6. Một với một là (2)
Seishiro có vẻ bắt ngờ vì sự "thân thiết" đột ngột của Reo, anh đặt cốc nước cam xuống rồi liếc nhìn cậu, sau đó trong ánh mắt dò xét đầy cau có của Itoshi Rin đưa tay ra xoa đầu Reo.
Thường thì bị nhục một lần rồi nên lần sau thấy cũng bình thường.
Nhưng cái quái lạ chắc là em trai nhà Itoshi không còn ý kiến gì lắm với Seishiro, cậu chàng chậc một cái rồi quay sang nghe ông anh trai nói chuyện với Chigiri.
"Nhóc bị làm sao à?" Seishiro thì thầm hỏi cậu.
Reo cũng ghé vào tai anh nói nhỏ, thế nhưng mắt vẫn dán về phía đối diện, "Em không có sao. Nhưng mà mình về đi anh ơi, ở đây đông lắm anh đánh không nổi đâu. "
"Cái gì đông. "
"Bè lũ cô hồn cho anh cúng í. "
"..." Seishiro im lặng trầm ngâm, có vẻ anh đang nghĩ theo những gì Reo nói thật, thế rồi trong cái ánh nhìn tràn ngập sự mong chờ của cậu, Seishiro nói, "Anh bảo rồi, anh làm chuyên gia chứ không phải thầy cúng. "
"Cái thứ hai..." Seishiro thì thầm câu này còn khẽ hơn, "Anh lỡ thấy tài khoản văn phòng tinh tinh rồi. "
Giờ trốn là người ta quy vào tội lừa đảo rồi bế lên phường như chơi đấy.
"..." Lần này thì đến lượt Reo im lặng, sức mạnh của đồng tiền mà, không dây vào được, không dây vào được.
Bây giờ Reo không cần tiền, thế nhưng cậu vẫn được nuôi bằng tiền của Seishiro.
Hiểu theo một cái định nghĩa nào đó thì có thể nói là: tiền nuôi cậu.
Vậy nên Reo ngồi im re và sát sàn sạt bên cạnh Seishiro cả buổi, dù cậu vẫn chả hiểu nội dung mà anh trai Itoshi với Chigiri, rồi lại thỉnh thoảng là mấy câu xen ngang của Seishiro là cái gì.
Và thêm một điều chắc chắn nữa, Seishiro đã được Reo tin tưởng đến 60% rằng anh thật sự không phải là thầy cúng giả danh chuyên gia thật, bởi vì trong số đồ Chigiri lẫn anh gửi nhà Itoshi mua không có nhang đèn với bánh trái gì, chỉ có thịt lợn với xương bò rồi bí đao gọt sẵn.
Mở đầu cho bữa tối bốn người sống và hai người không sống.
*
Thật ra thì ăn nhờ ở đậu nhà người ta cũng có nhiều cái gọi là bất tiện.
Tất nhiên thì cái lí lẽ này nó đã tự động loại trừ đi Reo, vì Seishiro vẫn "tình nguyện" nuôi cậu mà không cần báo đáp.
Trong bữa cơm tối đạm bạc hai món một canh một trứng và một nồi cơm xới ba thìa hết nào đó, anh cắm cho Reo ba que nhang, đợi khi cậu rút hai que làm đũa và bắt đầu ăn, Seishiro cầm que nhang còn lại nhẹ nhàng nói, "Nhóc không cần báo đáp anh, chỉ cần tránh xa cái chữ đầu là được. Như vậy anh đội ơn nhóc lắm. "
Ý là không cần báo đáp, chỉ cần đừng báo.
Và hôm nay cũng thế.
Lần đầu tiên Seishiro có suy nghĩ rằng có phải mình đã sai lầm khi nhất định kéo Reo đi chung không.
Vì giờ nhóc hồn ma đang nhìn anh với vẻ khổ sở như người bị bạc tình.
Sống và ăn ở nhà Seishiro biết bao nhiêu bữa cơm lẫn cốc nước, ít nhất thì Reo chưa ăn bữa thịt nào cả.
Giờ thì bữa cơm có thịt, nhưng mà là bữa cơm nhà người ta. Hơn nữa ai mà biết Chigiri lại có khả năng giao tiếp đỉnh cao như thế, trực tiếp ké được bữa cơm thịnh soạn nhà khách hàng.
"Thế mọi khi không được ăn ké hả anh?"
"Nói linh tinh. Anh đi làm việc thì sao lại ăn uống nhà người ta được. " Seishiro trả lời, sau đó anh lại bảo, "Mọi khi bận làm luôn lên không kịp bữa cơm, hoặc là nhà người ta ăn sớm mất rồi. "
"Dạ. "
Reo đáp rồi thở dài thườn thượt, cậu ngồi ở ghế bên cạnh đung đưa chân, nhìn mâm cơm rồi lại thở dài lần nữa.
"He-nho!!" Meguru Bachira ngồi đối diện vẫy tay với Reo thân thiết.
Reo lại nhìn cậu tóc nhuộm vàng, sau đó dừng lại việc thở dài. Nói thật thì vẫn hơi rén người ta nên phải nhịn lại.
Seishiro gắp một miếng thịt ở đĩa trước mặt, đặt vào bát cơm, bê lên, sau đó dùng đũa và cơm vào miệng.
Lúc anh đặt bát xuống, cơm đã vơi một nửa, thế nhưng miếng thịt vẫn nguyên si, kể cả nước thịt sẫm màu bắt đầu ngấm vào cơm cũng thế.
Lại sau vài lần run tay muốn gắp miếng thịt lên ăn, Seishiro vẫn phải đặt đưa sang bên cạnh, sau đó hít một hơi thật sâu.
"Anh Itoshi này, nhà anh có nhang que không?"
Chigiri đang gặm xương: "..."
Anh em nhà Itoshi đồng thời dùng đũa: "??"
Meguru Bachira vẫn cười với Reo đối diện lên không quan tâm.
Bữa cơm nóng bỗng chôc như bị điều hoà 17 độ thổi đến, lạnh ngắt mất cả ngon.
Hyoma Chigiri đặt miếng xương xuống, lại gắp thêm một miếng khác có nhiều thịt lên chậm rãi gặm, chỉ sợ giây sau bị đuổi ra ngoài với thằng bạn thân Seishiro mà còn chưa no bụng.
Thế nhưng em trai Itoshi đối diện lại đặt đũa xuống, sau đó đứng lên lục tìm trong tủ bếp cao nhất.
Cậu cau có đấy lôi ra một bó hương cao cấp xịn xò.
"Lấy mấy que?"
"B... Ba que. " Seishiro trả lời.
Rin Itoshi rút trong bộ ra sáu que, sau đó quay về chỗ ngồi, vươn tay đưa cho Seishiro ba que, còn mình cũng giữ lại ba que.
"Ăn tiếp đi. " Rin cắm que nhang vào cái bát vừa xới đầy cơm bên cạnh, sau đó tiếp tục ăn.
Anh trai Itoshi bên cạnh nhìn em trai thêm mấy lần, sau đó gắp cho cậu một miếng xương sườn, "Em..."
Mở miệng em mấy lần mà không nói nổi câu nào cho hợp lí, em trai Rin cau có bên cạnh đã cắt lời.
"Em bị rớt mắc cài trên răng. Làm thế này em mới ăn bình thường được. "Sau đó cậu gắp mấy miếng xương đấy sang cái bát bên cạnh.
Cả bàn lại được phen trầm trồ kinh ngạc, và phát hiện trên răng cậu trai có mắc cài thật.
Bảo sao mặt lúc nào cũng nhăn lại, rồi lại còn không chịu mở miệng mà nói chuyện.
Chỉ có mỗi Reo vừa cầm hai que nhang xuống bắt đầu ăn cơm mới thấy sự thật phía sau.
Cậu nhuộm vàng Meguru đang dùng tay không cầm xương lên gặm. Và hào phóng vươn tay đến bát của Reo rồi đặt vào đấy một cục xương nhìn ngon nhất.
Tình bạn bắt đầu nhen nhóm đều đơn giản thế.
Reo nhìn Meguru một cái rồi nhanh chóng rời mắt đi, cậu lại nhìn sang Seishiro gắp cho cậu một miếng rau y như thói quen hồi ăn cơm ở nhà, cuối cùng phát hiện anh cũng không tốt thế.
Đồ tồi tệ Seishiro.
*
Bữa tối kết thúc bằng việc Rin Itoshi cau có bị rớt mắc cài, lần này là thật, vậy nên cậu bị bỏ lại sau trong đoàn quân đi ra khỏi nhà ăn, và tất nhiên cũng được rửa chồng bát trên mặt bàn.
Anh trai nhà Itoshi thì có vẻ không có ý kiến lắm, Reo lẫn Seishiro đoán già đoán non rằng mọi ngày anh ta cũng như thế, chứ sao lại bình tĩnh rồi quen thuộc thế.
Mà công việc tiếp theo của "văn phòng chuyên gia" Seishiro và Chigiri lại là đọc tài liệu từ chỗ của anh trai Itoshi đưa cho.
Còn Reo lần này bị đuổi đi. Dù cậu không muốn đi lắm, nhưng Seishiro bảo nếu cậu ở lại sẽ nghe vài câu không phù hợp với lứa tuổi của cậu lắm, vậy nên trong ánh nhìn của hai người sống ở ghế, anh làm động tác như lùa gà, lùa Reo ra ngoài.
Hồi tưởng kết thúc như thế, vì bây giờ Reo đang được Meguru Bachira dắt tay ra ngoài sân, chỗ cậu vừa trốn đi như chó đuổi.
Sau bữa cơm với miếng sườn tình nghĩa, Reo cũng không sợ Meguru lắm, nhất là khi cậu chàng còn có vẻ trong sáng bắt mắt nhìn rất xinh tươi.
Reo lại nghĩ lại, có lẽ cậu sợ bởi vì Meguru xuất hiện đột ngột quá, mà cùng lúc đó cả BMG lẫn phông nền của cậu rất "đời", thế nên lại một phần nào, Reo ngại ngùng e dè kết bạn.
Bởi lòng người hiểm ác, theo Seishiro nói, thì dạ ma cũng đâu ai nhòm được, nhỡ Reo làm gì trái ý, mấy đứa này kéo đầu giật tóc cậu thì cậu biết chạy làm sao.
Thế mà ngoài sân lại yên bình hơn hẳn, dàn ma đu dây nhảy múa trên cây cũng không thấy, Meguru thì tủm tỉm cười bên cạnh.
Reo lúc đấy mới để ý cậu nhuộm vàng có cái lúm đồng tiền nhìn cưng dã man, và lại là cái giọng cao cao nhưng không làm người ta khó chịu.
"Mấy bạn í đến chơi thôi, đến giờ là các bạn về nhà ăn cơm cả. "
"Cậu tên gì vậy? Tui tên Meguru đó, cậu nhớ không, tui vừa giới thiệu rồi. "
"Chúng ta làm bạn nhé. "
Meguru Bachira thấp hơn Reo, vậy nên tay cậu chàng cũng nhỏ hơn chút xíu xiu.
Lúc này bàn tay đấy đang xoè ra, và trước mặt Reo là một nhánh cỏ bốn lá nhỏ bé.
"Rin cau có nói với tui á, nếu tui muốn kết bạn với ai, tui nên tặng họ một thứ gì đấy mà tui cũng rất trân trọng, chứ không được treo ngược đầu trên giường người ta lúc nửa đêm. "
"Ở nhà có năm mươi mốt cây to, sáu cây con đang mọc, ngoài ra còn có hai dãy hoa đồng tiền, bốn bụi lan treo trước của phòng anh Sae, và có một bụi cỏ chỗ chân tường. "
"Tui tìm thấy cái này ở chỗ đấy, bây giờ tui tặng cho cậu, vậy nên cậu có thể làm bạn với Meguru không?"
Reo bối rối vài giây rồi đưa tay ra nhận lấy, sau đó cậu trịnh trọng gật đầu, mỉm cười với Meguru - ma mới quen,"Tên tớ là Reo. Rất vui được làm bạn với cậu, Meguru. "
*
Tự tạo một cái headcanon trong bộ này, Rin Itoshi phải niềng răng và thỉnh thoảng ổng lấy cớ rớt mắc cài chỉ để ông anh trai Sae không nghi ngờ mình cắm ba que nuôi Meguru.
Tưởng tượng trai mặt cạu mỏ hỗn bữa nào cũng lấy cớ rớt mắc cài vì người ta nghe cưng với hài dễ sợ.
Và Meguru Bachira, cảm thấy cậu ấy có một người mà khi cậu ấy hỏi "làm bạn với tui đi" thì được chấp nhận và không thắc mắc về cậu ấy cũng rất tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip