Chương 8
Akai Shuichi được xuất viện, sau đấy một ngày là đến lượt Furuya Rei. Đáng lẽ cậu nên ở bệnh viện để theo dõi thêm, thế nhưng bệnh nghề nghiệp của cậu còn nặng hơn mấy vết thương trên người này, trước đây quen chạy một lúc mấy công việc, giờ nằm thảnh thơi cậu không chịu được. Lại nói đã lâu lắm rồi cậu chưa quay lại Cục an ninh, một đống công việc bỏ dở còn sót lại cậu muốn giải quyết càng nhanh càng tốt. Vậy nên bác sĩ đành ngán ngẩm cho phép cậu xuất viện sớm với điều kiện một tuần phải quay lại kiểm tra ít nhất một lần.
Ngày cậu xuất viện Akai Shuichi cũng đến giúp, ngoài ra không còn ai cả. Bác sĩ thấy chỉ có hắn ở cạnh cậu, tự gán cho hắn chức danh "người nhà bệnh nhân" luôn, hết dắt hắn ra quầy mua thuốc, hướng dẫn tận tình giờ nào uống cái gì lại dặn phải nhắc cậu đến bệnh viện hằng tuần. Đến tận khi đi trên hành lang trở về, bắt gặp hắn chào một người đồng nghiệp khác của mình ở khoa ngoại, ông mới phát hiện ra cái người đứng cạnh mình đây cũng chỉ vừa xuất viện được một ngày, đã thế còn nhập viện do làm việc quá sức.
"Người trẻ các cậu đúng là chẳng biết giữ gìn thân thể, cậy mình còn khỏe là bán mạng cho công việc, đến tính mạng cũng chẳng quan tâm nữa đúng không?" Vị bác sĩ già đau đầu than phiền.
Nghe vậy, Akai Shuichi chỉ cười trừ: "Do tính chất công việc hơi đặc thù, sau này chúng tôi sẽ để ý hơn."
Bác sĩ hoàn toàn không cảm thấy từ "chúng tôi" mà hắn dùng có vấn đề gì, tiếp tục tán gẫu với hắn: "Cả hai cậu đều làm công an hả?"
"Bác sĩ cứ cho là vậy cũng được."
"Công an à, trọng trách cũng cao cả đấy, thế nhưng không vì thế mà bỏ bê bản thân. Công an cảnh sát gì thì cũng chỉ có một cái mạng thôi."
Ông vừa dứt lời thì lập tức thấy Furuya Rei đã đứng trước cửa phòng bệnh mình từ bao giờ, khả năng cao họ vừa nó những gì cậu đều nghe thấy hết. Biểu cảm của cậu không có gì đặc biệt, bác sĩ cũng không để tâm nhiều, dặn dò cậu vài câu rồi đi mất. Chỉ có Akai Shuichi để ý, trước khi nở nụ cười khách sáo với bác sĩ, nét mặt cậu có chút khác lạ.
"Có chuyện gì sao?"
Hai người sóng vai đi ra khỏi bệnh viện, hắn cố ý đi chậm lại để không ảnh hưởng đến vết thương ở chân cậu. Cả hai người đều có vóc dáng cao ngất, dù cơ thể chằng chịt vết thương thì sống lưng vẫn thẳng tắp. Furuya Rei bước ngay cạnh hắn, không cần hỏi lại cũng biết hắn đang nói đến vấn đề gì, lơ đãng trả lời:
"Chỉ là một người bạn của em đã từng nói một câu tương tự thôi."
Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chuẩn bị rút chìa khóa xe trong túi quần ra thì bị cậu chặn lại:
"Anh còn định lái xe cơ à?"
Hắn gật đầu: "Ừ, anh lái xe đến đây mà."
Hắn thấy Furuya Rei hít vào một hơi rồi thở hắt ra, giống như giận muốn nổ tung rồi mà không được bùng phát. Cậu gằn giọng với hắn, tay vẫn giữ chặt không cho hắn lấy chìa khóa ra:
"Khi nào đến kiểm tra thì lấy xe về sau, bây giờ gọi xe đi."
Thấy hắn đồng ý rồi cậu mới buông tay ra. Hắn lấy điện thoại mở app đặt xe, hỏi cậu: "Hai xe ô tô nhé."
Vốn hắn định đưa cậu về nhà rồi quay trở lại khách sạn mà Masumi Sera đang ở, thế nhưng cậu không cho hắn lái xe, hắn đành phải thuận theo. Thế nhưng hắn lại thấy khóe mắt cậu giật giật:
"Một xe thôi! Anh về nhà em."
Akai Shuichi ồ một tiếng, một lần nữa nghe lời cậu mà không phản bác lại một tiếng. Sau đó hắn chìa điện thoại ra cho cậu: "Em nhập địa chỉ nhà đi."
Giả vờ giả vịt chẳng biết cho ai xem.
Furuya Rei cười khẩy, cực kì muốn lột cái bộ mặt giả bộ điềm tĩnh làm như không biết của hắn ra. Thế nhưng cậu chẳng thể bảo hắn mình từng bay lơ lửng theo hắn về nhà rồi, chỉ có thể cầm lấy điện thoại nhập nhanh địa chỉ rồi đặt xe.
Khi taxi đến, cả hai đều ngồi ở phía sau. Tài xế là người còn khá trẻ, niềm nở tươi cười bắt chuyện với hai người:
"Hai người vừa đi thăm bệnh về hả?"
"Không phải, tôi vừa xuất viện, anh ấy tới đón." Furuya Rei không mong chờ gì người bên cạnh sẽ chịu trò chuyện, lập tức thay hắn đáp lại.
"Vậy hả? Trông không giống chút nào."
Tất nhiên là không giống. Cả hắn và cậu đều quá quen với việc phải sống nhiều bộ mặt, cộng thêm việc phải cảnh giác, không được để lộ điểm yếu nên hai người trông như thể chỉ vừa đi ra ngoài giải trí, không có chỗ nào giống với bệnh nhân cả.
Sau khi xuống xe, Akai Shuichi theo chân Furuya Rei lên nhà cậu. Cậu bước một bước hắn bước một bước, cậu dừng lại hắn cũng dừng lại, không hề để lộ việc mình đã quen đường quen nẻo đến nhà cậu từ lâu rồi. Lúc tra chìa khóa vào ổ, cậu giả bộ lơ đãng hỏi:
"Có nên làm cho anh một cái không nhỉ?"
Hắn ném chùm chìa khóa Kazami đưa cho mình ra sau đầu, cũng giả bộ lơ đãng đáp lại: "Ừ, vậy cũng được."
Quả đúng là Akai Shuichi.
Furuya Rei tức đến bật cười, quyết định mặc kệ hắn diễn xuất, đẩy cửa đi vào.
Vừa bước được hai bước, Haro trong nhà đã nhào đến, nhảy bổ lên người cậu. Hắn sợ vết thương của cậu vô ý bị đụng đến, không vào nhà ngay mà đứng ở phía sau quan sát cậu tươi cười chơi với Haro. Lâu không gặp lại chủ nhân, Haro vui đến mức đuôi quẫy tít lên, liên tục liếm lên mặt cậu rồi sủa gâu gâu, hoàn toàn ngó lơ "con sen bất đắc dĩ" cho mình ăn suốt mấy tháng qua.
Hắn nghĩ vậy cũng tốt, đỡ lộ, mặc dù cũng chẳng biết mình giấu được bao lâu.
Furuya Rei ôm Haro đi vào nhà, Akai Shuichi cũng đi theo, giả vờ ngắm nghía rồi thuận miệng khen như một vị khách lần đầu đến đây:
"Nhà em đẹp đấy, ngăn nắp gọn gàng."
"Ừm." Cậu ôm Haro đến phòng bếp: "Lâu rồi em không về mà nhà vẫn sạch thật."
Akai Shuichi bắt đầu thấy có điềm.
Hắn hắng giọng: "Chắc cậu cấp dưới của em đến dọn đấy."
Cậu ồ một tiếng đầy khoa trương, còn hắn thức thời ngậm miệng lại, không nói thêm gì nữa, tránh nhiều lời lại lộ hết chuyện.
Haro ngoan ngoãn ăn phần thức ăn cậu lấy cho, còn cậu và hắn thì ngồi ăn cơm ở phòng khách. Hai người câu được câu chăng nói về công việc, rồi cả về tàn dư của Tổ chức Áo Đen, Furuya Rei cũng chẳng hơi đâu để tâm đến việc làm sao để việc vào nhà bất hợp pháp của Akai Shuichi bị bại lộ nữa.
Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.
Haro ăn xong lại muốn ăn nữa, nó gặm gặm gấu quần cậu nhưng bị cậu nghiêm khắc từ chối. Vài lần như vậy, chú chó này cũng biết tủi thân, thế là nó quay sang gặm gấu quần "con sen bất đắc dĩ" đang ngồi ăn yên ổn bên cạnh chủ của nó, lại còn ư ử ra vẻ tội nghiệp.
Sự thân thiết này không có lí nào lại xuất hiện giữa một con chó và người lạ được.
Thấy vẻ mặt như nuốt phải cơm thiu của Akai Shuichi, Furuya Rei rốt cuộc cũng không nhịn được cười. Hắn vừa đặt bát xuống, cậu lập tức đẩy ngã hắn xuống sàn, sau đó chống hai tay ở hai bên, nhìn xuống hắn cực kì ngang ngược:
"Anh với Haro mới gặp mà thân thiết quá ha?"
Hắn vừa đỡ lấy eo cậu để giữ cậu không động đến vết thương, vừa không cam lòng khi diễn xuất của mình bị lật tẩy vì một chú chó, cay đắng bao biện: "Chắc là anh có sức hút với động vật."
"Vậy mà anh cũng dám nói à?" Furuya Rei cười đến mức cả người đều run lên: "Akai Shuichi, nói thật đi!"
"Được rồi, anh xin lỗi."
Nhìn cậu như vậy, hắn cũng không nhịn được mà bật cười hạnh phúc.
Haro bên cạnh nhảy nhót tung tăng, đuôi lại quẫy tít cả lên.
Bầu không khí này chỉ mong sao có thể kéo dài mãi mãi.
***
Halooo lâu rồi không gặp mọi người ^^ Chẳng là đợt vừa rồi tui bận bịu mấy vụ học hành thi cử quá, năm nay chắc là sẽ sắp xếp thời gian ra truyện đều hơn, không năng suất được như hồi hè nhưng sẽ không lâu như đợt vừa rùi đâu TvT Mong mọi người đừng quên tui nha ;;^;;
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip