Trust myself and you're my bulletproof vest.

Một đợt comeback nữa sắp đến, có lẽ là đợt comeback cuối cùng trước khi anh nhập ngũ. Háo hức, vui mừng, lo lắng, sợ hãi, buồn bã. Tâm trạng như tàu lượn siêu tốc không phải là chuyện hiếm đối với tất cả các thành viên, thế nhưng những cảm xúc đó đến với anh, bởi những lý do rất khác.

Háo hức, vui mừng

-jin hyung, em sửa xong phần lyric hyung gửi rồi nè.

-jin hyung, tụi mình hát chung đoạn này nè.

-jin hyung, em với anh nắm tay ở đoạn đầu đó.

-jin hyung, tụi mình được đánh trống đó keke.

Háo hức, vui mừng vì anh vẫn còn ở đây, được sáng tác, được hoà chung giọng hát, hoà vào vũ điệu điên cuồng của tuổi trẻ, của đam mê và tham vọng với Bangtan.

Lo lắng, sợ hãi, buồn bã.

Dance break thầy Son bảo anh không có phần riêng.

Nhìn cả nhóm luyện tập hăng say cho phần dance break, anh ở góc phòng tập ôn lại động tác chung vài ba lượt.

"Không sao, mày không có giỏi giang gì, nhảy được với cả nhóm thôi đã đủ rồi."

"Nói dối! Mày buồn, vì mày không được tin tưởng giao phó những đoạn nhảy khó."

Anh lừa bản thân mình, anh chẳng biết anh ổn hay anh buồn nữa. Seokjin mặc đồ trắng và đồ đen liên tục thì thầm vào tai anh những lời an ủi và trỉ trích, đan xen trộn lẫn vào nhau lộn xộn, rối tung. Và rồi cái hỗn hợp lờ lợ đó biến thành những nỗi sợ hãi.

Sợ hãi bản thân không đủ tốt, không đủ mãnh mẽ hay cố gắng để bắt kịp các thành viên, anh sợ anh làm vướng víu chân họ trong công cuộc vượt qua bức tường thành tích mà chính Bangtan tạo ra. Anh đã 28 tuổi, cái tuổi mà cơ thể bắt đầu lão hoá và yếu dần đi. Anh không tự tin, anh sợ cái cơ thể này không thể theo nổi những động tác khó cho nhóm của thầy Son hay cổ họng không thể lên nổi những nốt cao ngất trời mà Pdogg hyung giao phó.

Anh nói anh muốn hạnh phúc, ừ anh có hạnh phúc chứ, nhưng nó không đủ để che lấp đi những gam màu u tối trong anh, nó chỉ đủ để pha loãng chúng, để che giấu Bangtan, để làm mờ mắt Army mà thôi.

———

Đến ngày comeback rồi. Cả nhóm như thường lệ có một buổi live stream chia sẻ với army. Mọi thứ đều đã được lên kịch bản, chỉ cần làm theo mà thôi.

Nhưng rồi bỗng nhiên anh nghĩ, anh sợ những army yêu quý anh, nếu biết break dance này anh không tham gia, liệu rằng họ sẽ nói gì, về công ti, về các pd-hyungnim, hay là cả các thành viên nữa. Anh muốn thú nhận, anh muốn nói ra rằng thật ra mình tệ trong việc nhảy thế nào, rằng anh không hề ổn, rằng nếu anh không nhảy break dance là lỗi của anh chứ không phải do bất kì ai cả.

-Mình vẫn chưa bắt kịp với vũ đạo so với những thành viên còn lại—anh đã nói ra rồi, anh đã thú nhận rằng anh thật tệ...

- Không đúng sự thật nha!—JK và Tae cùng lúc lớn tiếng phản bác khiến anh có chút giật mình. Tae nắm chặt lấy tay anh, có thể thấy em ấy giận lắm.

- Anh Jin xịn lắm mà.—JK còn chêm thêm nữa.

- Sao tụi em biết được?— nhìn tụi nhỏ kìa, đâu cần phải phản ứng vậy chứ.

- Đừng có nói những lời như vậy mà.-Tae cao giọng mở to mắt nói, không quên siết chặt tay anh. Nhìn thằng bé kìa, cái giọng thì cưng như em bé mà sao cứ có cảm giác nó như bố anh vậy chứ.

- Tụi em biết chứ, tụi em hiểu anh rõ lắm, tụi em ở bên cạnh anh mà.—jimin nhẹ nhàng tiếp lời Tae như vừa an ủi anh vừa giải thích cho sự giận dữ của hai nhóc maknae.

- Anh vẫn còn hơi lag một chút xíu...

- KHÔNG CÓ! KHÔNG HỀ CÓ ĐÂU NHÉ!!—Tae không nhịn nổi lớn tiếng cao giọng ngay trước sóng vlive. Cả đám ngơ ra 1s nhìn Tae, anh là người bối rối nhất, cái thằng nhóc này, sao lại mất bĩnh tĩnh thế chứ.

- ..... Anh biết rồi đừng có mà tức giận chứ.—ngay lập tức lấy lại tinh thần, anh dùng chất giọng hài hước để nạt thằng nhỏ rồi tiếp tục trở lại với những dòng kịch bản có sẵn trên màn hình.

- Anhhh, anh lúc nào cũng làm tốt mà.—JK vẫn tiếp tục khen ngợi làm anh ngại chết đi được.

- Okay anh biết rồi, cảm ơn mấy đứa.

———

Tae và JK kéo anh vào cánh gà khi staff bắt đầu cho chiếu hậu trường chụp ảnh cho album.

-sao hyung lại nói như vậy chứ?

-chỉ là anh nghĩ mình cần giải thích một chút để các army không phải bận tâm.—anh hơi rũ mắt xuống trả lời, mong rằng các army sẽ không vì chuyện của anh mà phiền lòng.

-em cũng không biết tại sao các pd-nim lại quyết định như vậy cho phần breakdance, nhưng mà...—Tae nhẹ nhàng kéo anh vào lòng rồi ôm thật chặt trong khi JK luồn những ngón tay nam tính đầy tattoo của thằng bé vào những lọn tóc đen mềm mại của anh và xoa nó thật nhẹ nhàng—...tụi em biết anh cố gắng thế nào, anh nhảy tuyệt lắm, tụi em thấy hết, ngày nào tụi em cũng quan sát anh và tụi em biết rằng anh đang làm tốt thật sự. Em tin rằng army cũng sẽ nghĩ giống tụi em.

-tụi mình đã hoàn thành xong era love yourself rồi jin hyung, sao anh vẫn chưa trust yourself, love yourself chứ? Anh có yêu tụi em không?-JK bé nhất nhà vậy mà lúc này đây đứng trước mặt anh lại có thể trưởng thành dõng dạc đến vậy, anh có cảm giác như mình mới là em của thằng bé.

-ừ có nhưng mà...

-vậy thì anh phải yêu bản thân anh để còn yêu tụi em nữa chứ, anh có biết anh như vậy làm tụi em đau lòng lắm không?

-anh...

-Chúa nói với em rằng Jinnie sẽ còn làm tốt hơn nữa trong tương lai.— bỗng nhiên Tae ngắt lời anh nói.

Anh cảm động lắm với cái sự ấm áp này nhưng vẫn không khỏi bật cười vì câu chốt của cậu Tae, thằng bé luôn tin vào giọng nói bên trong nó là do chúa nói với nó và nó hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.

-cảm ơn hai đứa nhiều lắm, anh... mà khoan...

-sao vậy hyung?—hai đứa nhóc nghệch mặt ra chờ đợi anh trả lời.

-JK, ai cho phép em xoa đầu anh hả?!? Còn Taehyung, sao em dám gọi anh là Jinnie hả!?!

Tae kéo anh vào lòng siết chặt hơn rồi không ngừng lẩm nhẩm Jinnie Jinnie trong khi JK ra sức vò mớ tóc của anh rối bời đến mất nếp rồi cười khanh khách khiến anh chỉ có thể bất lực buông thả bản thân trong sự thoải mái ấm áp này.

-ba người đang làm cái quái gì vậy?!?— các thành viên còn lại ló đầu vào cánh gà liền bật ra câu hỏi khi chứng kiến cảnh tượng quái đản này.

anh bất lực than thở:- anh đã nuôi hai đứa nhóc này sai cách rồi, tụi nó trèo lên cổ anh luôn rồi nè.

-group hug không mọi người?

Namjoon bỗng nhiên nghĩ ra một ý tưởng rồi kéo tất cả lại vây xung quanh anh. Cả đám siết chặt lấy nhau và anh có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng vòng tay săn chắc, từng vòm ngực ấm áp áp sát vào anh.

Một suy nghĩ bật ra trong đầu anh lúc ấy:

Hạnh phúc

———

Jk nói đúng, tuy rằng era love yourself đã kết thúc, nhưng không có nghĩa là anh được phép dừng việc yêu bản thân. Anh đã không tin tưởng bản thân mình để rồi lạc lối và để cái bóng che mắt anh. Anh sẽ cố gắng hơn, để tin tưởng bản thân, để yêu bản thân nhiều hơn nữa.

Chỉ cần anh có các thành viên, 7 người chúng ta có nhau, và có army nữa, anh có thể vượt qua được tất cả. Vì với anh, họ chính là chiếc áo chống đạn xịn nhất mà anh có được trong đời.

~~*~~

P/s: có một vài army đã liên kết vụ break dance chia 3:3 và vụ anh chia sẻ trên vlive với nhau, và vì mình có hơi ức chế nên đã có cái fic này. Mọi người nghĩ sao về đoạn breakdance?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip