Những người bạn mới
Sau khi tiếng chuông vang lên, tất cả học sinh của trường cũng bắt đầu đi vô lớp học, chỉ có Aether là không thể vô lớp vì ông bà cậu đã ghi đơn và cũng đề nghị nhà trường rằng phải tầm 1 tháng sau khi nghỉ ngơi thì mới được phép xếp lớp cho cậu. Nên là Lumine chỉ có thể dặn dò anh trai mình:
- Aether, nhớ kĩ lời em nói. Không được đi ra khỏi khuôn viên trường, khi nào có gì nguy hiểm thì liền lập tức gọi điện cho em.
Aether chỉ mỉm cười nhẹ ấm áp và lắng nghe những lời quan tâm của Lumine, những cái gật đầu nhẹ để thể hiện rằng cậu sẽ nhớ và sẽ không làm em gái mình lo nữa. Nhưng Lumine liền đen mặt rồi hằng giọng nói:
- ANH ĐÃ NHỚ CHƯA, A-E-T-H-E-R!
Aether giật mình nhẹ rồi liên tục nói rằng mình nhớ rồi thì con bé mới thở dài rồi buông cậu ra đi thẳng vào lớp học của mình. Nói sao ta, Aether quen tính cách vừa rồi của Lumine hơn, chứ im lặng và hiền làng, thụ động thì không giống em gái của cậu chút nào cả.
Một lúc sau, cả sân trường đều bao trùm một sợ im lặng, có lẽ lý thuyết không gian xung quanh cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người hoàn toàn là đúng vậy. Aether cũng không cảm thấy chút gì vui vẻ nữa, vì có lẽ cậu đã quen với việc đi thám hiểm cùng với một ai đó, không phải nói điêu nhưng cậu nhớ Paimon. Cô bé năng động và lan tỏa những năng lượng tích cực nhưng đôi lúc cũng khiến cho các phu quân cậu thấy khó chịu và luôn cảm thấy ghen tuông với cô bé lơ lửng ấy.
Aether vừa đi dọc hành làng nhìn ngắm xung quanh vừa hồi tưởng lại những kí ức hồi còn ở Teyvat, mà tính ra thì cậu cũng chuẩn bị đi qua Thủy quốc mà nhỉ? Giờ thì bị mắc kẹt ở đây, nhưng cảm thấy tò mó với người dân ở Thủy quốc thật. Vì lo mãi suy nghĩ nên cậu đã đụng trúng người, hên là đụng nhẹ nhưng cậu liền cúi đầu xin lỗi, giọng nam nhẹ ấm nói:
- Mình không sao cả, cậu có bị làm sao không?
Nói sao ta, một giọng xa lạ nhưng cũng rất cuốn tai, cậu ngước lên nhìn thì người trước cũng có chiều cao cũng ngang ngang cậu nhưng nhỉnh hơn, mái tóc màu xám với đôi mắt màu tím. Đôi đồng tử màu hổ phách tựa nhưng ánh mai và đôi đồng tử màu tím lavender nhẹ nhàng, thơ mộng, một ánh sáng cứ như vừa lóe ngang qua khiến một khu cảnh xung quanh trở nên có chút lãng mạn. Một giọng tông nữ ngang lạnh lùng nói:
- Anh hai à.
Một cô gái rất giống với cậu bạn đó, hình như là một cặp sinh đôi và cũng giống Aether và Lumine, cậu bạn đó vui vẻ giới thiệu:
- Tên tôi là Lyney là một ảo thuật gia và đây là em gái của tôi, Lynette.
Aether cũng vui vẻ đáp lại:
- Còn mình tên là Aether và cũng có một cô em gái...
- Tên Lumine đúng không?
Lyney vui vẻ nói tiếp câu sau, Aether chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng rằng em gái mình nổi tiếng thật và đằng nào em ấy cũng mà nữ chính mà thì làm sao mà không có nhiều người biết đến được chứ. Nhưng Aether vẫn mỉm cười ấm áp để mọi người để tâm đến những suy nghĩ của cậu, nhưng Lynette và Lyney đều có thể hiểu được gì đó nên anh cũng nhanh trí nói:
- Đúng là em gái cậu rất nổi tiếng vì có sức mạnh ánh sáng nhưng cô ấy không tỏa nắng bằng anh trai mình.
Tự nhiên không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng vì có ai đó lỡ khen ai đó khi mới gặp, Lyney chợt nhận ra những gì mình vừa nói thì mặt cậu hơi đỏ lên và lắp bắp giải thích:
- Không...Ý tôi...không phải là như vậy...không phải là...cậu không dễ thương....à không...
Aether liền bật cười khúc khích, cậu cũng đưa tay lên bịt miệng lại để không cười lớn cứ như thế tạo một nét rất duyên dáng, còn Lyney thì không thể nào rời mắt khỏi dáng vẻ của người trước mắt. Một lúc ngắn thì Aether liền nhẹ nhàng nói:
- Tôi hiểu ý của cậu rồi.
Aether im lặng một lúc rồi cũng nhẹ nhàng nói tiếp:
- Cảm ơn cậu đã cảm thấy tôi như vậy, cậu cũng đẹp lắm.
Lyney liền suy nghĩ ra gì đó rồi liền lấy lại bình tĩnh rồi nói:
-Để tôi biểu diễn ảo thuật cho cậu coi nhé.
Bé con cũng vui vẻ gật đầu rồi háo hức nhìn:
Lyney đưa hai bàn tay không lên và nói:
- Cậu có thấy bông hoa trên tay tôi không?
Aether đáp:
- Không thấy.
Lyney liền bối rối nói:
- Ủa bống hoa đâu rồi nhỉ? Cậu có thể kiếm giúp tôi không?
Aether nhìn xung quanh để kiếm nhưng không thấy, cậu liền nói:
- Tôi không thấy bông hoa của cậu.
Lyney liền búng tay rồi nói:
- Cậu kiếm kĩ lại thử xem lỡ đâu cậu đang dữ nó thì sao?
Aether ngạc nhiên khi nghe bản thân là người giữ nó, cậu liền kiểm tra xung quanh người nhưng không thấy nó, cho đến khi cậu chợt nhớ ra còn một chỗ nữa thì cậu đưa tay lên tay thì có thể cảm nhận được sự mềm mại của cánh hoa. Ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ, khiến Lyney rất hài lòng với biểu cảm đáng yêu của người trước mắt. Còn Lynette đã đứng một bên quan sát thấy hết mọi người động của anh trai mình, cô cũng không quan tâm cho đến khi thấy bông hoa cài trên tóc của Rainbow Rose, em ấy liền lạnh lung nói:
- Rainbow Rose là bông hoa dành cho người quan trọng nhất cuộc đời mình. Em chưa bao giờ thấy anh dùng bông hoa này lúc biểu diễn hay là cài cho em. Vậy là có người quan trọng hơn em gái của mình sao?
Lyney liền dỗ Lynette vì mong em gái có thể hiểu được ý của anh, còn Aether thì lại khác khi cậu nghe vậy thì lại có chút bất ngờ với lại thì cậu không phải là người chưa trải qua tình yêu mà là người đã có một hậu cung nên việc cậu được mấy ảnh thả hint thích mình thì cậu liền có thể nhận ra. Dù cậu đã cố để bản thân không đa tính hay là quá quan tâm đến những suy nghĩ đó thì nó lại càng khiến cậu lên giường với mấy ổng nhanh hơn thôi, nghĩ tới đó khiến cậu có chút rùng mình, không phải sợ mà là có nhiều chồng cậu chơi bạo quá cái tấm thân nhỏ bé nào sao chịu nổi chứ.
Nhưng một lúc sau thì Lyney và Lynette cũng dẫn Aether đi dạo xung quanh trường và cũng nói vài luật lệ của trường, thì theo như họ nó thì ngôi trường ngày không có tiết học, học tự do là chính và mỗi sáng chỉ mất 15 phút để sinh hoạt trong lớp rồi sinh hoạt tự do với sở thích và chuyên môn của bản thân. Ngôi trường kiểu này chắc Aether nằm ôm gối ngủ nguyên ngày mất thui, nhưng cũng hên là việc điều khiển các nguyên tố khác cũng không khó với cậu lắm vì cậu đã từng sử dụng qua chúng nên cũng ổn thôi. Lynette đi chung một lúc thì em ấy cũng phải đi vì được mọi người nhờ giúp đỡ, để Lyney và Aether đi với nhau. Cậu lúc đầu tưởng mọi chuyện sẽ trở nên ngượng ngùng nhưng mà Lyney lại rất biết cách bắt chuyện và nói chuyện với anh ấy rất thoải mái và vui vẻ. Lumine đang đứng nói chuyện với nhóm của Tartaglia, dù cô giận họ thật nhưng cũng là bạn chơi chung hai năm nên nếu anh hai cô không hận họ thì cô cũng không giận họ chi cho mệt người. Chỉ là đang nói chuyện nhưng đôi mắt của Tartalia đang liếc nhìn xuống dưới nên cô cũng đảo mắt coi thử, đó là anh trai cô và một bạn khác, Lumine thấy anh trai có bạn mới và vui vẻ như vậy thì cô không nghĩ ngợi nhiều chỉ biết mừng thầm cho anh, nhưng cô chỉ khó hiểu cách nhìn đó của Tartaglia. Hồi còn ở Học viện Teyvat thì tên này luôn nhìn anh trai cô với đôi mắt đầy sự cắm ghét, nhưng bây giờ đôi mắt đây rất khác, một đôi mắt đầy sự tò mò và hứng thú.. Một dự cảm không lành lóe ngang đầu cô, Lumine liền tạm biệt nhóm bạn của Tartaglia rồi đi nhanh xuống chỗ anh trai cô, trên đường đi thì cô gặp Xiao, Kazuha, Heizou, Wanderer và Venti. Bọn họ đang bàn tán về Aether và Venti cũng thừa nhận bản thân đã nghĩ sai về em bé, Xiao thấy Lumine liền quay người qua chào cô, cô cũng chào lại. Nói chuyện một lúc thì biết cô tính đi xuống sân kiếm Aether thì cả nhóm đó liền xin đi chung vì bọn họ đều muốn bên cạnh thiên thần nhỏ.
Khi xuống tới nơi thì thấy Aethe ngồi bên cạnh Lyney vui vẻ nói chuyện, dù biết vụ phải share em ấy với nhau nhưng cũng vẫn sẽ thấy ghen về việc em ấy dành thời gian quá nhiều thời gian cho một người. Bọn họ liền đi tới im lặng ngồi xuống xung quanh hai người, Xiao thì ngồi ngay bên cạnh Aether, anh vòng tay ôm eo bé con và tựa đầu vô bờ vai mềm mại ấy nhắm mắt lại. Cả nhóm chỉ biết nghĩ thầm là teamwork dữ chưa? Chứ thấy là có một đứa cho taowork rồi đó. Lyney có chút ngạc nhiên nhưng cũng chỉ có thể quan sát chứ không biết nói gì, dù vậy như hành động của Aether lại khiến mọi người bất ngờ trừ Lumine. Cậu đưa tay lên vuốt nhẹ mặt vị tiên nhân nào đó và nhẹ nhàng nói:
- Chắc anh mệt mỏi rồi đúng không?
Người nào đó cũng ấm áp đáp lại:
- Không mệt, chỉ là nhớ em thôi.
Dù nói ít nhưng hành động khiến bao nhiêu người bất ngờ và chỉ biết là rằng đây là hoa đã có chủ và chủ là Xiao là một trong những người sử dụng nguyên tố phong mạnh nhất trường, thì ra đây là cặp đôi "trai tài gái sắc" đây đâu. Đúng là Aether đáng yêu giống con gái thật nhưng vẫn phải nói đúng là "trai tài trai sắc", nhiều người thì chỉ biết nhịn và buồn, nhất là những bạn nữ nghĩ họ thẳng nam. Với lại như những mô típ khác thì bạn nghĩ nam chính nhịn sao? Đương nhiên là không rồi vì đến sau hay đến trước thì không quan trọng miễn là có được em ấy bên cạnh mình là được. Và cứ thế phát súng đầu tiên đã nổ cho một cuộc chiến thầm lặng giữa những người được gọi là nam chính, còn bé con thì chẳng hề hay biết chuyện gì xảy. Nhưng đó là đối với mấy anh thôi, chứ với một người có cả một hậu cung nam nhân thì mọi người nghĩ Aether có nhận thấy điều đó không?
--------------------------------------------------------------------
Hế lu mọi người, nghỉ lễ vui vẻ nhó.
Tôi khỏe và đã vui vẻ lại rồi.
Và xin thông báo là tôi sắp được Lyney rồi và cầu không phải là 90 mới nổ chắc tôi hộc máu chết tại chỗ đó.
Và cho mọi người coi cái này nè.
Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa mấy đứa ơi, giải cứu tác giả với, tác giá mất hết hình otp rồi.
Tính khoe cho mọi người mình. //Ngồi một góc khóc//
Mà mình cảm ơn bạn Miley nhiều lắm, mãi iu bạn nhiều vì đã đu otp với mình.
Chúc mọi người ngủ ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip