Chương 1.2 Trở về

Hai cô gái đi mua sắm đến tối, bụng dạ đói meo, tay xách lỉnh kỉnh các đồ mới chịu rời khỏi khu hàng thời trang.

"Chúng ta qua bên kia xem có gì ăn không nhé." Nhã Chi chỉ về khu ẩm thực.

"Đồ ăn ở đây không ngon lắm đâu, tớ đưa cậu đi nơi khác ngon hơn. Chúng ta cất đồ trước."

Nhã Chi cùng Thuỳ Dung rời khỏi trung tâm thương mại rồi đi ăn ở một quán ăn cách đó không xa. Buổi tối, đến một quán bar ở gần hồ Gươm.

Không khí bên trong có vẻ yên tĩnh, bày trí đơn giản giống một quán rượu nhỏ hơn. Phong cách có chút giống quán bar Nhã Chi làm thêm ở Pháp khi còn học đại học. Trên sân khấu là một ca sĩ nam đang hát, giọng trầm ấm, truyền cảm.

"Bây giờ vẫn còn sớm nên còn yên tĩnh, đêm muộn quán sẽ đổi nhạc." Thuỳ Dung giải thích. "Lúc đó cậu sẽ thấy không khí ở đây khác hẳn."

"Ồ." Nhã Chi khẽ cười. Chủ quán này rất biết nắm bắt xu hướng. Khách đến quán không chỉ có thể ăn tối, uống cà phê, ai có nhã hứng hơn có thể chờ đến khi đêm xuống, nhà hàng yên tĩnh chuyển mình thành một quán bar lộng lẫy đầy ánh sáng.

Thuỳ Dung dẫn Nhã Chi đến một nhóm đang ngồi bên trong nói chuyện vui vẻ. Nhã Chi nhìn một lượt tất cả mọi người, trong đó có người cô quen, có người cô không quen.

"Giới thiệu với mọi người, đây là Nhã Chi, bạn thân của mình. Cậu ấy sống ở Pháp nhiều năm vừa mới trở về." Cô lại quay sang Nhã Chi. "Bạn đại học thì cậu biết rồi nhé, còn lại là đồng nghiệp, người trong giới quen biết nhiều năm rồi."

Nhã Chi chào mọi người một lượt, thấy họ đều dùng ánh mắt thân thiện nhìn mình. Mọi người lần lượt giới thiệu tên, chào hỏi nhau, không khí vui vẻ.

"Nhã Chi còn nhớ mình không?"

Nhã Chi nhìn người con trai nói chuyện với mình cô khẽ cười: "Lớp trưởng Minh Quân, mình làm sao dám quên chứ." Cô làm sao quên được cậu con trai lãng tử đầy tài năng kia, trong kí ức cô còn hiện rõ hình ảnh cậu ấy vừa đàn vừa hát trong buổi cắm trại liên hoan đầu khoá, người con trai làm Thuỳ Dung say đắm suốt mấy năm đại học. Nghe nói cậu ấy bây giờ tự mở công ty thiết kế, công việc làm ăn rất tốt.

"Lâu lắm mới gặp cậu, mọi thứ vẫn ổn chứ? Cậu về lần này là về chơi hay về hẳn?" Minh Quân mỉm cười hỏi Nhã Chi.

"Ừm... Mình định về hẳn, đang tính tìm một công việc, tranh bát cơm của Thuỳ Dung đây." Cô khẽ đáp, quay sang trêu Thuỳ Dung.

"Ồ, được vậy thì tốt quá." Thuỳ Dung nháy mắt với cô.

"Mọi người đừng cứ đứng nói chuyện thế, mau vào đây ngồi đây." Một người trong nhóm nói, anh chủ động đứng dậy nhường ghế cho Nhã Chi.

"Anh Đức Thịnh chưa đến nhỉ?"

"Anh ấy bảo có cuộc họp muộn, lát mới đến được." Thuỳ Dung trả lời.

"Đức Thịnh? Thomas Đinh ý hả?" Nhã Chi ghé tai Thuỳ Dung hỏi nhỏ.

"Ừ, cậu biết anh ấy à?" Thuỳ Dung ngạc nhiên nhìn Nhã Chi.

"Anh ấy trước đây du học ở Pháp, cùng trường với mình." Nhã Chi đáp, Đức Thịnh là anh khoá trên của cô, cách cô hai khoá, cô với anh đâu chỉ là quen biết không thôi, mà còn rất thân thiết. Nhưng mấy năm nay hai người không gặp mặt, anh tốt nghiệp đại học liền về nước còn cô ở lại.

Mọi người nói chuyện rôm rả lúc lâu thì một người con trai mặc bộ vest tối màu bước vào, anh mặc bên trong một chiếc t-shirt, trông lịch sự lại không cứng nhắc mà thoải mái trẻ trung.

Đức Thịnh thấy Nhã Chi trong nhóm người, anh rất ngạc nhiên: "Jasmin? Em về nước mà không báo với anh một tiếng?" Anh nhìn cô cười, hôm nay cô mặc một chiếc váy bó sát màu xanh lam, trông quyến rũ nhưng vẫn có phần thanh nhã đáng yêu. Anh khẽ ôm cô, má áp vào má cô một cách thân mật.

"Em cũng đang định tìm anh đây." Cô khẽ cười ngọt ngào. Cô nhìn kĩ anh một lượt, anh về nước mấy năm nhưng vẫn không thay đổi chút nào.

"Hơn bốn năm rồi đấy nhỉ." Anh nói.

"Vâng." Cô gật đầu.

"Em về thăm nhà à? Bao giờ lại đi?"

"Em định về luôn, không đi nữa." Cô cười nhẹ.

Thuỳ Dung thấy hai người trò chuyện thân thiết như vậy, cô có chút ngạc nhiên: "Hai người thân thiết như vậy mà hình như chưa bao giờ kể với em."

Nhã Chi và Đức Thịnh nhìn nhau cười.

"Vậy cũng tốt, em còn định giới thiệu cô ấy cho anh đấy." Thùy Dung khẽ bĩu môi. "Xem ra không cần thiết."

"Hoá ra người em muốn giới thiệu với anh là cô ấy hả?" Anh cười.

"Chứ sao." Thuỳ Dung ngọt ngào đáp.

"Vậy tốt quá, anh không cần phỏng vấn nữa rồi."

Nhã Chi nhìn hai người, cô không nói gì, môi khẽ nở một nụ cười. Thùy Dung biết cô bắt đầu có ý định đi tìm việc nên chủ động giúp cô, không ngờ lại tìm đúng người quen, thế giới này cũng thật nhỏ bé.

"Mai em rảnh không? Chúng ta gặp nhau chút nhé." Anh nói với Nhã Chi.

"Được ạ. Mấy bữa nay em chỉ ở nhà chơi thôi mà." Cô khẽ gật đầu.

Tối khuya Nhã Chi mới về đến nhà, cô tháo giày cao gót nhè nhẹ bước vào trong nhà tránh tạo tiếng động làm ba mẹ thức giấc. Đèn phòng khách mờ mờ, bà Huyên lên tiếng khi thấy con gái:

"Con về muộn vậy?"

Nhã Chi giật mình khi nghe thấy tiếng mẹ.

"Mẹ vẫn chưa ngủ ạ? Sao mẹ không ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khoẻ."

Bà Huyên khẽ lắc đầu nhìn con gái, bà thức muộn chẳng phải vì chờ cô sao? Cô về nước, trừ mấy buổi đầu đi chào hỏi người thân ra thì ngày nào cũng đi mất tăm, không mấy khi có mặt ở nhà.

"Con uống rượu đấy à?"

"Dạ, con gặp gỡ bạn bè lâu ngày nên uống chút ạ." Cô cười trừ.

"Mau đi nghỉ đi." Bà khẽ lắc đầu.

"Vâng, mẹ cũng ngủ sớm đi ạ, mẹ ngủ ngon." Cô đáp rồi đi lên cầu thang.

Nhã Chi vào phòng, cô kéo khoá, cởi váy ra vứt một bên rồi ngã mình xuống giường ngủ ngay lập tức.

Ông Trung thấy vợ bây giờ mới về giường nằm, ông nhẹ nhàng đắp thêm chăn cho vợ. "Con nó mới về nước, tụ tập gặp gỡ bạn bè cũng là chuyện thường, bà không phải tối ngày đợi chờ nó về như vậy làm gì, con bé thấy bà thức chờ nó thế trong lòng sẽ áy náy, không thoải mái."

"Nhưng nó cứ đi suốt lại về muộn vậy tôi không yên tâm. Đi liền gần chục năm mới chịu về, cũng không ở bên cạnh bà già là mẹ nó đây một chút." Bà Huyên càu nhàu.

"Con gái lớn rồi bà giữ sao được? Nó không đi Pháp thì vài bữa nữa nó lại đi lấy chồng thôi." Ông dịu dàng đáp.

"Haizz..." Bà khẽ thở dài.

Ông Trung dường như hiểu tâm tư vợ mình, ông vuốt nhẹ mái tóc đã điểm bạc của vợ, ngọt ngào dỗ vợ. "Chẳng phải bà còn có tôi đây thôi."

Bà chau mày nhìn ông, đẩy ông ra. "Ông già rồi mà còn học trẻ con bày đặt."

"Chính vì già rồi, con cái lớn cả thì mới có thời gian dành cho nhau chứ. Ai nói vợ chồng già thì không được lãng mạn đâu nào. Mai bà không nấu cơm nhà nữa, không cả ngày ngồi đợi con gái nữa, chúng ta đi ăn ngoài rồi đi chơi đâu đó."

"Cũng được, tôi nghe ông vậy." Bà Huyên gật đầu đồng ý.

"Ngủ đi." Ông nói rồi nhắm mắt lại, hai người từ từ chìm vào giấc ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip