Chương 4 - Di sản của kẻ lạ mặt


Khi trông thấy con quái vật thì Edward sững người tại chỗ vì độ to lớn của nó, liệu đây có phải cùng là một thứ mà anh đã từng thấy trên giàn hỏa thiêu không, Edward tự hỏi khi con quái vật nhìn anh. Chợt nó bỗng lao người vồ lấy Edward, canh chuẩn thời cơ, Edward nhảy sang một bên và đã né được con quái vật lao tới, và Edward nhận ra rằng cơ thể của anh dường như đã không còn bệnh tật mà còn khoẻ mạnh hơn bao giờ hết, chưa hết bất ngờ vì phát hiện mới thì Edward lại phải né một cú vồ khác của con quái vật và những nhát cắn điên loạn bằng hàm răng sắc bén, Edward bật nhảy về sau, rút khẩu súng của chủ hiệu thuốc ra từ thắt lưng, nhắm chuẩn vào đầu con quái vật và *Đoàng!*. Đầu con quái vật bị xuyên thủng từ bên này sang phía bên kia bởi viên đạn mạ bạc, chết tươi tại chỗ, máu văng tung tóe. Sau đó, Edward nhận không chỉ có thể chất được tăng cường mà các giác quan của cậu cũng đã được cường hoá lên mức cao nhất và những vết thương trước kia cũng chỉ còn là những vết sẹo nhỏ. 

Edward tự hỏi liệu có phải việc điều trị đã giúp anh có sức mạnh này hay không và còn nhiều khuất mắt khác cậu muốn hiểu rõ về mọi việc đã xảy ra vậy nên cậu bắt đầu rảo bước trên những hàng lang của khu bệnh xá. Nhặt nhạnh những tờ giấy ghi chú rơi trên hành lang Edward biết được rằng vào quá khứ, ở nơi gọi là Cố Đô Lisbeth có một con dịch bệnh bùng phát và nguyên nhân được cho là từ thứ thuốc The Red Cure gây ra do sử dụng quá nhiều khiến cho người dùng bị mất đi nhận thức và hóa điên, trên cơ thể xuất hiện nhiều biến dị như răng mọc dài và sắc bén như thú dữ, từng mảng lông dày xuất hiện khắp cơ thể và còn nhiều biến dị khác. Edward lộ rõ sự hiếu kì đối với những phát hiện kì lạ này, một số thắc mắc trong cậu đã được giải quyết nhưng lại thêm nhiều thứ làm cậu tò mò. Nhưng một số tiếng thở khò khè đánh động cậu sau một cánh cửa, Edward tiếng lại gần, cẩn thận mở cánh cửa và nhìn vào trong. Bên trong là một kẻ ăn mặc kì dị với dụng cụ bác sĩ đeo trên thắt lưng, mặc trên người một bộ quần áo đen, bên ngoài khoác một áo choàng lông quạ, phần đầu là một chiếc mũ cùng với chiếc mặt nạ mỏ quạ, kẻ lạ mặt đang có một vết thương ở bụng và dừng như đang rất nguy kịch.

"Ai đó..."

Kẻ lạ mặt cất lời, giọng là của một người trung niên, người đó hướng tầm mắt vào chỗ Edward đang nấp rồi lại lên tiếng:

"...Ai thì chẳng vấn đề, dù gì thì ta cũng đã hết nghĩa vụ ở cái chốn ma quỷ này rồi..."

Edward chầm chậm bước ra, khi cậu thấy người đó bị thương thì đã chạy tới xem vết thương của anh ta dù cho chưa biết được là người tốt hay kẻ thù.

"...Một chàng trai sao...cậu làm gì ở khu bệnh xá này...*ho*...cậu...cũng là một kẻ ngoại lai như ta..." 

Kẻ mặc đồ quạ hỏi Edward với giọng yếu ớt, xem ra anh ta đã rất yếu, Edward chỉ bèn trả lời vu vơ rằng chỉ đi lạc vào nơi này rồi tiếp tục cầm máu cho anh ta.

"*ho*...Lạc sao...đừng lừa ta, chàng trai....đôi mắt của câu...nói rằng cậu đang nói dối...."

Edward chỉ đành nói ra vì sao cậu ở đây và về những việc kì lạ xảy ra kể từ khi cậu đặt chân tới nơi này. Kẻ lạ mặt chỉ cười nhẹ như thể những thứ mà Edward kể đã trở nên quá bình thường với hắn rồi hắn lại để ý một dấu ấn nhỏ phía sau cổ của Edward, hắn chỉ tay vào dấu ấn và nói:

"Dấu ấn của định mệnh... nè chàng trai....định mệnh đã chọn cậu....và từ giờ....cậu sẽ bị cuốn vào cơn ác mộng không hồi kết này..."

Kẻ lạ mặt bắt đầu ho ra máu, có lẽ hắn đã đến giới hạn của bản thân trong khi đó Edward vẫn đang cố níu giữ lại sự sống mong manh của kẻ lạ mặt dù họ chẳng hề quen biết. Đột nhiên hắn nắm lấy tay Edward, dúi vào tay cậu một cuốn sổ tay nhỏ và khẽ nói:

" Hãy thay ta làm những chuyện mà ta còn dang dở, chàng trai... Cậu phải tự mình bước đi trong cơn ác mộng này... Và đừng đánh mất đi nhân tính của bản thân rồi trở thành thứ mà cậu săn hằng đêm."

Edward vẫn chưa hiểu những gì kẻ lạ mắt nói, cậu vội vã hỏi lại:

"Dấu ấn gì chứ??! Cái gì mà chuyện dang dở ?!... Tôi chả hiểu gì cả??"

Sau những câu hỏi của Edward, kẻ lạ mặt chỉ ngước mắt nhìn cậu, ánh mắt của hắn như van xin cậu hãy tiếp tục những gì còn dang dở ở phía sau chiếc mặt nạ mỏ quạ, nó làm cậu nhớ đến trong bức thư kia chủ hiệu thuốc cũng mong cậu có thể trở thành Thợ săn thay cho ước mơ của con trai ông ấy. Khi Edward bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ về việc có nên chấp nhận lời đề nghị giúp kẻ lạ mặt hay không thì kẻ kia đã thốt ra một câu cuối cùng trước khi chết trước khi chết.

"Hãy tìm đến 'công xưởng của những giấc mơ' ...câu trả lời về mọi thứ nằm ở đó..."

Nhìn kẻ lạ mặt nằm đó, Edward lặng người, cậu tự hỏi liệu cậu có phải là điềm gở hay không, tại sao khi cậu gặp người lạ họ đều gặp phải những điều xui xẻo, trong khi Edward vẫn tự vấn bản thân thì thì ánh trắng ngoài cửa sổ rọi xuống thân thể của người kia, Edward ngước mắt nhìn thì thoáng thấy một bóng trắng hiện ra dưới ánh trăng mờ ảo rồi bay vút lên bầu trời đêm, chỉ còn lại bồ quần áo quạ và một cặp dao găm dưới nền gỗ như thể là món quà cuối mà kẻ lạ mặt để lại cho cậu. 

Edward nhìn bộ quần áo và  trong tay hồi lâu, rồi cậu khẽ gật đầu như thể cậu đã chấp nhận lời đề nghị trở thành một thợ săn, cậu mở cuốn sổ tay mà người lạ mặt đã gửi gắm cho cậu trước khi chết bên trong là "Nhật kí thợ săn" thứ được mọi thợ săn mang theo bên người như một cuốn cẩm nang. Edward đọc những trang đầu và biết được rằng  nơi đó nằm tại một vị trí thấp hơn, ở nơi được gọi là "Khu Rừng Lãng Quên". Vì muốn hiểu rõ ngọ ngành nên Edward bắt đầu tìm đường đến nơi gọi là "Công Xưởng của những giấc mơ".

Khoác lên mình chiếc mặt nạ cùng bộ trang phục quạ,Edward bước ra khỏi bệnh xá, cậu rảo bước trên những con phố của Lisbeth nhằm tìm đường đến công xưởng kia, chiếc áo choàng lông quạ tung bay trong gió như thể một đôi cánh đen bao lấy con con phố. Đi được một đoạn Edward lại bắt gặp một nhóm những người dân đang đứng xung quang một giàn hỏa thiêu. Và một chuyện quen thuộc lại xảy ra, có một kẻ trong đám người đó đã phát hiện ra Edward, nhưng thay vì hùng hổ lao tới kẻ kia có vẻ dè dặt, có lẽ là vì cậu đang mặc đồ của thợ săn chăng?. Nhưng đề phòng thì vẫn là tốt nhất nên Edward đặt tay sẵn vào khẩu súng ở thắt lưng phòng cho trường hợp gã kia lao đến. 

Và rồi đúng như dự đoán thì gã kia đã xông tới chỗ Edward, cậu rút khẩu súng chỉ còn một viên đạn ra, và khi chuẩn bị nổ súng thì một chiếc rìu khổng lồ đã bay tới cắm sâu vào lưng của kẻ kia. Khi Edward còn đang bất ngờ bởi chiếc rìu không biết từ đâu xuất hiện thì từ trên mái nhà, một gã đàn ông da trắng to lớn nhảy xuống chỗ cái xác, cánh tay to lớn của gã ta rút cây rìu ra khỏi cái xác rồi lão thở như một con thú hoang dại. Đột nhiên lão quay sang Edward và hỏi: 

"Ồ...Ngươi hẳn là một thợ săn, một kẻ  giống ta."

Edward bất giác gật đầu, gã đàn ông to lớn kia bật lên tiếng cười lớn và nói:

"Gha ha ha ha! Thật thú vị, ta chưa từng thấy một thợ săn nào mà lại trông như một bác sĩ dịch hạch đã vậy còn mặc áo choàng lông vũ, trông thật hài hước."

Edward chẳng biết phải nói gì trước lời lẽ có phần chế giễu của gã to lớn trước mặc, cậu đứng đó và xem gã to lớn ấy cầm chiếc rìu to lớn lên bằng một tay, mặt dây chuyền trên cổ của gã ta thu hút ánh nhìn của Edward, có lẽ như kẻ này là một người theo đạo, rồi hắn ta lại cất lời:

"Ồ, xin lỗi vì đã bất lịch sự, thợ săn. Ta xin tự giới thiệu bản thân, ta là Cha sứ Angus, một thợ săn của Giáo Hội... Oooh, Cậu có ngửi thấy nó không, thợ săn... Mùi của máu tươi, ahh chúng thật ngọt ngào và cuốn hút làm sao, Gha haha!"




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip