1-5
Chương 1
Thiên Hữu, mười tám, tháng hai, năm hai mươi bốn, vị hoàng đế thứ tư của Đại Lăng là Trí Dật băng hà, tiên hoàng chỉ có một con trai.
Thiên Hữu, mười tám, tháng ba, năm hai mươi bốn, Hoàng tử Trí Nghiên lên ngôi, sửa quốc hiệu thành Kiến An. Vì Hoàng đế còn nhỏ tuổi nên thái hậu nắm giữa triều cương, Thừa tướng Phác Khang theo phò trợ.
Sau cơn mưa không khí tại ngự hoa viên hết sức tươi mát còn mang theo hương hoa thơm ngát, sương sớm cung nữ cùng bọn thái giám đang bận rộn loay hoay làm việc. Họ cũng không phát hiện một tiểu hài tử mặc long bào màu vàng lén lút nấp vào phía sau hòn non bộ ở ngự hoa viên.
Một đám người vội vàng chạy đến, xem ra là đang gấp gáp tìm người. Nữ quan dẫn đầu nghiêm túc hỏi:
"Các ngươi xác định Hoàng Thượng đi vào ngự hoa viên sao?"
"Bẩm Thi ma ma, nô tài xác định."
Tiểu thái giám đứng ở phía sau vẫn cúi đầu đáp, giống như đã làm sai việc gì. Thi ma ma liếc tiểu thái giám một cái, xoay người hỏi những người khác:
"Nãy giờ các ngươi có nhìn thấy Hoàng Thượng không?"
"Bẩm Thi ma ma, không nhìn thấy."
Mấy thái giám cung nữ đồng thanh nói, họ đang chuyên tâm làm việc cũng không nhìn thấy Hoàng Thượng.
"Được, những việc này một lát sau hãy làm, trước đi tìm Hoàng Thượng quan trọng hơn."
Thi ma ma nói.
"Vâng"
Tại ngự hoa viên, một đám người bắt đầu tìm kiếm xung quanh tung tích của Tiểu hoàng đế.
Lúc này Tiểu hoàng đế đang trốn ở phía sau hòn non bộ che miệng cười trộm:
"Đều là một đám ngu ngốc, trẫm trốn các ngươi, nói tìm là tìm được sao."
Mỗi ngày đều phải vào triều đối mặt với đám lão già kia đã đủ buồn tẻ, hạ triều lại bị một đám thái phó vây quanh, không phải học cái này chính là học cái kia. Đọc sách xong còn phải học cưỡi ngựa bắn cung, nói chung thân thể nhỏ bé không thể nào chịu được vận động lao lực như vậy.
Cũng tại mấy lần cùng mẫu hậu thương lượng không có kết quả nên Tiểu hoàng đế mới quyết định trốn học, chống cự loại cuộc sống bi thảm kia.
Tìm hơn một nửa ngự hoa viên cũng không tìm thấy bóng dáng tiểu hoàng đế, Thi ma ma bắt đầu sốt ruột. Thái hậu bên kia còn chờ Hoàng Thượng đi qua đó, nhưng hiện tại không tìm thấy Hoàng Thượng, nếu để thái hậu biết được, Tiểu hoàng đế không tránh khỏi phải chịu một chút trách phạt a.
"Thi ma ma, phía sau hòn non bộ......"
Thi ma ma nhìn theo phương hướng tiểu thái giám chỉ, đúng như vậy phát hiện dấu vết để lại.
Tiểu hoàng đế đang cười đắc ý vênh váo cũng không phát hiện có người tới gần, chờ lúc nàng phát hiện mình đã bị vây quanh.
"Hoàng Thượng nô tỳ đang tìm ngài đây, thái hậu cho gọi ngài đi qua."
Thi ma ma cười với Tiểu hoàng đế nói, đứa trẻ nghịch ngợm này một ngày cũng không làm cho người ta bớt lo lắng a.
Tiểu hoàng đế tức giận nghiến răng nghiến lợi nói:
"Trẫm không đi, trẫm không đi gặp mẫu hậu."
Mẫu hậu nhất định là muốn dạy dỗ nàng một trận, đám lão già kia nhất định là cáo trạng với mẫu hậu rồi, trẫm mới không đi.
Ghét nhất mẫu hậu ghét nhất đám lão già kia.
"Hoàng Thượng đừng làm cho nô tỳ khó xử mà."
Hoàng đế bình thường cũng rất nghe lời Thi ma ma nói nhưng hôm nay bướng bỉnh quật cường lên, lúc Thi ma ma đưa tay tới dùng sức đẩy ra.
Tiểu hoàng đế tuy tuổi còn nhỏ nhưng sức lực cũng không nhỏ, hơn nữa Thi ma ma nhất thời không chuẩn bị, bị đẩy một cái lảo đảo, tiểu thái giám và cung nữ từ phía sau đi lên đỡ lấy, Tiểu hoàng đế thừa dịp sơ hở này lại chạy trốn.
"Đừng lo cho ta, mau, mau đuổi theo Hoàng Thượng."
Thi ma ma cựa quậy đứng lên, Tiểu hoàng đế này cũng thật là đủ làm ồn ào náo loạn a.
Ngay sau đó ngự hoa viên bắt đầu một trận trò chơi truy đuổi, hoàng đế chính là thiên tử bọn thái giám cung nữ đương nhiên là không dám đánh, chỉ có thể cầu xin cộng thêm lựa lời mà khuyên bảo.
Tiểu hoàng đế cũng không tiếp thu cách này, nàng chạy loạn với bọn thái giám cung nữ thấy rất vui.
Thi ma ma nhìn thấy cứ như thế này cũng không phải biện pháp, đành phải gọi tới đại nội thị vệ cùng nhau thỉnh Tiểu hoàng đế này, Tiểu hoàng đế thấy trợ thủ đến rất nhiều trong lòng có chút sợ hãi, nhiều hơn chính là bất mãn.
Trực tiếp leo lên trên hòn non bộ, chỉ vào đám người dưới chân núi mà hô:
"Không được qua đây, nếu không trẫm sẽ nhảy xuống dưới."
"Hoàng Thượng ngài đừng náo loạn, nếu để cho thái hậu nương nương biết thì không tốt đâu."
"Đừng lấy mẫu hậu ra dọa trẫm, trẫm là hoàng đế, trẫm muốn thế nào thì thế nào, nếu các ngươi dám tiến thêm một bước trẫm chém đầu các ngươi."
Tiểu hoàng đế bình thường chịu quá lớn áp bức làm cho lúc phản kháng có chút kích động.
Nhất thời không ai dám tiến đến gần, Tiểu hoàng đế hiện tại như nhím xù lông.
Đây là Trí Nghiên từ khi làm hoàng đế tới nay lần đầu tiên trưng ra khí thế hoàng đế như vậy, hiện giờ thật sự dọa họ sợ tái mặt. Tiểu hoàng đế lại bắt đầu đắc ý vênh váo.
Mà không biết bước hụt chân cả người rất nhanh sẽ phải ngã xuống. Mọi người ở đây bị dọa sợ tới mức cũng không dám thở mạnh.
Đúng lúc này một bóng dáng tuấn dật xuất hiện rất nhanh tiếp được tiểu hài tử sắp rơi xuống, Thi ma ma vốn sắp bị dọa cho ngất xỉu coi như gặp được chút ánh sáng.
Chính Tiểu hoàng đế cũng bị hoảng sợ không nhẹ, may mà không sao, lại bị ôm vào một cái ôm ấp ấm áp, lúc này Trí Nghiên mới thấy rõ khuôn mặt người kia.
Là một thiếu niên cực kỳ anh tuấn.
Thiếu niên ôm Trí Nghiên bình an đưa xuống mặt đất, Tiểu hoàng đế còn chưa đứng vững thì Thi ma ma đã vọt qua ôm nàng vào trong ngực nói:
"Hoàng Thượng ngài có bị ngã trúng đâu không? Hù chết Thi ma ma rồi."
Chúng nô tài xung quanh cũng là quỳ một đoàn.
Tiểu hoàng đế không nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm vào vị thiếu niên khi nãy cứu nàng kia, chỉ cảm thấy tình cảnh khi đó hắn thật là tuấn tú a.
Lúc này một nam tử cũng đi vào trước mặt hoàng đế nói:
"Vi thần Phó Tử Long tham kiến Hoàng Thượng"
và cùng thiếu niên cùng nhau quỳ xuống.
Hoá ra khi nãy cứu Tiểu hoàng đế chính là Phó Tân Bác con trai trấn quốc Tướng quân Phó Tử Long, hôm nay Phó Tân Bác và phụ thân cùng tiến cung nhìn thấy ngự hoa viên rất náo nhiệt liền đến xem một chút, rốt cuộc vừa lúc cứu được Tiểu hoàng đế.
Hổ phụ sinh hổ tử, năm ấy Phó Tân Bác 12 tuổi thì có một thân bản lĩnh. Phó Tử Long vì muốn con trai dũng mãnh hơn, lúc Phó Tân Bác 10 tuổi dẫn hắn ra chiến trường.
"Phó tướng quân không cần đa lễ, khi nãy nếu không có Phó công tử, hậu quả thật là không thể tưởng tượng nổi."
Thi ma ma cảm kích nói.
"Việc này vốn là Bác nhi nên làm, Thi ma ma không cần khách khí. Hoàng Thượng cũng không đáng lo chứ?"
Tiểu hoàng đế ngay từ đầu đã ngẩn người ánh mắt cũng chưa rời khỏi Phó Tân Bác, Phó Tân Bác cũng chỉ là đơn giản nhìn hoàng đế mấy lần. Làm hoàng đế lại hồ nháo như vậy.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng."
Thi ma ma thấy ánh mắt hoàng đế dại ra cảm thấy hết sức lo lắng.
Tiểu hoàng đế lúc này mới phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn Thi ma ma nói:
"Nhũ nương"
Nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Thi ma ma kinh hãi, vội vàng ôm lấy hoàng đế hô:
"Nhanh, nhanh đi gọi Tống thái y tới."
Hoàng đế ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện a.
Đối với hoàng đế ngất xỉu, trong lòng Phó Tân Bác khinh bỉ một phen.
Trên chiến trường hắn nhìn thấy người chết cũng có thể bình tĩnh, làm sao hiểu được trong lòng Tiểu hoàng đế chứ.
"Tống thái y, Nghiên Nhi thế nào?"
Thái hậu nắm chặt tay Tiểu hoàng đế hỏi.
"Thỉnh thái hậu yên tâm, Hoàng Thượng là bị sợ hãi, thần kê một đơn thuốc an thần cho Hoàng Thượng sẽ không có việc gì."
Tống thái y là thái y riêng của hoàng đế, cũng chỉ có hắn biết bí mật của hoàng đế.
Thế gian cũng sẽ không nghĩ tới hiện tại hoàng đế Đại Lăng kỳ thực là một nữ hài, việc này còn phải nói đến tiên hoàng năm đó.
Trí Dật hậu cung giai nhân ba nghìn, nhưng tới 30 tuổi vẫn không con nối dõi.
Một ngày kia hoàng đế xuất hành gặp phải một đắc đạo cao tăng, cao tăng cho biết Trí Dật hắn cả đời này chỉ có một đứa trẻ, hơn nữa là một nữ hài.
Trí Dật kinh hãi, nếu thật là như thế thiên hạ này nên do ai đến kế thừa đây.
Đúng như vậy không bao lâu hoàng hậu có thai, chuyện có người thừa kế này đối với hoàng đế cùng thần dân mà nói là một hy vọng.
Mười tháng sau khi đứa trẻ oa oa ra đời, đúng như lời vị cao tăng kia hài tử này là một nữ hài.
Trí Dật nhíu chặt mày, nhìn tiểu công chúa vẫn còn trong tã lót, quyết định làm ra một lựa chọn bất đắc dĩ.
"Truyền ý chỉ của trẫm, hoàng hậu sinh được Hoàng tử, cả nước vui mừng miễn thuế ba năm."
Hoàng hậu sinh chính là Hoàng tử, cũng chính là thái tử. Hoàng đế đại xá thiên hạ thoải mái nhất đó là dân chúng, Hoàng tử này là hy vọng của dân chúng cùng cả Đại Lăng.
"Ái phi, ngươi sẽ trách trẫm sao? Thật sự như vị cao tăng kia nói, trẫm quyết định chính là sai lầm sao?"
Hoàng đế yêu thương nhìn hoàng hậu vừa sinh xong.
"Hoàng Thượng, việc này không thể trách ngươi, đây là ý trời đã định. Cũng là trách nhiệm hoàng nhi phải nhận."
Hoàng hậu ôn nhu cười.
"Trẫm đặt một cái tên cho hoàng nhi, Nghiên, Trí Nghiên. Nàng là người mang đến cho Đại Lăng ta ánh sáng mặt trời."
"Nghiên Nhi!"
"Ngươi nhìn nàng xem thật đáng yêu a."
Mà mặc kệ ngày sau sẽ xảy ra chuyện gì, hiện nay hoàng đế hoàn toàn trong trạng thái vui sướng được làm người cha, bất kể là nam hài hay nữ hài đều là con trẫm.
Nhoáng một cái 7 năm qua đi, một năm trước Trí Dật xuất ngoại săn bắn vô tình té ngựa bỏ mình, năm ấy Trí Nghiên 6 tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Vốn đứa trẻ còn đang được phụ thân sủng ái lập tức mất đi phụ thân còn bị đẩy lên ngôi vị cao, Trí Nghiên sợ hãi. Từ khi làm hoàng đế, mẫu hậu không còn là mẫu hậu ôn nhu của ngày trước, nàng luôn đối với mình rất nghiêm khắc, trong mắt mẫu hậu chỉ có răn dạy, không cảm nhận được một chút ấm áp.
Thái y đi kê đơn, thái hậu cho lui cung nữ, cả tẩm cung chỉ còn lại có thái hậu cùng Thi ma ma. Về thân phận hoàng đế, trong cung chỉ có năm người biết. Thái hậu, Thi ma ma, Tống thái y, còn lại chính là một tiểu cung nữ cùng một tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế.
"Lan nhi, có phải ta đã làm sai hay không."
Thái hậu nhìn khuôn mặt Tiểu hoàng đế tái nhợt cực kỳ áy náy.
Nàng suy nghĩ phải làm cho đứa trẻ này lớn lên, học được gánh vác học được thế nào là làm một Đế vương, lại chưa từng nghĩ tới suy nghĩ của đứa trẻ này.
"Thái hậu, Hoàng Thượng vẫn là một đứa trẻ, đứa trẻ trời sinh tính tình nghịch ngợm khó tránh khỏi phạm sai lầm. Chờ nàng trưởng thành chắc chắn sẽ hiểu khổ tâm của ngài, đây là con đường của nàng không còn lựa chọn nào khác."
Từ khi Trí Dật tuyên bố nàng là Hoàng tử thì vận mệnh Trí Nghiên đã định.
Đang ngủ nên Tiểu hoàng đế không thấy mẫu thân lo lắng cùng tự trách, nàng nằm mơ một giấc mộng, một giấc mộng rất đẹp. Trong mộng mình không còn là hoàng đế, bên cạnh có phụ hoàng còn có mẫu hậu, phụ hoàng vẫn yêu chiều mình, mẫu hậu vẫn ôn nhu. Quan trọng nhất chính là trong mộng còn có thiếu niên kia -- Phó Tân Bác.
Tiểu hoàng đế bắt đầu có tình cảm với Phó Tân Bác chính là từ một lần anh hùng cứu mỹ nhân kia, ánh mắt Phó Tân Bác, nụ cười Phó Tân Bác, giọng nói Phó Tân Bác, chỗ nào cũng tác động vào lòng Tiểu hoàng đế.
Hoàng Thượng một lần bệnh chính là hơn một tháng, may mà thái hậu cùng Thi ma ma dốc lòng chăm sóc, vốn ốm yếu Trí Nghiên đã hồi phục lại sức sống, có điều nàng hiện tại luôn luôn nghĩ tới chính là người ngày ấy cứu nàng Phó Tân Bác.
"Mẫu hậu mẫu hậu, Phó tướng quân khi nào tiến cung?"
Tiểu hoàng đế không ngừng một lần hỏi thái hậu.
"Hoàng nhi tại sao lại hỏi Phó tướng quân, ngày ấy không phải đã ban thưởng cho sao?"
Thái hậu khó hiểu, hoàng đế luôn đối với chuyện này rất để bụng.
"Phó Tân Bác cứu không chỉ là trẫm, còn là cả Đại Lăng, lần trước chỉ là trẫm ban riêng cho, lần này là thay cả con dân Đại Lăng mà ban cho."
Tiểu hoàng đế luôn nghe thái phó nói.
"Hoàng Thượng, ngươi không chỉ là Hoàng Thượng, còn đại diện cho cả Đại Lăng."
Cho nên lấy ra dùng.
Thái hậu hiểu ý cười nói:
"Hoàng nhi cũng biết mình là đại diện cho Đại Lăng, là hy vọng của Đại Lăng sao? Như vậy về sau tuyệt không thể lại hồ nháo".
Tiểu hoàng đế vốn không phải có ý này, tại sao mẫu hậu lại hiểu ra như vậy chứ.
"Được, chuyện này mẫu hậu sẽ làm chủ."
Tiểu hoàng đế cúi thấp mặt ngoan ngoãn đi đến chỗ thái phó, lại phải nghe lão già này ồn ào lải nhải, mà Phó Tân Bác chính là động lực hỗ trợ Tiểu hoàng đế.
Chương 2
Thầm mến vốn chính là một chuyện thật thống khổ, mà thân phận của Trí Nghiên lại là đặc biệt như vậy. Tình yêu của nàng chỉ có thể mờ mịt, nàng không thể quang minh chính đại đứng trước mặt Phó Tân Bác mà nói: "Ta thích ngươi".
Tiểu hoàng đế thầm mến Phó Tân Bác đó là mười năm, đáng tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Phó công tử sớm đã có người trong lòng.
Người Phó Tân Bác thích chính là Phác Hiếu Mẫn, con gái của Thừa tướng Phác Khang.
Phác Khang cùng Phó Tử Long quan hệ hết sức thân mật. Lúc trước Tiên Hoàng còn tại vị, ba người là bằng hữu rất tốt, tiên hoàng chưa bao giờ xem bọn hắn là thần tử, cho nên Phác Khang cùng Phó Tử Long sẽ luôn trung thành với Đại Lăng.
Chính là vì quan hệ hai nhà, Phó Tân Bác mới có thể cùng Phác Hiếu Mẫn có nhiều tiếp xúc qua lại. Phó Tân Bác cả đời có hai chuyện muốn làm nhất, chuyện thứ nhất đó là trên chiến trường giết địch bảo vệ đất nước, chuyện thứ hai đó là phải cưới Phác Hiếu Mẫn làm vợ.
Làm con gái Thừa tướng, Phác Hiếu Mẫn thuở nhỏ được phụ thân dạy bảo cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông có tri thức hiểu lễ nghĩa, là một nữ tử cực kỳ ôn nhu. Đây là kế thừa tâm tính từ mẹ của nàng.
Lúc mới 12 tuổi Phó Tân Bác lần đầu tiên nhìn thấy Phác Hiếu Mẫn, năm ấy Phác Hiếu Mẫn 8 tuổi.
Phó Tân Bác khi đó thì đã biết cái gì gọi là nhất kiến chung tình, lần đầu tiên mặt đỏ tim đập nhanh, mặc dù mình vẫn là một đứa trẻ.
Từ đó về sau, nếu Phó Tân Bác không có việc gì sẽ muốn chạy đi Phác gia, nhưng luôn sẽ bị các loại cản trở không ngờ, cản trở hắn không phải ai khác chính là hoàng đế ngày ấy ở ngự hoa viên cứu được.
Phó Tân Bác đối với hoàng đế trong lòng có thành kiến, nhưng nàng là quân mình là thần có thể làm gì.
Mỗi lần Tiểu hoàng đế đều cho hắn một vài vật hiếm lạ cổ quái gì đó, làm một võ tướng Phó Tân Bác đối với những thứ này cũng không có hứng thú, hắn nghĩ Hiếu Mẫn ở khuê phòng nhất định là sẽ thích những thứ này, nên mang toàn bộ đưa cho Phác Hiếu Mẫn.
Phác Hiếu Mẫn cũng rất thích những món quà Phó Tân Bác đưa nàng, không khó nhìn ra những thứ đó đều là kỳ trân dị bảo, mỗi khi nàng hỏi Phó Tân Bác mấy thứ này từ chỗ nào có được, Phó Tân Bác vẫn luôn nói là có một người cho hắn, hắn giữ lại cũng vô dụng đơn giản đưa cho Hiếu Mẫn.
Đến lúc sau Phác Hiếu Mẫn mới biết mấy thứ này là của Trí Nghiên, trong phòng mình chất đầy một tủ trân bảo kia đều là của Trí Nghiên đưa cho. Phác Hiếu Mẫn cũng thích Phó Tân Bác, chỉ vì nàng là nữ tử nên rụt rè. Mỗi khi nhìn thấy Phó Tân Bác lòng Phác Hiếu Mẫn tựa như hồ nước nổi lên gợn sóng.
Người lớn hai nhà sao lại không biết tâm tư nữ nhân chứ, ngay sau đó cân nhắc việc hôn nhân cho hai người, Phó Tân Bác đã hai mươi hai, Hiếu Mẫn tới tuổi lấy chồng đã lâu. Nhưng coi như hai nhà muốn vì đứa trẻ nhà mình việc hôn sự muốn thỉnh cầu thái hậu tứ hôn, đúng lúc biên cương lại bắt đầu không yên ổn.
Làm chủ soái Phó Tân Bác đương nhiên phải tự đi chiến trường giết địch.
Gần đây Tiểu hoàng đế lại gặp một chuyện phiền toái, chính là chuyện có liên quan đến không cho Phó Tân Bác xuất chinh.
Phó Tân Bác không phải chưa từng đi ra chiến trường, nhưng mỗi lần Phó Tân Bác xuất chinh Tiểu hoàng đế đều kinh hồn bạt vía ăn không ngon ngủ không yên vì Phó Tân Bác mà lo lắng, cho đến khi Phó Tân Bác bình an trở về nàng mới có thể yên tâm.
Trí Nghiên cảm thấy nếu kéo dài mình không khó chịu trong lòng là không thể, tâm tư lo ngại lại không thể nói cùng mẫu hậu, cũng chỉ có Tiểu Lí Tử biết lòng của nàng.
"Hoàng Thượng, ngài không thể luôn như vậy, Phó tướng quân nhất định sẽ bình an trở về."
Tiểu Lí Tử không ngừng một lần lại một lần an ủi Trí Nghiên.
"Trẫm biết, nhưng trẫm chính là không ngừng được lo lắng. Ngươi nói nhiều năm trẫm đối với hắn tốt như vậy, nhưng tại sao hắn vẫn một mực không thích trẫm chứ?"
Nói chỗ này Tiểu hoàng đế càng thêm ủy khuất, mỗi lần Phó Tân Bác thấy nàng luôn một bộ mặt băng băng lãnh lãnh, trẫm khó xem như vậy sao?
"Hoàng Thượng, chuyện này cũng không thể trách Phó tướng quân, dù sao hắn không biết ngài a...! Nếu hắn thích ngài, không phải trở thành đoạn tay áo sao? Huống chi nô tài nghe nói Phó tướng quân đã có người trong lòng."
Trí Nghiên vừa nghe nói Phó Tân Bác đã có người trong lòng ăn đủ dấm chua:
"Ngươi nói là sự thật, người Phó Tân Bác thích chính là ai, ai có lá gan lớn như vậy dám thích người của trẫm."
"Nô tài cũng là nghe nói, Phó tướng quân thích chính là con gái của Phác thừa tướng tên gọi Phác Hiếu Mẫn, nghe nói hai người từ nhỏ đã quen biết là thanh mai trúc mã. Nếu không phải lần này biên cương chiến sự họ cũng đã định thỉnh cầu thái hậu tứ hôn."
"Lí nào như vậy."
Tiểu hoàng đế vỗ bàn đứng lên.
"Hoàng Thượng bớt giận a!"
Tiểu Lí Tử sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Trí Nghiên tức giận đi qua đi lại ở trong phòng:
"Ngươi nói tại sao bọn họ lại lớn gan như vậy? Trẫm là hoàng đế nhưng hoàng đế có gì không tốt? Họ cũng không đem trẫm để vào mắt. Lại giấu giếm trẫm muốn tứ hôn, cái gì thanh mai trúc mã từ nhỏ quen biết, có sớm hơn trẫm cùng Phó Tân Bác quen biết sao? Con gái Thừa tướng lại thế nào, trẫm là hoàng đế còn so ra kém một con gái của Thừa tướng sao?"
"Hoàng Thượng bớt giận, không nên nóng giận tổn hại long thể."
Tiểu Lí Tử bắt đầu đổ mồ hôi, mỗi khi Trí Nghiên gặp vấn đề liên quan tới Phó Tân Bác thì sẽ trở nên luống cuống như vậy.
Sớm biết như vậy sẽ không nói, lần này hoàng đế hoàn toàn nổi giận rồi.
Ngày hôm sau hoàng đế đồng ý để Phó Tân Bác xuất chinh, mang theo 20 vạn binh lính bình định biên cương.
Một ngày trước khi xuất phát Phó Tân Bác đi vào phủ Thừa tướng, hắn có chuyện muốn cùng Phác Hiếu Mẫn nói.
Phác Hiếu Mẫn biết Phó Tân Bác trước khi xuất phát chắc chắn sẽ đến gặp nàng, đây là trước kia đã có thói quen.
Phác Hiếu Mẫn đem theo bùa bình an trong tay mấy ngày trước đây vì Phó Tân Bác đi xin.
"Cám ơn Hiếu Mẫn."
Phó Tân Bác trong mắt lộ vẻ rối loạn.
"Nhớ kỹ nhất định phải bình an trở về."
Phác Hiếu Mẫn lần đầu tiên không để ý rụt rè mà ủng ở trong lòng Phó Tân Bác, đã nhiều ngày nàng vẫn tâm thần không yên, tại sao lại có một loại cảm giác về sau sẽ không gặp lại nữa.
"Yên tâm đi Hiếu Mẫn, ta chắc chắn sẽ bình an trở về, ngươi chờ ta, chờ ta đánh xong trận này thắng trận ta trở về cưới ngươi."
Tuy lòng tràn đầy không muốn, nhưng chung quy cũng có một ngày phải ly biệt.
Ngày ấy hoàng đế đứng trên cửa thành nhìn theo đại quân rời đi, lại thấy tại cửa thành một nữ tử trong một chiếc xe ngựa cao thấp đi ra, cũng như nàng nhìn ra xa kia.
"Tiểu Lí Tử."
"Có Nô tài."
"Người nữ tử mặc áo lam kia là người phương nào?"
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nàng chính là người nô tài vài ngày trước nhắc tới Phác Hiếu Mẫn, con gái Phác thừa tướng."
Câu người trong lòng Phó Tân Bác này Tiểu Lí Tử không dám nói.
Có cái gọi là tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt, không biết vì sao trong lòng Tiểu hoàng đế nổi lên một ý định.
Nhìn bộ dạng bọn họ rõ ràng là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhưng trẫm sẽ không cho các ngươi toại nguyện, lòng sinh ra một tà niệm. Trẫm không có được ai cũng đừng mong có được.
Tiểu Lí Tử biết Hoàng Thượng bộ dạng này nhất định là lại có âm mưu quỷ kế gì rồi, hiện tại chỉ có thể lắc đầu. Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện đại loạn gì a.
Chương 3
Đã nhiều ngày qua, Trí Nghiên đi Phượng Minh cung phá lệ nhiều, cũng không có việc gì thì cùng thái hậu nói chuyện phiếm thường xuyên lưu lại ăn cơm. Thái hậu biết là Trí Nghiên có chuyện muốn nói cùng mình, nhưng mình cứ nhẫn nại không hỏi.
Liên tiếp nửa tháng thái hậu thật sự bị Trí Nghiên cuốn lấy không có cách nào đành phải bất đắc dĩ mở miệng trước.
"Hoàng nhi có chuyện gì muốn cùng ai gia nói sao?"
Trí Nghiên cười cười:
"Vẫn là mẫu hậu hiểu rõ nhi thần nhất, nhi thần quả thật có chuyện muốn cùng mẫu hậu thương lượng, thỉnh cầu mẫu hậu phải đáp ứng trước."
"Hoàng nhi không nói rõ chuyện gì ai gia sao phải đáp ứng, hoàng nhi nói trước đi."
Gây sức ép nhiều ngày như vậy không phải là vì mục đích này sao? Tâm tư này của Tiểu hoàng đế làm mẹ sao có thể không biết chứ?
"Được rồi, nhi thần cảm thấy chuyện này mẫu thân nhất định sẽ đồng ý. Vậy trẫm sẽ nói."
"Ân."
"Mẫu hậu cũng biết nhi thần năm nay bao nhiêu tuổi chứ?"
Tiểu hoàng đế định đổi cách nói.
"Ai gia sao lại không biết, hoàng nhi năm nay cũng đã 17 tuổi, đã là một người lớn. Đương nhiên không thể giống lúc trước hồ nháo như vậy."
Thái hậu trước làm cho hoàng đế một chuẩn bị tư tưởng.
"Vâng, mẫu hậu nói rất đúng. Nhi thần năm nay đã 17, làm một Đế vương nhi thần có phải hay không đã tới tuổi cưới vợ."
Các đại thần cũng từng đề cập qua chuyện này, nhưng đều bị thái hậu vì lý do hoàng đế còn nhỏ tuổi ngăn cản lại, hiện tại hoàng đế lại tự mình nói lên không khỏi có chút khó hiểu.
Thái hậu vẻ mặt kinh ngạc nhìn hoàng đế nói:
"Hoàng nhi cũng biết mình đang nói gì sao?"
"Nhi thần đương nhiên biết, nhi thần chính là muốn cưới vợ."
Tiểu hoàng đế nói như là đúng lý hợp tình.
Thái hậu nhăn mày:
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Cho cung nữ lui chỉ để lại Thi ma ma.
"Vâng"
Chúng cung nữ lui ra.
"Nghiên Nhi nói là thật sao?"
"Nhi thần sẽ không nói dối mẫu hậu, đương nhiên sẽ là nói thật. Huống chi chuyện thành thân này sớm hay muộn cũng phải giải quyết, chuyện này những lão thất phu sớm đã chờ không kịp, không phải sao?"
Lão thất phu chính là những đại thần tự cho là mình đúng.
"Nghiên Nhi, họ đều là thần tử của ngươi không thể nói bậy."
Thái hậu trừng mắt liếc nhìn hoàng đế.
Hoàng đế cười:
"Đúng, đúng là các nguyên lão chờ không kịp."
"Hoàng nhi cũng biết làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào sao? Lập phi tử cho ngươi chỉ như một vật phẩm trang trí."
Hoàng đế thân phận tự mình cũng hiểu, nếu đến lúc đó thật sự cưới vợ cũng không có con nối dòng.
"Chuyện này thỉnh mẫu hậu yên tâm, nhi thần đều có biện pháp. Trước thành hôn lấp miệng những người đó lại, còn vấn đề con nối dòng, Trí gia huyết mạch vốn đã suy yếu các đại thần cũng biết được."
Thái hậu cùng Thi ma ma hai người nhìn lẫn nhau cảm thấy lời Trí Nghiên nói không phải không có lý, hiện giờ mỗi lần vào triều đều có không ít đại thần đề cập chuyện hôn sự của hoàng đế, chắn nhất thời không chắn được một đời.
"Vậy theo lời Nghiên Nhi nói, mẫu hậu sẽ vì ngươi chọn một người thích hợp."
Làm thê tử của hoàng đế, hoàng hậu của một quốc gia, đương nhiên không thể kém được, nhưng mà làm như vậy chẳng khác nào hủy hoại cuộc sống của một nữ nhân.
Nhưng vì Đại Lăng, thái hậu cũng chỉ có độc quyết tâm tràng.
"Không cần làm phiền mẫu hậu, hiện tại nhi thần đã có người chọn lựa thích hợp."
Tiểu hoàng đế cười gian xảo.
"Hoàng nhi nói người chọn là?"
"Nhi thần cảm thấy ngôi vị hoàng hậu không ai thích hợp hơn nàng, nàng chính là con gái Phác thừa tướng, Phác Hiếu Mẫn."
Quả nhiên thái hậu trên mặt có chút không được tự nhiên, tại sao phải là Phác Hiếu Mẫn. Chuyện của Phác Hiếu Mẫn cùng Phó Tân Bác cũng từng nghe Phác Khang nói qua, huống chi hai người tâm đầu ý hợp nếu không phải lần này biên cương náo động e rằng hai người cũng đã thành hôn.
Hiện giờ Nghiên Nhi lại một bước chen vào.
Không thể không nói Phác Hiếu Mẫn này quả thật là một nữ tử không tệ, chuyện chọn nàng làm hoàng hậu cũng là không có gì đáng trách. Nhưng mà chuyện chia rẽ người có tình nàng không làm được, huống chi tiên hoàng quan hệ cùng hai nhà Phó Phác và họ còn cống hiến nhiều năm vì Đại Lăng, việc này trăm triệu lần không thể.
Trí Nghiên thấy thái hậu không nói thì biết việc này chắc chắn không dễ dàng, mẫu hậu chắc chắn nghĩ đến quan hệ hai nhà Phó Phác mà do dự.
"Mẫu hậu, nhi thần không phải Phác Hiếu Mẫn không cưới."
Thái hậu mày nhíu càng chặt:
"Hoàng nhi tại sao nhất định phải là Phác Hiếu Mẫn, huống chi người thích hợp làm hoàng hậu cũng không phải Phác Hiếu Mẫn không thể. Mẫu hậu sẽ thay ngươi làm chủ tìm cho ngươi một hoàng hậu thích hợp khác, Phác Hiếu Mẫn thì không được."
"Không, nhi thần chỉ cần Phác Hiếu Mẫn."
Tiểu hoàng đế quyết định cùng thái hậu sống chết khăng khăng, dù chơi xấu cũng muốn thái hậu phải đồng ý.
Nếu thật sự không đồng ý vậy sẽ trực tiếp nói với thái hậu, không cưới Phác Hiếu Mẫn cũng có thể, vậy nàng phải gả cho Phó Tân Bác, làm cho thái hậu chọn một trong hai.
Tiểu hoàng đế tâm tính thà làm ngọc vỡ cũng không chịu khuất phục.
"Tại sao nhất định phải là Phác Hiếu Mẫn chứ?"
Thái hậu lúc này biết hoàng đế cũng không phải thật sự muốn kết hôn mà vốn có mục đích với Phác Hiếu Mẫn, nàng hẳn là biết Phác Hiếu Mẫn chính là người trong lòng của Phó Tân Bác, hoàng đế thuở nhỏ đối với Phó Tân Bác không tệ, tại sao lần này nhất định phải cướp người của Phó Tân Bác.
"Vì nhi thần cảm thấy ngôi vị hoàng hậu chỉ có nàng thích hợp, hơn nữa Phác Hiếu Mẫn là con gái Phác thừa tướng, Phác Khang là quan lại đứng đầu mẫu hậu cho rằng trong triều đình còn có con gái nhà ai hơn nàng."
May mà con gái lớn của Phác Khang vài năm trước cũng đã xuất giá, bằng không thật sự không có cớ để nói.
"Nhưng cũng không nhất định phải là Phác Hiếu Mẫn, ai gia biết con gái lớn của Cung thượng thư cũng không tệ."
"Tại sao mẫu hậu không đồng ý Phác Hiếu Mẫn, chẳng lẽ mẫu hậu cảm thấy trẫm không xứng với nàng sao? Kỳ thực ở trong lòng mẫu hậu trẫm vẫn là phế vật sao?"
Hoàng đế thay đổi kế sách, quyết định đi đường bi thương hy vọng làm thái hậu cảm động.
"Nói hưu nói vượn, ngươi là hoàng đế, hôm nay thiên hạ đều là của ngươi, ai gia như thế nào khinh thường ngươi chứ."
Thái hậu nói lời này lòng không chột dạ sao? Có ai không biết đương kim Thánh Thượng cũng không thực sự có quyền, chỉ như một vật trang trí. Chuyện lớn chuyện nhỏ liên tục không ngừng làm ầm làm ĩ, cả hoàng cung cũng không ngày yên tĩnh.
Hoàng đế khóe miệng giật giật, mẫu hậu ngươi không thể giả vờ một chút sao? Ta thật là khuê nữ của người sao?
"Được, là mẫu hậu nói hôm nay thiên hạ đều là của trẫm, như vậy trẫm chính là muốn Phác Hiếu Mẫn."
"Không thể."
Hoàng đế cười ha ha:
"Hoá ra mẫu hậu nói đều là giả, cái gì thiên hạ đều của trẫm, trẫm hiện tại chỉ cần một nữ nhân. mẫu hậu cũng không đồng ý, như vậy làm hoàng đế này có ý nghĩa gì, không làm cũng được."
Trí Nghiên cởi long bào xuống rồi vứt trên mặt đất:
"Hoàng đế này ta không hứng thú, ai thích làm thì làm đi, ta không cần."
Thái hậu thấy thế mặt cũng nhanh giận đỏ lên, thứ vô liêm sỉ này, vốn tưởng rằng nàng đã trưởng thành kỳ thực vẫn ngây thơ như vậy, không làm hoàng đế là chuyện nàng có thể tùy ý nói ra miệng sao.
"Thái hậu bớt giận, Hoàng Thượng là nhất thời nói dỗi."
Thi ma ma vội vàng an ủi, lại thay hoàng đế nhặt long bào lên nói:
"Hoàng Thượng đừng xúc động, chuyện không làm hoàng đế này không thể nói lung tung. Nhanh, nhũ nương mặc lên cho ngươi."
"Không"
Trí Nghiên kéo lấy long bào lại vứt trên mặt đất, còn hung tợn giẫm lên mấy đạp.
"Ta không cần, ta không cần."
Trí Nghiên càn quấy như vậy, thái hậu tức giận trực tiếp xông lên vươn tay đánh một bàn tay, trực tiếp đánh Trí Nghiên tỉnh mộng.
Tiểu hoàng đế bị dọa choáng váng, kết quả này không phải nàng muốn.
Chết tiệt Tiểu Lí Tử ra cái chủ ý ngu xuẩn này, trở về phạt hắn ba ngày ba đêm không cho ăn cơm, còn có đi chà nhà vệ sinh nữa.
"Thứ vô liêm sỉ, ai gia sao lại sinh ra ngươi một đứa con bất hiếu như vậy."
Sớm biết như vậy đã không nên giao giang sơn cho nàng.
Tính tình Trí Nghiên vốn đã không thích hợp làm hoàng đế, nàng càng muốn Trí Nghiên tốt lại càng hoàn toàn ngược lại.
Tiểu hoàng đế bị thái hậu một tát một mắng như vậy, các loại ủy khuất cũng trào lên, mẫu hậu là hối hận sinh ra nàng. Hối hận ngươi có thể đừng sinh ta ra, ta lại không ép ngươi.
Hiện giờ mình ngoài mặt là một hoàng đế, nhưng mình khổ bên trong có ai biết. Vì thân phận như vậy nàng có người mình thích lại không thể quang minh chính đại thích.
Từ nhỏ đã sống dưới áp lực, nếu không phải nàng có năng lực điều tiết tốt, dùng nhiều phương thức phát tiết nàng sớm đã phát điên rồi.
Vốn không phải lỗi của nàng tại sao nàng phải đến gánh vác, hoàng đế, hoàng đế có gì tốt, nàng không cần, một chút cũng không cần.
"Được, mẫu hậu cảm thấy ta là một đứa bất hiếu thì tìm một người có hiếu mà làm ngôi vị hoàng đế này, ta một chút ý kiến cũng không có. Hiện tại ta không muốn làm, ta không làm."
Hoàng đế nói xong đã chạy ra Phượng Minh cung, Thi ma ma vốn định đuổi theo nhưng thái hậu bên này tình huống cũng không tốt lắm.
Thái hậu bị hoàng đế làm tức giận không nhẹ, sắc mặt trắng bệch. Đây là lần đầu tiên hoàng đế dám nói chuyện lớn tiếng như vậy với nàng, nếu đã như vậy...
"Thái hậu ngài không sao chứ?"
Thi ma ma gấp gáp đỡ thái hậu đến trên giường nằm.
"Người đâu."
Một đám cung nữ thái giám chạy vào, họ cũng không biết tình hình, chỉ nhìn thấy hoàng đế mặc trung y hổn hển chạy ra ngoài, hiện giờ thái hậu lại là bộ dạng này, xem ra ban nãy Phượng Minh cung xảy ra một trận chiến tranh rồi.
Long bào Hoàng đế vẫn còn hỗn độn trên mặt đất, bên trên còn có dấu chân, hình như bị người giẫm lên. Ai lớn gan như vậy dám giẫm lên long bào, trừ khi là tự bản thân hoàng đế làm.
"Nhanh đi gọi thái y."
Thi ma ma nói.
Thái hậu bị hoàng đế nháo như vậy, thân thể cùng tâm đều mệt mỏi, làm người đứng xem, Thi ma ma cũng chỉ có thể than thở lắc đầu, có lẽ khoảng cách giữa thái hậu cùng hoàng đế đã có từ sớm.
Hoàng đế tức giận mắt cũng đỏ lên, đâu có như diễn trò nhưng phương diện này có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả đã có chút không rõ, Trí Nghiên sau khi nói những lời đó cũng không phải lời trong kịch mà là lời nói trong lòng.
Hoàng đế giận dữ chạy về tẩm cung, Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đang tại trong cung chờ nàng. Thấy vẻ mặt nàng tức giận thì biết nhất định là kế hoạch thất bại.
"Hoàng Thượng ngài đây là sao thế, đi vào cung thái hậu một chuyến y phục cũng vứt."
Tiểu Lí Tử lại đi vào trong lấy y sam muốn mặc vào cho Trí Nghiên.
"Thu xếp mọi thứ cho trẫm, trẫm muốn xuất cung."
"Hoàng Thượng, có chuyện gì phải xuất cung cho dù thái hậu không đồng ý chúng ta bàn bạc kỹ hơn một chút là được."
Chiêu Nguyệt trấn an hoàng đế, chuyện xuất cung này nhưng là chuyện lớn a.
"Không nghe được trẫm nói sao? sao ngay cả các ngươi cũng không nghe trẫm nói, thật đúng là không đem trẫm làm hoàng đế phải không?"
Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đều bị bộ dạng của hoàng đế làm sợ hãi, đây là họ lần đầu tiên nhìn thấy Trí Nghiên phát tính tình lớn như vậy. Không dám nghịch ý cũng vào trong thu xếp này nọ.
Chờ Tiểu Lí Tử thu xếp xong một tay nải, Trí Nghiên một cái đoạt lấy.
"Các ngươi đừng đi theo ta."
"Hoàng Thượng, ngài đây là muốn đi đâu a."
Tiểu Lí Tử cũng sắp bị hoàng đế dọa khóc, vội vàng ôm lấy đùi Trí Nghiên, sống chết không chịu buông tay.
"Hoàng Thượng trước hãy bình tĩnh, có phải cùng thái hậu cãi nhau hay không, giữa mẹ con sao không có cãi nhau, Hoàng Thượng đừng để ở trong lòng."
Chiêu Nguyệt cũng là quỳ gối trước mặt Trí Nghiên.
Đi theo Trí Nghiên nhiều năm, Chiêu Nguyệt ít nhiều hiểu rõ tính tình Trí Nghiên, hoàng đế tuy thích hồ nháo, nhưng tâm địa vẫn rất thiện lương, đối với nô tài các nàng cũng là vô cùng tốt, hiện nay nàng chỉ nhất thời hờn dỗi thôi, cũng không thể vì nhất thời giận dỗi mà làm ra chuyện hối hận được.
"Buông trẫm ra, có nghe hay không."
Trí Nghiên càng vùng vẫy Tiểu Lí Tử lại càng ôm chặt.
"Hoàng Thượng nếu ngài thật sự muốn đi, thì từ trên thi thể của nô tài giẫm lên đi qua đi."
Tiểu Lí Tử khóc hô.
Tiểu Lí Tử bi thảm khóc dẫn tới không ít người vây xem, một đám cung nữ thái giám cũng quỳ gối trước mặt hoàng đế.
Rất nhiều người bắt đầu oán thầm Hoàng Thượng này lại là nháo cái gì a.
Cuối cùng Trí Nghiên thật sự rút chân không ra, vùng vẫy hết khí lực, ngã ngồi xuống đất.
Cẩu nô tài này khi nào thì khí lực lớn như vậy, lại nhìn xung quanh một đám người quỳ một cái, cảm thấy không sai biệt lắm, diễn trò cũng đủ rồi, nàng nghĩ không lâu sau sẽ truyền tới tai thái hậu.
Trí Nghiên khóe miệng hơi giương lên, có điều chỉ trong nháy mắt.
"Được, có thể buông tay rồi."
Trí Nghiên đá đá Tiểu Lí Tử.
"Không, nô tài chết cũng sẽ không buông tay, Hoàng Thượng muốn đi thì từ trên thi thể nô tài bước qua đi."
Tiểu Lí Tử vẫn không chịu buông tay.
"Còn có nô tỳ, cũng thỉnh Hoàng Thượng từ trên thi thể nô tỳ bước qua đi."
Chiêu Nguyệt cũng tham gia vào hàng ngũ với Tiểu Lí Tử.
Trí Nghiên bất đắc dĩ liếc cái xem thường, phất phất tay bảo một đám cung nữ thái giám khác lui xuống.
"Được, được, diễn trò này cũng nên xong rồi."
Hoàng đế cười nói.
Diễn sao? Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt khó hiểu ngẩng đầu nhìn.
"Hoàng Thượng, ngài nói đây là diễn trò, ngài không phải thật sự muốn xuất cung sao?"
Tiểu Lí Tử vẫn lo lắng hỏi.
"Trong kịch bản này không có?"
Chiêu Nguyệt lấy ra trong lòng một quyển sổ tay lật tới lật lui, trong kịch bản chỉ viết đến hoàng đế đi gặp thái hậu, không có nói đến cảnh lúc nãy.
"Cái này gọi là tùy tình huống mà phát huy có hiểu hay không, đã nói hai người các ngươi không đầu óc mà. Nếu trẫm không làm như vậy lúc nãy có thể kinh thiên động địa như vậy sao?"
Hoàng đế cắt một tiếng.
"Hoàng Thượng anh minh."
Tiểu Lí Tử không thể không bội phục hoàng đế.
"Vô nghĩa, nếu trẫm không anh minh chẳng lẽ ngươi anh minh sao? Với lại, trẫm còn chưa có phạt ngươi. Chính bởi vì ngươi ra chủ ý ngu xuẩn làm trẫm phải trúng mẫu hậu một cái tát, ngươi xem."
Trí Nghiên đem mặt trái của mình cho Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt xem.
Quả thực đã sưng đỏ.
"Có điều nhìn các ngươi khi nãy tình chân ý thật phần trên thì miễn, trước hết phạt nửa năm bổng lộc cho nhớ."
"A, Hoàng Thượng khai ân a."
Tiểu Lí Tử bi kịch nói.
Chiêu Nguyệt che miệng cười không ngừng.
"Hoàng Thượng mau đứng lên, nô tỳ giúp ngài bôi thuốc, bằng không khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mịn kia sẽ bị hủy a."
"Thật là, mẫu hậu thật đúng là quá đáng, không cần ra tay nặng như vậy chứ, cái này kêu trẫm như thế nào ra ngoài gặp người đây."
Trí Nghiên buồn bực nói.
"Hoàng Thượng còn muốn đi gặp người sao, e rằng hiện tại cả hoàng cung này đều lan truyền chuyện ngài lúc nãy rồi."
Chiêu Nguyệt cẩn thận giúp nàng thoa thuốc.
Vốn đã sợ đau đớn Trí Nghiên vẫn đau khàn khàn nhếch miệng.
"Hoàng Thượng, ngài nói chúng ta đi đến bước này nếu thái hậu vẫn không đồng ý ngài nên làm cái gì bây giờ, ngài sẽ không thật sự cùng thái hậu nói kỳ thực người ngài thích chính là Phó Tân Bác, phải gả cho Phó Tân Bác chứ?"
"Phó tướng quân kia cũng là không biết tốt xấu, Hoàng Thượng của chúng ta thích hắn như vậy cũng không biết, một mực thích Phác Hiếu Mẫn kia. Nếu không chúng ta cũng không cần làm nhiều chuyện như vậy."
Chiêu Nguyệt tiếc thương cho Tiểu hoàng đế, nhưng Tiểu hoàng đế yêu cầu nàng không thể không phục tùng.
"Việc này cũng không thể trách hắn, ai kêu Phó tướng quân không biết thân phận của Hoàng Thượng, lui một bước nghĩ Hoàng Thượng làm cũng đúng, Phác Hiếu Mẫn quả thật là lựa chọn làm hoàng hậu tốt nhất."
Tiểu Lí Tử phân tích thời cuộc.
"Chỉ giáo cho."
Hoàng đế sờ sờ mặt sưng đỏ của mình.
"Việc liên quan tới chính trị tất cả mọi người đều biết được nô tài không nói, người Phác Hiếu Mẫn thích chính là Phó Tân Bác, nếu Hoàng Thượng cùng nàng thành thân dù Hoàng Thượng lạnh nhạt nàng, nàng tất nhiên không có câu oán hận, vì nàng bản thân đã không thích ngài, không chừng ước gì ngài không chạm vào nàng, cứ như vậy không phải thân phận Hoàng Thượng ngài sẽ không bị bại lộ sao."
"Trẫm nghe ngươi nói như vậy sao cảm thấy trẫm giống như rất không thể đợi được, Phó Tân Bác kia còn chưa nói, tại sao Phác Hiếu Mẫn cũng là như thế, trẫm thật sự phải cưới tình địch này về sao?"
"Chuyện này không phải là do Hoàng Thượng ngài nói sao? Ta không có người khác cũng đừng mơ tưởng có được, chẳng lẽ Hoàng Thượng thật sự muốn xem Phó tướng quân cùng Phác Hiếu Mẫn thành thân, sau đó yên lặng đưa lên chúc phúc của hoàng đế. Nghe nói còn phải ban thưởng cho không ít, Hoàng Thượng ngài đưa cho Phó tướng quân kỳ trân dị bảo cũng không ít đâu."
Tiểu Lí Tử là mười phần nô tài.
"Kỳ thực Phác Hiếu Mẫn nàng không tính là tình địch của ngài, vì ngài căn bản không có chen vào giữa tình cảm của hai người bọn họ."
Chiêu Nguyệt cảm thấy cần nên sửa chữa một chút ý nghĩ của hoàng đế, cho tới nay đều là hoàng đế chỉ đơn phương thầm mến thôi a.
"Tóm lại mặc kệ thế nào, trẫm chính là nhất định cưới Phác Hiếu Mẫn, trẫm không muốn một người chịu khổ, cho nên mọi người cùng nhau chịu khổ, như vậy trong lòng trẫm sẽ an ủi vài phần."
Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cùng chịu khổ.
Chương 4
Tiểu hoàng đế một kế có thể nào lại bại một kế, lúc này chính là dùng khổ nhục kế. Hoàng đế chính là vạn kim chi khu nếu trên thân thể có một tật xấu, thái hậu chắc chắn sẽ lo lắng vạn phần, đến lúc đó chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của Trí Nghiên.
"Không tốt thái hậu, không tốt."
Trương công công hoảng loạn chạy vào tẩm cung của thái hậu cũng bất chấp lễ nghi này nọ.
"Chuyện gì khẩn trương như thế?"
Thi ma ma hỏi.
"Là Hoàng Thượng, Hoàng Thượng gặp chuyện không hay!"
Trương công công sợ tới mức đầu đổ đầy mồ hôi.
"Là Nghiên Nhi sao? Nghiên Nhi sao lại thế?"
Vốn đang nghỉ tạm, thái hậu nghe Trương công công nói Nghiên Nhi gặp chuyện không hay, vội vàng đứng dậy hỏi.
"Nghe Tiểu Lí Tử nói hôm qua sau khi Hoàng Thượng trở về vẫn không vui vẻ còn nháo muốn xuất cung, khó khăn lắm trấn an xuống ai ngờ ban đêm Hoàng Thượng lại làm ầm ĩ, hôm qua một đêm chỉ mặc áo đơn ở trong viện ngồi một đêm gió, mặc cho ai khuyên cũng không chịu. Sau đó trực tiếp ngất xỉu ở trong viện."
"Nghịch tử này, rõ ràng là..."
Thái hậu vừa nghe đầu càng choáng.
"Thái hậu, ngài không có việc gì chứ?"
Thi ma ma đỡ lấy thái hậu, Hoàng Thượng này cũng không biết quý trọng thân thể của mình a.
"Ai gia không có việc gì, còn không chết được. Chúng ta đi xem tên nghịch tử kia đi."
Cuối cùng cũng là đứa con của thái hậu, hiện giờ Hoàng Thượng sinh bệnh thái hậu vẫn là đau lòng.
Thi ma ma đỡ lấy thái hậu đi theo Trương công công qua chỗ hoàng đế.
Tiểu hoàng đế sắc mặt tái nhợt nằm trên long sàng, Tống thái y bên cạnh đang giúp nàng bắt mạch.
"Thái y, hoàng nhi thế nào?"
"Hồi bẩm thái hậu, Hoàng Thượng là tích tụ công tâm, hơn nữa hôm qua bị thổi gió lạnh, tà gió xâm lấn, thân thể rất hư."
"Vi thần kê đơn thuốc trước, Hoàng Thượng uống thuốc trước đem nhiệt độ cơ thể hạ xuống, còn khúc mắc này, muốn tháo chuông thì nên tìm người buộc chuông."
Hoàng đế khúc mắc là cái gì, chính là không cưới được Phác Hiếu Mẫn.
Vậy thật sự phải đáp ứng yêu cầu của hoàng đế cưới Phác Hiếu Mẫn làm hậu sao? Chuyện hôm qua là lần đầu tiên hoàng đế cương ngạnh như vậy, nhiều năm như vậy, khổ sở trong lòng hoàng đế thái hậu không phải không biết, chỉ là không có cách nào. Ai bảo nàng trời sinh chính là đứa con của Trí gia.
Nhìn khuôn mặt hoàng đế tái nhợt, trong lòng thái hậu bắt đầu do dự.
"Các ngươi chăm sóc Hoàng Thượng thật tốt."
Thái hậu trở về Phượng Minh cung.
"Lan nhi, ai gia thật sự phải đáp ứng yêu cầu của hoàng đế, làm cho Phác Hiếu Mẫn tiến cung sao?"
"Thái hậu, hiện giờ thái độ Hoàng Thượng kiên định, xem ra nàng không thể không cưới Phác Hiếu Mẫn, nếu ngài không đáp ứng nô tỳ thật không biết Hoàng Thượng lại làm ra chuyện gì."
Thi ma ma một tay nuôi lớn hoàng đế, khi nãy thấy bộ dạng Tiểu hoàng đế ốm yếu trong lòng cũng là khó chịu, hoàng đế muốn một nữ tử, liền cấp cho nàng đi.
"Không phải ai gia không muốn, chỉ là việc này liên lụy trọng đại. Phó Tân Bác mang binh xuất chinh vì quốc gia ở chiến trường giết địch, trở về lại phát hiện vị hôn thê của mình bị hoàng đế cướp, ngươi nói hắn sẽ nghĩ như thế nào, còn có thể trung thành và tận tâm vì triều đình vì Đại Lăng sao, chẳng lẽ hắn sẽ không có ý nghĩ khác sao?"
"Nhưng thái hậu ngài sẽ trơ mắt nhìn Hoàng Thượng như vậy sao?"
"Thôi thôi, hoàng đế nàng muốn thế nào thì thế đó đi, ai gia cùng tiên hoàng đến cuối cũng chỉ có nàng, lần này liền như nàng mong muốn đi."
Thái hậu suy nghĩ một phen cuối cùng vẫn đáp ứng yêu cầu của hoàng đế, cưới Phác Hiếu Mẫn có lợi cũng có chỗ hại, còn Phó Tân Bác, đến lúc đó rồi nói sau. Cùng lắm thì lại vì hắn xem xét một nữ tử tốt khác.
Làm mẫu thân cuối cùng cũng là thiên vị đứa con của mình, cuối cùng cũng là ích kỷ.
"Trương Thuận"
Thái hậu gọi Trương công công.
"Có nô tài."
"Gọi Phác thừa tướng tiến cung một chuyến, ai gia có chuyện cùng hắn thương lượng."
"Dạ"
Trương Thuận theo lệnh lập tức xuất cung đi tìm Phác Khang.
Tiểu hoàng đế lần này là bị bệnh thật, vì để đạt được hiệu quả nàng thật sự ở trong viện cho gió thổi một đêm, Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt đối với việc này cũng là cảm giác sâu sắc bội phục.
Nếu người không biết còn tưởng rằng hoàng đế là đối với Phác Hiếu Mẫn dùng tình thâm sâu đâu, làm sao sẽ biết bí mật trong này không thể cho ai biết.
"Hoàng Thượng, thuốc thái y đến, nô tài dìu ngài dậy uống thuốc."
"Không uống, đắng chết."
Hoàng đế ghét nhất uống những thứ đó, một chén thuốc đen xì.
"Vậy cũng không được, ngài không uống bệnh liền sẽ không tốt."
Chiêu Nguyệt không đáp ứng, bảo người ta đem chén thuốc bưng qua, một ngụm một ngụm uy Tiểu hoàng đế uống.
Tiểu hoàng đế chau mày, sớm biết như vậy tội gì chứ, giả bệnh không phải tốt hơn sao.
Trí Nghiên uống thuốc xong lại lần nữa quay về long sàng nằm.
"Chỗ mẫu hậu có tin tức gì không? Không thể để trẫm ốm đau một trận uổng phí được."
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, nghe nói chỗ thái hậu đã nhả ra. Lúc nãy thái hậu kêu Trương công công đi triệu Phác thừa tướng tiến cung, Hoàng Thượng, không chừng kế hoạch của chúng ta rất nhanh sẽ thành công."
Tiểu Lí Tử không giấu được hưng phấn.
"Thật sao? Trẫm đã nói khổ nhục kế dùng được rồi. Sớm biết trực tiếp dùng khổ nhục kế, cũng không cần trúng mẫu hậu một cái tát kia."
Tiểu hoàng đế đối với chuyện thái hậu đánh mình một cái tát, ký ức vẫn còn mới mẻ.
"Hoàng Thượng việc này cuối cùng phải có một cái đệm trước không phải sao? Bằng không ngài trực tiếp làm khổ nhục kế thái hậu lại như thế nào biết ngài muốn làm gì, việc này rất dễ dàng bị vạch trần a."
"Nhưng Hoàng Thượng, ngài cưới Phác Hiếu Mẫn, khi Phó tướng quân trở về chắc chắn sẽ hận chết ngài."
"Nếu hắn không yêu trẫm vậy hận trẫm cũng tốt, cái này cũng là một loại phương thức nhớ trẫm."
Chiêu Nguyệt bất đắc dĩ mắt liếc Tiểu Lí Tử.
"Đều tại ngươi, cấp cho Hoàng Thượng xem cái gì tiểu thuyết ngoài cung, cái này tốt rồi, cũng học được bản lĩnh."
Tiểu Lí Tử oan uổng le lưỡi:
"Không phải ta cấp cho Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng cứng rắn muốn xem a. Có thể nào chọc giận Hoàng Thượng được, ngài sẽ trừ ngân lượng của ta a."
"Thần giữ của, quỷ tham tiền."
Chiêu Nguyệt chưa cho Tiểu Lí Tử sắc mặt hoà nhã.
"Các ngươi đây là làm gì? Dám ở trước mặt trẫm không coi vào đâu, mắt đi mày lại, coi trẫm là người mù à."
Hoàng đế rất bất mãn.
"Ai cùng người kia mắt đi mày lại, là nàng mắt bị mù."
Chiêu Nguyệt tức giận nói.
Tiểu Lí Tử cũng nhanh phun ra:
"Vậy ta cũng vậy mắt bị mù."
"Ngươi"
Chiêu Nguyệt khó thở.
Hoàng thành, phủ Thừa tướng
Phác Hiếu Mẫn đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, Phó Tân Bác rời kinh đã gần một tháng không biết hắn có mạnh khỏe hay không.
Trong tay còn nắm búp bê khi Phó Tân Bác rời khỏi tặng cho nàng, nghe nói đây là một đôi, còn một con ở trong tay Phó Tân Bác.
"Kẽo kẹt"
Cửa phòng mở ra, nha hoàn Tiểu Thúy bưng một chén tổ yến tiến vào.
"Tiểu thư ngươi lại nghĩ về Phó tướng quân. Phó tướng quân anh dũng vô cùng chắc chắn sẽ bình an trở về, ngươi yên tâm đi, đến lúc đó ngươi nhưng là Tướng quân phu nhân."
Phác Hiếu Mẫn hơi thở dài, không biết sao trong lòng luôn hoảng loạn.
"Tiểu thư, ban nãy lão gia trở về, nhìn dáng vẻ của lão gia tựa như sắc mặt không được tốt."
"Phụ thân không phải tiến cung sao? Chẳng lẽ là trong cung có chuyện gì?"
Phác Hiếu Mẫn tuy luôn ở khuê phòng, nhưng đối với chuyện trong cung vẫn có chút hiểu biết.
Cũng từng ở miệng của cha biết được Thánh Thượng một việc, trong ấn tượng của Phác Hiếu Mẫn đương kim hoàng đế như một đứa trẻ không lớn nổi, cũng khó trách cha sẽ cảm thấy mệt.
Hiện giờ quyền to cũng ở trong tay thái hậu, hoàng đế chỉ như một vật trang trí thôi.
Cửa phòng lại bị gõ vang, Thúy Nhi mở cửa.
"Lão gia"
"Cha"
"Ân, Thúy nhi ngươi lui xuống trước đi, ta có lời cùng Hiếu Mẫn nói."
Phác Khang vẻ mặt nghiêm túc.
"Vâng, lão gia"
Thúy nhi rời khỏi đóng cửa lại.
"Cha, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại mặt co mày cáu như vậy?"
Phác Hiếu Mẫn quan sát sắc mặt, nàng có loại dự cảm, tâm sự của cha có liên quan đến mình.
"Hiếu Mẫn, đến ngồi xuống."
Phác Khang gọi Hiếu Mẫn ngồi bên cạnh mình.
"Ở trong lòng cha Hiếu Mẫn vẫn là một hài tử tốt nhu thuận, cha cũng biết chuyện ngươi cùng Phó Tân Bác, cha cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."
"Cha, có chuyện ngài không ngại nói thẳng."
Phác Hiếu Mẫn nghĩ Phó Tân Bác xảy ra chuyện.
"Hiếu Mẫn, cha xin lỗi ngươi."
Phác Khang thần tình hổ thẹn.
"Cha, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngài không cần xin lỗi ta."
Phác Hiếu Mẫn an ủi nói.
"Ngươi có biết, thái hậu gọi ta tiến cung là vì chuyện gì sao?"
Phác Hiếu Mẫn lắc đầu.
Phác Khang bất đắc dĩ thở dài:
"Hoàng Thượng muốn cưới ngươi làm phi."
Phác Hiếu Mẫn sắc mặt trắng bệch, vô duyên vô cớ vì sao hoàng đế phải cưới nàng.
"Hiếu Mẫn, cha muốn cũng là một câu của ngươi, nếu ngươi không muốn dù cha liều mạng già này, vị trí Thừa tướng này cũng sẽ không làm cho ngươi tiến cung. Cha sẽ lập tức sai người ta đưa ngươi đi chỗ Phó Tân Bác."
Phác Khang làm quyết định, dù sao cũng phải cho con gái mình chọn lựa.
"Cha, việc này trăm triệu không thể."
Có thể nào vì nàng một người mà hy sinh cả nhà đây.
"Cha, thật sự không có biện pháp khác sao?"
Phác Hiếu Mẫn không muốn gả cho hoàng đế nhưng lại không muốn chính mình liên lụy trong nhà.
"Hoàng Thượng không thú được ngươi làm vợ, không tiếc thương tổn thân thể mình, thái hậu cùng ta đều là bất đắc dĩ."
"Nhưng ta cùng với Hoàng Thượng chưa từng gặp mặt tại sao Hoàng Thượng cố ý muốn cưới ta."
Bị người tính trẻ con kia vừa ý cũng không phải là gì chuyện tốt, huống chi Phác Hiếu Mẫn không nhớ mình từng gặp qua hoàng đế.
"Chuyện này ta cũng không biết, Hiếu Mẫn việc này là hạnh phúc cả đời ngươi cho nên quyền lựa chọn ở trong tay ngươi."
Măt kệ con gái làm ra bất cứ lựa chọn gì Phác Khang đều hỗ trợ.
Phác Hiếu Mẫn nhắm mắt lại, trong tay còn nắm thật chặt búp bê kia.
Mở mắt ra lại là một mặt dửng dưng:
"Cha, ta nguyện ý tiến cung."
"Hiếu Mẫn nhưng là nghĩ kỹ?"
Phác Khang vẫn không nhiều kinh ngạc.
"Vâng, Hiếu Mẫn quyết định."
Hiếu Mẫn trên mặt lộ ra tươi cười, đó là dùng để an ủi Phác Khang.
Tâm tư của con gái Phác Khang sao lại không biết, Hiếu Mẫn làm như vậy là vì Phác gia mà hy sinh.
"Hiếu Mẫn, cha xin lỗi ngươi."
Phác Khang trước mắt áy náy.
"Cha đừng nói như vậy, ngài vất vả dưỡng dục Hiếu Mẫn, Hiếu Mẫn hẳn là nên làm như vậy."
Cuộc đời này chỉ cần yêu qua một lần là đủ rồi, chỉ có thể nói mình cùng Phó Tân Bác hữu duyên vô phận, đây là ý trời.
Ba ngày sau khi một đạo thánh chỉ chính thức thay đổi vận mệnh Phác Hiếu Mẫn, cũng đã định nàng cùng Trí Nghiên cả đời gút mắt cùng ràng buộc.
Chương 5
Hoàng đế rốt cuộc muốn kết hôn, người cưới đúng là con gái thứ hai của Phác thừa tướng. Phác Khang sớm đã làm Thừa tướng, hiện giờ con gái lại sắp làm hoàng hậu, mọi người cũng đoán rằng Phác Khang này ngày sau định là một bước lên mây, trong triều này đã không có người có thể chống lại.
Có điều vẫn có chút người ôm thái độ nghi ngờ, đều nói Phác gia nhị tiểu thư cùng Phó gia công tử là lưỡng tình tương duyệt, hiện giờ Phó công tử bên ngoài ngăn địch đảo mắt người trong lòng liền phải vào cung làm vợ hoàng đế, không khỏi thay đổi quá nhanh.
Chỉ có thể nói Phác Khang là một người tham luyến quyền thế, vì củng cố địa vị của mình không tiếc cùng hảo hữu trở mặt chôn vùi hạnh phúc của con gái.
Nhất thời cả hoàng thành đều bàn luận chuyện có liên quan đến hoàng đế cưới vợ, may mà Đại Lăng dân phong mở ra, cũng không hạn chế dân chúng ngôn luận.
Nói thì nói cần gì tưởng thật.
Lúc này trong hoàng cung Tiểu hoàng đế Trí Nghiên đang nằm ở trên long sàng, Tiểu Lí Tử cấp nàng đấm chân, Chiêu Nguyệt lột vỏ nho uy cho Tiểu hoàng đế.
Trí Nghiên đối với hiện tại rất thoả mãn, từ khi mẫu hậu đáp ứng cưới Phác Hiếu Mẫn sau, bệnh Tiểu hoàng đế cũng nhanh chóng tốt, đầu tháng một là ngày tốt, cho nên đại hôn tại tháng cử hành.
Hôm nay là mười sáu, cách mùng một còn không đến thời gian nửa tháng, hiện nay trong hoàng cung cũng đang bố trí, vì hôn lễ này có chút vội vàng.
Hoàng đế đại hôn cũng không thể đơn sơ, tuy Trí Nghiên cảm thấy chỉ thành thân thôi cần gì phải hao tài tốn của, còn không bằng đem những thứ bạc đó chia cho dân chạy nạn cùng tên ăn mày.
Kết quả lại bị thái hậu răn dạy, hoàng đế thì phải có bộ dáng hoàng đế.
Trí Nghiên đơn giản cái gì cũng không quản, an tâm làm nhị thế chủ, chuyện hôn lễ trong triều chính sự hết thảy không hỏi đến, dù sao có mẫu hậu cùng Phác Khang tại.
Chính hắn một hoàng đế vốn là có thể quyết định nhưng là không đơn giản chính là chuyện ấn ngọc tỉ này, Trí Nghiên cũng quen.
Chiêu Nguyệt vừa cấp Trí Nghiên lột vỏ nho, vừa nghĩ hoàng đế đã liên tục mấy ngày như vậy, cũng không ra cửa đi lại, nhìn xem đều mập lên không ít.
"Hoàng Thượng, ngài thật sự không đi ra ngoài sao?"
Ngoại trừ vào triều, Tiểu hoàng đế cơ bản không rời tẩm cung.
"Ra ngoài làm gì? Trẫm cũng không muốn vướng chân vướng tay chọc mẫu hậu mắng một trận, vẫn là như vậy thoải mái."
Nói xong đổi một chân khác cho Tiểu Lí Tử tiếp tục đấm bóp.
"Nhưng ngài luôn ngủ vẫn không nhúc nhích cũng béo lên không ít, đầu tháng một bộ đồ mới của ngài e rằng cũng phải mặc không vừa."
Chiêu Nguyệt quyết định phải cho hoàng đế nhìn thẳng vấn đề này.
Tiểu hoàng đế miệng vốn đang ăn nho nháy mắt cứng đờ, ngồi bật dậy:
"Thật sao? Ngươi nói trẫm béo sao?"
Tuy là hoàng đế nhưng đối với dáng người Trí Nghiên vẫn rất coi trọng, nàng cũng không muốn mình biến thành giống như mẹ trung niên lưng hùm vai gấu.
Tiểu Lí Tử bị hoàng đế hành động hoảng sợ, cả người trực tiếp ngửa ra sau ngã xuống đất.
Trí Nghiên cũng bất chấp nhiều như vậy, nhảy xuống giường túm cổ Tiểu Lí Tử:
"Ngươi cũng thấy được trẫm béo sao?"
"Việc này, ngài túm nô tài như vậy muốn nô tài nói như thế nào?"
Trí Nghiên thả tay:
"Xin lỗi, trẫm hơi kích động."
"Hoàng Thượng, nô tài cũng thấy được mấy ngày nay ngài đẫy đà không ít. Trước đó vài ngày Tống thái y kê đơn đều là thuốc bổ, hiện giờ ngài hết bệnh rồi cũng không đi ra đi một chút quả thật sẽ béo a."
Trí Nghiên cũng cho rằng nói có lý.
"Được, thế thì thay quần áo, chúng ta sẽ ra ngoài đi một chút."
"Gì?"
Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử liếc nhìn nhau.
"Đi ngự hoa viên đi một chút còn phải thay quần áo sao?"
"Ai nói với các ngươi là đi ngự hoa viên, trẫm nói chính là xuất cung."
"Xuất cung sao?"
Hai người đồng thanh.
"Hoàng Thượng, ngài muốn xuất cung! Việc này... Việc này không được tốt lắm, nếu để cho thái hậu biết được chúng ta gánh không nổi."
Tiểu Lí Tử run rẩy nói.
"Có việc gì? Không phải các ngươi nói trẫm béo không ít sao, ngự hoa viên nhỏ như vậy trẫm sớm đã không muốn đi dạo. Sao? Có phải các ngươi là lừa gạt trẫm, đây chính là tội khi quân."
Tiểu hoàng đế híp mắt cố ý hù dọa nói.
"Nô tài không dám, nhưng cũng không cần phải xuất cung a, Hoàng Thượng chính là vạn kim chi khu nếu có chuyện không hay xảy ra nên làm thế nào cho phải."
"Miệng quạ đen, trẫm chỉ ra ngoài đi dạo một chút, đừng nguyền rủa trẫm."
"Hoàng Thượng nếu thật muốn ra ngoài phải mang thêm những người này."
"Không cần, chỉ ba chúng ta, không được nhiều lời, nhanh. Ngày gần đây mẫu hậu cũng bận rộn việc hôn sự sẽ không biết, nhanh lên, nhanh nhẹn chút cho trẫm."
Trí Nghiên bắt đầu sốt ruột thúc giục.
Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt là không khuyên được Trí Nghiên, cũng chỉ phải kiên trì thay đổi thường phục theo hoàng đế cùng xuất cung.
Hoàng đế chân trước vừa bước ra cung, thái hậu bên này đã biết được tin tức.
"Thái hậu, Hoàng Thượng cùng Tiểu Lí Tử bọn họ xuất cung."
Từ công công nghe thủ vệ hồi báo nói.
"Ai gia biết, phái thêm những người này âm thầm theo, lúc không cần thiết thì không cần ra mặt, phải chắc chắn nàng ở ngoài cung không gặp phải chuyện gì."
Hoàng đế không phải lần đầu tiên lén chuồn ra cung, có điều Trí Nghiên ở ngoài cung tương đối an phận, gây chuyện thị phi loại chuyện này từ trước tới giờ chưa từng làm qua. Cho nên thái hậu mới có thể mắt nhắm mắt mở.
"Hoàng Thượng"
Tiểu Lí Tử nhất thời gọi quen miệng.
"Hửm?"
Trí Nghiên căm tức liếc hắn:
"Ở ngoài cung phải gọi ta là công tử hay là thiếu gia, có phải ngươi muốn cho người toàn thành này biết hoàng đế ra khỏi cung không?"
"Vâng vâng, nô tài nhất thời nói sai cầu thỉnh thiếu gia thứ tội."
"Được thôi, nếu có lỗi, sang năm bổng lộc của ngươi cũng phải sung công."
Tiểu Lí Tử khóc không ra nước mắt a, Chiêu Nguyệt thì che miệng bên cạnh cười trộm. Để cho ngươi có chút trí nhớ.
"Thiếu gia, chúng ta đây là muốn đi chỗ nào?"
Chiêu Nguyệt hỏi.
"Ta cũng không biết, mù chỗ vui chơi, đi đến chỗ nào thì tính chỗ nào. Hà tất phải nghĩ nhiều như vậy."
Ba người đi vào con phố náo nhiệt nhất hoàng thành, tiếng các người bán hàng rong rao hàng liên tục, nơi này thứ gì cần có đều có. Đặc biệt một vài trang sức linh kiện, đều là nữ hài tử ưa thích.
"Chiêu Nguyệt nếu thích, ta tặng cho ngươi."
Trí Nghiên thấy Chiêu Nguyệt nhìn mấy thứ này đôi mắt nổi kim quang cười nói. Chiêu Nguyệt quả thật có loại đặc thù ham mê thu thập các loại trang sức linh kiện.
"Thiếu gia là nói thật sao?"
Mang các loại chờ đợi hỏi.
"Đương nhiên, dù sao nửa năm bổng lộc của Tiểu Lí Tử mua những thứ đó cũng dư dả."
Trí Nghiên cười cực kỳ gian trá.
Tiểu Lí Tử hiện tại đã bi thương không thể nói nên lời, tại sao người bị thương luôn là ta.
"Một khi đã như vậy, kia ta sẽ không khách khí."
Không đợi Trí Nghiên gật đầu, Chiêu Nguyệt đã không thấy bóng dáng.
Trí Nghiên cùng Tiểu Lí Tử đưa mắt nhìn nhau không khỏi đều tự giật giật khóe miệng, đây là cái gì phát điên kỹ năng a.
Tiêu xài cũng thật không phải tiền của mình.
Chiêu Nguyệt dính ở một sạp hàng rong, Trí Nghiên cùng Tiểu Lí Tử chậm rãi từ từ xem xung quanh. Không biết tại sao phía trước tụ tập không ít người? Xảy ra chuyện gì sao?
Trí Nghiên dùng cây quạt gõ gõ đầu Tiểu Lí Tử:
"Ngươi đi nhìn một cái."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau Tiểu Lí Tử liền chạy về:
"Bẩm thiếu gia, hình như là xe ngựa quý phủ của ai đụng vào người, nhưng mà người đánh xe không thừa nhận, đang cãi nhau rất căng."
"Hửm? Đụng vào người còn không thừa nhận, người đánh xe này thật muốn chơi đểu sao?"
"Việc này nô tài cũng không biết, hình như là người đánh xe nói người nọ cố ý chặn ở trước xe ngựa, xe ngựa căn bản không chạm đến hắn, người nọ tự gục trên đất. Cũng không biết sao bên cạnh lập tức xuất hiện nhiều người nói hắn đụng vào người, hắn phải bồi thường tiền."
Tiểu Lí Tử là nghe người đánh xe giải thích như vậy.
"Còn có chuyện này, nếu hắn nói chính là sự thật, việc này không thể bỏ qua. Ta đi nhìn một cái."
Trí Nghiên cảm thấy việc này rất thú vị.
Đây là một chiếc xe ngựa tinh xảo, có thể thấy được người quý phủ này nhất định là gia thế hiển hách không phải phú thương thì đó là quan lớn, có điều càng là như thế họ lại càng dễ dàng trở thành đối tượng của những kẻ phạm pháp nhắm vào. Đương nhiên có khi bởi vì tránh phiền toái sẽ thỏa hiệp trực tiếp cho bạc cho xong chuyện, để quan phủ đến còn phải thêm một trận phiền toái.
Tiểu Lí Tử đẩy ra đám người, Trí Nghiên đi tới giữa đám người.
Quả nhiên một người nam tử mặc vải thô áo tang ngã trên mặt đất, miệng còn phát ra tiếng rên rỉ. Hai tay vẫn ôm chân trái.
Người nam tử ôm hắn, còn có mấy người vây quanh xe ngựa cùng người đánh xe tranh chấp.
"Ngươi cho là kẻ có tiền đụng người thì không cần bồi thường sao? Ta rõ ràng nhìn thấy là xe ngựa nhà ngươi đụng phải vị huynh đài này, ngươi còn không thừa nhận."
Một người mặc áo lam nam tử chỉ vào người đánh xe nói.
"Thật sự không phải ta đâm vào hắn, là chính hắn ngã trên mặt đất."
Người đánh xe là một ngay thẳng, nếu là hắn làm nhất định sẽ thừa nhận, còn không phải hắn làm đánh chết hắn cũng sẽ không thừa nhận.
"Được, ngươi nói không phải là ngươi đâm, vậy làm phiền mọi người phân xử, một người đang yên đang lành vì sao sẽ vô duyên vô cớ bị thương chân, không phải xe ngựa nhà ngươi còn ai."
Ở trong đám người không ít người bắt đầu ồn ào.
Người đánh xe gấp đến độ mặt đầy mồ hôi.
"Được, nếu ngươi không bồi thường tiền, như vậy người ngồi trong xe ngựa phải bồi thường tiền. Đụng phải người cũng không cùng mọi người xin lỗi, thế nào kẻ có tiền rất giỏi à, khinh thường dân chúng nghèo hèn sao?"
Áo lam nam tử lại tiếp tục làm khó dễ, cứng rắn muốn kéo người trong xe ngựa ra mặt.
"Không thể, đây là tiểu thư nhà ta, việc này là của ta không liên quan đến tiểu thư nhà ta."
Tiểu thư trong khuê phòng như thế nào có thể xuất đầu lộ diện như vậy.
"Ngươi không chịu bồi thường, đương nhiên phải tìm nàng bồi thường. Thế nào? Có bộ dạng quá xấu xí không dám ra gặp người sao?"
Áo lam nam tử tiếp tục nói.
Trong đám người nháy mắt một trận cười vang, người đánh xe nghe xong khó thở:
"Đừng vũ nhục tiểu thư nhà ta, nếu không cho ngươi biết tay."
"Ai nha, mọi người nhìn xem, hắn đây là muốn ỷ thế hiếp người a."
Nam tử dùng kế khích tướng quả nhiên có chút hữu dụng, người đánh xe đã sắp mắc bẫy của hắn.
"Được, ta bồi tiền cho ngươi là được."
Người đánh xe không đành lòng để tiểu thư nhà mình bị liên lụy, quyết định bồi thường.
"Khoan đã"
Trong xe ngựa truyền đến một giọng nói nữ tử.
"Thuận Phúc ngươi trước đi qua."
Nàng kia kêu người đánh xe.
Xe ngựa nhấc lên một góc màn, gọi Thuận Phúc kề sát vào màn hình như nữ tử nói với hắn chuyện gì đó, Thuận Phúc nghe xong liên tục gật đầu.
Tiếp theo một góc màn buông xuống, từ đầu đến cuối không nhìn thấy người ngồi bên trong xe là người nào.
"Thế nào? Là đang thương lượng cấp cho bao nhiêu tiền sao? Tiền thuốc men chúng ta cũng sẽ không cần nhiều, chỉ cần mười hai lượng bạc."
Áo lam nam tử lại nói.
"Thiếu gia, chuyện này như vậy thì đã xong sao? Sao ta cảm thấy bất thường thế nào a?"
Tiểu Lí Tử bắt đầu mờ mịt.
"Ngay cả ngươi này ngu ngốc cũng đã nhìn ra, nữ tử trong xe ngựa sẽ không biết sao? Việc này không để yên, tiền này cũng sẽ không bồi. Bổn thiếu gia xem náo nhiệt cũng xem đủ rồi, có phải ra tay hay không."
"Không, chúng ta sẽ không bồi tiền, hiện tại sẽ đi báo quan, để cho quan phủ xem xét."
Đúng như Trí Nghiên dự đoán, bỗng nhiên Trí Nghiên đối với nữ tử trong xe ngựa có chút tò mò.
Vừa nghe báo quan, sắc mặt những người đó có biến đổi. Nhưng vẫn là có chút không cam lòng, họ thay đổi sách lược, tìm người trong xe ngựa xuống tay, nếu nàng không muốn xuống xe thì nhất định phải ép nàng xuống xe.
Mắt thấy áo lam nam tử muốn vén màn xe lên trong đám người lại xuất hiện một giọng nói ngăn cản:
"Dừng tay"
Anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện, Trí Nghiên khó thở là người nào không biết tốt xấu đoạt lời thoại của ta.
Trong đám người thô bạo hiện ra một nam tử bộ dạng thư sinh:
"Họ đều là kẻ lừa đảo, ngàn vạn lần đừng mắc mưu họ."
Đương trường đem người lừa đảo vạch trần.
Áo lam nam tử vừa nghe khuôn mặt trở nên hung ác:
"Ở đâu tới thư sinh nói hưu nói vượn, ta cùng người này hoàn toàn không quen biết, là chướng mắt họ đụng vào người còn không thừa nhận đây là xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa, ngươi lại nói ta là kẻ lừa đảo, kỳ thực ngươi cùng họ mới là một bọn đi, không chừng ngươi đúng là tình lang của vị tiểu thư trong xe ngựa này."
Nói xong cười ha ha, gần đó tất cả mọi người cười không ngừng.
Thư sinh bị hắn nói đến mặt đầy đỏ bừng:
"Quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, các hạ làm như vậy là xem thường ta thậm chí là vũ nhục vị tiểu thư này, mời ngươi tôn trọng chút."
Một trận đụng vào dẫn đến nước bọt chiến chính thức mở ra.
"Phải hay không kẻ lừa đảo chỉ cần đến quan phủ xem xét một chút thì đã biết, các ngươi sợ quan phủ như vậy chẳng lẽ là trong lòng có quỷ sao."
Trí Nghiên cười nói.
Người kia thấy tại đây có người chen chân vào thì biết chuyện này không dễ làm, nhưng cũng không thể cam tâm bỏ đi.
"Ngươi lại là người nào, ở đây không tới phiên ngươi quản."
Áo lam nam tử nói. Thấy Trí Nghiên một thân cẩm y, nam tử biết Trí Nghiên cũng không phải người bình thường.
"Ngươi sao không nói ta là tình lang của vị tiểu thư trong xe ngựa này."
Người đọc sách cần mặt mũi, áo lam nam tử mới có thể cố ý nói như vậy, nhưng Trí Nghiên lại không giống, vừa thấy tựa như một thế chủ.
Thấy áo lam nam tử không trả lời Trí Nghiên lại nói:
"Không khéo, tại hạ đúng là vị hôn phu của nàng. Khi nãy chuyện ngươi nói xấu vị hôn thê của ta cũng không thể như vậy mà quên đi."
"Các ngươi quả nhiên là người một nhà !"
"Chúng ta là người một nhà, chẳng lẽ các ngươi không phải sao?"
Trí Nghiên cười cực kỳ kiêu ngạo.
"Hai tháng trước, phu nhân của Phương đại nhân đi chùa miểu dâng hương trên đường hồi phủ xe ngựa đụng phải người, người nọ cũng là giống như vị huynh đài này ôm chân la đau đớn như vậy, nói đến cũng khéo khi đó cũng là đột nhiên xuất hiện mấy vị 'người qua đường' trượng nghĩa vì người bị thương nói lời công bằng, cuối cùng Phương phu nhân có lòng nhân hậu bồi cho bạc. Nhưng chuyện như vậy lại tổng cộng xảy ra hơn mười lần trong hai tháng, tại hạ đã nghĩ đến là ai xui xẻo như vậy vừa ra khỏi cửa thì bị xe tông, vậy mà còn hay ra cửa."
Trí Nghiên mặt từ đầu đến cuối luôn mang mỉm cười, chỉ vào áo lam nam tử sắc mặt đã trắng bệch kia.
Trí Nghiên nhìn quanh bốn phía, dân chúng các đã bắt đầu ồn ào bàn tán với nhau.
"Ai nha, vị huynh đài này, ngươi ôm nhầm chân rồi sao, mới vừa rồi không phải nói bị thương chân trái sao, sao hiện tại lại ôm chân phải?"
Nam tử bị thương vừa nghe vội vàng thay đổi một chân khác, hiện giờ người ngu ngốc đều có thể nhìn ra những người đó là lừa đảo.
"Họ quả nhiên là kẻ lừa đảo."
Quần chúng vây xem phẫn nộ nói.
Mấy người kia thấy tình thế không ổn, liền chạy trốn. Một trò khôi hài cuối cùng vì bọn họ mặt xám xịt chạy đi mà kết thúc.
"Nếu về sau mọi người gặp phải chuyện như vậy mong mọi người phải báo quan đừng mù quáng tin những người này nói, bởi vì các ngươi quá thiện lương đúng là vì thiện lương như vậy mới có thể làm cho những thứ người xấu đó thừa dịp lợi dụng."
Trí Nghiên cuối cùng nhắc nhở.
Đám người vây xem nháymắt tiêu tán, các dân chúng vẫn có việc nên làm thì tiếp tục làm.
"Thiếu gia, ngài khi nãy quá soái"
Tiểu Lí Tử từ trước tới giờ chưa từng thấy hoàng đế thời khắc như vậy, ở trong ấn tượng của hắn Trí Nghiên chỉ để ý đến ăn cơm mặc kệ chuyện hoàng đế.
"Thiếu gia, chuyện hai tháng trước kia ngài là làm sao mà biết được?"
"Nói bừa thôi, chuyện này không phải là liệt kê vài vụ án đặc biệt thì dân chúng mới có thể tin sao?"
Trí Nghiên nói như đương nhiên.
Trí Nghiên cười đi về phía xe ngựa, người đánh xe cũng là liên tục cảm tạ nàng.
Lúc này màn trên xe ngựa dâng lên, hồi lâu không buông xuống, tiểu thư tại nha hoàn nâng đỡ lại xuống xe ngựa.
Trí Nghiên cùng Tiểu Lí Tử tại lúc nhìn thấy nữ tử kia hai người cũng ngây người.
Người này không phải là Phác Hiếu Mẫn sao? Con gái của Phác Khang, hoàng hậu tương lai?
Trí Nghiên cùng Tiểu Lí Tử đã từng gặp Phác Hiếu Mẫn, Trí Nghiên tuy chỉ ở trên thành lâu nhìn qua nhưng mà nàng vẫn đem Phác Hiếu Mẫn ghi tạc trong lòng, dù sao đối phương với nàng mà nói cũng như là tình địch.
"Tạ ơn hai vị công tử trợ giúp."
Phác Hiếu Mẫn là một nữ tử rất có gia giáo, khi nãy đông người đương nhiên không thể xuất đầu lộ diện, nhưng hai vị công tử trước mắt là ân công của nàng đương nhiên cũng phải tự mình cảm ơn.
Trước không nói Trí Nghiên trên miệng chiếm người ta tiện nghi, mới vừa nói nàng là vị hôn thê của nàng. Trên thực tế Trí Nghiên thật đúng là không có nói sai, chỉ có Phác Hiếu Mẫn không biết thân phận của Trí Nghiên.
Đối với người này lời nói ngả ngớn Phác Hiếu Mẫn vẫn không thích.
"Tiểu thư không cần đa tạ, đây là tiểu sinh phải làm."
Là tên thư sinh nghèo kia.
Phác Hiếu Mẫn đối với thư sinh kia cười, thư sinh kia mặt lập tức trở nên đầy đỏ bừng. Trí Nghiên thấy hắn như vậy không khỏi nội tâm nhẹ bài xích.
"Da mặt mỏng như vậy về sau như thế nào thảo vợ."
"Tiểu thư thời gian không còn sớm, lão gia không gặp ngươi trở về sẽ sốt ruột."
Thuận Phúc bên cạnh nói.
"Ân, vậy chúng ta đi về trước."
Phác Hiếu Mẫn lại đối với hai người nói lời tạm biệt, cuối cùng bước lên xe ngựa.
Cho đến khi xe ngựa rời khỏi thư sinh ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bên phương hướng kia.
"Nè, người cũng đi rồi ngươi còn nhìn cái gì? Người ta nhưng là đại tiểu thư đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
Tiểu Lí Tử đối với người ngoài khinh nhờn hoàng hậu tương lai rất bất mãn, trái lại Trí Nghiên thấy không sao cả.
"Ngươi làm sao biết ta không xứng với vị tiểu thư này, nếu chờ ta thi đậu công danh nhất định sẽ cưới nàng làm vợ."
Tựa hồ bị chọc tới chỗ đau thư sinh lớn tiếng phản bác.
"Ngươi đừng mơ tưởng, nàng là của thiếu gia nhà chúng ta."
Tiểu Lí Tử giận dữ nói.
Thư sinh cười khẽ:
"Khi nãy chỉ là lời nói thôi, nếu thật là vị hôn thê của thiếu gia nhà các ngươi kia vì sao tiểu thư lại không biết? Còn đối với thiếu gia các ngươi mắt lạnh như vậy?"
Phác Hiếu Mẫn quả thật không nhìn thẳng qua Trí Nghiên, nói cám ơn cũng chỉ là với hai người.
Thật lòng cảm tạ cũng chỉ có vị thư sinh kia, đối với Trí Nghiên chỉ thản nhiên ngoài mặt.
Trí Nghiên cười nói:
"Hắn nói đúng, Phác Hiếu Mẫn quả thật là vị hôn thê của ta."
"Ngươi nói cái gì? Nàng là Phác Hiếu Mẫn, hoàng hậu tương lai sao?"
Trong Hoàng thành ai không biết Phác Hiếu Mẫn, ai không biết nàng sắp phải gả cho hoàng đế.
Vị cẩm y thiếu niên trước mắt xưng Phác Hiếu Mẫn là vị hôn thê của hắn, như vậy nàng chính là đương triều hoàng đế sao?
Thư sinh không thể tin được, hắn quả thật là hoàng đế sao? Nghe đồn vị hoàng đế kia nháo hoàng cung gà chó không yên, cả ngày ăn no không hỏi thế sự, chính là người trước mắt này sao?
Trí Nghiên cũng mặc kệ tên ngốc thư sinh này, trực tiếp cùng Tiểu Lí Tử nói:
"Đi thôi, đi tìm Chiêu Nguyệt, đến lúc đi về rồi, bằng không lại không thể thiếu bị mẫu hậu trách phạt a."
"Vâng"
Tiểu Lí Tử lên tiếng trả lời, lại liếc mắt tên thư sinh nghèo kia trực tiếp theo Trí Nghiên bước đi.
Chiêu Nguyệt hôm nay có không ít thu hoạch:
"Các ngươi lúc nãy đi nơi nào, ta tìm đã lâu rồi đó!"
"Khi nãy đi xem náo nhiệt."
Trí Nghiên nói.
"Ở đâu có náo nhiệt sao?"
Tám chuyện là thiên tính của nữ nhân a.
"Chờ ngươi đi qua sớm đã xong rồi, đi thôi, hồi cung."
Chiêu Nguyệt chỉ nghẹn miệng, có điều nhìn trong lòng mình ôm các loại thành quả vẫn vui rạo rực. Trực tiếp đưa những thứ trong tay đưa cho Tiểu Lí Tử để cho hắn cầm.
Tiểu Lí Tử giận mà không dám nói gì, tại sao, tại sao chịu đựng khổ cực luôn là ta.
"Ai bảo ngươi là nam nhân chứ."
Mỗi lúc như thế này Trí Nghiên cùng Chiêu Nguyệt đều nói như vậy.
"Nhưng, ta cũng không tính là nam nhân a!"
Tiểu Lí Tử lại ai oán.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip