Chapter 27: Just an Intern, without payment
Kuroba bật cười, giọng điệu nhẹ tênh như không có gì quan trọng.
“Dĩ nhiên, đơn giản thôi. Nhưng trước hết, tháo còng tay giùm cái đã.”
Thanh tra Megure nheo mắt, cố giấu đi vẻ sốc không giấu nổi.
“Cậu… cậu là…”
“Metantei, tôi phải làm sao giúp các người với hai tay bị khóa sau lưng đây?” Kuroba nghiêng đầu, ngữ điệu nhàn nhạt nhưng ánh mắt lóe lên sự cảnh báo. “Và thời gian không dư dả như mấy người nghĩ đâu. Có khi còn chưa tới nửa ngày nữa. Giống như quả bom mà thanh tra Chaki từng dính phải—nếu không bắt tay vào xử lý ngay thì nó sẽ nổ đấy.”
“Cái gì?! Làm sao cậu biết được chuyện đó?” Thanh tra Megure hốt hoảng.
“Dựa vào nhiệt lượng.” Kuroba đáp. “Tôi đoán bom bên trong là loại đơn giản, liên tục tạo ra nhiệt đến khi vượt quá ngưỡng giới hạn và phát nổ. Tôi cảm nhận được sức nóng bên trong đã tăng lên mức đáng báo động. Nếu không xử lý sớm, hậu quả sẽ rất khó lường.”
Kudo suy nghĩ một lúc. “Vậy… tôi sẽ làm đôi tay của cậu.”
“Không cần.” Kuroba khẽ lắc đầu, cười khẩy. “Metantei, chỉ mình tôi mới đọc được những hoa văn đó. Trừ phi cậu mù hẳn đi.”
Đằng sau lớp kính trong suốt cách âm, Kudo Shinichi đứng im, lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác bất an.
Kuroba Kaito quỳ gối trước chiếc Hộp Hyakushi nhỏ bé, cẩn thận nhấc nó lên tay. Ngay khi chạm vào, cậu gần như chắc chắn về linh cảm của mình—đây không phải là hộp đựng bình thường, mà là một khối lập phương như một trò chơi xếp hình cao cấp, với sáu mặt chạm khắc những hoa văn rối rắm đến mức thường dân khó lòng hiểu nổi.
Nếu gửi đến phòng thí nghiệm phân tích, khả năng lớn là sẽ kích hoạt cơ chế nổ. Tai họa.
“Kaitou, nếu cậu không làm được thì rút lui đi. Chúng tôi sẽ nghĩ cách khác.” Kudo khuyên.
Nhưng Kuroba chỉ khẽ thở ra một hơi, đôi mắt trở nên nghiêm túc lạ thường khi nhìn thẳng vào cậu. Trong giây phút đó, Kudo thấy rõ khí chất thay đổi—đó không còn là tên nhóc phá phách nữa mà là Kaitou Kid thật sự. Nụ cười xuất hiện trên môi cậu ta mang theo sự thách thức điềm nhiên và đầy bản lĩnh—nụ cười chỉ thuộc về một tên trộm huyền thoại, một kẻ không bao giờ chùn bước.
Cậu vươn thẳng vai, đôi tay bắt đầu chuyển động với tốc độ khiến cả phòng theo dõi nín thở. Chiếc hộp gỗ sần sùi dần lộ rõ bản chất của mình—một tổ hợp các khối gỗ nhỏ như trò rubik khổng lồ.
“Metantei, cậu không tin vào kỹ năng của tôi sao?”
Chưa đầy vài phút sau, Hộp Hyakushi tan rã thành hàng loạt khối gỗ nhỏ. Một lớp bụi mịn bay lên, rồi phát nổ thành từng tia lửa lách tách.
Phản xạ cực nhanh, Kudo lập tức đẩy cửa cách ly, lao vào kéo Kuroba ra ngoài.
Tàn lửa rơi xuống nơi bụi vừa chạm phải, bốc lên ánh lửa đỏ. Lực lượng cứu hỏa kích hoạt bình xịt oxy và nhanh chóng dập lửa bằng phương pháp hút sạch dưỡng khí trong phòng.
“Không sao chứ?!” Hattori chạy lại kéo cả hai ra xa hơn.
Cả Kudo và Kuroba chỉ ho vài tiếng do khói, không ai bị thương.
“Vẫn còn vài mảnh chưa phản ứng. Mang về phân tích thử đi.” Kuroba chỉ tay về đống tro bụi. “Tôi đoán cơ chế của nó là đốt cháy bên trong, rồi làm phát tán bụi phốt pho trắng và vàng. Nhiệt độ và ngọn lửa sẽ tạo nên vụ nổ kép.”
Hattori nhíu mày. “Kuroba-kun, mặt cậu dính sơn kìa.”
Kuroba đưa tay phải lên quệt.
Kudo bất chợt nhìn thấy cổ tay cậu ta—dưới lớp da trắng là những vết hằn sâu, chằng chịt như những nhát roi chồng chéo.
“Cái cổ tay cậu…”
“Hả?” Kuroba quay sang, ngơ ngác. “Có thêm sơn nữa à?”
“Tôi đã nói là tôi sẽ giúp. Cổ tay cậu… cậu định làm ngơ à?”
“Không sao.” Kuroba nhún vai. “Lúc nhỏ tôi hay luyện ảo thuật, bị trầy tay miết mà. Cơ thể con người không mong manh đến vậy đâu, Metantei.”
“Vụ nổ ở Ginza có vẻ chỉ là gây hoang mang.” Kuroba trình bày. “Một vài hộp trống, một vài quả bom thật, vừa tiết kiệm vừa hiệu quả.”
“Bên trong thì đơn giản, nhưng cơ chế kích hoạt lại cực kỳ tinh xảo. Những chiếc hộp này không thể sản xuất hàng loạt được, phải làm thủ công.”
Kudo và Hattori đồng loạt gật đầu.
“Thanh tra Megure, cho chúng tôi mượn máy tính trong phòng điều tra.” Kudo quay sang nắm tay Kuroba, kéo cậu vào thang máy.
“Cậu lôi tôi tới đây chỉ để gỡ bom, giờ bom gỡ xong rồi, cậu còn muốn gì nữa, Metantei?” Kuroba nhăn nhó. “Vụ Hakuba lần trước chưa đủ sao? Tôi… không phải thám tử đâu nha. Mà, nhẹ tay chút được không? Cậu tính xé tay tôi luôn hả?”
“Vết thương này mà để lâu là nhiễm trùng đấy.” Kudo vừa nói vừa bấm tầng trệt và tầng phòng điều tra.
“Cậu định đưa tôi đi đâu?”
Cảnh sát ở sảnh bắt đầu xì xào khi thấy hai thiếu niên đi cạnh nhau, một bị còng tay. Kuroba nhún vai, ánh mắt khẽ chuyển lạnh.
“Cậu thực sự muốn dẫn tôi đến nơi không ai thấy à, Meitantei? Nếu ai nghĩ tôi bắt cóc cậu, hay cậu là đồng phạm của tôi thì sao?”
Cậu là đồng phạm của tôi…
Kudo sững người một khắc.
“Đã thông báo với thanh tra Chaki rồi.”
Cậu kéo Kuroba vào phòng y tế, gằn giọng với y tá:
“Cho tôi ít bông và dung dịch sát trùng.”
“Cậu nào bị thương vậy?” Y tá bối rối, chưa thấy còng tay do chênh lệch chiều cao, ánh mắt lại vô thức dán vào khuôn mặt đẹp trai của Kuroba.
Kudo lườm. Lại thêm một cô gái đổ vì tên này…
“Cảm ơn cô, tôi tự lo được.” Kuroba vội chặn trước khi Kudo bốc hỏa, rồi nhanh chóng đóng cửa.
Kết quả là, cậu nghiến răng khi Kudo đổ nguyên chai cồn vào cổ tay, ngay đoạn kim loại cọ vào da.
“Cậu đang trả thù tôi đấy à?”
“Ngồi yên. Cậu mà giãy nữa thì đừng trách.”
“Đưa tôi cái chai coi!” Kuroba rít lên. “Meitantei chết tiệt! Cậu là ác quỷ chứ không phải người!”
Ding—cửa thang máy mở ra, trước mặt Ran, Kazuha và Aoko là hai thiếu niên đang cãi nhau túi bụi.
“Đạp lên chân tôi rồi! Cậu mù à?!”
“Cái chân đó là của tôi!”
“Nếu cậu còn la làng nữa tôi sẽ cho bảo vệ khiêng cậu đi đấy!”
“Và cái đó là cách cậu dùng thuốc sát trùng hả?! Mấy cô gái thấy gì ở cậu không biết!”
Ngay khi lên đến tầng phòng điều tra, không khí lập tức trầm hẳn. Một nhóm người đứng chờ sẵn.
“Vào đi,” thanh tra Megure nói, cố giữ bình tĩnh trước ánh mắt của hàng chục người.
Cả ba bước vào phòng họp.
“Tôi tháo bom rồi. Còn gì nữa không?” Kuroba bắt đầu nhưng Kudo ném chiếc hộp rỗng về phía cậu.
“Tôi thấy có ký hiệu gì đó. Xem thử đi.”
Kuroba cầm lấy. Trên mỗi mặt là bản đồ các di tích xưa của Tokyo.
Từ đó, họ phát hiện manh mối liên quan đến chòm sao Orion.
“Metantei, tôi có linh cảm mạnh—người làm hộp và kẻ đánh bom ở đài thiên văn là có liên hệ. Cơ chế tương tự, trọng lượng, cấu trúc, bụi cháy sau nổ đều giống nhau.”
“Linh cảm thôi à?” Kudo hỏi, khoé môi nhếch khẽ.
“Thì tôi đâu phải thám tử. Chỉ là... cảm nhận.” Kuroba nhún vai. “Tôi tin người chế tạo hộp có liên quan đến gia đình Hirano.”
Kudo gọi điện cho Haibara Ai. “Mình nghi là nhiệt độ và độ ẩm kích hoạt phản ứng hoá học. Mấy nơi đặt bom đều gần lỗ thông gió điều hoà. Trong hầm cách ly thì ta kiểm soát ở 15 độ và 40% độ ẩm—kích hoạt nhanh hơn.”
“Vậy thì...”
“Camera an ninh.” – Cả Kuroba và Hattori đồng thanh.
Kuroba tiếp nhận ổ cứng từ thanh tra, ngồi trước máy tính. Tay cậu múa trên bàn phím như không bị còng.
“Xong. Ba nghi phạm được lọc ra. Tên này… tôi từng thấy. Là bạn đại học của Hirano Shusuke, con của một nhánh phụ nhà Hirano. Học y ở Harvard.”
Sau đó...
“Tên nghi phạm đã thú nhận?” Moroboshi hỏi.
“Chúng tôi làm giả hành động theo dõi tài chính. Sau khi thả ra, hắn lập tức chuyển tiền—chúng tôi ập vào bắt tại xưởng bỏ hoang.” Megure trình bày.
“Lý do làm vậy?” Moroboshi hỏi.
“Bị bệnh nặng, cần tiền cho mẹ già ở Hokkaido và con trai đang được vợ cũ nuôi.”
“Nhưng lần này Kudo lại đi từ hướng điều tra thân phận nghi phạm. Lạ nhỉ.”
Hakuba nhìn lên, cười. “Cậu ấy nói là vì một người bạn. Một người em họ.”
Megure toát mồ hôi. Coi như không nói dối… chỉ là hơi mờ ám.
“Em họ hả?” Hakuba chống tay lên bàn, nụ cười càng sâu.
“Thằng nhóc đó ghé thăm viện kiểm sát rồi tiện tay giải quyết luôn vụ này à?”
“Ông… ông biết là ai rồi ạ?” Megure kinh ngạc.
Hakuba vuốt chòm râu bạc, nhấc tách trà lên.
“Đã đến lúc... gặp Kid một lần rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip