Chương 9: Hừ!
Sáng sớm thứ ba Vương Nguyên không nhìn thấy Vương Tuấn Khải trên xe buýt, chỉ nhìn thấy mỗi Lí Tĩnh, cậu chào hỏi Lí Tĩnh rồi hỏi Vương Tuấn Khải đâu.
Cậu chính là nười nói ngọt như mía, vừa gặp liền thân quen quả không sai, huống hồ mỗi ngày đều chạm mặt với Lí Tĩnh, trước đây cũng có nói với nhau vài câu.
Lí Tĩnh nói cô ấy cũng không biết, sáng sớm ra đợi xe buýt thì đã không thấy hắn rồi. Vương Nguyên cũng không suy nghĩ nhiều, trò chuyện cùng với Lí Tĩnh cho tới khi đến trường, trò chuyện rất vui vẻ. Cậu cảm thấy Lí Tĩnh rất tốt, tính cách cũng tốt, nói chuyện với cô rất thoải mái, Vương Tuấn Khải tại sao không theo đuổi cô chứ, hắn thật sự là không có mắt.
Cả sáng hôm đó cũng không nhìn thấy Vương Tuấn Khải, mãi cho đến trước khi vào tiết một của buổi chiều, cậu nghe được mấy đứa bạn trong lớp nói gì mà " đồ tình nhân, hôm nay lại là đồ tình nhân ", nhưng mà cậu không để ý. Đợi đến sau khi tan tiết, Thiên Vũ Văn đi WC trở về cùng với thông báo, cậu với Vương Tuấn Khải lại mang đồ tình nhân rồi.
Chiết tiệt! Vương Tuấn Khải anh đồng ý với tôi như thế nào chứ? Anh nói mà không giữ lời, có phải là con trai không vậy? Vương Nguyên trong nháy mắt dấy lên một phen tức giận hừng hực lao ra khỏi lớp, cũng không quan tâm đến trong lớp đang bàn tán về đồ tình nhân với quy mô lớn.
Vương Nguyên vừa ra khỏi cửa lớp thì đúng lúc thấy Vương Tuấn Khải cũng từ cầu thang đi xuống, cậu liền nhấc chân đuổi theo. Đuổi đến chỗ góc quẹo của cầu thang liền hung hăng đem Vương Tuấn Khải đẩy vào tường một cái.
" Tiểu nhân "
Lần này học sinh đi ngang qua thấy vậy cũng ngừng lại xem.
Vương Tuấn Khải bị đẩy đụng vào tường phản ứng có chút ngạc nhiên, không phải là bộ dạng phúc hắc lanh trí lúc thường, hắn giật mình đứng ở đó giống như không biết có chuyện gì xảy ra.
" Anh đồng ý với tôi hôm nay không mặc rồi mà?" Vương Nguyên tức giận đến đỏ mặt
Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng khom lưng bước tới, hắn nhíu mày lại.
" Mặc rồi cũng không cần phản ứng quá như vậy chứ?"
Phản ứng có quá hay không, dù sao đi nữa thì hiện tại hai bên đều đã lâm vào thế bí rồi, bạn học vây xem càng ngày càng đông.
" Anh nói mà không giữ lời, chính là tiểu nhân " Vương Nguyên đang ở cao trào của cơn tức giận, không chịu khuất phục.
Vương Tuấn Khải trầm mặc một hồi lâu, sau đó liền kéo khóa áo xuống, cởi ra trực tiếp vứt lên mặc Vương Nguyên.
" Tôi không mặc nữa rồi, cậu hài lòng chưa?"
Nói xong hắn liền tiếp tục bước xuống cầu thang rời đi.
Vương Nguyên không ngờ tới hắn sẽ dùng đến chiêu thức này, cậu đứng sững ở đó, vẻ mặt như thiêu như đốt, thật sự là lâm vào thế bí rồi. Cậu vừa tức giận vừa lúng túng, không biết bây giờ phải làm sao cho tốt. Mai mắn đúng lúc tiếng chuông vào học vang lên, vì vậy cậu được Thiên Vũ Văn kéo vào lớp.
Từ đầu đến cuối trong tiết học vật lý, cậu một chữ cũng không nghe vào. Ngoài tức giận và cảm thấy mất mặt ra, vẫn luôn nhớ tới việc Vương Tuấn Khải cởi chiếc áo này ra, bên trong chỉ mang áo T-shirt màu trắng. Mùa xuân năm nay đặt biệt lạnh, cũng đang giữa tháng tư rồi, nhiệt độ lúc tăng lúc giảm. Chỉ mang mỗi áo T-shirt sẽ không bị lạnh mà cảm cúm chứ? Hại hắn bị cảm chắc sẽ bị mẹ đánh cho chết mất.
Tan tiết, Vương Nguyên đem áo nhét vào trong người Thiên Vũ Văn. Thiên Vũ Văn hướng chỉ tay vào bản thân.
" Muốn tớ đi "
" Xuỵt! Nhỏ giọng một chút đi " Vương Nguyên hạ thấp âm thanh.
" Không phải là bạn bè sau?"
" Được rồi, được rồi tớ đi, cùng lắm là bj anh ấy ném lên mặt "
Nói xong Thiên Vũ Văn ôm lấy áo khom lưng như mèo chạy ra khỏi phòng học. Vương Nguyên chỉ biết căm nín thầm nghĩ cậu có cần giống như kẻ trộm vậy không? Tác phong của kẻ nhận sứ mệnh đi tới địch quốc, thật sự là không còn một chút thể diện nào.
Được một hồi thì Thiên Vũ Văn lại núp trốn như mèo chạy trở về báo cáo với cậu" Thật ra không ném lên mặt tớ, nhưng mà anh ấy không chịu nhận, là Thiên Tỉ nhận lấy"
Thiên Tỉ ngồi cùng bàn với Vương Tuấn Khải, chính là tên phò tá hôm bữa, hồi nhỏ nhảy vượt cấp, hiện tại là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người phi pham nhất, có thành tích đứng đầu khối 11.
" Mặc vào chưa?" Vuowg Nguyên khá quan tâm đến việc này, bị cảm rồi sẽ lắm chuyện.
" Không chịu mặc, Thiên Tỉ choàng lên người của anh ấy rồi"
" Ờ..."
" Nam thần lần này hình như tức giận thật rồi, đủ loại khó chịu. Hơn nữa sắc mặt không được tốt lắm, có thể là dã ngã bệnh rồi"
" Ngã bênh rồi..."
" Lần này cậu thật sự quá đáng rồi, vì một chút chuyện cậu liền đi đánh người ta"
" Tớ nào có đánh hắn?"
" Chẳng lẽ đó là vuốt ve ôn nhu?"
" Cậu có thể đừng có buồn nôn như vậy được không?"
" Nói chung là cậu xong đời rồi, anh ấy giận thật rồi "
" Thích thì cứ giận. Ai quan tâm, hừ...'
" Cậu không để ý cậu trên lớp như đi vào cõi thần tiên sao? Giáo viên hỏi, ngay cả câu hỏi cậu cũng không biết là gì"
" Tớ sợ hắn bị cảm mẹ tớ sẽ đánh tớ "
" Vậy cậu nhanh trở về nhà nhét thêm một tấm nệm vào mông đi, tớ thấy anh ấy cảm thật rồi"
" Nhanh vậy sao?"
" Chắc là trước đó có bị cảm rồi "
Vương Nguyên gãi gãi đầu, không nói gì.
Tan học cũng không thấy Vương Tuấn Khải, Thiên Tỉ nhìn thấy cậu duỗi cổ nhìn vào, liền nói với cậu.
" Vương Tuấn Khải được bố mẹ cậu ấy tới đón đi truyền dịch rồi "
" Truyền dịch, anh ấy bị làm sao vậy?"
" Phát sốt, sáng sớm đã sốt nhẹ, nên xin nghĩ nữa ngày, sau đó nhiệt độ có giãm bớt nên đi học, nhưng buổi chiều nhiệt độ cơ thể lại tăng nhanh. Tôi sờ trán cậu ấy thấy rất nóng, nên giáo viên đã gọi bố mẹ cậu ấy đến "
Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên ung dung thản nhiên, nhưng con ngươi trợn trắng. Vương Nguyên thấy không còn mặt mũi nào, nói lời tạm biệt rồi chạy đôn chạy đáo rời đi.
Trên xe buýt không có Vương Tuấn Khải, đáng lẽ phải cảm thấy không khí đặt biệt trong lành mới đúng. Nhưng thực tế thì Vương Nguyên hít thở có chút không thoải mái. Cảm giác mang tội, cộng thêm tủi thân không cam tâm gánh chịu cảm giác mang tội này, khiến cho tâm trạng cậu suy sụp tột cùng.
Vốn không phải là lỗi của cậu, tại sao đến cuối cùng lại trở thành lỗi của cậu.
Mẹ cậu vừa về nhà liền bảo
" Tiểu Khải bị bệnh con có biết không?", nhưng Vương Nguyên không nói gì.
Mẹ cậu cũng không chú ý đến vẻ trầm lặng của cậu, cũng chỉ hỏi, hắn làm sao lại ngã bệnh, làm sao lại xin nghĩ nữa ngày, nhiệt độ cơ thể tại sao lại tăng lên.
" Ăn cơm xong đi xem Tiểu Khải một chút ", bố và mẹ cậu ở trên bàn ăn đã quyết định như vậy, sau đó chỉ vào Vương Nguyên.
" Con cũng đi đi, đi một chút rồi về, không làm trễ gờ con xem bài đâu"
Vương Nguyên lúc này cũng không dám nói không. Thân mang tội, vẫn nên đàng hoàng làn thuận dân.
Sau khi ăn cơm xong, cả nhà cậu mua vài thứ rồi tới nhà Vương Tuấn Khải. Bố mẹ Vương Tuấn Khải nói bị cảm nên phá sốt, chỉ là chuyện nhỏ thôi, còn mua mấy thứ đó làm gì.
Người thân hai bên trò chuyện, Vương Nguyên vô cùng buồn chán, ngẩng đầu nhìn bốn phía, căn nhà mới của Vương Tuấn Khải cậu tổng cộng chỉ mới đên 2 lần, đây là lần thứ 2.
Mẹ Vương Tuấn Khải thấy cậu buồn chán, liền bảo cậu vào với Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên nào có muốn đi, cậu không biết nên đối mặt với Vương Tuấn Khải như thế nào. Theo lý là nên nói lời xin lỗi, nhưng lại có chút không cam lòng.
Cuối cùng cậu vẫn bước vào phòng Vương Tuấn Khải, đèn sáng đầu giường được chỉnh đến mức thấp, dưới ánh đèn chiếu hiện ra một ly nước, một cái nhiệt kế và một cái điện thoại.
Bố mẹ Vương Tuấn Khải không tịch thu điện thoại của hắn. Nhìn thấy điện thoại, Vương Nguyên liền nhớ tới ba chính sách mà cậu đã làm với hắn, không khỏi chột dạ.
Thật may vì Vương Tuấn Khải đã ngủ thiếp đi.
Vương Nguyên ngồi trên sàn gần mép giường của hắn, khuôn mặt Vương Tuấn Khải hướng về phía cậu, đôi mắt vẫn đang nhấm không nhút nhích.
Vương Nguyên không tìm được gì để làm, chỉ có thể nghiên cứu nhan sắc lúc ngủ của Vương Tuấn Khải để giải sầu. Lông mi Vương Tuấn Khải rất dày, sống mũi rất thẳng, khóa mieegj rất thanh tú, lúc ngủ, khóe miệng có chút hướng xuống, dường như đang cất giấu ủy khuất.
Hừ! Con nhà người khác....vì sao, tại vì sao cái gì cũng tốt, dáng dấp đẹp, học giỏi, trơi sinh chỉ khiến cho người khác ghen tức, không cho người khác đường sống.
Hừ! Thật ra thì lúc đầu cũng không ghét người này như vậy, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác cứ thích trêu chọc người, nếu như anh luôn bị trêu chọc, cũng sẽ tức giận a.
Hừ! Buổi chiều nghe thấy tiếng nói là lạ của hắn, không nghĩ tới hắn ngã bệnh rồi, còn tưởng hắn đổi giọng bước vào giai đoạn mới.
Hừ! Nếu như biết anh khó chịu, tôi đã không phát cáu với anh.
Hừ! Tôi biết anh chắc chắn là không kiện cá với bề trên. Bởi vì tôi phát cáu với anh, nên anh mới cởi áo, nên mới phát sốt lần nữa. Nếu như anh muốn iện cáo, thì sớm đã nói với mẹ tôi chuyện tôi không nghe lời anh lúc học kèm rồi.
Hừ! Thật sự là anh nên kiện cáo vẫn hơn, vậy thì tôi cũng không cần có cảm giác tội lỗi này nữa. Tôi cảm thấy ghét nói lời xin lỗi với anh, thật sự đáng ghét.
Hừ! Anh nhanh chóng khỏe lại đi.
Hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip