CHƯƠNG 11: LÀ ÁNH TRĂNG ĐƯA ANH LẦN NỮA ĐẾN CẠNH EM
Thành tích học tập của Seo Jin có tiến bộ, ông Cheon rất sinh khí mà thưởng cho cô rất nhiều quà, vô luận cô muốn gì ông cũng đều cho.
Seo Jin đứng hạng nhất toàn trường, kéo theo đó là rất nhiều người không vui. Mẹ kế nhìn bảng điểm các môn đều đạt tối đa thì tức đến nghiến răng nghiến lợi nhìn Seo Young. Con gái của bà ta sao lại có thể thua đứa con do người phụ nữ đó sinh ra chứ. Kể từ lúc đó, mỗi ngày tan học bà đều đưa Seo Young đến các lớp học thêm. Trong trường học cũng có rất nhiều người không vui vì hạng nhất của Cheon Seo Jin liền kiếm chuyện gây sự với cô.
Cheon Seo Jin ngồi trong lớp nghe thấy bạn học đều đang bàn tán về mình khiến cô rất không vui. Cô buồn bực đóng cuốn sách rồi đứng dậy bước ra khỏi lớp. Đi đến cầu thang thoát hiểm, cô ngồi xuống thềm cầu thang, lời bàn tán bên tai cũng không còn. Dựa đầu vào thành cầu thang, cô thở dài.
Cheon Seo Jin ở trường luôn cố gắng để hòa nhập, bắt đầu từ việc cười nói với các bạn học nhưng hình như là không mấy hiệu quả. Cho dù bất cứ lúc nào, cô làm gì dường như đều có thể trở thành chủ đề bàn tán.
Cô ngồi thẫn thờ một hồi, chuông điện thoại đột nhiên kêu lên, là tin nhắn Ha Yoon Cheol gửi cho cô
[Cậu đang làm gì?].
[Đang không được vui!].
[Có muốn trốn học, ra ngoài chơi với tôi không?].
Cheon Seo Jin nhìn thấy dòng chữ kia liền đắn đo suy nghĩ, trước này trốn học chính là thứ cô không dám nghĩ đến. Do dự hồi lâu cô lấy hết dũng cảm trả lời tin nhắn.
[Có]
Cheon Seo Jin lén lén lút lút chạy đến cổng sau trường học, cô cởi giày, cởi cả áo khoác rồi ném sang bên kia. Chật vật một lúc cô mới leo lên tường được nhưng vấn đề tiếp theo cô phải đối mặt đó chính là cô làm sao leo xuống.
Ha Yoon Cheol đứng bên dưới nhìn cô ngẩn người một lúc rồi mới định thần lại, anh bước lại gần, đem chân cô đặt bên bả vai, làm điểm tựa cho cô leo xuống.
"Màu trắng". Anh ngây ngô phun ra hai chữ khiến Cheon Seo Jin đỏ mặt, ngại ngùng.
"Đồ biến thái!!!!".
Anh đưa cô đến một ngọn hải đăng, vốn dĩ muốn để cô ngắm cảnh đẹp ở đây nhưng nào ngờ trời lại đổ mưa. Những đám mây xám xịt che kín cả bầu trời, từng đợt sóng đập vào bờ, mưa lất phất rơi.
"Vốn dĩ định để cậu ngắm cảnh đẹp nào ngờ trời lại đổ mưa". Anh chán nản nói.
Cheon Seo Jin định đáp lời anh thì đột nhiên phía sau có vật gì đó cứng cứng đập vào đầu cô. Sau đó là một loạt tiếng cười ngạo nghễ. Cô quay đầu nhìn thấy một đám người mặc đồng phục Cheong A, tay cầm theo gậy khiên cô bất giác mà lùi về sau.
"Thì ra đại tiểu thư thích thằng đánh giày sao?".
Ha Yoon Cheol đi đến chắn trước mặt cô.
"Thằng kia, mày là người đã giúp con nhỏ đó leo lên hạng nhất có phải không?".
"Đúng".
"Có người nhờ tao đến đánh phế tụi bây!".
Nói rồi đám người kia lao về phía cô, anh chạy lên chặn đám người kia lại. Anh bị đám người kia vật xuống đất, cứ thế mà thượng cẳng tay hạ cẳng chân lên người anh. Một tên trong số đó chầm chậm đi về phía cô. Cheon Seo Jin bất giác run rẩy mà lùi về sau.
"Seo Jin, chạy mau!". Anh hét lên.
Cô giật mình, bỏ chạy. Cheon Seo Jin vừa chạy xuống cầu thang, tên kia cũng chạy đuổi theo. Cheon Seo Jin vừa chạy ra tới cửa liền bị một bàn tay kéo vào trong, hắn lôi cô lên trên đài quan sát.
"Hôm nay chỉ là cảnh cáo, nếu mày còn dám đứng nhất thì đừng có trách!".
Đám người kia bỏ đi, để lại anh cả người toàn vết thương nằm trên đất. Cheon Seo Jin chạy lại, đỡ anh dậy.
"Yoon Cheol....cậu không sao chứ? Tôi đưa cậu đi bệnh viện".
Anh yếu ớt nằm trong lòng cô, nhìn thấy cô bình an anh đã an tâm.
"Seo Jin.....".
Anh gọi tên cô rồi ngất lịm đi.
Seo Jin đỡ anh dậy, cõng anh từng bước, từng bước về hoa viên.
Cô đỡ anh về phòng rồi đặt anh nằm xuống giường. Cẩn thận cởi áo sơ mi, nhìn một loạt những vết thương trên người anh, cô cố kìm những giọt nước mắt không cho chúng chảy xuống.
Ánh hoàng hôn dần phai, trăng sáng dần lên cao. Bên trong căn phòng nhỏ chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ, vang lên tiếng khóc thút thít cửa một cô gái. Tiếng khóc làm người đàn ông nằm trên giường tỉnh giấc.
"Đứng khóc, khóc lên sẽ biến thành mèo, không đẹp nữa!". Anh cúi xuống, an ủi cô.
Cheon Seo Jin nhìn thấy anh liền nhào vào lòng anh óa khóc, luôn miệng nói xin lỗi.
"Cậu có ngốc hay không? Chỉ cần nói không phải thì cậu sẽ không bị thương thành ra như vậy!".
"Tôi không muốn thấy cậu bị thương".
"Cậu tưởng tôi muốn thấy cậu bị thương vì tôi lắm sao?".
Anh thở hắt ra một hơi, lấy hết dũng khí thổ lệ cho cô hết những điều anh giấu từ bấy lâu nay.
"Cheon Seo Jin.....tôi thích cậu!".
Lời anh nói ra khiến Cheon Seo Jin rất kinh ngạc.
"Tôi biết, tôi không xứng với cậu......nhưng tương lai tôi nhất định sẽ khiến bản thân trở nên ưu tú".
"Từ bây giờ, chúng ta không còn là bạn bè nữa. Mà là người yêu".
Lời nòi vừa thốt ra, Cheon Seo Jin đã ngay lập tức chế trụ, cưỡng hôn anh. Ha Yoon Cheol chấn kinh, ban đầu có chút không tình nguyện nhưng cơ thể lại cứ không nghe lời. Anh siết chặt vòng tay, đem cô ôm vào lòng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, đôi nam nữ triền miên quấn quýt. Anh ấn đầu cô, chiếc lưỡi điêu luyện tựa như con rắn nhỏ mà luồng lách vào khoang miệng của cô. Hao người càng hôn càng hăng, không muốn dứt ra. Khoảnh khắc này, anh chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để anh có thể ôm cô, hôn cô mãi thư thế này. Anh đã đợi, đợi ngày này quá lâu rồi.
Dứt khỏi nụ hôn, Cheon Seo Jin đỏ mặt đứng bật dậy rồi chạy đi để lại một mình Ha Yoon Cheol vẫn chưa hoàn hồn. Anh đưa tay sờ môi, nơi đó vẫn còn lưu lại vết son và một chút vị ngọt ngào.
Cheon Seo Jin xấu hổ chạy về phòng, đóng sầm cửa lại. Người hầu lần đầu tiên nhìn thấy cô chủ nhỏ mặt đỏ bừng bừng còn tửng cô xảy ra chuyện, định lên phòng hỏi xem cô có sao không thì bị quản gia ngăn lại. Quản gia nhìn đám người hầu rồi nở một nụ cười, ý chỉ bảo họ vẫn còn nhỏ, chưa trải sự đời.
Seo Jin ngồi trước bàn trang điểm, hai tay ôm gò má đỏ bừng, cười thầm.
"Thật không ngờ, trông cô ngốc ngốc nghệch nghệch vậy mà lại chiếm được trái tim của anh ta rồi". Alice bỗng dưng xuất hiện bên trong chiếc gương, đôi mắt đăm chiêu nhìn cô.
"Cô dọa chết tôi rồi".
"Sao môi của cô lại rướm máu?".
"Hả?". Cheon Seo Jin kề sát mặt vào gương, thầm mắng Ha Yoon Cheol.
"Alice, tôi hỏi cô một vấn đề". Cheon Seo Jin hơi trầm giọng.
"Cô.....có phải....trùng sinh về quá khứ giống tôi?".
"Đúng".
"Vậy tại sao chúng ta lại phân tách?".
"Tôi chỉ có thể trả lời cô một chữ đúng, còn về những cái khác cô đừng hỏi nữa?".
"Cô.....". Seo Jin ngập ngừng nhìn Alice.
"Yên tâm. Tôi sống với anh ta một đời là đủ rồi. Hiện tại, tôi một chút cũng không có hứng thú với anh ta. Cô không cần lo tôi tranh giành với cô".
.
.
.
Đồng hồ điểm nửa đêm, Ha Yoon Cheol vẫn chưa ngủ, anh đứng ngoài ban công ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời đầy sao. Ngẫm nghĩ về những chuyện đã xảy ra.
Mười tám năm trước, anh chết đi rồi trọng sinh về khoảnh khắc anh ra đời. Đêm anh ra đời là đêm xảy ra hiện tượng siêu trăng, mặt trăng vừa tròn vừa sáng. Sau này, anh tìm hiểu trong sách mới biết được, chính là mặt trăng đã giúp anh ngược dòng thời gian, lại một lần nữa quay về bên cô.
Từ lúc anh sáu tuổi đến lúc mười tám tuổi, anh lúc nào cũng dõi theo cô, luôn nhìn cô từ phía xa. Anh chưa từng nghĩ, kiếp này lại có thể được cùng cô bên nhau. Hạnh phúc nhưng cũng rất sợ hãi, anh lo lắng liệu cái bi kịch kia sẽ lại tiếp diễn....
Anh thở dài một hơi, hạnh lúc cũng được, bất hạnh cũng chẳng sao, chỉ cần anh không để cô nhảy vào vũng bùn đó một lần nữa thì bi kịch cũng sẽ không xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip