8 - land of oblivion
hoseok im lặng cầm bức thư nhạt màu trên tay. trong bức thư ấy là soo ah mở lời nói chia tay, nhưng tại sao hắn lại không cảm thấy gì? không phải khi chia tay đều rất đau sao? thấy hoseok trầm lặng như vậy, yoongi nghĩ là hắn đang thấy buồn nên cũng lo lắng không kém. seok jin bước vào phòng thấy một người ngồi trầm mặc không phản ứng, một người thì lúng túng cầm bát cháo lên rồi lại đặt xuống thì bất lực thở dài.
- hai đứa có thể ngừng hành hạ nhau được không? anh mày ngồi ngoài nhìn cũng mệt lắm. - câu nói của seok jin kéo về sự chú ý của cả hai người kia.
- ừm... hoseok, em nên ăn một chút đi. thuốc n-... à không, ngủ dậy chắc em sẽ đói. - yoongi ngập ngừng nói, rồi lại suýt nói ra sự thật, vội vàng sửa lại.
- yoongi hyung! mọi người đang giấu em chuyện gì phải không? - hoseok đột ngột quay ra cầm bàn tay yoongi khiến anh không khỏi giật mình. - k-không... không có gì...
- đến cả anh cũng theo mọi người giấu em sao? - ánh mắt thất vọng từ hoseok chiếu lên khiến yoongi có chút mủi lòng, nhưng anh không thể nói ra được. hắn biết mình không thể moi ra thêm thông tin gì từ anh đành bỏ cuộc.
- hoseok, em nên ăn chút cháo đi... - yoongi thấy hoseok không nói gì lại càng thêm lo lắng, seok jin ngồi đối diện bực mình nói. - tốt nhất em nên đút cho nó ăn đi!
- n-như vậy làm sao mà được? - yoongi ngượng đỏ mặt, nghĩ sao mà có thể nói anh làm trò đó giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ? anh nheo mắt lườm seok jin rồi nghiêng đầu hỏi hoseok. nếu như cậu đồng ý thì anh sẽ làm.... chỉ là nếu!!! và sự thật thì hắn cũng không phản đối, seok jin bên kia cười đắc thắng.
nếu là seok jin của vài phút trước thì đang cười đắc ý, nhưng ngay lúc này đây y thực hận vì đã tham mưu ra cái trò ngứa mắt này. tại sao y có thể để hai đứa nó phát cẩu lương lung tung thế này chứ? thật đau mắt mà! khóe mắt seok jin giật giật, nụ cười nhếch ban nãy như muốn đóng băng đến nơi. cuối cùng không chịu nổi liền bực tức bỏ ra ngoài.
- anh biết sao không? cảm giác đầu óc trống rỗng thực sự khó chịu. em biết mình đã quên đi quá nhiều thứ để có thể lấy lại, nhưng em muốn biết bản thân mình ra sao trong những năm tháng mà em đã lãng quên. hay chỉ là một cơ thể vô hồn sống qua ngày. nhiều lúc cố gắng nhưng không thể nhớ ra được gì, em thấy hận chính mình vô cùng.
khi chỉ còn lại hai người với nhau, hoseok cũng đã ăn xong bát cháo, liền tựa lưng vào thành giường tâm sự. yoongi im lặng lắng nghe hắn nói, khẽ mím môi. những thứ đã bị quên lãng tốt nhất là hãy cứ quên đi hoàn toàn sự có mặt của nó, nhớ về chỉ khiến bản thân càng thêm vô dụng. vùng đất của sự lãng quên sẽ thay ta giữ lấy những mảnh kí ức tự tiện bay về nơi đây.
- không, em thì hiểu gì chứ? bây giờ trí nhớ của em cũng chỉ có thể nhớ được những kí ức tuổi 16, làm sao em có thể hiểu chứ? ông trời đã quá ưu ái khi cho em mất đi những đoạn kí ức không đáng nhớ ấy. em tốt hơn là nên biết ơn điều ấy, đừng quá cố gắng nhớ lại hay tự dằn vặt bản thân mình. khi mà em đột nhiên quên đi điều gì đó, có nghĩa là kí ức ấy rất tồi tệ.
yoongi lắc đầu cười khổ, vành mắt cũng hoen đỏ. hoseok vốn không thể hiểu được... nhưng anh không biết rằng, bản thân đã vô tình chạm vào nỗi đau của hắn.
- kể cả kí ức có anh cũng là những kí ức tồi tệ ư? - hoseok ngắt lời, yoongi ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn, không biết phải trả lời ra sao. - mỗi ngày nhìn thấy anh quan tâm em như vậy, em càng hận vì không thể nhớ ra anh là ai, tại sao lại đối xử tốt với em như thế. ngay giây phút tỉnh lại trên giường bệnh, thấy anh rơi nước mắt, bản thân em tự nhủ không được để giọt nước mắt nào rơi trên khuôn mặt anh nữa.
hoseok mỉm cười nhẹ, ôn nhu lau đi dòng nước mắt đã không thể ngừng rơi trên mặt anh tự khi nào. kể cả khi có mất trí, hắn vẫn luôn dịu dàng như vậy... trí nhớ hắn mất, nhưng trái tim thì không.
- thật ghen tị với em, hoseok... - hoseok ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu nhìn anh. câu nói ấy nghĩa là sao? ghen tị với hắn? yoongi cười nhẹ, đưa tay lên dụi dụi mắt mình liền bị hắn giữ lại. - dụi mắt không tốt...
yoongi hạ tay xuống, cầm chiếc bát rỗng đi ra khỏi phòng. anh tựa lưng vào cánh cửa đã đóng kín, ngồi bệt xuống sàn. tại sao anh không phải là người bị mất trí? nếu như vậy thì anh sẽ không còn nhớ lại về những nỗi đau từ gia đình, bạn bè hay tình yêu. mọi thứ đã quá đủ cho một thân xác nhỏ bé này.
nhưng rồi anh lại nghĩ, nếu một ngày anh quên đi tất cả, có lẽ anh sẽ lại làm tổn thương hoseok. hắn quá đỗi hoàn hảo, xứng đáng với người thực sự tôn trọng hắn. trước đây hoseok đã vì anh làm quá nhiều chuyện, hy sinh quá nhiều thứ, lần này để hắn như vậy cũng là ông trời muốn cho anh một cơ hội. một cơ hội để anh có thể theo đuổi hoseok lần nữa.
hoseok thất thần ngồi trong phòng. yoongi đã phải chịu những nỗi đau gì mà lại khiến anh muốn quên đi tất cả? trong khi hắn muốn mình nhớ lại mọi chuyện, thì yoongi lại muốn quên hết đi. nghĩ như vậy lại càng khiến hắn muốn biết trước đây anh đã gặp những chuyện gì. hai con người tự dằn vặt nhau, một người quý trọng trí nhớ của mình, còn một người thì không.
- / anh jin, anh trai em vẫn ổn chứ? / - yonri vội vã hỏi qua điện thoại.
- có vấn đề gì mà sao mày vừa qua pháp cái là có chuyện vậy? - seok jin ngán ngẩm nói.
- / chuyện gì xảy ra vậy? / - yonri hoảng hốt hỏi, ngược lại thì seok jin chỉ nhàn nhạt trả lời. - không gì cả, chỉ là người yêu cũ của hoseok quay về quấy rối.
- / người yêu cũ? /
- ừ, người yêu từ năm cấp 3, thế mà vẫn có thể mặt dày quay lại cho được. - seok jin một tay giữ điện thoại, tay còn lại rót nước ra cốc.
- / anh có nghĩ rằng mục đích thực sự của cô ta là điều khác không? / - yonri dè dặt hỏi, seok jin đang uống nước nghe vậy liền dừng lại hoạt động. - mục đích khác? anh nghĩ là vì tiền.
- / nhưng hoseok cũng đâu phải là quá giàu có? nếu đúng là vì tiền thì cô ta có thể bám theo những đại gia khác mà? /
- liệu cô ta có phải là quen biết với adelisa không? - seok jin mạnh bạo đặt mạnh cốc nước xuống mặt bàn, sau đó thấy cốc bị sứt một phần liền giật mình ngó quanh.
- / rất có thể, nói chung anh cứ ở đó giúp yoongi và hoseok đi. em sẽ sớm quay lại thôi. /
- việc ở đó thế nào rồi? vẫn ổn cả chứ?
- / rất tốt, hơn nữa, em gặp taehyung và jimin ở đây. / - hai cái tên vừa được nêu lên khiến seok jin khẽ nhíu mày.
- taehyung ở đó thì có thể hiểu,... nhưng jimin tại sao lại ở đó? - y đã tha cho taehyung một lần rồi, thằng nhóc đó không yên ổn một chỗ lại chạy đi lung tung như thế
- / em cũng không biết nữa, chỉ mới gặp hai đứa nó lúc nãy. /
- ừ thôi được rồi. - seok jin hơi im lặng một lúc rồi cũng đáp lời, vừa nói xong đầu bên kia liền lập tức ngắt máy. y đen mặt nhìn màn hình tối sầm. - hừ, lũ quỷ ham chơi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip