smoker; no.03: epilouge
Warning: M-preg, abortion, commiting suicide.
Đó là một tối hậu thư: Law cấm tiệt Smoker hay đám bè lũ liên quan từ nay được phép chạm vào mình. Sự thành như vậy vì Smoker đã tự tay cắt đứt một đầu, Law cũng không níu giữ mà lập tức cắt đứt mối tơ duyên ở đầu còn lại. Dẫu sao chẳng có việc gì đơn giản với anh hơn là việc bỏ đi vài phần cơ thể, đặc biệt khi anh, với thân phận một bác sĩ, nhận định rằng chúng bây giờ hoàn toàn là thừa thãi và độc hại, như một khối u, một cục máu, hay như một cái răng khôn.
Law rong chơi những cuộc phiếm loạn, buông thả cơ thể mình cho trò bản năng và không đầu không cuối khi Smoker đáp trả anh bằng những mê muội rù quyến, vượt xa mọi ước mộng, đi qua hết chướng ngại. Thế nhưng giữa Smoker và Law suốt ngần ấy năm chỉ có lặng câm dài thượt. Không có bất cứ lời yêu nào được giải thoát khỏi hai người. Mọi thứ bắt đầu từ tham lam, uẩn ức để rồi kết thúc bằng quả tim tan vỡ. Cái thứ chính nghĩa chết tiệt, Law đay nghiến mãi, nhưng chính nghĩa của gã cũng không ngăn được sự hình thành sản phẩm tất yếu của quá trình. Mà chuyện này Law đã sớm biết. Anh cố tình, với một cái đầu lạnh. Nhưng anh không để Smoker biết sớm hơn. Bây giờ nó mới đang ở dáng hình một khối máu thô, tim chưa có nhịp đập và các tế bào vẫn đang nhân lên mỗi ngày với tốc độ chóng mặt. Về cơ bản kể cả khi Law không làm gì, cơ thể anh theo tự nhiên cũng sẽ tự đào thải bởi nó vốn dĩ là một dị vật xuất hiện bên trong mạng lưới tuần hoàn khép kín. Nhưng Law không muốn đánh liều với tự nhiên. Anh ưu tiên triệt để. Smoker đã tuyệt tình thì anh cũng đành đoạn tuyệt. Nguồn gốc của tội lỗi đâu phải do anh.
Một mình trong phòng mổ lạnh tanh, Law chật vật khâu lại bụng mình. Năng lực thần kỳ đã giúp anh không chết vì mất máu trên bàn mổ, bù lại, Law cố tình may sống, loại bỏ hoàn toàn những khối thịt giờ đã mất đi ý nghĩa, cố tình hành hạ mình bằng cơn đau thể xác kéo dài nhiều giờ đồng hồ. Vốn nghĩ bản thân sẽ ổn, nhưng khi đặt nó lên khay inox, anh lập tức nhận thức được linh hồn mình đang bị xâm chiếm bởi một nỗi buồn khó tả, nỗi buồn ồ ạt như sóng biển tràn bờ, vượt xa khỏi cơn đau, rít qua từng mũi khâu dơm dớp máu, nhưng đặc quánh, kẹo và quặn thắt, bám chắc lấy từng sợi thần kinh cấu thành mạng lưới cảm xúc đồ sộ. Suy sụp giữa mớ hỗn độn của rất nhiều loại thuốc, bông băng, những ánh đèn mổ loá mắt và máu, và sức lực bị rút cạn, Law đổ sập người trên băng ca, cảm giác tội nghiệt lẫn khổ đau được đẩy đến dòng cao trào khiến anh phải giữ chặt lấy ngực mình để trái tim đừng tan vỡ. Rõ ràng chỉ là một khối máu thô, nhưng chớp mắt đã ra dáng hình con người. Chỉ tại mình phiếm loạn, Law nghĩ qua, nhưng anh quyết không tiếp tay cho số phận định đoạt một đời người vốn bắt nguồn từ uẩn ức, đau khổ và dị biệt, và chẳng nhìn thấy bất kì tia hi vọng nào. Dẫu cho điều này có thể huỷ hoại Smoker nhưng là gã tự làm tự chịu. Sẽ ra sao nếu con trai bị cha chối bỏ. Điều đó quá kinh khủng, Law trộm nghĩ, ở một thế giới khác, nó là một đứa con trai. Máu thịt của Law. Tình yêu đậm sâu của gã phó đô đốc. Thế thì anh đi chết đi, Thợ săn trắng. Law cay đắng nói. Hãy đi chết cùng với con trai mình.
Rostam là Smoker. Law cũng là Rostam. Không có Oedipus nào xuất hiện trong cuộc đời họ.
Ở nơi này, trời chưa mùa đông.
Trời chưa mùa đông mà nước biển lạnh cóng. Law đã đúng. Bằng cách nào đó, cái cô nàng mắt kính đã liên lạc được với anh khi Polar Tang còn đang làm một chuyến du ngoạn dưới đáy biển, vừa đủ sâu ở khoảng biển tận cùng nơi mà ánh sáng Mặt Trời có thể chiếu đến, và sự sống đủ nhịp nhàng cho Law tiếp tục thở. Anh để nàng bày tỏ. Nàng nói rằng trái tim Smoker đã tan vỡ khi hay tin. Từ ai? Anh hỏi. Làm ơn hãy gặp ngài ấy. Giọng nàng như khẩn cầu, và từ đầu đến cuối anh đều có thể nghe rõ tiếng nàng nức nở. Law thấy thương cảm cho nàng. Law không hiểu sao nàng lại khóc vì một chuyện chẳng hề can dự đến cuộc đời nàng còn Tashigi thì không ngờ Trafalgar Law lại dứt khoát đến thế. Máu thịt anh lẫn những nỗi niềm giờ đã hoàn toàn tan biến như bọt nước mà anh vẫn tỏ ra lạnh lùng khiến nàng, ngược lại, đem lòng thương cảm cho anh. Nàng không thể trách Law, nàng biết là do Smoker tự làm tự chịu. Phó đô đốc đã đặt bản án lên đầu con trai mình ngay từ khoảnh khắc gã đưa ra lựa chọn. Chính nghĩa của gã. Đổi bằng tuổi trẻ của anh. Thử nghĩ xem Law đã thất vọng biết bao nhiêu để dẫn đến những lời đoạn tuyệt và không dung thứ. Trafalgar Law với cuộc sống bị huỷ hoại. Trafalgar Law với tình yêu đi vào vết xe đổ đầy tuyết và máu thịt. Tất thảy lướt qua anh như một giấc mơ mộng nhưng rồi cuối cùng lại chẳng nắm được gì trong tay. Đã đến nước này thì cũng đành vĩnh biệt, Law cười nhàn nhạt, và thử bắt được ta xem. Anh nói. Để xem biển sâu hậu thuẫn được Thợ săn trắng đến nhường nào.
Ở đầu dây bên kia, Tashigi vẫn chưa ngừng khóc.
Bất chấp cuộc sống bị huỷ hoại, bất chấp gã phó đô đốc chẳng kịp đợi chờ. Smoker đâm đầu đuổi theo Polar Tang bên dưới vùng biển lãng mạn và nhịp nhàng nơi cuối cùng mà ánh sáng Mặt Trời có thể chiếu đến được để gặp Law bằng mọi giá.
Biển sâu hậu thuẫn hay là Law hậu thuẫn. Smoker siết chặt hai cánh tay anh, như cái cách gã bóp nát trái tim anh, rồi gã khóc. Mắt Law đỏ hoe và uẩn ức đầy ứ. Anh không nghĩ rằng Smoker sẽ khóc, và rõ ràng gã yêu anh. Vì sao, vì sao, gã lặp đi lặp lại những câu đứt gãy, để chúng rơi thẳng xuống vực sâu, chìm dưới đáy biển hàng vạn dặm và không thể nào ngoi lên. Như Law không thở được, cổ họng anh tắc nghẽn. Như Smoker muốn chất vấn Law nhiều hơn, nhiều hơn nhưng những âm thanh gã thốt ra chẳng khác gì đã nuốt mất lưỡi mình.
Gã chỉ có thể thì thầm,
chí ít hãy để ta nhìn thấy nó,
và chạm vào.
Smoker đã mộng tưởng nhiều về một thế giới khác, nơi con trai của họ lớn lên và giống một trong hai người như đúc. Chính nghĩa bị lãng quên trong bể chứa còn thằng bé thì ngụp lặn tập bơi. Smoker lúc bấy giờ chỉ nhìn thấy mặt nước bên trên, một dáng hình bé nhỏ, bơi lên trước một bước thì gã lại lùi về sau một bước, cứ tiếp tục như thế cho đến khi thằng bé đuối sức mà la toáng lên, cố chộp lấy gã trong tuyệt vọng:
Cha, cứu con!
Smoker không nhịn được cười. Gã nhấc bổng thằng bé lên rồi ôm chặt lấy nó. Hơi ấm từ cơ thể thằng bé lan truyền và chữa lành trái tim gã, kéo gã ra khỏi đôi mắt Law đầy nước. Không có gì phải sợ cả, con trai. Smoker nói. Có cha ở đây rồi.
Nhưng Law từ chối. Anh dập tan tất cả những mộng tưởng hoang đường của gã chỉ bằng một ánh nhìn lạnh lẽo. Gã nên thức thời hơn và cần phải biết chỗ nào thì dành cho một thi thể.
Thế là hết rồi, Smoker, anh hôn lên trán gã, nhẹ như quạt nước, mà cay độc, từng chữ đâm xoắn vặn vào tim gã, chúng ta đến đây thôi. Chẳng còn hòn đá nào cản đường anh khi tôi đã chết. Sẽ không có lời nào ca thán hay oán giận số phận nghiệt ngã vì không ai có tư cách làm thế, và bàn tay chúng ta đứt lìa.
Nhưng tôi yêu em.
Tôi yêu em.
Chúng ta yêu nhau.
Thoát khỏi vùng câm lặng và không đặt tên, Law lập tức ghì chặt vết khâu ở bụng mình và xô Smoker ra nhưng gã chỉ siết chặt lấy anh hơn. Vòng tay gã gông cùm. Sự chấn động này quá kinh khiếp, quá đau đớn, anh cảm thấy cay đắng, mồ hôi túa ra lạnh toát và tàn ác như mổ sống một con người. Uẩn ức bục ra khỏi cổ họng anh thành lời. Vì sao, vì sao, lại làm thế với tôi. Law gào lên, đã đến nước này rồi. Anh đấm thùm thụp vào ngực gã, trái tim anh vỡ tan, và máu, và nước mắt. Sao anh không đi chết đi, Thợ săn trắng? Hãy đi chết cùng với con trai mình.
Thì chết thôi.
Thật thế.
Gã nói. Nhẹ như không.
Smoker xô Law xuống biển cùng gã. Biển lạnh cóng.
Những rặng san hô hoảng hốt và nở bung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip