Chương 3: Phảng Phất Tận Sâu Trong Ánh Mắt Đó Chứa Đựng Sự Buồn Bã
Quay đầu nhìn lại thấy các mẹ, cả hai đều mang vẻ mặt ngạc nhiên như vừa trúng số.
" Hai đứa vừa đi chơi với nhau đấy à?"
" Đúng vậy " Vương Tuấn Khải cười nói.
" Đi đánh bóng chuyền trên bãi biển một chút, chơi rất vui "
Vương Nguyên ở một bên lặng lẽ thêm một câu.
" Một chút cũng không thấy vui "
" Ai thắng? Nhất định là Tiểu Khải rồi " dường như nếu bản thân không xen vào, chắc mẹ cậu sẽ không chịu nỗi, mẫu thân nhất định là suốt đời muốn làm cậu đau lòng đến chết.
" Cũng không hơn kém nhau là bao, cậu ấy chơi cũng tốt lắm " Tiểu Khải đáp lại.
Vương Nguyên bĩu môi, trơ mắt nhìn Vương Tuấn Khải, người gì vậy? Quả nhiên là nói dối không chớp mắt.
" Nguyên Nguyên cùng Tiểu Khải đi đánh cầu lông đi, con trai thì phải chơi thể thao nhiều một chút mới tốt " Mẹ Vương Tuấn Khải nói.
" Vào dịp nghĩ hè, mỗi tuần Tiểu Khải đều đi ba lần, có huấn luyện viên, Nguyên Nguyên nếu như không bận gì thì cùng đi chung, học phí cũng không mắc, để dì nói với huấn luyện viên một tiếng nhé".
" Nó thì có gì là bận chứ, cùng Tiểu Khải đi đi, sau khi du lịch về thì bắt đầu ".
Tại sao tôi một câu cũng đều chưa nói thì chuyện này đã được quyết định rồi vậy? Lẽ nào cuộc sống của tôi, tôi không được làm chủ sao? Ai muốn đi đánh cầu lông cùng hắn hả? Một tuần 3 lần, chắc chắn sẽ thêm phiền não mà chết sớm mất. Hơn nữa rõ ràng tôi yêu bóng rỗ mà! Căn bản là chẳng thể yêu nỗi môn cầu lông, được chứ! Thế giới này sớm đã được quyền tự do yêu thích rồi mà! Ép duyên kiểu này không phải là tàn dư còn sót lại của chế độ phong kiến đại gian đại ác đó sao!
" Con không muốn học cầu lông "
" Tại sao?" Mẹ cậu liếc mắt nhìn qua cậu.
" Lạc hậu muốn chết, con muốn học tennis "
" Ham hư vinh quá đó con trai, học tennis bày đặt theo tây sao? Ý đồ của con sao mẹ có thể không nhìn ra được chứ? Không phải là do con không muốn đi luyện tập sao? Không phải do con lười biếng sao? Nhìn cái thân hình gầy trơ xương này, chắc chắn không có cô gái nào muốn thích con ".
Con trai của mẹ có nhiều người khác giới theo đuổi lắm, mẹ không thể dùng đầu óc để suy xét một chút sao? Ở nơi này nói càn nói bậy. Con gầy, con gầy, thế Vương Tuấn Khải thì có thịt chắc? Cũng không gầy sao?
" Không đi thì không mua điện thoại cho con "
Chiêu này thật ác độc, Vương Nguyên ngay lập tức chấm dứt chiến tranh, không có thể nói thêm gì nữa.
" Tiểu Khải, nếu có thời gian rãnh thì hãy giúp dì kèm Nguyên Nguyên đi, nó lần này chật vật lắm mới vào được Ngũ trung học, dì sợ nó lúc mới bắt đầu sẽ không theo kịp "
Mẹ, mẹ dừng lại được không vậy? Vẫn còn chưa đủ sao!
Nếu như nói trên đường đi du lịch, Vương Nguyên đã sớm mất hết hứng thú, vậy thì trên đường về Vương Nguyên chỉ có một câu, sống không bằng chết.
Trước đây đã có dự cảm bất an này rồi, quả nhiên là họa thì không tránh khỏi mà. Đi ra ngoài du lịch một chuyến, cư nhiên lại bị phán chi hai cái đại sự bi thãm nhất trên trần đời. Đầu tiên là phải đi học cầu lông cùng Vương Tuấn Khải, thứ 2 là phải để cho Vương Tuấn Khải dạy kèm.
Đại ca à, bản thân anh cũng là lớp 11 rồi, đừng có ăn không ngồi rồi như vậy có được không!
Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải, Vương Tuấn Khải! Tôi có thể xoá luôn tên anh trong sổ hộ tịch không!
Trên thực tế, Vương Tuấn Khải đúng là vật thể sống khó tiêu diệt nhất trên thế giới này. Lửa rừng cháy mãi không ngừng, lại còn thêm gió xuân thổi nữa. Vương Tuấn Khải chẳng khác nào quân cảm tử, lớp này ngã xuống lại đến lớp khác xông lên, căn bản là có giết cũng không chết hết.
Vương Nguyên đáng thương đoạt lấy quyển sách gấp lại, tốt thái độ không chịu hợp tác, Vương Tuấn Khải cầm bút học nhẹ len đầu Vương Nguyên.
" Cậu có muốn nghe tôi giảng bài nữa hay không?"
" Không muốn "
Vương Tuấn Khải có lòng tốt nhắc nhở cậu:
" Dì nói với tôi rồi, nếu như cậu không chịu nghe giảng thì dì sẽ không mua điện thoại cho cậu "
Vương Nguyên trong phút chốc liền ngồi thẳng người dậy, cậu đưa mắt trừng Vương Tuấn Khải, vẻ mặt đầy đau thương cùng phẫn nộ.
Trên đời này đã có Vương Nguyên rồi, tại sao lại có thêm Vương Tuấn Khải chứ......
Mẹ cậu gõ cửa, mang theo nước ép hoa quả tươi bước vào.
" Tiểu Khải, Nguyên Nguyên không nghe lời con sao?"
" Không có, cậu ấy rất nghe lời " Vương Tuấn Khải cười đến mức cả người lẫn vật đều không sánh bằng.
Vương Nguyên thật sự muốn bẻ đi hai cái răng nạn của hắn rồi vứt luôn ra ngoài cửa sổ.
" Nghe lời Tiểu Khải nghiêm túc học bài, biết chưa?" Mẹ cậu đặt hai ly nước ép hoa quả lên bàn, bên trong ly là thứ dung dịch màu xanh đầy đáng nghi, tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, Vương Nguyên ngồi thẳng người lại, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với hai ly nước đó.
" Xin hỏi nữ hiệp, phương pháp pha chế thứ độc dược này là gì vậy?"
" Bí quyết gia truyền, chỉ truyền cho con gái, không truyền cho con trai " mẹ cậu hất mặt nhìn trời, nghênh ngang bước ra ngoài.
Vương Tuấn Khải bưng ly lên uống một ngụm, xác định rõ hương vị, một hơi đã có thể uống hết ly.
Vương Nguyên trợn mắt há mồm nhìn hắn,
" Cái này anh cũng dâm uống sao? Anh có phải là loài người không vậy? Uống có ngon không?"
" Cũng khá ổn "
Chanh, ớt xanh, khổ qua, cần tây...Vương Nguyên không ngờ cũng có người ưa nỗi cái phương pháp pha chế tàn bạo này của mẹ cậu, đúng là quá ngạc nhiên. Quả thật không muốn uống, nhưng mà không thể không uống, nếu như không uống, thì mẹ cậu sẽ nói:
" Hừ, mấy đứa không thương mẹ ". Haizzz......
" Bên trong là thứ gì vậy?" Vương Nguyên ruồng bỏ, chỉ tay vào ly nước ép hỏi Vương Tuấn Khải.
" Không nhận ra, có chút khó tả....bình thường sẽ có thứ gì ?"
" Bình thường nào có gì, mỗi lần đều đủ mọi nguyên liệu, quả thật là khó dự đoán hơn so với cuộc sống này "
" Cậu không thích uống sao ?"
" Chỉ có quỷ mới thích uống, nhưng mà không uống sẽ chết chắc! Thế nào cũng chết! Chỉ có thể cầu sinh tồn trong kẽ hở, anh hiểu không?"
" Phù....cuộc sống của hai mẹ con thật thú vị "
" Không dám, tôi cảm thấy một chút thú vị cũng không có "
" Thật hâm mộ cậu "
Vương Nguyên kinh hãi, không tốt rồi, độc tính phát tác rồi, người này bắt đầu nói xàm nói bậy rồi! Một người hào quang lấp lánh như vậy, lại đi hâm mộ một người bị mẹ vô tình dẫm nát trong bụi rậm như toi sao?
Vương Nguyên tiến sát miệng ly, ra sức ngửi một cái, ngoại trừ hương cỏ xanh ra, hình như cũng không có mùi vị gì khả nghi.
" Mẹ tôi cũng rất tuyệt, nhưng mà không thích nói giỡn như thế. Toi thích cậu và mẹ cậu như vậy. Nhà cậu thật thú vị "
Vương Tuấn Khải nói nghiêng người qua một bên đụng bác vai Vương Nguyên, nhìn Vương Nguyên nhẹ giọng cười nói:
" Cậu cũng rất thú vị "
Người đứng trên bờ Vĩnh viễn không hiểu được nỗi khổ của kẻ đang vùng vẫy đấu tranh trong vũng nước. Vương Nguyên thoạt nhìn giống như một người vô tư. Vì thế nên hầu như rất cả mọi người đều cho rằng cậu không có tâm sự, cũng không tức giận. Đổi lại nếu như mẹ anh lúc nào cũng đem anh ra so sánh với người khác thử xem, cho dù có thích cười đùa nhiều hơn nữa thì có chọc cười 10 năm cũng không thể cười nỗi. Phảng phất tận sâu trong ánh mắt đó chứa đựng sự buồn bã. Vương Nguyên thuận theo cua đập vai của Vương Tuấn Khải mà trượt ra xa một chút, đồng thời đưa tay phủi phủi chỗ vừa bị Vương Tuấn Khải chạm phải trên áo.
" Nếu không thì anh đem ly đó của tôi uống hết luôn đi "
" Được " Vương Tuấn Khải thoải mái gật đầu.
" Vậy anh có thể nói với mẹ tôi là toi không đi học cầu lông được không? Nếu anh nói như vậy thì tôi có thể không cần đi nữa "
" Cái này không được, huấn luyện viên nói cậu rất có tố chất, toi không thể bịa chuyện nói với dì được "
" Nhưng mà tôi không có hứng thú gì hết á! Không có hứng, anh hiểu không? Muốn một người đi làm một chuyện người đó không thích thì sẽ đau khổ mà chết đó "
" Vậy cậu có hứng thú với cái gì ?"
" Bóng rỗ "
" Vậy bóng rỗ cũng đi học luôn, tôi cũng có thể đi cùng với cậu "
" Ai muốn đi cùng anh..."
" Nếu không muốn thì cậu chơi với ai?"
" Với bạn học của tôi, hoặc là tuỳ chọn đại một người trên sân "
" Oh! Thiếu chút nữa thì toi quên mất cậu là người ăn nói ngọt như mía lùi, vừa gặp mặt liền có thể làm quen "
" Đây rốt cuộc là cái quái gì vậy !"
Vương Tuấn Khải chỉ cười rồi đem cuốn sách lật qua một trang mới
" Nhanh, tiếp tục đi "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip