[Lâu Diệp] Lâu thuyền Diệp tuyết

Lời tác giả:

# Không nên hỏi tên đồng nhân có nghĩa là gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến thôi. À thực ra thì ngay từ đầu là nghĩ đến "Lâu giường Diệp huyết" nhưng mà như vậy không phải quá đen tối rồi đi...

# Viết viết Lâu hào băng lãnh Diệp thần cũng băng lãnh [ che mặt ] quả thực không đành lòng nhìn thẳng a [ che mặt ]

Mùa đông ở thành phố B trước sau như một rất lạnh, tuyết lớn bay lả tả rơi xuống, Chưa từng u buồn triền miên như phương nam, chỉ là trước sau như một rơi xuống, đem trọn thành phố B biến thành một thế giới băng tuyết.

Diệp Tu quấn đồ trên người mình nhìn như một quả cầu, từ giữa sân bay đi tới. Kỳ thực nếu như không phải Diệp ba ba hai ngày trước gọi điện thoại uy hiếp hắn nếu như năm nay không trở lại, đến lễ mừng năm mới sẽ đem hắn trói về, cho đến trước khi hắn kết hôn cũng sẽ không cho hắn đi ra ngoài, e rằng Diệp Tu lúc này đang vùi đầu ở trước máy vi tính đánh Vinh Quang.

Diệp Tu ở trong gió lạnh yên lặng mà đi thong thả, thờ ơ, lạnh lẽo, lại phiền muộn. Hắn do dự, ở nơi sân bay lặng lẽ mênh mông này... Chờ đã, họa phong không đúng, để chúng ta quay trở lại một chút.

Diệp Tu lúc này đang đứng ở lối ra sân bay, gió lạnh thổi, cả người nhanh đông lạnh đến ngu rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, đệ đệ Diệp Thu thân ái của hắn nói cho hắn biết, bởi tuyết rơi lớn, thành phố B kẹt xe, hắn hiện tại bị chặn ở trên vành đai số hai, ra không được, bảo chính hắn tự giải quyết một chút trước đi.

Sau đó thì khung cảnh hiện tại là Diệp Tu đang bị đóng băng đến ngu người đứng trong gió đông.

Một chiếc xe thể thao màu đen chậm rãi dừng lại trước mặt Diệp Tu, lốp xe nghiền qua tầng tuyết thật dầy, đúng lúc đó một tiếng "Hắt xì" vang lên. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt mà Diệp Tu quen thuộc: "Diệp Tu? !"

Lâu Quan Ninh ngày hôm nay vốn là chuẩn bị trở về biệt thự nhà mình, lúc đi ngang qua sân bay thấy chỗ ngồi ở cửa ra vào sân bay có một người ngồi, nhìn qua tựa hồ có hơi quen thuộc. Có chút... giống như Diệp Tu. Lâu Quan Ninh cười khổ một tiếng, Diệp Tu làm sao có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này, Diệp Tu lúc này hiện đang ở thành phố H nha. Thế nhưng hắn lại không còn cách nào mà đem ánh mắt của mình nhìn cái thân ảnh kia một lượt từ trên xuống dưới. Cuối cùng, Lâu Quan Ninh vẫn là lựa chọn tuân theo nội tâm của mình, đi xem người kia, cho dù hắn không phải Diệp Tu, cứ vậy mà hỏi hắn có gì cần trợ giúp không cũng không phải chuyện gì tệ hại.

Điều Lâu Quan Ninh không có nghĩ tới là, người đó chính là kẻ mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm, Diệp Tu.

Diệp Tu kéo kéo cơ mặt đã bị gió thôi đến cứng ngắc, cố gắng nở nụ cười, cho dù là sắc mặt tái nhợt cũng không cách nào tước đi được cái cảm giác đầy giễu cợt này: "Ô, là tiểu Lâu à..."

Nhìn Diệp Tu bị đông cứng mà sắc mặt tái nhợt, Lâu Quan Ninh nhanh xuống xe, mở cửa ghế bên tài xế, đem Diệp Tu nhét vào. Lâu Quan Ninh ngồi trở lại chỗ của tài xế, vặn mở tối đa điều hòa trong xe, nắm chặt tay lái, nỗ lực không để cho bản thân phải quá mức kích động: "Việc này, Diệp Tu, ngươi tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Không có ai đón ngươi sao?"

Ngồi bên trong xe ấm áp, Diệp Tu mới có cảm giác mình như được sống lại, hắn lười biếng tựa ở ghế ngồi, nói: "A, đúng vậy. Tuyết quá lớn, em ta nói bị chặn ở vành đai số hai, tới không được rồi. Tiểu Lâu, ngươi về nhà hả?"

Lâu Quan Ninh một bên khởi động xe vừa nói: "Đúng vậy, sắp hết năm, lại có tuyết rơi lớn mà, về nhà sớm sẽ tốt hơn một chút. Diệp Tu ngươi muốn đến đâu, ta đưa ngươi đi?"

Diệp Tu suy nghĩ một chút, nói: "Cũng tốt, phiền đến tiểu Lâu rồi. Nếu không phải là lão già trong nhà thúc giục quá, ta cũng lười trở về. "

Vừa nói, Diệp Tu một bên gửi cho Diệp Thu một tin nhắn ngắn, sau đó cảm khái mà nói: "Năm tháng tựa như đao mổ heo nha, anh cũng không vội tìm đối tượng, lão già gấp như vậy làm cái gì, lại còn đem việc này đến ép ta. "

Lâu Quan Ninh tay run một cái, xe ở trên mặt tuyết xoay vòng tạo ra vết tích thành hình đường quanh co. Lâu Quan Ninh lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói: "Phải... đúng vậy, ngươi cũng nên lập gia đình rồi. "

Diệp Tu vẫn không để ý đến sự khác thường của Lâu Quan Ninh, bởi ngồi ở trong xe, có đầy đủ hệ thống sưởi ấm, hắn đã có chút buồn ngủ rồi. Diệp Tu úp úp mở mở không rõ ràng nói: "Còn sớm mà, anh chính là phải cùng nữ thần Vinh Quang sống hết đời. Tiểu Lâu ngươi đã có người mình thích rồi sao?"

Lâu Quan Ninh nghiêng đầu, nhìn Diệp Tu, ánh mắt nhu hòa nói: "Đúng vậy, ta có người mình thích, ta muốn cùng hắn sống hết đời, thế nhưng ta không biết hắn nghĩ như thế nào. E rằng hắn sẽ cự tuyệt ta, bởi vì ta kém hơn hắn. E rằng ta chỉ có thể vĩnh viễn ngước nhìn hắn, thế nhưng, ta nghĩ rằng bản thân vẫn cứ một mực thích mãi. "

Diệp Tu trong vô thức liền an ủi bạn nhỏ hậu bối này: "Tiểu Lâu đừng sợ nha, ngươi có điều kiện tốt như vậy, thích liền nên theo đuổi ngay nha, mọi việc dù sao vẫn phải thử xem mới biết được có khả năng hay không nha!"

"Ngươi nói thật?" Lâu Quan Ninh biết bây giờ tâm tình của mình có cái gì đó rất không đúng, thế nhưng hắn đã không có biện pháp khống chế được bản thân. Bỏ lỡ ngày hôm nay, e rằng bọn họ cũng sẽ không bao giờ còn cơ hội thân mật nữa, e rằng hắn sẽ mãi mãi không có cách nào nói ra là thích hắn, e rằng, duyên phận của hắn cùng với Diệp Tu lúc đó đan xem, tựa như hai đường thẳng giao nhau rồi liền tách rời càng lúc càng xa mãi.

"Ừm. "

"Tốt lắm. " Lâu Quan Ninh đem xe dừng ở ven đường, quay người Diệp Tu qua, nhìn chăm chú vào hắn, "Diệp Tu, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta thích ngươi. Ngươi có đồng ý kết hôn với ta làm tiền đề cho mối quan hệ không?"

Diệp Tu bị tỏ tình bất thình lình, dọa sợ đến đang buồn ngủ cũng liền bừng tỉnh, hắn miễn cưỡng nở nụ cười: "Tiểu Lâu, chuyện cười này cũng không thể tùy ý nói nha, cùng lắm thì lần sau anh không phải đoạt BOSS của Nghĩa Trảm rồi. "

Nhìn Lâu Quan Ninh mím chặt khóe miệng, Diệp Tu rốt cục buông tha: "Thì ra ngươi ngay từ đầu là đang gài bẫy anh à, anh hiện tại còn có thể cự tuyệt sao?"

"Không được, ngươi nếu như cự tuyệt ta, ta sẽ không để cho ngươi xuống xe, cùng ngươi đồng quy vu tận đi. " Tính trẻ con của Lâu Quan Ninh một lần hiếm hoi xuất hiện.

"Anh đây là đang phải chọn một giữa tiết tháo và sinh mệnh hả? Rồi rồi rồi, ta sợ ngươi rồi. Ta đáp ứng ngươi. " Diệp Tu bất đắc dĩ nhìn Lâu Quan Ninh, thỏa hiệp.

Lâu Quan Ninh buông Diệp Tu ra, sắc mặt cũng không dễ coi: "Ta không cần ngươi không thật tâm trả lời. Kỳ thực ngươi có thể cự tuyệt, ta sẽ không đối với ngươi như vậy... . Bởi vì ta không nỡ. " câu nói sau cùng Lâu Quan Ninh nói rất nhẹ, thế nhưng Diệp Tu vẫn nghe được. Hắn nhìn hậu bối đang ủ rũ, thở dài, chủ động ôm hắn rồi hôn lên.

Diệp Tu chỉ là đơn giản chạm môi Lâu Quan Ninh một cái, cười nói: "Anh nếu quả thật không thích ngươi thì sẽ bằng lòng ngươi sao? Ngươi cũng không cần uy hiếp. Đi thôi, chúng ta về nhà. "

Diệp Tu cũng không biết mình thích Lâu Quan Ninh từ lúc nào, có lẽ đây chính là cái gọi là ý trời đi. Hắn đã một mình đảm đương quá nhiều, cho nên ông trời phái một người đến giúp hắn cùng nhau gánh vác.

Phản ứng của Lâu Quan Ninh là ngay lập tức đè Diệp Tu xuống rồi hôn, thích người vừa lúc người cũng thích mình, đây là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Thành phố B tuyết vẫn cứ rơi, thế nhưng, có người yêu của ngươi tại nơi ấy, lại chính là mùa xuân.

[END]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip