🍄Chương 04 - Part 01🍄
Nếu một người để cơ thể bị ướt trong nhiều giờ, thậm chí là ngủ thiếp đi cho tới sáng trong khi điều hòa thì mở ở mức thấp, không cần phải nói nhiều, đặc biệt là những người yếu đuối, cơ thể hiếm khi nào khỏe mạnh.
... Bị ốm sẽ là điều không tránh khỏi.
"Ra, tao nghĩ là mày không thể chịu được nữa đâu!" Ten lấy tay ra khỏi trán tôi và cau mày.
"Mình có thể...!"
"Không thể!"
"Được mà... thật đó."
"Tin tao đi...không nỗi nữa đâu."
"Nhưng..."
"Tôi nghĩ là cậu không thể chịu đựng được nữa đâu."
"... Không thể thì không thể vậy." Tôi nói lí nhí trong họng, cúi đầu và tránh đi ánh mắt của người khác, khuôn mặt của họ hiện vẻ phàn nàn về sự "cứng đầu" của tôi khiến tôi càng thêm sợ hãi, không dám nói thêm một lời nào chỉ có thể ôm chầm lấy con búp bê, sau đó rúc mặt vào trong gối chẳng buồn nhìn ai nữa.
Nửa tiếng trước tôi giật mình tỉnh dậy vì nghe được tiếng gõ cửa, tỉnh dậy thì mới biết là bản thân thật sự bị ốm rồi. Tôi mơ màng bước đến mở cửa cho Ten đi vào. Vừa vào thì Ten đã phàn nàn về việc thức dậy muộn và bây giờ là quá trễ cho việc đi tắm gội. Đến khi nhận ra vấn đề thì tôi vội vàng đi thẳng vào trong phòng tắm mà không nghĩ đến việc bản thân đang bị ốm. Nhưng khi chưa tới phòng tắm thì tôi đã bị một người xông thẳng vào và kéo lấy cánh tay tôi từ phía sau. Là Moon, cậu ta đã đi vào đây từ lúc nào mà tôi không hay biết, không nói không rằng kéo tôi về giường,lấy hết đồ đạc trên tay tôi ra, kéo chăn đắp cho tôi rồi quay sang nói vài câu với Ten. Kết quả là tôi thấy một bàn tay đang đặt lên trán của mình và nói vài câu cuối cùng trước khi rời đi
"Không sao đâu, việc này không nghiêm trọng, chỉ cần đến xem cuộc thi và buổi concert còn lại thì cứ để tao lo." Ten đang cố gắng làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn. Tôi có hỏi lại những gì Ten nói là thật chứ thì Ten bảo là thật. Nhưng mà, thật lòng thì tôi vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội tham gia nhiều hoạt động kết hợp như thế này. Bỏ lỡ cái gì chứ đừng bỏ lỡ ngày vui nhất chứ...
"Mọi người về nhanh đi, để mình còn đi ngủ nữa!" Tôi nói một cách chán nản rồi ôm con búp bê và nhắm mắt lại, không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa hết. Ngay cả khi bọn họ trò chuyện bên cạnh tôi gần năm phút, nhưng tôi cũng chẳng nghe gì hết. Tôi khẽ cử động người khi nghe tiếng đóng cửa. Ten và Moon chắc có lẽ đã đi rồi. Theo như suy nghĩ ban đầu của mình thì tôi dám cá là bọn họ sẽ cấm không cho tôi đi, nhưng nếu đợi bọn họ đến trường trước và tôi sẽ lén đi theo ngay sau đó. Đến lúc đó, cho dù họ có muốn đuổi tôi về cũng không đuổi được.
Đây sẽ là kế hoạch hoàn hảo...
"Định thức dậy đi đâu đấy?"
"..."
"Nghĩ là tôi sẽ để cậu ở một mình sao?" Người con trai đang chống cằm ở bên giường nhếch lên một nụ cười nhẹ,đôi mắt của cậu ta trong thật nguy hiểm. Khuôn mặt của tôi thì nhợt nhạt, tôi cắn chặt răng và nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Người bên kia cười nhẹ và đẩy bả vai đang ngồi của tôi nằm xuống một lần nữa.
"Ngủ đi và đừng mơ đến việc đi sinh hoạt nữa."
Vâng!... Đó là một lời nói vô cùng tàn nhẫn đối với tôi ngay lúc này.
"Tại sao Moon lại ở đây?" Tôi hỏi cậu ta bằng giọng nói nhẹ nhàng, đôi bàn tay trắng nõn đang chầm chậm kéo tấm chăn trùm lên trên đầu như một con rùa đang sợ hãi. Tôi thừa nhận rằng bản thân có chút lo lắng hơn là xấu hổ, mặc dù cho tới bây giờ Moon thậm chí còn không nở một nụ cười.
"Tôi đoán là Ra sẽ nhất quyết muốn tham gia buổi sinh hoạt này, nên tôi tình nguyện không tham gia để ở đây để chăm sóc cho cậu." Cậu ta nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, rồi đứng dậy đi đến tủ quần áo của tôi lấy ra một cái khăn tắm.
"Dù sao thì cũng không tìm được thuốc cho cậu uống và vừa hay Ten cũng nghĩ là cậu cần phải có người chăm sóc."
"Nhưng như thế thì Moon sẽ không được đi sinh hoạt."
"Tôi không muốn phải tham gia những hoạt động như thế. Đúng... nó có thể rất vui... tuy nhiên, tôi phải chọn những điều quan trọng hơn trước." Tôi hoàn toàn bối rối trước lời nói của cậu ta, Moon im lặng một chút trước khi quay lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
"Cũng giống như chúng ta nên chọn sức khỏe trước."
"Ực..."
"Trả lời kiểu này thật tệ, đáng bị đánh."
Moon lắc đầu rồi đi vào phòng tắm. Một lúc sau Moon đi ra với chiếc khăn của tôi. Người con trai cao ráo ngồi xuống giường bên cạnh và sau đó đưa tay kéo tấm chăn trên người tôi xuống. Nhưng tôi nhanh chóng ngăn lại.
"Moon, cậu định làm gì ?"
"Thấy cậu có vẻ không muốn ngủ, vậy thì để tôi lau mình cho."
"Không... không được!" Không tốt, không tốt lắm đâu!! Tôi thà rằng nằm ngủ trên giường như một cái xác thối rữa còn hơn là bị cậu ta lật qua lật lại như một con heo quay để lau người.
"Không cần phải ngại đâu, tôi rất sẵn lòng khi được giúp cậu."
Nhưng tôi thì không!!
Còn chưa kịp mở miệng nói ra điều mình muốn. Người kia vẫn nở nụ cười dịu dàng kéo tấm chăn lên nhanh đến mức tôi không kịp phản ứng lại.Ngay khi khuôn mặt tươi sáng kia tiến lại gần dùng đôi mắt ấy để khiến tôi không còn phản kháng nữa, ttôi đã hóa thành món heo quay trên bếp, cho phép cậu ta cởi cúc áo sơ mi, lau người và thay quần áo, trong suốt quá trình đó tôi như một người bị mất đi ý thức.
Đáng sợ... thật sự quá đáng sợ rồi!
"Tôi sẽ đi mua cháo và thuốc, cậu nên nằm im và đừng có cứng đầu nữa." Moon đặt tay lên đầu tôi để làm tôi tỉnh táo, táo, sau đó xoa nhẹ vài cái rồi mới đứng dậy rời đi.Tôi nằm im, một tay đè lên ngực mình để trấn an những nhịp đập khó hiểu của trái tim. Mặc dù nó đập rất mạnh, nhưng không phải kiểu đó... tại sao tôi lại không cảm thấy đau chứ?
Chưa đầy hai mươi phút, Moon đã bước vào phòng với một cái túi đựng thức ăn và thuốc. Cậu ta quét mắt nhìn xung quanh như để kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra không. Nhưng khi nhận thấy rằng mọi thứ điều ổn, tôi cũng không đi đâu, cậu ta bước đi với ý cười trên miệng.
"Tôi mua cháo thịt lợn... nó bán trước hiệu thuốc, cậu ăn được chứ?"
"Tôi ăn được." Tôi gật đầu sau đó cố gắng ngồi dậy. Tuy rằng cơ thể có chút uể oải, đầu khá đau nhưng cũng không nặng lắm. Sau khi lau người thì tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vì vậy, khi Moon quay lại với bát cháo thì tôi đã ngồi sẵn rồi. Thấy tôi đợi sẵn, cậu ta hơi nhướng mày còn nhếch môi cười trước khi ngồi xuống giường. Cậu ta múc muỗng cháo đầu tiên đưa vào môi tôi trước khi tôi kịp từ chối.
"Chuyện là... tôi có thể tự ăn...!"
"Không phải tôi đã cảnh báo với cậu là đừng có cứng đầu nữa sao."
Một ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ khiến tôi im lặng, tự động há miệng để ngoạm lấy muỗng cháo. Không biết lúc đó tôi đã làm ra chuyện gì mà trông Moon có vẻ đang cố nhịn cười, ánh mắt nhìn tôi có phần dịu dàng đi rất nhiều.
Khoảnh khắc Moon chăm sóc tôi, tôi có cảm giác cậu ta trông hiền lành hơn ngày thường rất nhiều. Thái độ khó hiểu, không đáng tin cậy thường ngày của cậu ta đột nhiên biến mất. Thậm chí nụ cười của cậu ta trông có vẻ thật tình hơn gấp bội phần so nụ cười thường ngày mà cậu ta trưng ra. Và có lẽ điều đó khiến tôi giải tỏa được phần nào sự căng thẳng... nhưng chỉ là một phần thôi nhé!
Tôi không tin cậu ta... cậu ta đáng sợ gần chết!
"Uống thuốc xong thì có thể đi nghỉ ngơi được rồi." Người chăm sóc không ra lệnh nữa mà nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Cậu ta đưa cho tôi thuốc và nước. Đương nhiên, người đang sợ hãi như tôi sẽ nhanh chóng nhận lấy và đút vào miệng chẳng đợi kẻ thô bạo kia có cơ hội để trêu chọc.
"Thế còn Moon..."
"Hửm..."
"Moon không ăn hả?" Hỏi xong thì tôi đã lấy tay che miệng của mình lại, trong lòng thầm lo lắng không biết cậu ta có sẵn lòng trả lời không nữa. Nhưng khi nhìn thấy người kia khẽ mỉm cười thì lòng tôi đã nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Tôi là người đi mua thì tất nhiên là phải ăn rồi, bây giờ thì cậu hãy đi ngủ đi."
Điều này có nghĩa là cậu ta sẽ ở trong phòng của tôi.
"Nếu cậu thấy chán, xem TV hoặc chơi máy tính điều được nhé!" Tôi nuốt nước bọt vì thấy áp lực khi Moon quay lại nhìn tôi với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"T... Tôi rất dễ ngủ cho nên là bật âm thanh to hay bật đèn đều không thành vấn đề nhé."
Moon hơi nhướng mày, ánh mắt của cậu ta sáng lên trong rất đỗi lạ thường khiến tôi cảm thấy khá e dè. Ban đầu tôi quyết tâm sẽ đối mặt với nó, nhưng cuối cùng thì nó lại thành ra thế này.
"Tôi hiểu rồi, nếu tôi chán tôi sẽ làm như cậu nói, vậy cho nên hãy đi ngủ đi để cơ thể được bình phục lại."
"Ực..."
Bởi vì hai chúng tôi không nói chuyện. Mặt khác, Moon không gây ra bất kỳ tiếng động nào nên cả căn phòng trở nên yên tĩnh như thể chỉ có một mình tôi vậy. Cơn mê man từ từ ập đến và cuối cùng tôi cũng thiếp đi.
☘️☘️☘️End chap 04 - Part 01☘️☘️☘️
Mọi người đọc truyện vui và nhớ giữ an toàn trong tình hình dịch bệnh này nhé! Iu mọi người nhiều!💕💕💕💕💕
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip