TWOSHORT: CHỜ CẬU 2

CHỜ CẬU
CHAP 2: TƯƠNG PHÙNG
Thể loại: ngược, ngọt, 1×1, Au hanahaki, hoàng tuyền, HE,...
_________________

Tương truyền, sau khi người ta chết đi, nơi đầu tiên phải đi qua là Quỷ Môn Quan, rồi sau đó liền nhìn thấy một con đường gọi là Hoàng Tuyền lộ. Hai bên đường lúc nào cũng được nhuộm một màu đỏ rực bởi một loài hoa u buồn. Bỉ Ngạn hoa mọc ở đây nhiều vô số kể, nhưng chưa từng nhìn thấy lá và hoa ở cùng môt chỗ. Hoa tàn phai mới có thể thấy lá, mà lá úa tàn hoa mới có thể nở rộ. Tựa như việc mãi mãi chưa từng gặp lại nhau, sinh li tử biệt, chỉ còn lại mảnh chân tình nhỏ nhoi chưa vơi hết trong lòng. Con đường này rất dài, đến nỗi cho ta cảm giác đi mãi chẳng hề tới nơi. Dọc đường đi, chú ý có mấy cái linh hồn bay lượn xung quanh. Những linh hồn này dương thọ chưa kịp hết đã gặp vận mà chết bất đắt kỳ tử. Không thể lên lại trần gian. Cũng chưa thể đi đầu thai, chỉ đành lượn lờ ngay Hoàng Tuyền lộ.

Đi hết con đường sẽ bắt gặp một con sông nhỏ, gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một cái cầu đá bắt ngang qua tên gọi Nại Hà Kiều, bên cạnh đó chính là Tam Sinh Thạch ghi chép ba đời của một người. Khổ hạnh bao nhiêu nó đều đã nhìn thấy qua, trên mặt đá còn khắc bốn chữ “Tảo Đăng Bỉ Ngạn”.  Đi thêm một hồi liền xuất hiện Vọng Hương Đài, cũng là nơi có Đình Mạnh Bà. Vọng Hương đài cho lần nữa nhìn thấy ký ức một đời, còn Mạnh Bà nấu cho ta một chén canh. Được nấu từ nước sông Vog Xuyên, cũng như nấu từ giọt nước mắt cả đời của nhân thế. Vừa ngọt vừa thanh, quên lãng đi tất cả. Bước sang Nại Hà trở thành một con người hoàn toàn mới. Manh Bà rất hiểu rõ chuyện thế gian, câu chuyện nào cũng đã từng gặp qua, loại người nào cũng đã từng nhìn thấy.

Có một năm, nàng đón tiếp một nam nhân tóc đen. Ngoại hình hắn ta có chút khiến người ta phải dè đặt, nhất là vết sẹo hiện diện bên một nửa khuôn mặt. Tên hắn là Uchiha Obito, nàng nhìn vào là biết ngay, người này cả đời chắc chắn không có gì tốt đẹp. Người kia ngồi đối diện nàng, đôi mắt không hiểu rõ đang suy nghĩ cái gì. Mạnh bà như bình thường chầm chậm nấu canh, sau đó rất nhanh đưa cho hắn một bát canh quên lãng. Nhưng người kia đến mấy cũng không muốn uống, nàng thấy vậy liền khuyên hắn vài câu. Dùng tất cả các câu thường nói nhất mà khuyên, cuối cùng hắn không uống chính là không uống. Rõ ràng cực kỳ cố chấp, người như thế này  nàng gặp nhiều vô số kể. Cơ bản họ thường không hề muốn nghe nàng nói, nên nàng biết rõ ràng mình dùng cả ngày nói với hắn quy lại chỉ có sự vô ích.  Nàng lắc đầu thở dài một cái, liền hỏi:

“ Chàng trai trẻ, ngươi là đang tiếc nuối cái gì? Hay là muốn chờ ai? “

“Không có tiếc nuối, có người cần chờ thì chờ thôi “

Sau đó, Obito không hề nói thêm bất kỳ câu nào, nàng cũng không hỏi thêm. Quả thực từ đầu trong suy nghĩ của bản thân hắn ta đã định không hề muốn đi trước người kia thêm lần nữa. Khi nói hắn luyến tiếc cuộc sống kia thì lại có phần không đúng, hắn ghét tất cả ký ức khi còn sống. Thế gian trong mắt hắn năm đó chán ghét đến cực độ, chẳng khác gì một tấm màn đen tối giả tạo. Không thể nào có thể thay đổi cũng không thể nào mà chấp nhận nổi, rốt cuộc trong lòng hắn còn vương lại cái gì tiếc nuối. Hắn đến cả đời tột cùng lại là hối hận cái gì, hỏi đến câu hỏi này, hình ảnh nam nhân tóc bạc đột nhiên hiện lên, bóng dáng quen thuộc của Kakashi ngày ngày đứng trước úy linh bia. Trong lòng đồng thời dâng lên một loại tội lỗi cảm giác.

Hắn rõ ràng biết được người nọ vì mình mà chờ đợi tận mười tám năm trời, cũng hiểu rõ quãng thời gian kia chắc chắn không hề ngắn. Chỉ là Obito thực sự bị thù hận làm mờ con mắt . Trong kế hoạch nguyệt nhãn cũng không hề muốn nhắc tới anh, bởi vì hắn cho rằng Kakashi không phải là chân chính Kakashi mà hắn biết. Hắn cho rằng những người kia đều là giả tạo. Nên là hắn mong muốn tạo ra một thế giới cực kỳ tốt đẹp, cực kỳ hạnh phúc. Nơi không có chiến tranh, nơi không có ai phải đổ máu, nơi tồn tại chân chính người hắn coi trọng. Nhưng đến cuối cùng cũng chính là hắn sai lầm, ảo thuật chỉ mãi là ảo thuật, làm sao có thể so sánh với hiện thực. Dư vị hạnh phúc mà hắn muốn lần nữa cảm nhận, cảnh tượng mà hắn lần nữa muốn nhìn thấy, tất cả đều bị hắn phá đi mất. Vậy thì, hắn có tư cách gì để hiện tại uống bát canh kia. Hiện tại nếu hắn đi rồi, có phải anh sẽ lại tiếp tục chờ hắn hay là không? 

Hắn bỏ anh hai lần, một lần vẫn còn là thiếu niên vui vẻ vô lo vô nghĩ, ấm áp tựa ánh trời giữa đêm đông. Lần hai lại trở thành một kẻ vô tâm tàn nhẫn, trên tay nhuộm sắc đỏ của máu nhiều vô số kể. Kakashi thế mà vẫn chưa từng hận hắn, khi quay lại đưa anh đôi Tả Luân Nhãn. Hắn thực sự đã muốn nói chính mình sẽ chờ anh ở bên kia, bật ra khỏi miệng lại là câu khuyên anh đừng nên theo hắn quá sớm. Cơ bản, một đời không nhiều, mười tám năm là quá lâu, người nọ tuổi đời còn nhỏ hơn hắn một tuổi. Không hề đáng để vì hắn mà vứt bỏ tương lai phía trước, không đáng để vì hắn mà tiếp tục đau khổ. Hắn thực sự không đáng để người kia một tâm chờ đợi, bởi vì hắn vẫn chưa thể hiểu rõ tình cảm là chỗ nào hướng về. Năm đó, hắn coi Rin là mặt trời trong lòng mình, coi cô là mây là gió. Vô cùng thanh tao lại vô cùng ấm áp, hắn lại là kẻ bị người người khinh thường. Đương nhiên người nào đối xử tốt với hắn, Obito trong lòng tự khắc yêu quý. Nữ hài cũng không hề ngoại lệ, hắn thiếu niên coi cô chính là cuộc sống, coi cô là người cực kỳ quan trọng.

Vậy còn Kakashi, hắn coi người kia là ai? Là cái gì vị trí ?

Nếu là chán ghét, vậy năm đó hắn là mang tâm trạng gì mới tặng cho đối phương con mắt trái, bắt anh phải nhìn về tương lai. Tâm trạng gì mà không nỡ xuống tay giết chết anh, không thể nào đâm xuống thanh sắt trong tay. Cuối cùng lại là mang tâm trạng gì liền cứu anh thêm một mạng, lần nữa không nỡ nhìn bóng lưng nọ lạc lõng giữa chiến trường khói bụi. Những thứ trên kia là thể hiện cái gì, hay là muốn nói anh trong hắn rất quan trọng. Muốn nói hắn sợ hãi nhìn vào cái chết của anh, sợ hãi nhìn thấy thi thể nam nhân tóc bạc lạnh tanh nằm trên nền đất đầy máu. Rốt cuộc từ bao giờ, trong lòng Obito chỉ có mỗi một mình Kakashi ? Không có ai có thể thay thế nổi, kể cả có là nữ hài năm xưa cũng không thể. Lần này hắn thực sự hiểu rõ, bản thân đã nâng anh trong lòng lên vị trí cao nhất. Gọi là đã khắc ghi thực sâu trong tâm trí.

Nực cười một cái, hắn đến chết mới nhận ra. Đến khi mọi thứ dường như lâm vào ngõ cụt mới nhận ra. Tổn thương người kia bao nhiêu lần mới nhận ra. Hắn hiện tại không có dũng khí ích kỷ bỏ lại người kia thêm lần nữa. Mà hắn, lại muốn nói thêm một câu xin lỗi. Câu nói suốt đời trước chưa kịp nói.

Thế nên hắn liền quyết định ngày ngày đứng trước Nại Hà Kiều mà chờ đợi, làm giống như người nọ từng làm. Mỗi ngày nhìn trên nhìn dưới nhàm chán chờ đợi, khoảng thời gian này Mạnh Bà có khuyên hắn vài ba câu, đa phần đều là chuyện nhân sinh. Obito không có việc gì để làm cũng ngoan ngoãn ngồi nghe kể chuyện, phần thời gian rảnh rỗi không nghe kể chuyện thì nghĩ về anh. Lôi tất tần tật bản thân ký ức ra mà hồi tưởng, sau đó vô thức mỉm cười. Nếu có ai đó thuộc Konoha ở đây, chắc chắn đều sẽ nói dáng vẻ kia thập phần giống như Kakashi lúc đứng trước úy linh bia. Có chút ngốc nghếch, cũng là có chút đáng thương. Hắn thực sự đã nghĩ lần này chờ ít nhất cũng phải trên năm năm, nhưng mà rõ ràng hắn không cần chờ lâu đến. Xoay qua xoay lại chưa tới một năm rưỡi liền thấy bóng dáng người kia vác mặt xuống gặp mình.

Obito khóe mắt giật giật vài cái, trong lòng có cảm giác vô cùng tức giận cùng bất lực. Riêng Kakashi thấy hắn không hài lòng chỉ biết cười trừ, nụ cười rơi vào tầm nhìn của hắn là vô cùng chướng mắt. Không nhịn được mà mắng :

“ Bakakashi, cậu là không để lời nào của tớ vào tai đúng không? Mẹ nó, chỉ mới có chưa đầy hai năm cậu đã dám xuống đây ?”

“ Cái này không thể trách tớ được, bệnh tật trên đời là chuyện bình thường mà.”- Anh đáp lại, có chút chột dạ . Đúng thật là xuống đây có hơi sớm

“ Bệnh tật? hay là lại nhận cái gì nhiệm vụ nguy hiểm?”- Obito nghi ngờ hỏi lại

“ Tớ không có, tớ là nhớ cậu nên mới chết đó.”

Hắn ta nghe xong câu trả lời liền thì thầm trong miệng mấy câu không hài lòng, dáng vẻ chắc chắn không hề tin những gì đối phương giải thích. Liếc nhìn Kakashi từ trên xuống dưới, sau lần cuối gặp mặt đúng là không có gì thay đổi mấy. Vẫn đeo một chiếc mặt nạ đen, vẫn mặt trên người bộ đồng phục Jounin, chỉ có gương mặt hơi nhợt nhạt. Đôi mắt cười không thay đổi biến mất đi, Obito cảm thấy có chút xót xa, không tự chủ liền ôm người kia vào lòng. Anh cũng không có đẩy ra, rất nhanh đáp lại cái ôm của hắn. Nhận thấy sự ấm áp dễ chịu, anh lại càng vùi mặt vào vai hắn thêm một chút. Lắng nghe vài âm thanh trầm thấp phát ra từ miệng người nọ:

“ Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Muốn nói gì không?”

“ Để cậu chờ lâu rồi, Obito”- anh vui vẻ nói

“ Ngốc, câu đó là tớ nói mới phải. Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi, Kakashi”

Sau đó, Obito nghe thấy tiếng người kia cười khúc khích, bản thân cũng cong cong khóe môi. Đúng vậy, bọn họ cơ bản là còn rất nhiều thời gian. Lần này không phải là hai thiếu niên ngốc nghếch bốc đồng, cũng không phải là kẻ thù đối địch nhau trên chiến trường.

Lần này, cơ bản chỉ là tương phùng, không hơn không kém.
________________

ĐÃ HOÀN VĂN BẢN
By anikinon.
(10/7/2020)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip