🍅Chương 07 - Part 03🍅

"Ra muốn ăn gì nào?"

Tôi đứng hình khi bỗng dưng nhớ đến thực đơn ở ký túc xá. Thực ra tôi cũng chẳng biết được mấy quán ăn. Nhưng vì Ten có việc, mà đi ăn một mình trông cũng kì lạ nên đành phải tìm đại quán nào dễ ăn không quá xa ký túc xá.

"Mình không biết nhiều quán lắm đâu. Moon giúp mình nghĩ được không?"

"Được chứ!" Moon cười như muốn bảo rằng câu hỏi thật lòng thật dạ của tôi rất là hài hước, "Thật ra mình tính đưa Ra đi ăn chỗ quán quen, tiếc là ông chủ đóng cửa mất rồi. Nên tụi mình đến quán dì Tik ăn được không?"

Moon nhìn tôi bằng ánh mắt của người trưởng thành nhìn một đứa trẻ. Cậu ta đưa tay lên dịu dàng xoa đầu tôi hai, ba lần rồi vội buông ra. Lúc tôi lúc lắc đầu bối rối, đối phương đã đi được một đoạn xa rồi.

Không hề sai... Cảm giác đó rất quen thuộc.

Khi cố đặt định kiến sang một bên rồi bỏ qua những dấu hiệu kỳ lạ, tôi mới nhận ra rằng Moon là một người rất tốt. Có lẽ cậu ta cũng biết tôi thu mình hơn những người khác, cũng không thoải mái khi phải ở cùng với nhiều người. Lúc bước vào quán ăn gặp một nhóm bạn, cậu ta chỉ chào hỏi rồi đưa tôi tách ra ngồi ăn riêng. Lúc tôi lâu la đọc thực đơn, cậu ta bèn giới thiệu món nào ăn ngon để đỡ tốn thời gian. Chị nhân viên không phải phục vụ gì nhiều, tôi cũng không phải e dè vì còn chưa quen thuộc nơi này.

"Ra ít khi ăn hàng hả?"

"Ừ." Tôi thành thật trả lời, "Cũng lâu lắm rồi... Mẹ với vú nuôi không yên tâm, sợ tôi hít nhiều không khí không trong lành. Muốn ăn thì phải gọi điện đặt nên cũng không ăn được nhiều món lắm đâu."

May là tôi đã quá quen với cuộc sống như vậy nên cũng không nghĩ ngợi gì cả. Lúc phải ở lì trong nhà trước phẫu thuật, tôi đã cư xử không đúng, không chăm sóc bản thân cho tốt. Nếu không phải cứ ru rú trong nhà, đi đâu cũng cần có người theo cùng, đôi khi tôi cũng muốn ra ngoài nổi loạn đến tàn tạ hơn thế này cũng nên. Nhưng vì đã phẫu thuật, đã hiểu được tấm lòng của mẹ, tôi mới chịu bị kiểm soát còn gắt gao hơn cả lúc chưa chữa bệnh.

Nhưng cũng bởi vì biết được sự lo lắng của mọi người, tôi không muốn làm họ khó xử. Chỉ việc học đại học rồi chuyển ra ngoài ở riêng đã khiến tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Toi không ngừng suy nghĩ đủ thứ trong đầu một lúc lâu. Lúc ngẩng mặt lên lần nữa đã thấy người bên cạnh đang nhìn mình chẳm chằm như thể trong ánh mắt ấy có chút gì như là phật lòng. Giây phút tiếp theo, nó cứ như sẽ bùng cháy thành một ngọn lửa đáng sợ. Nhưng chỉ trong giây lát, nó đã nhanh chóng vụt tắt.

"Sao không kể với mình sớm hơn?"

"Kể?"

Moon không nói gì cả, chỉ đứng lên rồi kéo tay tôi đứng dậy nhanh chóng rời khỏi quán. Trước khi chủ quán kịp mắng mỏ, cậu ta đã dúi một tờ tiền vào tay dì.

Tôi ngờ nghệch để Moon kéo nhanh về phòng ký túc xá. Kỳ lạ là tôi chẳng thấy khó thở một chút nào. Có lẽ bởi vì người kia không kéo quá mạnh tay, biết tôi sẽ mệt, người ấy cũng dần bước chậm lại. Lúc về đến phòng, tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo và vẫn có thể trò chuyện được.

Lại nữa rồi... Sự quan tâm không thể phủ nhận này khiến tôi cảm thấy bất an.

"Moon sao thế? Không đói nữa hả?" Tôi cố nuốt một thứ gì đó đang nghẹn lại trong lồng ngực rồi quay sang kiếm tìm người đã cùng vào trong phòng, giờ đang cầm P'Chan lên nhìn với ánh mắt đáng sợ đến kinh hoàng.

"Sao không nói trước rằng cậu phải chú ý đến cả không khí bụi bẩn như vậy?" Moon nói với giọng điệu ngang tàng nghe có phần đáng sợ. Đôi mắt ấy nhìn chằm chằm vào P'Chan như muốn trút hết tất cả bực tức từ tôi sang.

Và tại sao tôi lại có thể để cho cậu ta cầm nắm những đồ vật trân quý của mình như vậy?

"Thật ra anh Mo không hề bảo phải kiêng khem đến mức như vậy." Tôi mở miệng cố thành thật gắng giải thích, "Giờ tôi có thể sinh hoạt như người bình thường rồi. Nhưng vì mẹ vẫn cứ lo lắng nên tôi mới phải chú ý mọi thứ như thế."

Cuối cùng Moon cũng chịu quay qua nhìn mặt tôi. Mặc dù cặp lông mày vẫn nhíu chặt lại không hề suy suyển, vẻ đáng sợ kia đã vơi bớt đi rất nhiều khiến tôi như có thêm dũng khí đối diện với cậu ta. Đến lúc này rồi người kia vẫn không chịu nói ra bất cứ điều gì. Đây là lần đầu tiên tôi thấy sắc mặt cậu ta chần chừ đến thế, vừa như muốn nói lại vừa như không.

"Ra..."

"Mình nghe đây." Tôi quay người qua tức thì, muốn cho thấy rằng mình sẵn sàng trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Giờ đây tôi chỉ muốn giúp cậu ta giải tỏa bớt những những bất an trong lòng.

"Thật ra tôi không hề muốn hỏi ngày vào lúc này." Moon thở dài, sắc mặt mệt mỏi. Mặc dù P'Chan bị quăng lên giường không thương tiếc nhưng tôi chỉ có thể vô thức đứng nhìn. Phải tới khi đóan chắc rằng không có chỗ nào bị sờn chỉ bục bông vì quá cũ kỹ, tôi mới lấy lại can đảm quay sang nhìn Moon lần nữa.

"Cậu cứ hỏi đi. Nếu có thể mình sẽ cố gắng trả lời."

"Nếu không thoải mái hoặc không muốn nói, cậu không cần phải gượng ép bản thân đâu."

"Ừ."

"Ra là... Không. Rốt cuộc Ra từng bị gì vậy?" Sau khi thốt ra câu hỏi, trong giây lát dường như Moon cũng đã trút theo đó toàn bộ tâm tư của bản thân, "Tại sao Ra lại phải để ý sức khỏe bản thân hơn hẳn người khác? Không được tập thể dục mạnh, sáng nào cũng phải uống thuốc. Vừa rồi còn bảo cuối cùng cũng được sống như bình thường. Có nghĩa là bấy lâu nay cậu buộc phải sống khác người thường đúng chứ? Bởi vậy cho nên mới không giỏi giao du xã hội, gặp khó khăn hơn người khác rất nhiều, không giống như khi...."

"Khi nào cơ?"

Moon lại nhìn tôi thở dài. Cậu ta chậm rãi nhắm mắt lại, như đang cố kết luận điều gì trong lòng. Tới khi mở mắt ra lần nữa, đôi mắt ấy vẫn sáng trong như trước.

"Không có gì đâu..."

Tôi nhíu mày vì biết rằng cậu ta đang che giấu chuyện gì đó trong lòng. Nhưng tôi cũng hiểu rằng Moon sẽ chẳng bao giờ nói ra nếu cậu ta nghĩ việc đó là không cần thiết. Tôi cố vứt hết những tò mò không nên ấy đi, thay vào đó chỉ quan tâm tới câu hỏi của cậu ta.

"Sức khỏe của mình có vấn đề cũng đã lâu lắm rồi..."

"...."

"Đừng lo lắng, mình đã bình phục rồi." Thấy Moon chỉ lẳng lặng nhìn, tôi vội đưa tay lên phủ nhận, "Có thể sẽ phải chăm sóc kỹ bản thân, thường xuyên uống thuốc nhưng cũng không phiền toái lắm đâu. Có đi khám thì cũng là để kiểm tra sức khỏe do mẹ với vú nuôi lúc nào cũng không yên tâm mà thôi."

Thời gian đầu khi mới phẫu thuật, tôi vẫn phải khám bệnh theo lịch hẹn. Nhưng không lâu sau đó thì chỉ đi khám theo nguyện vọng của mẹ và vú mà thôi. Tôi cũng đã đồng ý sẽ làm theo mong muốn của họ rồi. Dù sao tôi cũng định đến gặp anh Mo, người đã giúp tôi cất giữ đồ đạc cẩn thận.

"Kể... chi tiết hơn được không?" Giọng nói của Moon trầm khàn như một người phải chịu nhiều đau đớn khiến cho tôi không thể tin được mà nhìn cậu ta bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên. Tâm trí như muốn đình trệ ngay giây phút nhìn thấy đôi mắt kia đang ngập tràn trong đau khổ "Có phải Ra đau lắm đúng không?"

Đau ư...

"Đau chứ!" Tôi đưa tay lên chạm vào lồng ngực trái. Dù không nhắm mắt tôi vẫn có thể hình dung đến là rõ ràng những cảm giác khi ấy, "Không thể thở được, tim đập mạnh, ngực đau tức như thể tôi sẽ chết đến nơi!"

"... Nó bắt đầu từ khi nào?"

"Từ khi nào ư..."

"..."

"Chắc cũng bảy, tám năm về trước."

Tôi cứ thể trả lời mà chẳng hề suy nghĩ gì cả.

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy sắc mặt Moon giống như muốn bật khóc.

🌸🌸🌸End chap 07 - Part 03🌸🌸🌸

Mọi người đọc truyện vui ná💕💕💕💕

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip