Ngoại truyện 3&4

Ngoại truyện 3 - Cha mẹ vợ

Lâm Hi Liệt đến trụ sở Long Đằng trước tiên. Hắn lệnh cho giới truyền thông khống chế chặt chẽ những tin tức liên quan đến sự kiện bắt cóc ngày hôm qua, sau đó tới cục cảnh sát. Bên đó tỏ vẻ đã lập án điều tra, nếu cần sẽ gọi Tần Qua tới lấy lời khai, thu thập đủ chứng cớ sẽ khởi tố Tô Diêu và Lâm Trinh. Không chỉ tội danh bắt cóc thành lập mà còn liên quan đến tổ chức xã hội đen, nguy hại tới an ninh công cộng, như vậy có thể sẽ bị phán mười năm tù giam trở lên. Đương nhiên, mức phạt còn phụ thuộc vào mối quan hệ giữa cảnh sát và Tần thị, thông qua thẩm phán gia tăng hình phạt là chuyện hiểu trong lòng mà không nói ra. (O_O)

Sau khi xong việc, Lâm Hi Liệt đến cửa hàng điện thoại Vertu để lấy di động thời trang cao cấp đã đặt một tháng trước. Sau khi người yêu bé nhỏ mang quà đến tìm hắn, hắn đã nghĩ nên đáp lại thế nào, liền đến hãng Vertu này đặt hàng, không ngờ nhiều chuyện xảy ra như vậy, bất quá bây giờ là thời điểm tốt. Thép đánh bóng không rỉ, bàn phím bằng gốm sứ, kim loại bạc thuộc da, cục cưng của hắn hẳn sẽ rất thích.

Trên đường về Lâm Hi Liệt còn đi mua quà bổ huyết dưỡng khí, vài cây nhân sâm trăm năm. Thành phố A vài năm gần đây phát triển rất nhanh, thành thị ngày càng mở rộng, chỉ mua vài thứ vậy thôi đã hết mấy giờ đồng hồ.

Trong phòng khách, Tần Qua ngồi trên sofa bên cửa sổ đọc sách. Hai mắt cậu đang nhìn xuống, lông mi dài nhỏ tạo thành bóng đen dưới mắt, tĩnh lặng lại xinh đẹp.

Lâm Hi Liệt thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay vuốt ve gương mặt cậu: "Ông xã về rồi mà cưng không chào đón một chút sao? Hm?"

Lúc này Tần Qua mới khép sách lại ngẩng đầu lên: "Anh đã về, mọi chuyện đều xong xuôi rồi sao?"

Lâm Hi Liệt nhíu mày nhìn cậu trong chốc lát, cho đến khi Tần Qua cúi mắt xuống, mới hỏi: "Từ buổi sáng em đã bắt đầu kì lạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Qua lắc đầu.

"Nói!"

Tần Qua do dự một chút, qua loa nói đại: "Em... Em đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện gia đình bên kia thế nào... Chúng ta làm vậy đồng nghĩa với việc đùa giỡn bọn họ, không biết bác Cố tức giận đến mức nào..."

"Thật là vì chuyện này?"

"Vâng..." Tần Qua không dám nhìn Lâm Hi Liệt.

"Việc này anh đã bàn bạc với họ rồi. Cố thị có một dự án không đủ vốn bị hoãn lại, anh đã bù vào cho họ, xem như bồi thường."

"... Em vẫn cảm thấy..."

"Cảm thấy cái gì? Sao vậy, em còn muốn lấy con gái Cố gia đúng không?"

Giọng người kia rõ ràng bắt đầu khó chịu, Tần Qua vội vàng nói: "Không có... Sao có thể..."

Người kia "Hừ" một tiếng, lấy di động ra mới đưa cho Tần Qua.

"Đây là..."

"Điện thoại mới của em. Chiếc kia đã rất cũ rồi, không dùng nữa, đổi cái mới."

"..." Tần Qua sờ lớp thuộc da kim loại màu bạc, cảm động vô cùng, bỗng nhiên lại bắt đầu miên man suy nghĩ: hắn từng tặng người khác di động chưa? Có từng đưa họ quà gì khác không? ... Xe thể thao hay biệt thự gì đó...

Thấy người yêu bé nhỏ rũ mắt không nói, Lâm Hi Liệt hỏi: "Không thích à? Không thích thì ngày mai đi mua cái khác."

"Không... Không... Em thực sự rất thích..."

"Thật không?" Lâm Hi Liệt nhíu mày.

"Thật..."

"Phím tắt 1 là số của anh."

Tần Qua mở danh bạ ra, bên trong quả nhiên chỉ có một cái tên: Ông xã. Mặt cậu nhất thời nóng lên.

"Đứng lên đi, đến nhà em thăm hỏi cha mẹ vợ thôi."

Mặt Tần Qua đỏ ửng: "Cái gì mà cha mẹ vợ!..."
Lâm Hi Liệt chỉ nở nụ cười thản nhiên.

Hai người đến biệt thự nhà Tần thị hơn bốn giờ chiều. Tần cha và Tần mẹ đều ở nhà. Chuyện con trai bị bắt cóc ngày hôm qua hù dọa hai ông bà nên hôm nay Tần cha ở nhà nghỉ một ngày an ủi vợ, không đến công ty.

Tần cha đối với vị khách không mời mà tới này tương đối bất mãn, thấy hắn vào cửa thì lấy cớ có việc phất tay áo lên lầu. Tần mẹ một bên quở trách ông già không phải lẽ, một bên kéo Tần Qua cùng Lâm Hi Liệt vào nhà.

Lâm Hi Liệt thành thục ổn trọng, lễ phép chu đáo. Tần mẹ vốn không phản đối chuyện hai người, hiện tại cảm thấy đứa con nhà mình ở bên một người như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc, còn trẻ đã biết tự lập, một mình bươn trải bên ngoài còn kinh doanh công ty lớn. Trong lòng bà tán thưởng Lâm Hi Liệt không dứt. Điều bà lo lắng duy nhất chính là khi Tần Qua ở cùng hắn, liệu một ngày nào đó lại bị kẻ thù bắt cóc để uy hiếp hay không.

Lâm Hi Liệt dường như đã chuẩn bị trước, quả quyết ba điều: 1. Hắn sẽ bố trí ám vệ đi theo Tần Qua, lúc hắn không ở bên thì giám sát 24/24; 2. Trong di động của Tần Qua đã cài đặt thiết bị định vị. Đến điều thứ ba, Lâm Hi Liệt kéo ống quần lên, thản nhiên nói: "Tôi có chết cũng không để người khác thương tổn đến Tần Qua."

Lâm Hi Liệt trò chuyện với Tần Qua và Tần mẹ trong chốc lát rồi lên lầu vào thư phòng tìm Tần cha.

Tần cha vốn đã nghẹn đầy một bụng hỏa, thấy Lâm Hi Liệt vào lại càng tức giận, khó chịu nói: "Mày tới đây làm gì?"

"Đương nhiên là đến thỉnh cầu ngài chấp thuận."

"Con trai tao đã bị mày lừa chạy rồi, tao chấp thuận hay không còn tác dụng gì nữa? Mày lại nhiều thủ đoạn như vậy, tao có thể không chấp nhận sao?"

"Thật sự rất xin lỗi. Lần trước tôi lấy chuyện kinh doanh ra uy hiếp ngài cũng là cùng đường mới phải phải sử dụng, nhưng điều đó cũng đủ chứng minh tôi đối với cậu nhà rất cố chấp. Tôi thương nhớ Tần Qua đã bảy năm, hy vọng bác Tần mở cho một cửa."

"Được rồi được rồi." Tần cha không kiên nhẫn phất tay,

"Bảy năm qua con trai ta đã khổ sở ra sao, ta không muốn ngăn cản nữa. Nhưng thằng oắt mày nhớ cho tao, mày mà đối với nó không tốt một chút thôi, có phải liều cái mạng già này tao cũng sẽ tìm mày tính sổ!"

Trên bàn cơm, trừ ra Tần cha không thích thú gì, không khí coi như là hoà thuận vui vẻ. Sau khi nhìn thấy Lâm Hi Liệt liên tiếp gắp rau cho Tần Qua, sắc mặt Tần cha mới dịu xuống một chút. Cơm nước xong xuôi tất cả như người một nhà quây quần xem TV. Tần Qua cùng mẹ cậu trò chuyện về tình huống ăn ở đi lại hiện tại còn Lâm Hi Liệt thì cùng Tần cha đàm luận chuyện kinh doanh và tình hình chính trị hiện nay. Mắt nhìn của Lâm Hi Liệt trong kinh doanh không chỉ sâu rộng, sáng suốt, hắn còn thành thạo các chính sách tác động kinh tế, khiến Tần cha không thể không đánh giá hắn với cặp mắt khác xưa, cảm thán trường giang sóng sau xô sóng trước.

Lâm Hi Liệt cứ ngồi mãi không có ý rời đi, Tần Qua nháy mắt hắn cũng làm như không phát hiện. Đến mười một giờ tối, cuối cùng Tần mẹ mở miệng: "Hôm nay muộn rồi, hai đứa ở lại đây đi." Tần Qua còn chưa kịp lên tiếng, người kia đã vô cùng vâng lời đáp: "Vậy làm phiền nhiều."

"Sao tự nhiên anh lại muốn ở lại?" Tần Qua dìu hắn đi vào phòng ngủ của mình. May mà giường cậu cũng lớn, đủ cho hai người ngủ chung.

"Muốn nhìn thấy nơi em sống."

"... Có gì đẹp đâu, mỗi giường với bàn học a..."

"Chỉ là muốn vậy."

"..."

Rửa mặt xong, Tần Qua giúp Lâm Hi Liệt thay quần áo rồi nâng chân hắn lên giường. Cậu mới vừa đứng dậy, đã bị hắn ôm trở lại, đặt lên người hắn.

"Anh... Anh làm gì..." Cảm giác được dưới thân nhô ra một khối cứng, mặt Tần Qua đỏ rần. "Ngày hôm qua không phải mới..."

"Ngày hôm qua chút vậy sao đủ." Bàn tay Lâm Hi Liệt đã chui vào quần ngủ của cậu, vuốt ve cái mông, xoa nắn xung quanh u huyệt - nơi đã trải qua nhiều lần dạy dỗ lập tức không tự chủ được mà co rút lại.

"Ô... Anh... Hôm nay có thể quên đi không... Chờ ngày mai... Ngày mai trở về..."

"Không được." Một tay hắn co duỗi trong bí huyệt, tay kia thì bao lên tính cụ đã rỉ ra chất lỏng của cậu mà xoa nắn."Phải làm em ở nhà em." Bằng không sao hắn phải nghĩ cách ở lại.

"Hư... Không muốn..." Thắt lưng Tần Qua mềm nhũn, cố bám trên vai nam nhân. Cậu không thể ngừng rên rỉ, nụ hoa ma sát lên áo người kia đứng thẳng lên.

"Còn nói không muốn, nơi đó của em ẩm ướt như vậy, rõ ràng muốn anh đi vào lắm rồi." Khóe miệng hắn tà tà cong lên, ngón tay trong cơ thể cậu đè xuống một điểm.

Khuôn mặt người yêu bắt đầu đỏ, lông mi run rẩy, nướt bọt không thể nuốt theo khóe miệng chảy xuống, dâm mỹ phiến tình tới cực điểm.

"Anh nói lung tung... A... Đừng đụng vào nơi đó..."

"Kêu lớn một chút để bên cạnh còn nghe được."

"Khốn nạn... Hức..." Tần Qua cắn tay mình muốn kiềm nén tiếng rên rỉ, nhưng bị người kia kéo xuống. Hắn mạnh mẽ tách hai cánh mông của cậu rồi mạnh mẽ đâm vào. Tần Qua hét lên một tiếng, lý trí còn sót lại bay tứ phương tám hướng. Toàn bộ giác quan của cậu đều tập trung ở tính cụ nóng cháy của người kia.

***

"Ông này..." Tần mẹ vừa phát ra một tiếng, Tần cha lập tức quay người lại, giơ ngón trỏ lên miệng.

Tần mẹ nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ông làm gì ở đây?"

Tần cha vẫn không trả lời rồi đột nhiên phía bên kia cánh cửa truyền đến một thanh âm như bị bóp nghẹn.

Tần mẹ thấy thần sắc ông chồng xấu hổ đến kỳ lạ. Bà một phen đẩy ông ra, ghé sát lỗ tai vào khe cửa. Bên trong lại yên lặng không có bất kì âm thanh gì.

"Rốt cuộc là ông đang làm cái gì vậy?"

Tần cha có chút xấu hổ hạ giọng nói: "Tôi muốn xuống lầu kiếm ly nước uống, lúc đi ngang qua phòng ngủ con trai thì nghe thấy con ở bên trong kêu một tiếng 'Không muốn', tôi hơi lo lắng..."

"Ông nghĩ con trai bị người kia ăn hiếp?..."

"..." Tần cha không biết từ "ăn hiếp" này có thâm ý gì. Nhất thời ông không biết nên trả lời phải hay là không phải.

"A! ..." Bên trong bỗng nhiên phát ra một tiếng thét, hai người ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn nhau. Thanh âm này, sao nghe giống...

"Không cần! Không cần! ... A a a!..."

Hai gương mặt già nua thoáng chốc ửng đỏ. Tần cha tức giận đến nhe răng: "Mày giỏi lắm, rõ ràng ở nhà tao mà còn dám..."

"Ô a... Em không chịu nổi ... Cầu anh... Chậm một chút... Chậm một chút... A! ..." Từng đợt từng đợt thét chói tai rên rỉ, hỗn hợp tiếng vang của hai thân thể va chạm, cùng tiếng ván giường lay động kẽo kẹt, xuyên qua cửa gỗ truyền tới. Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cũng đủ khiến người ngoài phải mơ màng.

Tần mẹ đỏ mặt đánh ông chồng một cái, thấp giọng mắng: "Ông có biết xấu hổ không hả? Chuyện này mà cũng nghe lén?"

Mồ hôi Tần cha chảy ròng ròng: "Tôi... Tôi đâu nghĩ tới... Tôi chỉ muốn đi tìm chén nước uống..."

"Uống cái đầu quỷ ông! Mau đi ngủ!"

Ngoại truyện 4: Có người hạnh phúc có người bi thương

Sáng sớm hôm sau Tần Qua mở mắt, đã hơn mười một giờ.

Tối hôm qua Lâm Hi Liệt lại không biết mệt mỏi mà muốn cậu hơn một tiếng, Tần Qua gần như mệt tê liệt, sau khi nam nhân bùng nổ trong cơ thể cậu, thì cậu yếu đuối ngã trên thân hắn không nhúc nhích.

Từ cướp hôn, đến ngày hôm qua chạy trốn bị túm về, cho tới hôm nay, liên tục bốn ngày đã làm ba lượt. Lâm Hi Liệt tinh lực thịnh vượng, còn muốn chưa đủ, cậu thì thắt lưng cũng sắp đứt. Hơn nữa còn là ở nhà cậu! ... Phòng ngủ bên cạnh chính là cha mẹ!...

Trong lòng Tần Qua vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ. Lâm Hi Liệt rốt cuộc còn tôn trọng cậu hay không? Cậu đã nói không muốn mà hắn còn... Bản thân cũng thật là vô dụng, vừa nhìn thấy cái chân Lâm Hi Liệt bị thương vì cậu thì không thể từ chối nổi, sau lưng hắn vẫn đang lưu lại vết cắn của người khác đó.

Tần Qua khổ sở trong lòng, từ tối hôm qua đã bắt đầu không quan tâm, Lâm Hi Liệt nói sao cũng không phản ứng.

"Tức giận sao?"

Tần Qua không đoái hoài... Không thèm nhìn.

Lâm Hi Liệt vòng qua thắt lưng cậu, đặt đầu lên vai cậu: "Ngoan, chỉ lần này, sau này tuyệt đối sẽ không có."

"..." Sau này? Ai còn có sau này với anh?!

"Tối hôm qua đặc biệt muốn ở phòng ngủ của em làm một lần, bằng không cảm thấy như không hoàn toàn có được em."

"..."

"Đừng giận, ha?"

Tần Qua bị Lâm Hi Liệt hôn đến hôn đi sau cổ quấy đến không chịu nổi: "Xuống nhà ăn cơm."

Lâm Hi Liệt ăn xong điểm tâm thì đi trước, ở công ty có chút chuyện đầu tư cần hắn đi giải quyết. Mẹ cậu ở trên lầu sửa sang lại phòng ở, thế là trong phòng khách chỉ còn lại Tần Qua đang chậm rãi ăn uống và Tần cha ngồi đối diện vừa uống trà vừa xem 'Tuần san tài chính'.

Tần Qua cảm thấy hôm nay cha là lạ.

Lúc cậu cúi đầu ăn cơm luôn cảm thấy Tần cha đang nhìn cậu, nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên lại thấy ông vẫn đang xem tạp chí. Xem lâu như vậy, một tờ cũng chưa lật qua. Lặp lại nhiều lần, cậu thậm chí còn bắt được bộ dáng cha bối rối cúi đầu.

Cha bị sao vậy? Trong lòng Tần Qua có chút nghi hoặc. Sẽ không phải là... Tối hôm qua chuyện kia bị nghe được chứ... Nghĩ đến đây, trên lưng Tần Qua ứa mồ hôi, đồ ăn ngon miệng cũng ăn không vô nữa. Cha già hình như muốn nói lại vẫn không nói, giống như dao chém treo lơ lửng trên đầu không rớt xuống, làm cho người ta vừa sợ vừa lo.

Cậu muốn mau mau cơm nước cho xong việc, không nghĩ tới lúc ăn một miếng cuối cùng, cha già cuối cùng không nhịn được, bắt đầu đặt câu hỏi: "Con trai à... Chuyện kia... Ừm... Tối hôm qua ngủ ngon không?"

Tần Qua nhất thời lông tơ đều dựng thẳng lên, vùi đầu nhìn bát: "Rất tốt ..." Nên đến vẫn sẽ đến... Sẽ không thật sự bị cha nghe được chứ! Đều do Lâm Hi Liệt! Cậu đã nói từ bỏ còn...

"À...Ừm... Ba biết con đã là người trưởng thành rồi, nhưng có chút chuyện vẫn không thể không nói..." Cha già uống hớp trà, hắng giọng một cái, "Cái loại chuyện đó ý... Khụ khụ... Không cần làm nhiều, sẽ hại thận, thân thể sẽ dần hao mòn..."

Tần Qua đỏ mặt gật đầu, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Cậu thật sự không còn mặt mũi nào đối mặt cha, không biết tối hôm qua những tiếng rên rỉ kia đã bị nghe hết bao nhiêu.

"Ừ thì... Cha biết con là đứa trẻ ngoan biết kiềm chế, nếu là hắn muốn, con chết sống không chịu là được..."

"Vâng..."

Tần Qua làm sao cũng không nghĩ tới, có một ngày sẽ ở trên bàn cơm đàm luận vấn đề này với cha.

Đang lúc xấu hổ muốn rời đi lại không dám đi, quản gia đi vào nói: "Lão gia, cậu chủ, Đàm thiếu gia đến đây."

Tần Qua cuối cùng tìm được cái cớ đứng dậy, Đàm Tấn đã vào phòng khách, mang tây trang màu xám. Lúc này, không phải đang đi làm sao?

Đàm Tấn nói "Chào chú Tần", thì kéo Tần Qua lên lầu vào phòng ngủ, ném cậu vào phòng đóng cửa lại.

May mà sau khi Tần Qua thức dậy đã đổi ra giường, bằng không bây giờ trên giường tuyệt đối là một đống hỗn độn. Nhưng ngay cả như thế, vẫn còn lưu một tia hương vị tinh dịch.

Đàm Tấn chống cửa thở hổn hển mấy hơi thở, nén giận nói: "Cậu quay lại với hắn sao?"

"Ừ..."

Tần Qua thì đứng cách hắn hai ba bước, hắn đưa tay là có thể ôm lấy. Nhưng này có tác dụng gì đây? Tần Qua tựa như sao trên trời, hắn có thể trèo lên đến ngọn núi cao nhất, gần đến giống như vươn tay là có thể hái xuống, nhưng làm sao cũng không thể chạm tới cậu.

Khoảng cách giữa hai người bọn họ vẫn luôn gần như vậy, gần đến giống như anh em. Hắn ở bên ngoài trái tim cậu lưỡng lự thật lâu, vẫn không tìm được cách đi vào, mà hiện tại, nơi đó đã hoàn toàn bị người khác xâm lấn, chiếm cứ, một chút cũng không để ai chen vào.

Tần Qua vẫn xinh đẹp như vậy, đứng yên sẽ giống như thủy tiên. Cho dù hắn nhìn thấy mấy dấu hôn chói mắt trên xương quai xanh của Tần Qua, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến ấn tượng thuần khiết của cậu trong lòng hắn.

Hắn rất muốn liều lĩnh đè Tần Qua xuống giường giữ lấy cậu, che đi tất cả dấu vết nam nhân kia lưu lại, nhưng hắn không thể.

Mấy ngày nay điện thoại gọi nổ cũng không liên lạc được với Tần Qua, chỉ có thể mơ hồ biết được hắn. Buổi sáng hôm nay đến nhà Tần Qua, mới biết được cậu đã trở lại. Hắn lòng như lửa đốt từ công ty chạy đến nhà Tần Qua, trên đường lại gặp phải nam nhân trên Cadillac, trong phòng ngủ còn lưu lại hơi ấm hai người cá nước thân mật hôm qua.

Hắn bất hạnh biết bao nhiêu, mới phải đối mặt hết thảy những điều này?

Hắn thà rằng Tần Qua kết hôn với Cố Mộng cũng được, chỉ không cần trở lại với tên đàn ông kia.

Người hắn cẩn thận nâng trong lòng bàn tay lâu như thế, cứ như vậy bị người khác dễ dàng đoạt đi.

Đàm Tấn há miệng cũng cảm thấy miệng phát đắng:

"Không phải hắn phản bội cậu sao?"

"... Đó là một hiểu lầm..."

"Ba của cậu thì sao? Ba của cậu cũng đồng ý ?"

"... Không phản đối..."

Đàm Tấn cảm thấy mình thực sự sắp điên rồi.

Hắn rất muốn hỏi: "Ba của cậu không phản đối, vậy còn tôi?" Nói đến bên miệng biến thành: "Vậy Cố Mộng thì sao? Cậu tính làm sao ăn nói với người ta?"

"... Hắn nói hắn đã thuyết phục bác Cố... Tôi cũng sẽ đi xin lỗi Cố Mộng..."

Trong lòng Đàm Tấn càng ngày càng lạnh, lạnh đến cuối cùng chỉ còn băng.

Thì ra người ta đều đã chuẩn bị cho cuộc sống tương lai tốt đẹp, hắn còn ở đây phá rối.

"Ok... Tôi là lo lắng chuyện cậu bị bắt cho nên đến xem."

"Cậu yên tâm, tôi thật sự không có việc gì..."

"Không có việc gì là tốt rồi... Tôi về công ty trước."

Đàm Tấn xoay người kéo cánh cửa, lại bị Tần Qua cầm tay, quay người lại, thì nhìn đến ánh mắt xin lỗi của hắn:

"Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất phải không?"

Đàm Tấn cố gắng ép ra nụ cười: "Ừm, vĩnh viễn."

***

Tần Qua ngồi cạnh cửa sổ trên sofa, chậm rãi quấy cà phê truớc mặt.

Bộ dáng sáng nay của Đàm Tấn thật sự làm cậu không thể dễ chịu được.

Kỳ thật cậu thực sự hiểu trong lòng Đàm Tấn có bao nhiêu cay đắng, chính cậu cũng có đoạn thời gian yêu say đắm nam nhân mà không đến được kia, cái loại thầm mến không hy vọng này, gần như muốn lấy nửa cái mạng người ta.

Cậu cảm thấy gần đây đã thương tổn thật nhiều người.

Cha tuy rằng đồng ý, trong lòng chắc chắn vẫn bất mãn thất vọng , Đàm Tấn thì không cần phải nói, kế tiếp còn một người, cậu cả đời cũng bù đắp không được, đính hôn lại vứt bỏ, Cố Mộng.

"Đến sớm vậy."

Cố Mộng buông túi sách, ngồi vào ghế sofa, kêu phục vụ đến gọi một ly hồng trà chanh.

Hôm nay cô mang trang phục công sở, phía dưới là váy tới đầu gối, giày cao gót đen, trưởng thành lại xinh đẹp.

Tần Qua quấy cà phê, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nói:

"Thực xin lỗi... Anh..."

Cố Mộng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo thì nở nụ cười:

"Không sao... Anh không cần nói xin lỗi..."

"Lần này làm danh dự của em bị tổn hại, anh thật sự rất băn khoăn... Sau này nếu có gì cần anh giúp, em cứ việc mở miệng..."

Cố Mộng lắc lắc tay: "Anh không cần như vậy, thật sự không cần. Em biết người dư thừa là em..."

"..."

"Anh có nhớ lúc trước em đã nói với anh hay không, em vẫn nghĩ đến, anh có thích một người khác? ..."

"Nhớ."

"Kỳ thật khi đó, em đã cảm thấy trong lòng anh vẫn có một người khác, hơn nữa vẫn không quên được hắn."

Người đàn ông kia nhìn cô liếc mắt khiêu khích một cái, cô cả đời cũng sẽ không quên. Cô cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua vẻ mặt Tần Qua như vậy. Giữa hai người, từ lâu đã không ai có thể chen vào.

"... Vậy em tại sao còn đáp ứng đính hôn?"

"Có thể có cơ hội trở thành vợ của anh, em nghĩ bất cứ một cô gái nào cũng sẽ không cự tuyệt. Gần đến như thế, cũng đã cảm thấy thực thỏa mãn ."

"... Cố Mộng..."

"May mắn, người kia là hắn. Làm cho em cảm thấy em không thua thảm như vậy." Tần Qua cao không thể với tới như vậy, đại khái cũng chỉ có một tay che trời như hắn, mới có thể vịn cành bẻ xuống.

Cố Mộng khẽ cười rộ lên, Tần Qua lại thấy trong mắt cô như lệ ngân chớp động.

"Hắn nhất định rất yêu anh. Nhìn anh hạnh phúc, em cũng đã cảm thấy, không sao hết."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #btrang25