CHƯƠNG 5: GẶP LẠI
Hoa viên hoa hướng dương, 7 giờ 30 sáng.
Tiếng gõ cửa cùng với tiếng gọi liên hồi của quản gia đánh thức cô gái nằm trên giường, cô từ từ mở mắt. Đầu truyền đến cảm giác đau âm ỉ, toàn thân mệt mỏi không có sức lực. Đột nhiên, cảm giác buồn nôn dâng lên. Cô vội bước giường chạy nhanh vào nhà vệ sinh, nôn một trận.
Cheon Seo Jin vịnh lấy thành bồn rửa mặt thở dốc, nhìn thấy bản thân trong gương khiến cô một phen hốt hoảng. Trên mặt, dưới cổ và quần áo của cô nơi nơi đều dính son môi. Thoáng ngửi thấy mùi rượu vang thoang thoảng, cô cởi chiếc áo sơ mi xuống, trên áo toàn là mùi rượu. Một cảm giác khó hiểu và hàng vạn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô. Cô trước nay đều không trang điểm, cũng không uống rượu. Vậy thì son môi và mùi rượu nồng nặc này từ đâu mà có. Nhìn đồng hồ, trên đó hiển thị là thứ tư càng khiến cô thập phần khó hiểu hơn.
Đỡ lấy phần đầu đau ê ẩm, cô cố gắng nhớ lại rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra nhưng quái lạ, cô giống như bị mất trí nhớ vậy, tất cả mọi chuyện của hôm qua cô đều không nhớ một chút gì.
Liếc nhìn đồng hồ đã sắp tám giờ, cô vội vệ sinh cá nhân rồi mặc đồng phục. Vừa bước chân ra khỏi nhà vệ sinh, Cheon Seo Jin giẫm lên một chai thủy tinh dưới sàn khiến cô mất thăng bằng mà ngã xuống đất.
Loạng choạng đứng dậy, đập vào mắt cô là khung cảnh hỗn loạn trong phòng ngủ. Chai rượu lăn lóc khắp nơi, màu vẽ dính đầy trên tường. Bàn trang điểm đầy các loại mỹ phẩm, phòng thay đồ cất đầy đồ hiệu đắt tiền, túi xách, đồng hồ, trang sức, giày cao gót. Tất cả đều là đồ hiệu giá không dưới một ngàn đô. Cheon Seo Jin căng não ra nghĩ vẫn không ra bản thân đã mua những thứ này từ khi nào.
Càng nghĩ lại càng rối, Cheon Seo Jin quyết định không nghĩ nữa, hít một hơi thật sau xem như bản thân vừa mơ một giấc mơ xa xỉ mà đi xuống lầu.
Ăn sáng xong, quản gia như mọi ngày, lái xe đưa cô đến trường. Vừa bước chân ra khỏi nhà chính là cảnh tượng chiếc xe Bugatti trị trá 5,8 triệu USD chễm chệ chiếm một vị trí trong sân.
Cheon Seo Jin mặt đầy hoang mang chỉ vào chiếc xe.
"Chú, chiếc xe này là sao? Nó từ đâu đến đây vậy?".
"Tiểu thư nhỏ, chiếc xe này là hôm qua cô đi ngang cửa hàng đã nằng nặc đòi mua".
"Cháu.....đòi mua".
"Đúng vậy?". Quản gia giúp cô khẳng định.
Cheon Seo Jin vịn vào chiếc xe, vuốt ngực "Chú.....có thể giúp cháu sao kê một bảng thống kê chi tiêu thẻ tín dụng của cháu vào hôm qua có được không?".
"Vâng thưa tiểu thư. Tôi đảm bảo, buổi chiều đi học về cô sẽ thấy bản sao kê nằm trên bàn".
Buổi chiều có tiết hội họa ngoài trời, Cheon Seo Jin ngồi dưới gốc cây hoa đa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cô vẫn đang cố nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm qua nhưng lại bất lực vì có cố như thế nào vẫn chẳng nhớ ra được chút gì. Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Cheon Seo Jin giật mình, gấp gáp thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Đi ngang qua một cánh đồng hoa cải vàng, Cheon Seo Jin bị thu hút bởi màu sắc sặc sỡ tựa ánh bán mai của chúng. Cô cúi xuống muốn hái một bông đem về nhà lại bất cẩn trượt chân. Khi mặt cô sắp chạm đất, một bàn tay thô to vòng qua eo, kéo cô lại, Cheon Seo Jin bị kéo ngược ra sau, bất đắc dĩ ngã vào lòng một nam sinh.
Nam sinh vội buông eo cô ra, cúi xuống giúp cô nhặt lại dụng cụ vẽ bị rơi. Cheon Seo Jin sau khi định thần lại liền cúi xuống phụ nam sinh kia nhặt đồ. Lúc nam sinh kia nhặt cây bút máy, không để ý Cheon Seo Jin cũng đang muốn nhặt cây bút máy, vừa vặn nắm lấy bàn tay của cô. Cảm giác ấm áp quen thuộc khiến trái tim cô đập loạn một nhịp.
"Xin lỗi". Nam sinh vội vàng xin lỗi.
Giọng nói trầm ấm đầy quen thuộc, cô bỗng chốc nhớ về Ha Yoon Cheol. Ngẩng đầu định cảm ơn nam sinh kia, liền nhìn thấy khuôn mặt mà cô nhung nhớ suốt bấy lâu nay.
"Ha Yoon Cheol". Cô kinh ngạc thốt lên.
"Cô.....biết tôi sao?".
Cheon Seo Jin lắc đầu.
"Bút màu của cậu. Kiểm tra xem có mất thứ gì không?".
Nhận lại hộp bút màu, Cheon Seo Jin cúi gằm mặt chạy đi. Ha Yoon Cheol nhìn theo bóng lưng của cô mỉm cười đầy mãn nguyện. Lòng bàn tay mở ra, bên trong là một chiếc kẹp tóc tinh xảo. Anh ngắm nghía một hồi rồi cất vào ngực áo.
Tan học, vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy quản gia lái xe đến đón. Ngồi ở trong xe, cô có chút không tin được là bản thân lại gặp anh ấy sớm như vậy.
"Chú, giúp cháu điều tra một người có được không?".
"Được chứ".
"Chú giúp cháu tra một người tên Ha Yoon Cheol".
"Tôi sẽ cho người đi tra ngay".
Cheon Seo Jin nhỏ giọng "À thôi, không cần nữa đâu".
Quản gia cũng không hỏi nhiều, tiếp tục lái xe. Làm quản gia và người hầu cho nhà tài phiệt, quy tắc đầu tiên phải nhớ đó chính là không được tò mò chuyện của chủ nhà. Cho dù có muốn biết đến đâu đi chăng nữa cũng không được tìm hiểu.
Seo Jin dựa lưng vào ghế, cô thở dài. Nếu đã quyết định làm lại từ đầu thì tốt nhất khất không có liên quan gì đến anh ấy.
Trở về hoa viên, cô thả mình vào bồn nước nóng, gột rửa hết mệt mỏi. Người hầu đã dọn dẹp một lượt, khiến cho căn phòng trở nên gọn gàng hơn. Tắm rửa hồi lâu, cô sảng khoái bước ra. Trên bàn học của cô đặt một cốc sữa còn nóng và một tờ bản sao kê tín dụng. Cheon Seo Jin cầm ly sữa lên uống, lại nhìn vào bản sao kê. Số tiền đã tiêu khiến cô chấn kinh chút nữa thì phun hết sữa ra ngoài.
"Mười......mười triệu đô".
Cheon Seo Jin, hôm nay nếm đủ kinh hỷ này đến kinh hỷ khác. Bản thân tiêu hết mười triệu đô lúc nào cũng không hay. Thầm nghĩ bản thân có phải mộng du hay không. Mộng du tiêu hết mười triệu, cái này cũng quá vô lý đi.
Đang lúc không biết phải làm sao, cô đột nhiên nhớ ra trong phòng có lắp camera, liền mở lên xem. Nhìn thấy cảnh tượng trong tivi khiến cô hốt hoảng.
Đồng hồ trên camera điểm đúng 10 giờ 30 phút, cô đột ngột mở mắt rồi bật dậy. Đi về phía camera vẫy tay chào, còn cười một nụ cười rất dọa người.
Cheon Seo Jin xem hết đoạn camera mới biết được bản thân đã vô thức tiêu tiền như nước. Cô đơn thuần nghĩ bản thân bị mộng du, không có gì đáng lo ngại.
Buổi tối, đúng giờ cô hoàn thành bài tập liền leo lên giường nghỉ ngơi. Khép mi mắt lại, cô rất nhanh đã thiếp đi.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng tích tắt vang lên. Lại đến 10 giờ 30 phút, Cheon Seo Jin mở to mắt nhìn lên trần nhà. Bước xuống giường, cô đi thẳng vào phòng thay đồ, khoác lên người chiếc váy màu đen tuyệt đẹp. Trang điểm cho gương mặt càng trở nên sắc sảo hơn.
"Không phải chỉ tiêu của cô có 10 triệu thôi sao. Có cần phải làm quá lên hay không? Tôi trả lại cô là được chứ gì?".
Alice chỉ tay vào tấm gương.
"Tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần con số mười triệu đô đó".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip