay hắn. Cậu nhỏ giơ lên cao, cả hai cùng lúc ngước nhìn.

"Người yêu ơi, ngài cười đi."

Alpha nhìn thấy khoé miệng hắn hơi nhếch liền chuẩn bị bấm máy, khuôn mặt cậu tươi tắn nở một nụ cười rạng rỡ như ban mai, Kim Taehyung ôm cậu vào lòng hôn lên má người nhỏ. Máy ảnh đúng lúc bấm chụp.

Jeon Jungkook ôm má đánh yêu ngài rồi tự ngắm nhìn bức ảnh trong máy, cậu cười tươi như thể đó là lần cuối cùng được cười. Kim Taehyung xoa đầu nhóc nhỏ.

"Gần đây có bán kẹo bông gòn, tôi đi mua cho bé nhé?"

Jeon Jungkook gật đầu thơm lên môi hắn.

"Dạ thưa ngài."

Trong lúc hắn đi mua kẹo, Jeon Jungkook đứng ở thanh chắn ngang bờ sông, tay mân mê máy ảnh, cậu nhấn nút xem lại tất cả những bức ảnh mà ngài đã chụp.

Không biết từ khi nào mà ảnh cậu lại đầy tràn bộ nhớ của ngài đến như vậy, cũng không biết ngài đã chụp những bức ảnh ấy từ lúc nào.

Lúc Kim Taehyung cầm kẹo bông gòn trở lại, Jeon Jungkook đã biến mất, chỉ còn lại trơ trọi một chiếc máy ảnh đặt trên thành cầu, trên chiếc máy ảnh đang ở chế độ trình chiếu lại toàn bộ ảnh của Jeon Jungkook.

Đợi khi bức ảnh cuối cùng của hắn và cậu sáng lên thì toàn bộ dữ liệu về Jeon Jungkook đều biến mất.

Như thế thiếu niên ấy chưa từng tồn tại.

Kim Taehyung bắt đầu hoảng loạn, pheromone của hắn cuộn trào sôi sục toả ra khắp nơi. Một vùng tím đen đậm đặc bao phủ khắp thành phố thủ đô, tạo ra một cơn khủng hoảng pheromone mang tính toàn cầu.

Liên đoàn và chính phủ ngay khi biết tin đã phối hợp với lực lượng quốc tế tiến hành xử lý Kim Taehyung nhưng hắn quá mức cường đại, không một ai có thể đánh bại một Enigma có sức mạnh tối thượng như Renoir.

Đế quân và Kim Myung cố gắng hết sức để đi vào vòng vây pheromone kinh khủng khiếp đó nhưng các pheromone của Enigma luôn đối chọi nhau, nên nếu có cuộc chiến giữa các Enigma diễn ra thì chắc chắn sẽ xảy ra thế chiến. Kim Han lo lắng cho con trai, ba được bảo hộ trong vòng pheromone của Đế quân nên không bị ảnh hưởng nhiều, còn lại người dân xung quanh đã và đang chết dần chết mòn vì sự khủng bố tin tức tố.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?" Kim Namjoon và các anh em nhanh chóng có mặt tại hiện trường – căn biệt thự của Kim Taehyung.

Kim Myung chống tay lên đầu gối thở dốc vì phải toả ra quá nhiều pheromone để bảo vệ mọi người.

"Em không rõ, không hiểu sao Taehyung lại bùng nổ pheromone điên cuồng đến như vậy, chắc chắn là liên quan đến Jeon Jungkook, chỉ có em ấy mới điều khiển được pheromone của Taehyung."

Park Jimin nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Jeon Jungkook đâu? Nếu cậu ấy ở bên cạnh thì Renoir không bị điên lên mà toả pheromone giết người đến vậy, cậu ấy đi đâu rồi?"

Kim Seokjin chỉ tay về phía Park Jimin đồng tình.

"Đúng rồi! Rất có thể Jeon Jungkook đã gặp chuyện."

Park Jimin tiếp tục đưa ra nghi vấn.

"Nhưng gặp phải chuyện gì mà đến cả người như Renoir không thể giải quyết?"

Min Yoongi im lặng đứng bên cạnh Park Jimin hồi lâu mới đưa ra hướng đi an toàn.

"Trước mắt chúng ta phải giải quyết Renoir, để cậu ta thu liễm cái thứ tử thần này trước rồi mới tìm cách sau. Người dân đang chết như ngả rạ rồi."

Ahn Haya gật đầu với ý kiến của Min Yoongi.

"Muốn Renoir bình tĩnh lại chỉ có thể dùng pheromone của Jeon Jungkook. Chúng ta đào đâu ra đây?"

Đôi mắt nhỏ xíu của Park Jimin sáng lên.

"Tôi có! Renoir từng gửi cho tôi tinh dầu pheromone của Jeon Jungkook dùng cho xét nghiệm, hiện vẫn còn một lượng kha khá."

Kim Namjoon vỗ tay hai cái: "Rất tốt, mọi người nghe đây. Trước tiên, Park Jimin về phòng mạch lấy tinh dầu pheromone của Jungkook đến, Myung cố gắng đưa anh vào bên trong để giúp Renoir bình tĩnh lại. Min Yoongi tìm một loại dược khiến Renoir bất tỉnh trong một thời gian dài nhất định để chúng ta cùng nhau tìm cách, phải là một loại dược mạnh. Cậu ta sẽ không chết đâu."

Đoạn, anh quay sang chỗ Đế quân.

"Thưa Đế quân, xin hãy ban lệnh cho ngưng mọi hành động của Liên đoàn lại. Chỉ cần tìm được Jeon Jungkook, mọi chuyện sẽ dừng ngay lập tức."

Đế quân nghiêm mặt suy tư, Kim Han vừa lo lắng nhìn ông thì ông gật đầu ngay.

"Ta biết rồi."

Nghe xong ba Han mới thở nhẹ, Đế quân vuốt vuốt lưng ba trìu mến.

"Đừng lo. Ai rồi cũng phải khụy gối trước tình yêu thôi."

§

Đôi mắt to tròn dường như không tin vào mắt mình, Jeon Jungkook đã trở lại nền văn minh A của năm 2023.

Ngay tại bờ biển mà cậu đã tự tử.


















§

xong chap này tui sủi cho mấy con vk vui đùa trên đống lửa.
the mp-drama is coming soon. 💆

chúc ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip