7. "Người trong mắt, kẻ trong tim"

Thật ra Cung Viễn Chủy thừa sức hiểu được ý mà Nguyệt công Tử muốn hỏi chẳng qua là về chuyện tình cảm của bọn họ, chứ nào phải một chút vết thương nhỏ trên tay y.

Thế nhưng cho dù ngày hôm nay hắn có can đảm mở miệng giải thoát những khúc mắc trong lòng mình với y về phần tình cảm này, Cung Viễn Chủy vẫn sẽ trả lời rằng y chưa bao giờ hối hận. Quá khứ không, hiện tại không, tương lai có lẽ cũng sẽ càng không hối hận.

Không hối hận dẫu trong tim hắn, y không phải là tồn tại duy nhất

Không hối hận dù thừa biết kẹt ở giữa bọn họ là một hồi ức, một nổi đau y không hề biết đến mà hắn mãi mãi không muốn quên

Càng sẽ không hối hận vì đã lựa chọn ở lại, dù biết rằng tương lai bọn họ khó mà trọn lời răng long đầu bạc.

Năm rộng tháng dài, Cung Viễn Chủy luôn bao dung cho tình yêu của hắn, chấp nhận người ngày ngày ở cạnh mình giữ trong tim một ánh sao không phải y. Dù tính tình thường ngày của Chủy cung chủ quả thật là rất trẻ con, thế nhưng đứa trẻ này vậy mà lại nguyện ý bỏ đi một khoảng thời gian vì ánh trăng của mình mà tìm tòi, học hỏi mọi kiểu ái tình trên đời để đối đãi sao cho tốt nhất với Nguyệt công tử. Cho nên, hiện tại chính bản thân Cung Viễn Chủy là người hiểu rõ nhất, chuyện tình cảm đôi khi không phải chỉ độc chiếm, sở hữu được mới là hạnh phúc.

Bởi vì, thứ y học được đầu tiên chính là bao dung, thấu hiểu và thật lòng.

"Ngày mai đã là tiết lập xuân rồi."

Nhìn về phía bầu trời đang chuyển mình từ những mảng trắng của mây và tuyết thành tiết trời tươi mát của mùa xuân, Cung Viễn Chủy bâng quơ nói một câu không rõ ý tứ.

"Phải rồi, nhanh thật!"

Nguyệt công tử, người đang gối đầu trên đùi Cung Viễn Chủy, bỗng chốc đưa tay, kéo nhẹ phần gáy của y xuống. Đặt lên đôi môi đỏ hồng một nụ hôn dịu dàng và ngọt ngào hương vị của tình đầu ngây ngô, khiến gương mặt non nớt của y vì ngại ngùng mà bừng đỏ

"Ngươi sẽ ở lại với ta chứ?"

"Sẽ. Vậy còn ngươi? Tiết thanh minh có thể đừng bỏ ta một mình không?"

"Không thể, xin lỗi"

Rõ ràng là trong lòng đã có hàng vạn câu trả lời tương tự nhau, cũng biết rằng Nguyệt công tử sẽ không bao giờ vì y mà ở lại, thế nhưng Cung Viễn Chủy đôi lúc vẫn hỏi hắn vài câu ngu ngốc như thế.

Bởi lẽ dù bao dung có phủ đầy đại dương sâu thẩm, dù tự hứa với lòng sẽ không để tâm chuyện của hắn và nàng thì cũng có đôi lúc y cảm thấy tủi thân tột độ. Vì bọn họ là tình nhân mà! Tại sao cùng yêu hắn như nhau thế nhưng y phải chịu thiệt thòi như thế chứ! Tại vì sao vậy?

Phải chăng bởi vì y chỉ là một người đến sau, là cái bóng cho mối tình đầu chóng vánh và đớn đau?

"Tại sao lại không thể, vì sao ta có thể vì ngươi mà cho qua tất cả còn ngươi thì không!"

Chuyện hài hước nhất trên đời có lẽ là dù y có học được đủ loại kiến thức kì quái về tình yêu, cũng luôn không ngừng vì một người ở hiện tại mà nổ lực cố gắng, Cung Viễn Chủy vẫn không tài nào thoát khỏi những giây phút phải liên tục nhắc nhớ mình tỉnh táo.

Vì con người mà, ai mà không có một chút kiêu ngạo của bản thân mình, ai mà không muốn một người trao cho mình trọn vẹn trái tim.

Tóm lại cảm xúc của y biến hóa nhanh như thế, chuyển từ nguyện ý tha thứ thành ấm ức, đay nghiến trong lòng tất cả cũng bởi vì một chữ tình đứng cạnh là một từ lý trí. Tình khiến y chấp nhận cho qua tất cả nhưng lý trí lại nói y phải giành lấy quyền lợi thuộc về mình.

"Cung Viễn Chủy, chỉ có một ngày thôi, đừng bướng bỉnh."

Nguyệt công tử miết nhẹ môi dưới của y.

"Đừng giận, ta chỉ đến nhìn nàng một ngày, chỉ một ngày mà thôi, dù sao thì nơi chôn cất cũng cần người quét tướt, dọn dẹp mà phải không."

"Ừng"

"Ngoan, nhìn vào mắt ta này, thấy không trong đó chỉ toàn có ngươi mà thôi."

Hắn kéo nhẹ cầm y, để Cung Viễn Chủy nhìn thật sâu vào trong mắt mình.

Quả đúng thật, trong đôi con ngươi đen bóng ấy chỉ đọng lại duy nhất hình phản chiếu của y. Và rồi vẫn sẽ như mọi lần, khi Cung Viễn Chủy đắm chìm vào đôi mắt đó, người đối điện sẽ nhân cơ hội y lơ là nhóm người hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào.

"Ta yêu ngươi, Cung Viễn Chủy."

"Ta cũng vậy."

Giữa rừng hoa thơm ngát có hai người im lặng ôm chầm lấy nhau một lúc thật lâu, lâu đến nỗi người ngoài nhìn vào còn tưởng thời gian hình như đã ngừng lại. Trong khung cảnh lãng mạn ngày đó, có một Cung Viễn Chủy vì một chút ấm áp mà bao nhiêu ấm ức trong lòng được xoa dịu rồi hòa tan vào khói mây, lại có một Nguyệt công tử toát ra khí chất điềm tĩnh như ngọc, nơi đáy mắt thoáng hiện ra những cảm xúc khó xác định, là thật lòng yêu thương hay chỉ nhờ y thay thế hình bóng một người.

"Hôm nay dặn nhà bếp nấu món thịt ngươi thích, lát nữa ăn cơm xong lại cùng ngươi đi vài vòng ngắm mấy cây hoa ta mới được trưởng lão tặng. Ngươi nhìn vừa ý cái nào ta sẽ đem đến Chủy cung để ngươi trồng cho bớt tẻ nhạt."

"Vây thì đi thôi, sắp quá giờ cơm rồi."

Những ngày đầu xuân năm đó, người luôn bận rộn với thuốc than như Chủy cung chủ vậy mà lại dành toàn bộ thời gian của mình chỉ để ở bên cạnh một người, là kẻ mà thế gian ưu ái đặt ngang với vẻ đẹp của trăng.

"A, mặt trăng lớn của ta nhìn bên này, nhìn bên này."

Cung Viễn Chủy nắm tay hắn tung tăng chạy đến giữa cầu. Bên dưới hoa đăng phủ sắc vàng lung linh lên mặt nước. Chắc có lẽ là do khung cảnh trước mắt đẹp như vườn hoa nơi thiên giới, cùng với sức nóng của hàng trăm ngọn đèn cầy được thấp lên, khiến Cung Viễn Chủy cảm thấy hình như vừa có gì đó khẽ đánh động vào trái tim y, làm nó đập nhanh lên từng nhịp. Một chút rung động ấy đúng thật là khó mà miêu tả chính xác bằng lời.

"Đẹp lắm phải không?"

Nhìn y cưới đến tít cả mắt, hắn cứ như là người bị hút mất linh hồn, cứ vậy mà vô thức mỉm cười theo.

"Ừng, xinh đẹp đến mức khó kìm lòng."

Qua một tiết lập xuân ôn hòa, dễ chịu là đến tiết Vũ thủy, những cơn mưa phùn đầu năm mang vô vàng hạt lộc trời ban đổ xuống nhân gian. Chỉ khổ nổi Vũ thủy thật sự là ẩm ướt quá, khiến ngươi ta chỉ muốn mãi ở trong nhà tránh mưa, thật sự là một chút động lực ra ngoài cũng khó mà nổi lên được.

Trên chiếc ghế đặt ở trước hiên, hai bóng người ôm lấy nhau, người đẹp như ánh trăng dựa cằm lên vai chàng thiếu niên nhỏ tuổi, quàng lên họ là một chiếc chăn ấm nhưng lại không quá dày.

"Cung Viễn Chủy"

Hắn thì thầm vào tai y

"Hửm?"

"Tiểu chủy của ta"

"Ơi ta nghe đây"

"Ta yêu ngươi"

"Ta cũng yêu ngươi"

Chạm một chân vào tiết Kình rập, thời gian này còn được gọi là tiết khí của vạn sâu, trùng vươn mình nở khỏi trứng, cũng là thời điểm Cung Viễn Chủy phá lệ bận rộn hơn bình thường. Thế nhưng cho dù mọi thứ bị xáo xào lên cả, vẫn có một điều mãi không thay đổi trong lịch trình hằng ngày của tiểu thiên tài, đó chính là y sẽ luôn dùng chút thời gian rãnh rỗi của mình tìm đến Nguyệt cung.

Lại chớp mắt vài cái, thời gian nhanh thoăng thoắt, thoáng cái đã vội vã lướt qua một cái Xuân phân để qua tiết Thanh minh.

Hôm nay đặt biệt không giống với mọi ngày, đôi tình nhân hình như không có bám lấy nhau. Nguyệt công tử đi đâu mất tâm mất dạng, cả ngày không ai thấy, để lại Chủy cung chủ âu sầu phải mượn rượu để thôi nghĩ suy.

Trùng hợp là Hoa công Tử của núi sau đúng lúc cũng đang rãnh rỗi không có việc gì làm, thế là nhân tiện cùng y ngồi uống rượu nói chuyện tâm tình.

"Ít khi thấy ngươi một mình mà không có hắn, sao vậy, lại giận nhau gì đó rồi?"

Rót một chén rượu thơm đầy tới miệng ly, Hoa công tử trêu chọc Cung Viễn Chủy. Rõ ràng là biết người ta trong lòng nhất định là khó chịu muốn chết, nhưng hắn ngoài miệng thả ra câu nào cũng thọt vào nổi đau của đối phương.

"Chà, đừng có làm lơ ta chứ!"

Hoa công Tử cứ nói, đôi khi còn quơ tay múa chân phụ họa, thế nhưng không có ai đáp lời, vậy là thành ra cuộc nói chuyện hai người nhưng chẳng khác nào hắn tự độc thoại với chính mình.

"Thôi, đừng để tâm hắn, tìm một người khác tốt hơn đi. Ta thấy duyên phận của bọn ngươi, chặc, thật sự là không cố gắng được bao lâu nữa đâu."

"Ngươi có ý gì!"

"Thì ý trên mặt chữ đó, chính là duyên phận các ngươi sắp hết rồi, nên đi tìm một người mới thôi."

"Ha hả, sắp hết, sắp hết sao"

Trong cơn mơ hồ Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, lập đi lập lại mấy lần từ "sắp hết". Y như bị thôi miên, người ta chỉ nói bâng quơ vậy mà lại tin thật, cứ thấy mãi trong đầu là những lúc ấm ức vì hắn.

"Vì thiện ý nên ta mới nhắc nhở vài câu, nếu trái tim hắn có một phần nào đó cho ngươi, thì sẽ là hắn chủ động quên người cũ chứ không phải là ngươi hết lần này đến lần khác phải bao dung."
_____________

Xin chào mọi người,

Hôm nay mình chẳng có gì để nhắn nhủ, nhưng vẫn xin mọi người cmt những lỗi sai, những chỗ chưa được để mình sửa nhé.

Chúc cả nhà một ngày vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip