Hoài niệm
---
Lần đầu tiên và lần cuối cùng Akashi nói yêu một người là khoảng thời gian rất xa xôi, nằm lại đâu đó giữa một mùa đông bão tuyết phủ khắp. Cả khung cảnh ngập tràn trong tuyết trắng, từng dấu chân của hai người dưới nền tuyết lạnh in hằn, tạo thành từng vũng nước nhỏ...
Ấy vậy, mà cũng đã xa xôi lắm rồi! Xa tới mức như cánh chim bay về phía phương nam tránh rét, mãi không quay về vùng đất phương bắc lạnh giá này nữa...
Vốn dĩ đã không còn quan trọng!
Akashi nhớ mình gặp người đó là khoảng thời gian cao trung, ấn tượng ban đầu về người đó cũng không có gì khắc sâu cho lắm. Chỉ là đâu đó trong hồi ức, Akashi nhớ mình gặp Kise trong sân bóng rổ, cậu trai với mái tóc như màu nắng đọng trên tán lá anh đào rực rỡ, sau đó khẽ nheo đôi mắt mỉm cười xin gia nhập.
"Xin lỗi, tớ có thể gia nhập đội bóng được không?"
Sau đó, cậu ta là thành viên đội bóng rổ, tiến bộ một cách không ngờ. Akashi cũng sẽ không nghĩ rằng mình gặp lại người mới nộp đơn gia nhập cách đây hai tuần vào đội hình chính nhanh như vậy. Kise tiến bộ rất nhanh, mau chóng bắt kịp mọi người. Akashi còn nhớ ngày cậu ấy chuyển lên đội một, nụ cười có phần tự tin và ánh mắt vẽ lên sự vui vẻ rất đậm. Nhìn giống như một tia nắng trong chiều hôm đó đã vô tình đi lạc khỏi tán cây của mình mà đọng lại trên gương mặt Kise.
Giống như một điều đặc biệt vậy.
Kise là người chăm chỉ luyện tập, cũng sẽ có lúc vì luyện tập mà trở nên liều mình như bao người khác. Cậu ta có thể dành thời gian cả chiều để úp rổ hay là thi đấu one-on-one với Aomine, thi thoảng thì thể hiện sự quan tâm của mình với Kuroko, phát biểu vài câu linh tinh với mọi người và bị bác bỏ ý kiến. Chỉ là vậy thôi, ấn tượng của Akashi về Kise cũng dừng lại ở đó, không có gì nhiều. Cái khác biệt khiến Akashi thi thoảng nhớ đến Kise là trong những ngày nắng chiếu rọi, Kise còn rực rỡ hơn cả nắng. Cho dù là Akashi là người yêu thích bóng đêm và sự yên lặng, thi thoảng cũng sẽ thích nắng và mặt trời...
Ấy vậy mà một ngày mùa đông, Kise trở lên thật đặc biệt. Hôm đó là ngày tuyết rơi rất nhiều, phủ trắng cả khoảng không trước mặt, nhìn ra xa cũng chỉ thấy tuyết rơi ngập cảnh vật. Bầu trời vẽ nên một màu xám trắng, đan nhau ảm đạm. Akashi im lặng dừng trên con đường nhỏ, từng bông tuyết phủ hắt vào vai. Đó đây vang lên bản violin nào đó từ rất lâu rồi chưa từng được nghe thấy, hồi trước Akashi nhớ mình từng nghe bản nhạc này rất nhiều lần, ấy vậy mà cũng mặc nhiên quên mất.
Từ ngày mẹ mất, mọi thứ của Akashi trở nên ảm đạm hơn nhiều, nó giống tiết trời cậu nhìn lên lòe nhòe vài vệt xám trắng. Bao bọc cậu luôn là niềm hy vọng của cha, thừa kế gia tộc, cả những ham muốn thắng cuộc không thể nào ngủ yên. Chập chờn đánh thức con người khác của Akashi, tàn nhẫn hơn và lạnh nhạt hơn. Cũng giống như lúc này, Akashi đứng một mình trên con phố. Dòng người mùa đông vẫn đông đúc, mọi người đi song song dưới những tán ô đủ màu sắc vương tuyết bên trên. Vậy mà, Akashi chẳng biết mình nên đi đâu cả, chỉ một mình mình lạc lõng nơi đông người. Buổi sáng nay cậu vừa đi thăm mẹ, mang cho mẹ những bông hoa bà thích, vuốt tấm ảnh bà bị mờ đi bởi phủ tuyết, trò chuyện một chút rồi rời khỏi. Đã lâu lắm rồi cậu chưa làm như vậy...
Akashi rảo bước nhanh hơn, không rỏ đi về đâu. Nhưng cũng không muốn đứng một mình nơi này, chân vô thức bước trên lòng đường. Loanh quanh luẩn quẩn không tìm thấy lối ra...
Tại một cuộc đời khác, nếu cậu không phải là Akashi với những niềm kiêu hãnh bắt buộc phải ngẩng cao đầu, liệu cậu có hạnh phúc hơn...
Ở một cuộc đời khác, nếu Akashi không bị trói buộc bởi những điều sẽ phải làm, liệu cậu có trở thành một người bình thường, hòa lẫn vào dòng người đủ màu sắc kia...
Akashi không thể biết, nhưng điều này đang chiếm lấy tâm trí cậu. Cho tới khi Kise xuất hiện, giống như kiểu vội vàng trở về sau khi làm việc gì đó. Cắt ngang dòng suy nghĩ của Akashi khi từ bên đường, Kise gọi với Akashi bằng một kiểu quen thuộc.
"Akashicchi"
Bàn tay vẫy lên, làn khói mỏng manh ấm áp theo hơi thở của Kise tan vào trong không khí, Kise ở bên đường hồ hởi gọi Akashi. Mà với bất kì ai trong thế hệ kì tích cậu ta cũng hồ hởi vẫy tay như vậy. Cho đến khi Akashi ngẩng đầu lên, thoát khỏi suy nghĩ của mình, Kise đã đi từ bên đường sang, hướng tới chỗ Akashi đang đứng.
"Ryota..."
Akashi khẽ lẩm bẩm đủ để Kise nghe, sau khi cậu ấy đã chạy từ phía bên đường sang, vui vẻ hồ hởi mà nói vài câu với mình. Akashi để ý, Kise không hề vương một ít tuyết nào cả, cả người đều tràn đầy sự ấm áp không chút liên quan đến ngày đông.
"Akashicchi đi đâu dưới trời tuyết vậy?"
Kise hỏi, sau khi nhìn từng đám tuyết lạnh giá bám trên áo của Akashi. Cả những bông tuyết nhỏ li ti đang tan chảy dần khi gặp mái tóc đỏ của người phía đối diện.
"Loanh quanh một chút."
Akashi đáp, không nói tới chuyện ngày hôm nay cậu làm, càng không nói tới những suy nghĩ của mình vừa vụt qua. Dù sao trong suy nghĩ của Akashi, Kise cũng là một người bạn. Bình thường như Aomine, Kuroko hay bất kì ai vậy.
Nhưng mà, gặp nhau thì cũng sẽ phải cùng Kise đi ăn. Giống như kiểu cậu ta luôn hồ hởi bắt chuyện với mọi người. Kise kéo Akashi đến một quán ăn kiểu Nhật. Cả hai cùng ăn súp đậu phụ nóng giữa trời tuyết lạnh giá, xem ra cũng không phải ý kiến tồi tệ trong một ngày như thế này. Akashi mặc nhiên mà bước theo Kise, để cậu ta lôi kéo mình. Dù sao hôm nay với Akashi, cũng không có việc gì làm. Cả hai cùng nhau đi ăn súp đậu phụ, nói vài chuyện và trở về sau khi một ngày vụt tắt. Mùa đông bầu trời dễ tối hơn rất nhiều. Akashi cùng Kise đi trên đường như những người bạn cao trung hay đi với nhau. Cho đến khi ngõ vắng phủ đầy ánh điện màu vàng, hắt phủ lên mặt tuyết óng ánh chút sắc màu. Kise chạy lên trước Akashi, không hiểu cách gì đó, cậu ấy khẽ gạt đi bông tuyết vương lên áo và mái đầu phủ đầy tuyết lạnh của Akashi.
"Xem này, người cậu phủ đầy tuyết."
Kise vui vẻ gạt đi tuyết trên áo Akashi, cũng giống như cách mà cậu ta phủi tuyết trên áo Kuroko của những năm sơ trung mà Akashi từng được chứng kiến. Ấy vậy mà lúc này, ánh đèn điện phủ hắt lên nụ cười của cậu ấy, cả ánh mắt cong và mái tóc vàng bị hắt phủ. Ánh lên vẻ đẹp mà có lẽ, Akashi được thấy lần đầu trong rất nhiều năm đi qua. Nó giống như ánh mặt trời chạm vào một ngày tuyết rơi, làm những vũng tuyết tan ra, mùa xuân quay trở lại sau chuỗi ngày đông dài đến mệt mỏi. Akashi khẽ nâng mi mắt, cảm giác trong lòng mình như có một dòng nước ấm áp vây quanh. Xua tan đi mọi suy nghĩ mệt nhọc...
Mà có thể là từ lúc đó, Kise trong suy nghĩ của Akashi trở lên thật khác thường. Bằng chứng là sau này, rất nhiều năm trôi qua, vết chân hai người in trên nền tuyết ngày hôm đó, như cũng in hằn từng vệt trong suy nghĩ của Akashi, không thể nào có thể quên đi được.
Từ ngày đó, Akashi nói chuyện với Kise nhiều hơn rất nhiều. Đa số là những câu chuyện không đầu không cuối, Akashi đa phần là im lặng, nghe Kise lảm nhảm về đủ thứ xảy ra trên đời. Từ việc cậu ta làm người mẫu, cho đến chơi bóng rổ. Akashi từng vui vẻ mà cười xòa khi nhìn thấy Kise gửi cho mình món quà sinh nhật, là một quả bóng rổ giữa ngày đông tuyết trắng, vỏn vẹn bức thư vài lời chúc mừng và dòng chữ "tớ sẽ đánh bại Akashicchi".
Năm cuối cùng của cao trung, cả hai cùng ngặp nhau trận chung kết giải mùa đông. Thắng lợi của Akashi ngày đó sau này trong cuộc đời cũng không được nhắc tới, Akashi chỉ nhớ có một kẻ nào đó đã hoa chân múa tay nói lần sau nhất định không chịu thua, vậy mà ánh mắt buồn bã, cảm tưởng sắp khóc được tới nơi.
Rồi cả khi ban đêm đã lùi về khuya, Kise không ngủ được, nhắn tin cho Akashi. Dù mỗi cuối tin nhắn đều đè thêm dòng note nho nhỏ, đó là lúc này nhắn tin cho Akashi là chuyện nguy hiểm lắm.
Cả hai cũng đã lại cùng nhau đi ăn rất nhiều lần quán đậu hũ lần trước, cùng nhau đi dưới tuyết trắng. In hằn những dấu chân.
Akashi biết, tình cảm của mình dành cho Kise ngày đó vốn dĩ đã không còn là bình thường. Chỉ là cả hai luôn giữ cho mình khoảng không gian ở giữa. Không bước tiếp lên nữa. Bởi lẽ, trong xã hội này, vốn dĩ không có con đường cho hai người bước tiếp.Chỉ là mê man trong cảm xúc là đủ rồi.
Akashi phải thừa kế gia tộc, đó là con đường phải đi. Khác biệt với cuộc sống mà Kise đang sống. Dù thế nào cũng không tồn tại một điểm chung. Tình cảm như món súp đậu phụ ấm áp ngày đó, mãi mãi muốn ăn thêm một bát thứ hai...
Vẫn cùng cậu ấy nhắn tin, thi thoảng cuối tuần gọi điện thoại và cả hai cùng bật cười. Thi thoảng gặp nhau ăn súp đậu phụ. Có vài lần, Akashi cũng vươn tay như Kise ngày ấy, phủi đi tuyết trắng và lá cây trên mái tóc của Kise. Một cách tự nhiên...
Lâu dần, tình cảm đó trở lên cực kì quen thuộc, chỉ là không thể nào tìm được điểm đến. Vào một ngày cuối tháng tư, Kise lên máy bay đi Mỹ, tiếp tục sự nghiệp làm người mẫu của mình. Ngày đó, Akashi nhớ mình không đến sân bay tiễn cậu ấy, bởi lẽ bản thân không thể nào có thể đứng nhìn bóng lưng cậu ấy xa dần. Chỉ là nói vài thứ qua điện thoại, lời tạm biệt thoát ra, cho đến khi im bặt. Kise đến phương trời mới. Akashi máy móc ngồi trên bàn làm việc, chăm chú với đám tài liệu ở tập đoàn mình tiếp quản của gia tộc.
Ngày nào đó tháng tư, Kise quay trở lại Nhật Bản, Akashi cũng không hề đến gặp. Bởi có lẽ sau khi gặp cậu ấy rồi, không biết bản thân sẽ thốt ra ngôn từ nào nữa. Cả hai cũng sẽ rối bời trong những cảm xúc không chịu ngủ yên.
Mãi mãi ở đó, thứ cảm xúc không hề say ngủ khiến Akashi nhiều khi rơi vào mê muội.
Từ ngày đó, bẵng đi thời gian rất dài, cả hai không còn liên lạc với nhau nữa. Vào một ngày nào đó xa xăm của ngày đông, theo như những gì mà ba mình đề nghị, Akashi kết hôn. Bạn bè chúc mừng, đám Kuroko cũng sẽ đến dự đám cưới, mọi người đều chúc mừng hôn lễ mà ba Akashi đã lên từ trước, nói những điều về sự xứng đôi và hợp gia thế của cả hai gia đình.
Chỉ có Kise là nói sẽ không đến, cậu ấy còn phải bận việc ở Mỹ. Mà kể cả có bận hay không, Kise cũng không đến. Buổi tối trước ngày hôn lễ, Akashi nhận được điện thoại từ Kise. Cả hai nói chuyện như những ngày bình thường, cuối cùng thì ôn lại những kỉ niệm ngày xưa, món súp đậu phụ,cả dấu chân in trên nền tuyết trắng, quả bóng rổ, trận bóng ngày xưa...
"Akashicchi?"
"Chuyện gì vậy?"
"Không....có....gì..."
"Kise?"
"Akashicchi à không Akashi, đám cưới hạnh phúc."
"...Cảm ơn cậu."
"..."
"Kise..."
"ừ?"
"Tớ yêu cậu ."
"......"
"Tạm biệt."
"tạm biệt..."
Akashi cúp điện thoại, ngoài trời từng bông tuyết rơi trắng cảnh vật. Dấu chân nào đó ngoài khung cửa cũng đã mờ nhạt đi.
Rất nhiều năm sau này, Akashi không còn liên lạc với Kise nữa. Chỉ là...như vậy thôi!
Là đủ rồi.
Cho tôi, cho cậu và cho chúng ta!
/Tạm biệt, cho những năm tháng đã đi qua./
/Kỉ niệm là thật, yêu thương là thật. Tiếc là không thể đưa tay ra và nói chuyện mai sau./
/Khép lại, ở yên trong những năm tháng thanh xuân./
END.
---
p/s: Bạn Au còn có một fic AkaKi ở đây nữa nhé: https://kazeaoi.wordpress.com/2017/07/07/drabbleakakise-co-gap-go-nhung-khong-co-tuong-phung/
Fic của bạn ấy viết rất hay, lời văn nhẹ nhàng, tinh thế, luôn mang một cảm giác man mác buồn, cho dù có HE cũng vẫn cảm thấy có gì đó không trọn vẹn. (Sống trong cái động nhà đó riết mị cũng dần thích ngược rồi :"> ) Động nhà bạn ấy nhiều fic lắm, tuy theo Kise no harem nhưng viết fic chủ yếu vẫn là MidoKise :v Ai thích thì vào thăm aka ủng hộ bạn ấy nha ^3^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip